Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 651 - Chương 263: Ngươi Muốn Nhìn Hoa Sen Không?

Chương 263: Ngươi muốn nhìn hoa sen không? Chương 263: Ngươi muốn nhìn hoa sen không?Chương 263: Ngươi muốn nhìn hoa sen không?

Ba người Ô Minh Thu thần sắc cổ quái ngươi nhìn ta một cái, ta liếc ngươi một cái.

Sau khi bước lên Tiên cảnh, bọn họ đại khái cũng chưa từng gặp phải chuyện như lúc này.

Một đám người cứ coi như bọn họ chưa từng tồn tại, phối hợp nói chuyện với nhau, thậm chí còn vì một tên bỏ đi chưa từng nghe qua mà ầm ï như thế.

"Hừ!" Đối với ba người Ô Minh Thu đã sớm quen cao cao tại thượng, chuyện bị vứt sang một bên như vậy không thể nghi ngờ là vũ nhục.

Ngay lúc đó Ô Minh Thu hừ lạnh một tiếng, sát khí quanh thân bắt đầu khởi động, một con gấu khổng lồ toàn thân phủ liệt diễm hiện ra sau lưng lão. Còn Miêu Thiện Thủy cũng đột nhiên chọc cây quải trượng đầu rắn trong tay xuống đất, có tới hàng ngàn con rắn độc lóe lên ánh sáng âm u sinh ra dưới lòng bàn chân bà ta, phun lưỡi từ từ vọt tới đám người Từ Hàn. Mà vị kiếm khách tên là Đình Cố cuối cùng kia lại sừng sững bất động, chỉ là kiếm ý nồng nặc đã bắt đầu lấy gã làm trung tâm không ngừng lan tràn ra bốn phía.

Ba người bày ra tư thế này, khí thế của Tiên nhân cảnh đương nhiên không phải thứ mà người thường có thể chống cự. Được cỗ khí thế này bao phủ, đám người vừa rồi còn vui cười giận mắng đều biến sắc, thâm cảm thấy khí tức trong cơ thể không được thông suốt.

Bọn họ vội vàng vận chuyển chân nguyên quanh người, chuẩn bị toàn lực ứng phó.

Tô Mộ An rút thanh đao trên lưng gã ra, đao ý cuồng bạo vây quanh thân đao, cuốn lên từng trận cương phong.

Hai con ngươi Phương Tử Ngư phát lạnh, sau lưng bỗng nhiên mọc ra từng đạo tử khí yêu dị bao bọc thân thể nàng vào trong đó. Nàng tung người bay vọt lên, giáp trụ màu tím hiển hiện trên thân thể, mà mấy thanh phi kiếm lạnh lẽo lăng liệt vào lúc đó cũng xuất hiện ở đỉnh đầu của nàng.

Diệp Hồng Tiên cũng cất bước đi ra, sau lưng là một con chim lửa cực lớn, thần sắc cực kỳ lạnh lùng, hai đầu lông mày lóe lên vẻ kiên quyết.

Ánh mắt Từ Hàn đảo qua tất cả mọi người, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ nói: "Chư vị sao phải làm đến mức này?”

Ba người chỉ cười nhạt với hắn một tiếng nhưng không nói nhiều. Từ Hàn thấy vậy, biết nói cái gì cũng vô dụng, lông mày hắn nhíu chặt lại, nhìn về phía ba vị Tiên nhân khí thế ngập trời kia.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên vô cùng áp lực.

"Tốt a! Các ngươi mau đánh, ta thích nhất là xem người ta đánh nhau!" Nhưng hết lần này tới lần khác, thanh âm non nớt của tiểu Mười chín lại chợt vang lên, nàng híp mắt, vừa vỗ tay vừa nói, hai đầu lông mày lại tràn đầy vẻ hưng phấn.

Sở Cừu Ly ở một bên thấy thế vội vàng bế nàng từ trên mặt đất lên, cũng bất chấp tiểu tử này tràn đây tức giận quyên đấm cước đá, ôm nàng liên muốn đi ra ngoài cửa phủ, nhưng bước chân vừa mới bước ra, lại phát hiện những quái vật khổng lồ ngoài cửa phủ còn đang tàn sát bừa bãi, trên bầu trời Đỗ Bình Sách cùng Thôi Đình đánh nhau loạn thành một đoàn.

Hán tử trung niên luống cuống tay chân một hồi, cuối cùng vẫn kiên trì, miệng nói: "Nhường cái, nhường cái." Sau đó đi qua từ giữa hai bên đằng đằng sát khí, chạy vào sâu trong viện.

Tình cảnh lần này khiến cho khóe miệng Ô Minh Thu cầm đầu co giật, mím chặt một lúc lâu rồi mới phun ra một câu: "Thế đạo thật sự biến đổi..."

"Đương nhiên là biến đổi rồi." Từ Hàn đáp, sau đó thân thể hắn chợt động với tốc độ nhanh đến xuất thần, lao thẳng về phía ba người. Đám người Diệp Hồng Tiên cũng theo sát chiêu bước chân của Từ Hàn, sát chiêu mạnh nhất trong tay bọn họ gào thét mà ra. Kiếm ảnh nối liền thành một mảnh, phô thiên cái địa đánh giết về phía ba người Ô Minh Thu.

Ô Minh Thu thấy tình hình như vậy nhướng mày. Lão không hiểu được rốt cuộc đám người trước mắt đang suy nghĩ gì.

Lão còn chưa từng nghe nói kẻ nào trên đời này dám dựa vào bốn người ra tay với Tiên nhân, hành vi như vậy của đối phương không khác nào là sỉ nhục lớn lao với đối phương.

Chân mày lão phát lạnh, một chân đạp mạnh. Hỏa hùng sau lưng cảm nhận được cũng đồng thời nâng mạnh hai chân của mình lên, giãm mạnh xuống đất.

Âm!

Một tiếng vang thật lớn lập tức nổ tung, lấy chỗ Ô Minh Thu giậm chân làm trung tâm, mặt đất bắt đầu như hòn đá bị ném vào mặt nước nhấc lên tâng tâng gợn sóng, theo gợn sóng lan tràn ra, mặt đất bắt đầu vặn vẹo biến hình, từng vết rạn hiển hiện. Mà ngay trong những vết rạn này, từng luồng tia sáng cực nóng nổ bắn ra, bao phủ mọi người.

Âm!

Lại một tiếng nổ mạnh vang lên.

Mặt đất dưới chân giống như không có cách nào chống đỡ cỗ lực lượng khổng lồ kia, ầm vang nổ tung.

Từng thứ gì đó như dung nham cuồn cuộn tuôn ra, nổ bắn về phía mọi người. Sóng khí cực nóng lan ra, cuốn theo lực lượng vô cùng cường đại. Dưới nguồn lực lượng này, thân thể mọi người đồng loạt như bị thương nặng, lúc đó hơi chậm lại, sau đó liên tiếp bay ngược ra ngoài.

"Chỉ là con sâu cái kiến, cũng dám chọc giận uy phong Tiên nhân." Ô Minh Thu thấy vậy khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười gắn.

Vị Miêu Thiện Thủy ở bên cạnh thấy thế, thân thể còng xuống rung động, quải trượng đầu rắn trong tay bị bà ta hung hăng chọc xuống mặt đất, những con rắn độc chiếm cứ dưới thân bà ngay lúc đó như nhận được sắc lệnh, cấp tốc đánh tới mọi người xung quanh.

Mọi người vốn trước đó đã bị Ô Minh Thu gây thương tích còn chưa kịp phục hồi bình ổn xao động trong cơ thể, đối mặt với những con rắn độc đang tập kích đến thì đồng loạt biến sắc.

Bọn họ vội vàng cố gắng ổn định thân hình, từng đạo kiếm chiêu đao mang chém ra, ý đồ chặt đứt đàn rắn độc đáng sợ này, nhưng cách làm như vậy lại có hiệu quả rất nhỏ, độc vật do Tiên nhân gọi ra đương nhiên có chỗ bất phàm của riêng nó.

Những rắn độc kia tất nhiên đã bị bọn họ chặt đứt, nhưng thoáng qua từng luồng khí xanh thoát ra từ trong cơ thể rắn độc chết đi, sau đó lập tức mọc ra cái đầu mới, trùng sinh thành một con mới hoàn toàn, tiếp tục đánh tới bọn họ.

"Ha ha. Bảo bối của lão thân cũng không dễ bị phá giải như vậy." Bà lão thấy thế thì nở nụ cười khẽ cực kỳ dọa người, rất giống tiếng than nhẹ trong núi rừng đêm dài tĩnh mịch.

Từ Hàn có tu vi cao nhất, thân thể lại cường hãn vô cùng thấy rõ sự cổ quái của đám độc vật này. Hắn cũng không ra tay chém giết đám rắn độc này, ngược lại để mặc cho chúng cắn xé thân thể mình. Mặc dù đám rắn độc này đã dùng lực lượng của toàn thân, nhưng không cách nào cắn rách được nhục thân của hắn.

Từ Hàn vẫn chưa sinh ra chút đắc ý nào, hắn biết rõ đây chỉ là thời điểm khai vị cho đại chiến mà thôi. Những Tiên nhân này còn lâu mới thi triển ra thực lực chân chính của bọn họ, nhưng dù là như vậy, những chiêu thức nhẹ nhàng bâng quơ này cũng đủ để bọn họ ứng phó mệt mỏi rồi.

Nghĩ tới đây, hai hàng lông mày của hắn trầm xuống, ánh mắt hắn đảo qua từng người một.

Đám người Diệp Hồng Tiên vừa đánh vừa lui dưới đám rắn độc kia cắn xé, thân hình chật vật, cách đó không xa Sở Cừu Ly ôm tiểu Mười chín lăn lộn chạy loạn lên trên mặt đất đầy dung nham nóng hổi, ngay cả Huyền nhi cùng Ngao ô cũng cảm ứng được ba vị Tiên nhân này cường đại, đồng loạt cong người, dựng thẳng lông tóc trên lưng lên...

Từ Hàn nhớ tới giấc mộng hoang đường mấy ngày trước...

Hắn rùng mình, âm thầm nói: "Chuyện như vậy, vĩnh viễn không có khả năng phát sinh..."

"Ít nhất thì không có khả năng xảy ra trước khi ta ngã xuống."

Ôm ý nghĩ như vậy, thiếu niên kia cất bước về phía trước, từ trong hộp gỗ sau lưng truyền ra một tiếng kiếm minh, khi đó thanh trường kiếm đen như mực đã được hắn cầm trong tay.

Dường như nhận thấy được dị trạng trên người thiếu niên này, trong mắt vị kiếm khách từ đầu đến cuối không xuất thủ kia chợt sáng lên một đạo Thần quang, gã nhìn chằm chằm vào thiếu niên, giữa hai đầu lông mày tựa như có chút hoang mang, cũng có chút kinh hãi.

Mà Từ Hàn cảm ứng được ánh mắt đối phương vào lúc đó cũng ngoảnh mặt nhìn về phía vị Tiên nhân kiếm đạo tên là Đình Cố này.

Hắn mỉm cười, hỏi.

"Ngươi muốn nhìn hoa sen không?"
Bình Luận (0)
Comment