Chương 262: Miệng Sở mỗ, Phật Tổ từng khai quang
Chương 262: Miệng Sở mỗ, Phật Tổ từng khai quangChương 262: Miệng Sở mỗ, Phật Tổ từng khai quang
Lý Nho nhíu mày càng sâu hơn.
Lão nhìn những quái vật màu tím đang chém giết cùng bọn giáp sĩ trên đầu thành kia, hai đầu lông mày chồng chất sương lạnh.
Đây rốt cuộc là thứ gì, lão cũng khó có thể nói rõ, chí ít trong năm mươi năm làm người của lão, chưa bao giờ thấy qua sinh vật như vậy.
Chiến lực của bọn chúng không quá cường hãn, nhưng trong sinh mệnh lại cực kỳ ngoan cường. Thử nghĩ một tu sĩ tâm thường, trước khi tới Thiên Thú cảnh bị ném lên cao trên không trung trăm trượng, lại hung hăng té xuống. Nghĩ đến cũng là dữ nhiều lành ít, nhưng những quái vật này lại lông tóc không tổn hao gì, sau khi rơi xuống đất liền có thể ngay lập tức gia nhập chiến đấu. Hơn nữa đao nhận bình thường khó có thể tổn thương đến chỗ yếu hại, cho dù may mắn chém ra chút vết thương cũng có thể nhanh chóng hồi phục trong thời gian ngắn. Mà cường giả Thiên Thú cảnh cũng không cách nào chém giết quái vật này trong thời gian ngắn, có thể làm được điều này chỉ có thể dựa vào những cường giả Ly Trân cảnh đại thành.
Giáp sĩ Thánh Dương quân đại khái được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù đối mặt hung vật như vậy cũng có thể kết thành chiến trận, kiềm chế bọn chúng. Nhưng tình trạng của những giáp sĩ tâm thường kia suy bại hơn rất nhiêu, mặc dù không đến mức quăng mũ bỏ giáp chạy trối chết, nhưng tránh không được vô cùng kiêng kị vật này không dám tiến lên.
Đại quân của Thôi Đình còn đang không ngừng lao về phía đầu tường bắn ra những quả cầu sắt bao bọc lấy quái vật kia, một quả lại một quả nổ kích lần lượt đánh vào trên đầu tường mấy trăm năm chưa từng xảy ra chiến loạn.
Tường thành thủng trăm ngàn lỗ, đám quái vật lại không ngừng chui ra.
Lúc này, tường thành Hoành Hoàng thành ngược lại trở thành chướng ngại để Lý Nho điều binh khiển tướng, hơn hai mươi vạn đại quân rất khó điều động nhanh chóng trên con đường rộng bằng hơn mười người như vậy, cho nên lão cũng không thể triệu tập tinh nhuệ thanh trừ đám quái vật này trong khoảng thời gian ngắn.
Mắt thấy trên tường thành loạn thành một đoàn, Lý Nho nhướng mày định nói gì đó.
"Ta phụng chư quân nhiều ngày, hôm nay khẩn cầu chư quân chết vì ta!"
Nhưng vào lúc này, một bên kia tường thành chợt truyên đến một tiếng hô to trung khí mười phần. Chính là vị Lý Mạt Đỉnh lúc nãy rời đi không biết tung tích, dẫn ba ngàn nhân sĩ giang hồ eo đeo đao kiếm chợt xuất hiện ở đầu tường, khi đó vung tay hô to.
"Không dám không theo!" Ba ngàn người kia tuy mặc quần áo khác nhau, tuổi tác từ thanh niên hai mươi đến lão giả thất tuần đều có, thậm chí còn không thiếu một ít hạng nữ lưu, chỉ vẻn vẹn riêng khí thế còn kém rất xa so với Thánh Dương quân, nhưng vào lúc đó đều đồng loạt cao giọng đáp lại.
Sau đó ba ngàn người kia hóa thành một cỗ nước lũ dũng mãnh lao tới các phương hướng đầu tường, gia nhập vào trận chiến chém giết những quái vật này.
Đề cập đến vương gia không có bao nhiêu thực quyền Lý Mạt Đỉnh, đại đa số người trong triều đình chỉ có thể nghĩ đến việc Lý hiệp sĩ kết giao với nhân sĩ giang hồ, tuy rằng khi gặp mặt đều cung kính gọi y một tiếng vương gia, nhưng trong lòng rất xem thường.
Cho đến hiện tại, trong nháy mắt ba ngàn môn khách này ra tay, mọi người mới tỉnh ngộ lại, vị Lý vương gia khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, đổi lại ba ngàn vị cường giả tu vi không thấp hơn Thiên Thú cảnh.
Ba ngàn người này ra tay, bởi vì năng lực ngự không của thân là cường giả Thiên Thú cảnh, có thể nhanh chóng xuyên thẳng qua chiến trường, phi tốc đến chỗ những quái vật kia tàn sát bừa bãi, mặc dù không cách nào triệt để tiêu diệt những quái vật này, nhưng lại ngăn chặn chuyện tiến một bước chuyển biến xấu thêm.
Biến cố như vậy tuy là chuyện Lý Nho cũng không ngờ tới, lão nhìn về phía vị đệ đệ ba mươi năm chưa từng gặp của mình.
Ba mươi năm trôi qua đã tạo thành bộ dáng hai mai sương cho nam hài nhát gan năm đó, lão nhìn thấy Lý Mạt Đỉnh dẫn binh lính giết vào trong trận địa của địch, vị thống lĩnh Thánh Dương quân sắc mặt lạnh như băng khẽ nhếch khóe miệng lên, như cười như không.
Chỉ là ý cười như vậy còn chưa kịp lộ ra hoàn toàn trên mặt lão, quan truyên lệnh bên cạnh đã đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô. Lý Nho trong lòng chấn động, vội vàng cúi đầu nhìn về phía dưới thành kia.
Chỉ thấy ba cỗ xe bắn đá càng lớn hơn so với trước đó bị đám giáp sĩ đẩy lên đầu tường, mà ba quả cầu sắt lớn năm trượng cũng lập tức được đặt lên trên đó...
Lý Nho nheo mắt, nhìn chằm chằm ba sự vật kia, mà ba quả cầu sắt khi đó được giáp sĩ điêu khiển đột nhiên đập về phía đầu tường của Hoành Hoàng thành...
Bọn chúng tạo thành một đường vòng cung trên bâu trời Hoành Hoàng thành, sau đó...
Bọn chúng vượt qua đầu tường của Hoành Hoàng thành, hạ xuống tòa thành cổ phía sau.
Thiết cầu lớn năm trượng, nặng ngàn cân.
Chúng nó rơi xuống đất phát ra một tiếng vang to lớn, bụi bặm cuốn lên đầy trời, đương nhiên ngay lúc đó còn có tiếng kinh hô của những bách tính trong thành.
Mà những thứ này mới chỉ là thức ăn khai vị, trong quả cầu sắt bị nện rách nát không chịu nổi kia chợt truyền đến từng đợt hô hoán rung trời, quả cầu sắt to lớn bị xé rách ra từ bên trong, ba quái vật hình người lớn khoảng ba trượng hiển hiện từ đó, hai con ngươi màu đỏ tươi của bọn chúng từ lúc xuất hiện liền đánh về phía bách tính xung quanh.
Bất luận tốc độ hay là lực lượng của ba con quái vật khổng lồ này đều vượt xa những bách tính tâm thường trong thành, chẳng qua là trong mấy hơi thở Lý Nho ngây người, liền có gần trăm vị bách tính bị những quái vật kia xé thành mảnh nhỏ.
Thấy tình hình này, sát khí dâng lên giữa hai đầu hàng Lý Nho, lão nhanh chóng hạ lệnh, phân ra một nửa số tinh nhuệ vào thành kiềm chế những quái vật kia. Nhưng mệnh lệnh như vậy còn chưa kịp thi hành, lại là một đợt quả cầu sắt oanh kích, một nửa rơi vào đầu tường, một nửa rơi vào trong Hoành Hoàng thành.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Hoành Hoàng Thành đều lâm vào trong loạn lạc. ...
Hắc Long khổng lồ đang chiếm giữ ở bên ngoài Hoành Hoàng thành, nó mở cái miệng đầy răng nanh trắng nõn ra, mà Long khí không ngừng từ quanh thân cự long màu đỏ trong Đại Dương cung kia tràn ra lại dũng mãnh tràn vào trong miệng cự long màu đen này.
Hoành Hoàng thành là quốc đô của Đại Hạ, là nơi ở của thiên tử. Dưới sự tàn sát bừa bãi của quần ma, vô số dân chúng trong Hoành Hoàng thành tử thương. Một vương triều mà cả cư dân của quốc đô mình cũng không thể bảo vệ, nhất định làm dao động lòng dân, mà dân tâm đã mất, khí vận liền tản đi hơn phân nửa...
Từ Hàn nghĩ tới đây, cuối cùng thu hồi ánh mắt của bản thân, sau đó nhìn về phía ba bóng người đứng trước mặt mình.
Một vị lão giả đang mặc cẩm y màu trắng, sau lưng thêu một đóa mây màu hồng yêu diễm.
Một vị lão ẩu lưng còng, cầm trong tay một cây quải trượng đầu rắn, khí tức quanh thân âm lãnh.
Còn có một vị nam tử khác, trên dưới bốn mươi tuổi, lưng đeo một thanh trường kiếm, mày kiếm mắt sáng, diện mạo bất phàm.
Ánh mắt Từ Hàn đảo qua trên người ba người này, sau đó cười nhạt một tiếng, nói: "Tại hạ là Từ Hàn, còn chưa thỉnh giáo danh húy của ba vị tiền bối."
"Xích Tiêu môn Ô Minh Thu!" Lão giả áo trắng trầm trọng nói.
"Trường Xuân cốc Miêu Thiện Thủy." Bà lão tiếp lời.
"Hổ Khiếu sơn trang Đình Cố." Kiếm khách trung niên nói.
Giọng điệu ba người rất bình tĩnh, nhưng sau mỗi cái tên đều ẩn giấu một đoạn nhân sinh có thể nói là truyền kỳ, cũng đều có được lực lượng đủ khiến cho triều đình và giang hồ Đại Hạ chấn động. Người trước là trưởng lão Tiên nhân của Xích Tiêu môn, ruột thịt của tổ sư khai sơn năm đó, hai người sau đều là chưởng giáo Tiên nhân đến từ trong ba môn mười hai trấn.
"Ngưỡng mộ đã lâu." Từ Hàn chắp tay về phía ba người, không có chút cảm giác co quắp khi đối mặt với Tiên nhân, ngược lại hai mắt Diệp Hồng Tiên đứng một bên lại nheo lại, Chân nguyên Kiếm ý quanh người bắt đầu khởi động, hiển nhiên đã cảnh giác tới cực điểm.
Với tu vi của nàng, dị động như vậy đương nhiên không qua được mắt ba vị Tiên nhân kia.
Ô Minh Thu đứng đầu nhìn Diệp Hồng Tiên, cười nói: "Nhóc con thật xinh đẹp, cũng tốt, hai người đi cùng nhau trên đường xuống suối vàng sẽ không đơn độc."
Lời nói mang theo sát ý lạnh thấu xương đập vào mặt.
Ba người thân là đại năng Tiên nhân, khí thế vào lúc đó cũng muốn bay lên...
"Hai người lên đường có ý gì? Không bằng ba vị ở cùng nhau, nói không chừng còn có thể diễn biến ra một bộ gọi là gì đó..." Lúc này một giọng nói non nớt chợt vang lên từ cửa phủ, mọi người ở đây nghe vậy đều sững sờ, đồng loạt nghiêng đầu nhìn lại, chính là đoàn người Phương Tử Ngư đã quay lại.
Giờ phút này Phương đại tiểu thư đang nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ, miệng lẩm bẩm: "Ồ, diễn xuất kia gọi là gì nhỉ?"
"Tiểu Mười chín, chính là người trước đó vài ngày ta dẫn ngươi đi xem, hai nam nhân cùng nữ nhân, một hồi ngươi yêu ta, tí nữa thì ta thích ngươi..."
Tiểu Mười chín nghe câu hỏi này, trợn mắt liếc Phương Tử Ngư một cái, sau đó ôm tay có chút không vui nói: "Lưu Phương Viện, thật không biết có cái gì đẹp mắt, ba người chơi tới chơi lui, còn không bằng động thủ đánh một trận, người nào thắng liên nghe người đó, một vài người đã có tuổi rồi, còn xem cảm động nước mắt đầm đìa, lần sau ta sẽ không đi cùng ngươi xem thứ nhàm chán như vậy nữa."
"Sao lại nhàm chán? Vậy gọi là nhi nữ tình trường! Nhóc con như ngươi thì biết cái gì!" Phương đại tiểu thư bị một tiểu cô nương chưa đến mười tuổi chế nhạo như thế, trên mặt nhất thời có chút khó chịu, lập tức lớn tiếng phản bác.
Nhìn hai người không thèm để ý hoàn cảnh bên ngoài, Từ Hàn vừa tức vừa buồn cười, đáy lòng lại nhịn không được toát ra từng trận cảm động.
"Tại sao các ngươi lại trở vê?" Hắn mở miệng hỏi.
"Khụ khụ" Sở Cừu Ly đứng giữa cuộc tranh chấp giữa hai vị đại tiểu thư, khó khăn lắm mới thoát ra được. Y nhếch miệng cười với Từ Hàn: "Chúng ta suy nghĩ một chút, cảm thấy tiểu Hàn nói rất có lý"
"Trận chiến này có rất nhiều thứ đáng xem, lão tiểu tử Thôi Đình kia bị chúng ta đánh cho tè ra quần ở Đại Hoàng thành. Chỉ với công phu mèo cào của lão, có thể đánh vào Hoành Hoàng thành được ư? Sở mỗ ta sẽ đầu cắt xuống làm cái bình tiểu cho lão!"
Sở Cừu Ly vẻ mặt chắc chắn nói.
Nhưng khi nói xong, chỗ chân trời bỗng có một vật khổng lồ bay tới.
Đó là một quả cầu sắt lớn năm trượng, có khí thế lôi đình vạn quân hung hăng nện lên đường phố phía sau Sở Cừu Ly.
Quái vật màu tím lớn ba trượng từ trong quả cầu sắt leo ra, gào thét đánh tới bách tính chung quanh.
Sở Cừu Ly nhấc lên vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía quái vật cực lớn được thiết cầu đưa đến kia, khóe miệng của y khẽ giật giật, sau đó dưới ánh mắt cổ quái của đám người này, trên mặt hán tử trung niên lộ ra một nụ cười xấu hổ.
"Khu khụ, ý của ta là nếu bản nhân Thôi Đình có thể giết vào... Cái này... không tính, không tính..."
Lời này vừa nói ra...
Trong Hoành Hoàng thành kia thình lình có một bóng người bay ra, quanh thân lão chiếm cứ từng con Sư Hổ Long Xà màu mực, một bộ nho sam màu trắng theo gió tung bay, theo đầu ngón tay lão khẽ động, những Sư Hổ Long Xà kia liền phát ra từng tiếng gầm thét, giết vê phía những quái vật đang cắn xé bừa bãi trong thành.
"Thôi Đình! Ngươi quên quy củ trong Hoành Hoàng thành không thấy huyết nhận rồi sao?" Bóng người đứng trên không trung khi đó cao giọng nói, thanh âm già nua lại trung khí mười phần.
Mà âm thanh này vừa rơi xuống, bên ngoài Hoành Hoàng thành liền có một bóng người áo đen từ phía chân trời bay vào.
Người nọ nhìn lão nhân áo trắng, cười nói: "Hai nước giao chiến, nếu không phải Tiên nhân của Hoàng thất thì không được ra tay, quy củ của Tứ Phương Minh ước, Đỗ Thái phó cũng quên sao?"
Ọt otl
Nhìn hai bóng người phía chân trời, sắc mặt Sở Cừu Ly trở nên khó coi.
Tô Mộ An ở bên cạnh vẻ mặt sùng bái nhìn hán tử trung niên này, chớp chớp mắt hỏi.
"Sở đại thúc... Cái miệng của ngươi là Phật Tổ từng khai quang sao?”