Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 649 - Chương 261: Phiên Phức.

Chương 261: Phiên phức. Chương 261: Phiên phức.Chương 261: Phiên phức.

Thôi đại quốc trụ dường như cực kỳ thích chuyện tập kích đêm nay. Tối hôm đó, Từ Hàn vừa ngủ đã bị tiếng hò hét rung trời từ phía cửa thành đánh thức, ánh lửa quanh quẩn trên tường thành. Dân chúng Hoành Hoàng thành khi đó đều đi ra cửa, đứng bên ngoài phòng khẩn trương nhìn chăm chú về phía đầu tường. Mà trên đường phố, tùy ý có thể thấy được binh lính đang chạy rất nhanh ra cửa thành.

Mặc dù ngay từ đầu đã tính tới Thôi Đình, hoặc có thể nói là Sâm La điện sau lưng lão nhất định ẩn giấu thủ đoạn gì đó, nhưng đối phương chọn tối hôm đó liền công thành, vẫn làm cho Từ Hàn có chút kinh ngạc.

Lý Nho mang đến mười hai vạn Thánh Dương quân thực sự là bách chiến chi sư, cộng thêm binh mã được các thành ở Yến châu thu nạp, giờ phút này trong Hoành Hoàng thành tập kết khoảng chừng hai mươi lăm vạn đại quân. Mà nếu như sáng sớm hôm nay giáp sĩ của Lý Nho kia không nhìn lầm, trong tay Thôi Đình giờ phút này tính gom đủ cả cũng chỉ có năm vạn đại quân, lại thêm Hoành Hoàng thành tường thành kiên cố này, thật không thể tưởng được Thôi Đình lấy cái gì khiêu chiến với Hoành Hoàng thành.

Những chuyện này không phải đều cần Từ Hàn lo lắng, trên thực tế, hắn cần phải ứng phó với những phiền toái lớn hơn.

"Chúng ta không đi xem sao?" Sở Cừu Ly cũng bị dị động như vậy làm cho tỉnh giấc tiến đến trước mặt Từ Hàn, có chút động tâm hỏi.

Hán tử trung niên này cho dù đã đến hiện tại, tính tình ưa thích tham gia náo nhiệt lại không thể nào đổi được.

Từ Hàn nghe vậy quay đầu liếc nhìn mọi người, ngoại trừ Yến Trảm mấy ngày trước không biết vì sao đã dẫn theo Tuyết Ninh rời đi. Mọi người lúc này đều đứng bên cạnh Từ Hàn, đồng loạt đưa mắt nhìn sang hắn. Hắn nghiêng đầu suy nghĩ rồi đột nhiên gật đầu: "Sở đại ca muốn xem thì đi xem đi, nhớ kỹ mọi chuyện đều phải cẩn thận."

"Tốt rồi!" Sở Cừu Ly nhận được chấp thuận, nhếch miệng cười một tiếng, đang định mang theo mọi người rời đi, nhưng lại như đột nhiên nghĩ tới điều gì. Bước chân vừa bước ra lại ngừng lại, y nghi ngờ nhìn Từ Hàn hỏi: "Ngươi không đi sao?”

Từ Hàn cười lắc đầu, lại ngáp một cái nói: "Năm vạn đại quân muốn lay động Hoành Hoàng thành không khác gì người si nói mộng, có gì hay? Mấy ngày nay bận rộn mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."

Đám người Sở Cừu Ly đa phần đều là những kẻ có suy nghĩ đơn giản, nghe Từ Hàn nói vậy đều không nghi ngờ, liền hào hứng bừng bừng kết nhóm rời đi, chỉ có Diệp Hồng Tiên là đứng nguyên tại chỗ, chưa từng có ý động chân.

"Nàng không đi xem thử à?" Từ Hàn thấy thế hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại.

Diệp Hồng Tiên quay sang cười với hắn: "Ta cũng cảm thấy không có gì hay để xem cả."

Từ Hàn nghẹn họng, hắn đã đọc ra đại khái mưu kế của mình bị đối phương nhìn thấu trong nụ cười chế nhạo trên mặt Diệp Hồng Tiên. Nhưng lại tựa như còn không muốn từ bỏ, nói: "Thật ra thì..."

"Không có thực ra gì cả." Nhưng chưa dứt lời đã bị Diệp Hồng Tiên cứng rắn ngắt lời, thiếu nữ kia tiến lên một bước, yểu điệu đứng trước mặt Từ Hàn. Nàng nghiêng đầu, chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Lần trước ta đã bỏ lỡ ở Trường An, bây giờ ta không muốn bỏ qua lần nữa."

Sắc mặt Từ Hàn biến đổi, hắn biết rõ Diệp Hồng Tiên chỉ cái gì, cũng biết lừa dối một người thông minh lanh lợi như nàng không phải chuyện dễ dàng, hắn dứt khoát giơ tay ra, nắm lấy tay vị giai nhân trước mặt. Sau đó hắn nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rỡ kia, cuối cùng gật đầu nói: "Được."...

Lý Mạt Đỉnh đứng trên đầu tường Hoành Hoàng thành, nhìn giáp sĩ mặc giáp đen gân như hòa làm một với bóng đêm bên ngoài cửa thành, y nhíu nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?"

Lý Nho đứng bên cạnh y nghe vậy nghiêng đầu liếc nhìn y một cái, nhưng không lên tiếng.

Lý Mạt Đỉnh cảm nhận được điểm này, y có chút không vui, đương nhiên càng lúng túng hơn là vì từ trong ánh mắt Lý Nho đưa tới tràn ngập khinh thường, giống như giễu cợt vấn đề của y là vô tri cỡ nào.

Lý Mạt Đỉnh cẩn thận tính toán, sau ba mươi năm xảy ra chuyện tám đứa con tranh đoạt đế vị, y cùng vị huynh trưởng này đã hơn ba mươi năm không gặp. Lão ở đâu, đang làm cái gì đều là một bí ẩn, thậm chí trên phố cũng từng có không ít đồn đại rằng Lý Nho đã bị Lý Du Lâm vụng trộm xử quyết. Dù sao Lý Nho tham dự trận tranh đoạt vị trí Hoàng đế, đối với bất cứ Đế vương nào, cũng không nguyện ý để người như vậy tồn tại.

Nhưng sau ba mươi năm khi Lý Nho lại xuất hiện trước mắt mọi người, lão đã trở thành thống lĩnh Thánh Dương quân cường đại nhất, thần bí nhất của Đại Hạ. Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, đương nhiên trong đám người này cũng bao gồm cả Lý Mạt Đỉnh.

Nhưng không giống mọi người là y ngoài kinh ngạc còn nhiều hơn là vui mừng.

Là đứa con nhỏ tuổi nhất của Lý Văn Cảnh, ba mươi năm trước Lý Mạt Đỉnh mới mười tuổi, đương nhiên y không có năng lực tham gia một trận hỗn chiến như vậy. Y vốn là con của một vị cung nữ được Lý Văn Cảnh sủng hạnh trong một đêm say, địa vị trong Hoàng tộc xưa nay không ngước mặt lên được. Mà trong ký ức nhiều lần bị coi thường của y, cũng chỉ có hai người Lý Du Lâm cùng Lý Nho đối đãi y như người thường, bởi vậy sau khi gặp Lý Nho. Y cố ý thân cận, nhưng đối phương luôn đối đãi rất lạnh lùng, điêu này làm cho Lý Mạt Đỉnh không thoải mái, cũng có chút nghi hoặc, đương nhiên còn khó tránh được lửa giận chồng chất trong lòng.

Mà đấn lúc này, y đương nhiên cũng không muốn mua dây buộc mình nữa.

Âm! Ầm! Âm!

Lúc này, dưới thành truyên đến từng đợt trâm đục.

Lý Mạt Đỉnh không thể không đè xuống suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, trâm mắt nhìn về phía nơi đó, lại thấy những giáp sĩ kia đẩy từng chiếc xe to lớn làm bằng sắt đá đi tới trước Hoành Hoàng thành.

"Chẳng lẽ bọn chúng muốn dựa vào thứ này để công phá Hoành Hoàng thành?" Lập tức có người lên tiếng, trong ngữ điệu tràn ngập ý chế nhạo.

Khí cụ như xe bắn đá đối phó với thành quách bình thường có lẽ có tác dụng, nhưng trước mặt Hoành Hoàng thành cao mấy chục trượng lại không đáng nhắc tới, huống chi cho dù xe bắn đá này khác với những loại khác, có thể ném đá lớn lên Hoành Hoàng thành, nhưng bọn họ còn có Thánh Dương quân.

Nhưng người vừa nói xong lời này nhanh chóng im lặng, bởi vì khi đó Lý Nho ném ánh mắt lạnh như băng về phía gã, trong lòng gã chấn động, biết đã chọc giận vị Lý vương gia quân kỷ nghiêm minh này, lập tức im lặng không nói.

Sau đó Lý Nho quay sang nhìn quan truyền lệnh phía sau, quan truyền lệnh lập tức hiểu ý, gã gật đầu, giơ lệnh kỳ trong tay lên, vung ra theo một quy luật đặc biệt nào đó, miệng hét lớn: "Liệt Thứ doanh chuẩn bị!"

Thanh âm này vừa dứt, đã thấy mấy trăm tên giáp sĩ bước ra. Trên mỗi tay của mỗi người đều có một thanh nguyệt nhận hàn quang lấp lóe, phân biệt đi tới các nơi trên tường thành. Cũng vào lúc này, từng quả cầu sắt to khoảng một trượng bị đám giáp sĩ dưới trướng Thôi Đình đẩy lên xe, từ trong động tác thong thả của bọn họ không khó nhìn ra, những quả cầu sắt này thực sự rất nặng.

"Thả!" Nương theo tiếng gầm lên giận dữ của quan truyền lệnh dưới thành, những cánh tay sắt trên xe vung vẩy, từng quả cầu sắt cực lớn được cánh tay sắt kia vung vẩy lên, bị từ trên cao vứt xuống, nhanh chóng đập về phía Hoành Hoàng thành.

Hàng trăm quả cầu sắt cũng dùng tốc độ nhanh như vậy đánh về phía Hoành Hoàng thành, cảnh tượng như vậy đương nhiên có thể xưng tụng là đồ sộ. Mà đám văn võ bá quan đứng trên đầu tường mang danh nghĩa là đốc chiến, thực tế chỉ có thể quan chiến thấy tình cảnh này sắc mặt toàn bộ phát lạnh, sự thật chứng minh bọn họ rốt cuộc đã đánh giá cao Hoành Hoàng thành thành cao hào sâu, cũng đánh giá thấp Thôi Đình có can đảm mang theo năm vạn quân liền tới công thành.

Có người đã thúc giục chân nguyên quanh thân, có người thì bắt đầu chạy trối chết.

Nhưng vị thống lĩnh Thánh Dương quân kia lại nhăn mày lại, lão có chút nghi hoặc, nghi hoặc là Thôi Đình đến cùng có phải thật sự ngu xuẩn như thế hay không...

Quả cầu sắt rất nhanh đã đến đầu tường Hoành Hoàng thành. Với tốc độ cấp tốc rơi xuống của bọn chúng, không mất mấy hơi thở sẽ rơi xuống. Mà ngay lúc này, mấy trăm giáp sĩ Liệt Thứ doanh đang cầm nguyệt nhận liên tục phi thân ra, nghênh đón quả cầu sắt đang gào thét đánh tới.

Bốp!

Sau đó mấy đạo hàn quang hiện lên, nguyệt nhận trong tay bọn họ nhanh chóng bị vung lên, kéo lê thành từng đạo hàn mang giữa không trung.

Leng keng, leng kengl

Nương theo những âm thanh va chạm của kim loại, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào những quả cầu sắt to lớn kia, nó cũng bị lưỡi đao sắc cắt đứt, hóa thành những khối vụn.

Đám người chứng kiến cảnh tượng này lập tức kinh hô một trận, chỉ là kinh hô như vậy còn chưa kịp phát ra ngoài miệng đã hóa thành hoảng sợ.

Bởi vì trong những quả cầu sắt bị phá vỡ kia, từng bóng người bỗng nhiên từ trong thoát ra, tốc độ của bọn chúng cực nhanh, trong chớp mắt đã đánh về phía đám giáp sĩ đầu tường. Thánh Dương quân huấn luyện tốt tất nhiên còn có thể thong dong ứng phó, nhưng những giáp sĩ tâm thường kia hiển nhiên bị biến cố này chấn động, lập tức liền có mấy trăm người chết thảm dưới tay những bóng người nọ.

Đến khi vòng giao phong thứ nhất kết thúc, đám người mới nhờ phong hỏa trên tường thành thấy rõ bộ dáng những thân ảnh kia, đó là từng sinh vật hình người với vảy tím dày đặc, răng nanh mọc ra, toàn thân mọc đầy gai ngược dọa người. Dáng dấp dữ tợn đáng sợ, tựa như ác quỷ từ Địa ngục bò ra.

Cho dù là Lý Nho thấy rõ bộ dáng những quái vật này, trong lòng cũng chấn động, nhưng những quái vật kia hiển nhiên không có ý cho mọi người thời gian tiêu hóa nỗi kinh hãi này. Sau khi chúng rơi xuống đất liền đồng loạt phát ra từng tiếng gào thét bén nhọn, sau đó không chút kết cấu lao về phía mọi người xung quanh.

Trong lúc nhất thời, sát khí nổi lên bốn phía trên đầu tường Hoành Hoàng thành, mà những giáp sĩ dưới thành đã sớm thiết đặt xong quả câu sắt thứ hai, vận sức chờ phát động.......

"Xem ra Thôi đại quốc trụ cũng không dễ đối phó như trong tưởng tượng." Diệp Hồng Tiên ngồi trong cửa phủ nghiêng đầu nhìn về phía ánh lửa đầu tường, nói với Từ Hàn bên cạnh.

Từ Hàn ôm Huyền nhi, đang vuốt ve bộ lông của tiểu tử kia nghe vậy, đưa tay vén bộ lông trên lưng con mèo nọ ra, từ bên trong lôi ra một con bọ chó màu đen, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Thôi Đình không thể khinh thường, Sâm La điện sau lưng lão lại càng không thể khinh thường."

Diệp Hồng Tiên mở trừng mắt, hỏi: "Nói như vậy là Hoành Hoàng thành không giữ nổi nữa à?"

Từ Hàn lại bắt được một con bọ chó trong bộ lông của Huyền Nhị, trong miệng ung dung đáp lại: "Vậy phải xem Lý Nho có bản lãnh thế nào. Nếu lão có thể cầm chân một đoạn thời gian, có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển."

"Hả? Ý chàng là đại quân tập hợp từ các châu quận tới?" Diệp Hồng Tiên lại hỏi.

Từ Hàn cười cười, hắn lắc đầu, chợt đứng lên.

Hắn thả Huyền nhi trong ngực xuống, ngửa đầu nhìn về phía chân trời xa xăm, nói: "Không cần phải tốn thời gian dài như vậy...'

Hắn dừng một chút, con ngươi chợt nheo lại.

"Chỉ cân đợi đến lúc ta giải quyết xong phiên phức trước mắt là tốt rồi."

Diệp Hồng Tiên nghe vậy sửng sốt, nàng tựa như cảm ứng được cái gì đó, vội vàng nhìn theo ánh mắt của Từ Hàn.

Chỉ thấy trong bóng đêm phía xa, có mấy bóng người kéo theo hắc khí bay nhanh về phía này...
Bình Luận (0)
Comment