Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 652 - Chương 264: Mệnh Của Từ Mỗ

Chương 264: Mệnh của Từ mỗ Chương 264: Mệnh của Từ mỗChương 264: Mệnh của Từ mỗ

Đình Cố ngẩn người, cũng không thể hiểu được lời nói đột ngột của Từ Hàn là có ý gì.

Mà Từ Hàn đương nhiên sẽ không cho gã thời gian suy tư, mũi chân hắn điểm xuống đất, lần nữa giết về phía ba người.

"Cuồng vọng!"

"Muốn chết!" Ô Minh Thu đang đắm chìm trong một kích đã đẩy người ta vào hiểm cảnh trước đó, thấy Từ Hàn còn dám ra tay, lập tức sắc mặt phát lạnh, trong miệng quát lên.

Sau đó bọn họ liên tiếp ra tay, một quả cầu lửa khổng lồ ngưng tụ trong miệng Hỏa hùng, mang theo nhiệt độ nóng rực hâu như thiêu đốt đến mức không gian vặn vẹo đánh tới Từ Hàn. Mà bà lão kia cũng dùng quải trượng đầu rắn chống xuống đất, pho tượng đầu rắn chiếm cứ trên quải trượng bà ta lúc đó sống lại. Nó phát ra một tiếng tê minh, kéo theo khí độc đầy trời đánh úp về phía Từ Hàn.

Đối mặt với một kích hung hãn có thể nói là dưới cơn giận của hai vị Tiên nhân, Từ Hàn đang xông tới cũng không có ý tránh né, tốc độ dưới chân hắn lại nhanh thêm vài phần.

Âm!

Một tiếng nổ vang lên, hỏa quang độc khí đầy trời bạo tán ra, có thể nói là che khuất bầu trời khiến người ta khó có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Nhưng trong mắt ba vị Tiên nhân, dưới sát chiêu như vậy, kẻ có tu vi không đến Tiên nhân cảnh như Từ Hàn sẽ không có khả năng sống sót.

Nghĩ tới đây cả ba người đều mất hết hứng thú, bản lĩnh của nhóm người Từ Hàn sao có thể để ba vị Tiên nhân bọn họ tự mình ra tay được?

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau muốn thu thập đám người Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh, chuẩn bị sớm rời khỏi nơi đây. Hoành Hoàng thành hiện tại loạn thành một bầy, đại quân Thôi Đình ngoài thành nhìn chằm chằm, yêu vật hoành hành trong thành, trên trời còn có Tiên nhân mới tấn chức Thôi Đình đánh nhau ngươi chết ta sống cùng vị Đại thánh Nho đạo kia. Tiếp tục như vậy nữa, nếu đợi đến lúc vị Đại năng Long Ẩn tự kia ra tay, minh ước bốn phương sẽ hoàn toàn bỏ đi, khi đó đừng nói Đại Hạ, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ đều sẽ loạn thành một nồi cháo nóng...

Nhưng khi bọn họ đang suy nghĩ đến chuyện này, bụi bặm đầy trời chợt tản đi không ít.

Một bóng người đột nhiên từ trong bụi bặm bay vụt đến.

"Hả?" Ô Minh Thu nhíu mày, sau một khắc hai đầu lông mày của lão hiện lên vẻ khiếp sợ.

Đó là Từ Hàn!

Thiếu niên kia tay trái cầm kiếm, tay phải vắt ngang trước ngực, tuy rằng quần áo trên người có nhiều chỗ rách nát, nhưng cũng không đáng ngại, ngược lại khí tức tràn ngập quanh người hắn dường như lại tăng lên một cấp độ sau va chạm như vậy.

"Có gì đó quái lạ." Vị Tiên nhân kiếm đạo Đình Cố từ trước tới giờ không ra tay kia vào lúc đó sắc mặt trâm xuống, nói như vậy.

"Ừm”" Ô Minh Thu nghe vậy cũng gật đầu.

Lúc này lão không thể không thu hồi coi thường lúc trước, sau khi nhìn Từ Hàn thật sâu rồi lại nói: "Ngăn hắn lại!" Lão nhìn ra được Từ Hàn dường như muốn tiếp cận bọn họ. Dựa vào những sự tích về Từ Hàn xuất hiện ở Đại Hạ, vị thiếu niên tâm hai mươi tuổi này tuyệt đối không phải kẻ lỗ mãng, hắn làm việc như thế tất nhiên có chỗ dựa. Tuy khó có thể tưởng tượng trên đời này có người thực sự có thể dựa vào sức một người đánh bại một vị Tiên nhân, nhưng xuất phát từ muốn ổn thỏa mọi việc, Ô Minh Thu vẫn đưa ra quyết định như vậy.

Miêu Thiện Thủy và Đình Cố cũng không phải loại ngu dốt, bọn họ dồn dập gật đầu.

Thế là từng sát chiêu từ trong tay ba vị Tiên nhân bay ra lần nữa, hỏa cầu cuồng bạo, rắn độc gào thét cùng với kiếm ý trùng điệp lần lượt hiển hiện, che phủ bầu trời tiến vê phía Từ Hàn.

Từ Hàn vẫn không tránh né, hoặc có thể nói dưới thế công của Tiên nhân, hắn căn bản không thể né tránh.

Hắn quả quyết lựa chọn đối cứng với ba sát chiêu này.

Đương nhiên ba sát chiêu này càng thêm cường hãn hơn so với công kích lúc trước, Từ Hàn không dám khinh thường, khi đó trong mắt hắn sáng lên một luồng ánh tím, trong miệng chợt quát lớn: "Yêu huyệt thứ bảy! Mởi"

Lời vừa nói ra, cánh tay phải nằm ngang trước ngực lập tức phát ra một trận nhúc nhích quỷ dị, quần áo bên ngoài tựa như cũng không bao phủ nổi vật dưới kia nữa, đồng loạt vỡ vụn, lộ ra làn da màu đỏ tươi. Một cánh tay dài một trượng, bên trên mọc đầy gai ngược dữ tợn xuất hiện trước mắt mọi người.

"Đây là?" Biến cố như vậy có thể nói là chuyện đám người Ô Minh Thu không dự liệu được, bọn họ đều biến sắc, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Mà lúc này, Từ Hàn huyễn hóa ra cánh tay phải đáng sợ như thế lại đột nhiên vung nó lên, những kiếm chiêu đánh tới kia ngay lập tức sụp đổ khi va chạm với cánh tay Yêu nọ.

Sau đó cánh tay phải kia được Từ Hàn thôi động lại không ngừng tấn công, nó nhanh chóng kéo dài, thoáng cái đã giết tới trước mặt ba người.

Trong lòng ba người chấn động, bọn họ đang muốn kích phát lực lượng Tiên nhân trong cơ thể mình ra chống đỡ thế công mà bọn họ không thể đoán được.

"Huyền nhi!" Nhưng đúng lúc này, Từ Hàn lại hét to một tiếng.

"Xoet!" Một thân ảnh màu đen đột nhiên lao ra, tốc độ cực nhanh giẫm lên thân thể cường tráng của Từ Hàn, trong chớp mắt đã tới trước mặt ba vị Tiên nhân.

Thân thể nho nhỏ kia nhảy lên cao cao, trong con ngươi màu hổ phách lóe ra hào quang dọa người.

Ba đường hàn mang từ trong một trảo của nó tuôn ra, ba bước tường ngăn chặn được thiên quân vạn mã của Tiên nhân dưới móng vuốt của con mèo đen nhìn như không có gì lạ kia cứ như vậy mà đều bị nghiền nát.

Còn Từ Hàn cũng nắm chắc cơ hội này, điên cuông thúc dục cánh tay phải của mình, cánh tay màu đỏ tươi kia nhanh chóng nhúc nhích, bàn tay của hắn biến thành từng sự vật trông như nhánh cây, chúng nó quấn quýt lấy nhau xông về phía ba vị Tiên nhân, bởi vì bức tường chắn của ba người kia bị Huyền nhi phá vỡ, nên một khắc sau không kịp chống đỡ nên bình chướng mới, ba vị Tiên nhân lập tức bị cánh tay cổ quái của Từ Hàn triệt để bao bọc thân thể.

Sau đó thân thể bọn họ bị nhấn trên mặt đất không thể động đậy, mà điều này còn chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là bọn họ phát hiện theo vật cổ quái sinh ra từ cánh tay phải Từ Hàn chạm đến thân thể bọn họ, lực lượng Tiên nhân trong cơ thể vận chuyển cũng trở nên chậm chạp lại, tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định phải bỏ thêm thời gian dài mới có thể tụ tập lực lượng phá vỡ chiêu thức giam cầm của Từ Hàn.

Chiêu thức quỷ dị như vậy của Từ Hàn đã khiến bọn họ trở tay không kịp, nhưng giờ phút này con mèo đen đang đứng ở một bên híp mắt liếm láp móng vuốt của mình càng làm cho đáy lòng bọn họ phát lạnh. Bọn họ có thể nhớ rõ, chính là con mèo đen này trong lúc nhẹ nhàng bâng quơ liền phá vỡ bình chướng Tiên nhân của bọn họ... Trong cuộc đời dài đằng đẳng của bọn họ, cũng chưa từng tận mắt thấy, tận tai nghe chuyện như vậy.

Lực lượng trong cơ thể ba vị Tiên nhân bị phong kín, những rắn độc được Miêu Thiện Thủy gọi ra cũng ngừng nghỉ, tản đi.

Cuối cùng mọi người cũng thoát khỏi dây dưa, vội vàng chạy tới vây quanh Từ Hàn.

"Họ Từ kia, không ngờ ngươi còn có bản lĩnh này!" Phương Tử Ngư võ võ bả vai hắn, vui mừng nói.

Tô Mộ An cũng chạy đến, tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn Từ Hàn tràn ngập sùng bái, điêu này càng khiến hình tượng của Từ Hàn được xây chắc trong lòng gã.

So với hai người này, tâm tư Diệp Hồng Tiên lại tinh tế hơn nhiều, nàng biết rõ nếu Từ Hàn có thể dùng lực lượng cường hãn không chút thương tổn như vậy, mấy ngày nay hắn chắc chắn sẽ không rầu rĩ không vui mới đúng.

Nàng lo lắng nhìn Từ Hàn, hỏi: "Tiểu Hàn, chàng không sao chứ?”

Hai người Phương Tử Ngư Tô Mộ An nghe nói lời này chợt sửng sốt, lúc này bọn họ mới nhìn về phía Từ Hàn, phát hiện trong mắt thiếu niên này không ngừng lấp lóe ánh sáng tím, trên trán không ngừng xuất hiện từng giọt mồ hôi hột lớn như cái đấu.

"Cái này..." Phương Tử Ngư biến sắc, đang muốn hỏi thăm cái gì đó, nhưng thanh âm Từ Hàn lại vang lên trước nàng.

"Ta không nhốt được bọn chúng... được bao lâu..." Từ Hàn nói như thế, từ ngữ điệu đứt quãng của hắn mà nói, mọi người không khó để nhận ra hắn hiện tại đang phải chịu đựng đau đớn nào đó.

Phương Tử Ngư lập tức luống cuống chân tay: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta mau giết bọn chúng đi!"

Đề nghị này nhìn như là lựa chọn tốt nhất bây giờ, dù sao hiện tại những Tiên nhân kia dường như cũng không có lực hoàn thủ.

Nhưng Từ Hàn lại cười khổ lắc đầu, nói: "Mệnh mạch của Tiên nhân vốn ở Sinh Mệnh cung, nơi đó có bản nguyên Tiên lực bảo vệ, nếu không phá được Sinh Mệnh cung thì cho dù bị chặt đứt đầu cũng có thể mọc lại. Cánh tay yêu của ta chỉ có thể tạm thời nhốt bọn chúng lại, muốn hủy diệt Mệnh Cung của bọn chúng lại không thể."

"Vậy nên làm thế nào cho phải?" Phương Tử Ngư lo lắng hỏi.

Từ Hàn cười khổ một tiếng: 'Kế sách hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước. Các ngươi có thấy quái vật tàn sát bừa bãi ngoài cửa phủ kia không?”

"Nếu ta đoán không sai, những quái vật này đều là bán yêu do Yêu đan của Sâm La điện bồi dưỡng ra, trong cơ thể bọn chúng ẩn tàng Yêu lực tràn đầy, các ngươi đi giúp ta giết bọn chúng xếp thi thể đến chỗ này, ta có thể hấp thu những Yêu lực này cố hết sức vây khốn bọn chúng nhiều hơn chút thời gian."

Nghe Từ Hàn nói, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng không rõ rốt cuộc cánh tay phải của hắn hoạt động thế nào. Đương nhiên bọn họ cũng sẽ không hoài nghi Từ Hàn, chẳng qua là cảm thấy biện pháp này trị ngọn không trị gốc. Nếu không giết được ba vị Tiên nhân này, cứ kéo dài như vậy dường như cũng không thể thay đổi tình cảnh bọn họ.

"Trừ cách đó ra, ta cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác." Từ Hàn dường như nhìn ra suy nghĩ của mọi người, thở dài một hơi nói.

Mọi người nghe vậy trong lòng cũng trâm xuống, bọn họ biết rõ Từ Hàn nói không sai, tuy biện pháp này không coi là một phương pháp tốt, nhưng hôm nay bọn họ dường như cũng không có lựa chọn khác.

Mọi người cũng không phải là hạng người nông cạn, sau khi hiểu rõ điểm này liền thúc giục chân nguyên quanh thân chạy ra bên ngoài cửa phủ, tìm kiếm những tên bán yêu đang tàn sát bừa bãi kia.

"Hừ! Ta xem ngươi còn có hậu chiêu gì, phương pháp hồ đồ như thế ngoại trừ kéo dài thời gian ngươi chết đi thì có thể có tác dụng gì chứ?" Ba vị Tiên nhân bị chế trụ kia nghe vậy cũng đồng loạt tỉnh ngộ lại, lập tức vị Ô Minh Thu kia mở miệng giễu cợt.

"Khanh khách, nếu như bây giờ ngươi thả lão thân ra thì có lẽ ta có thể bộc phát từ bi, cho ngươi một cái chết có thể diện!" Miêu Thiện Thủy của Trường Xuân cốc mở miệng nói.

Nhưng Từ Hàn dường như không nghe thấy đối với sự giễu cợt của ba người này, hắn căn bản không để ý tới ba người này, ngay khi đó quay đầu nhìn về phía Sở Cừu Ly đang ôm tiểu Mười chín ở bên cạnh, nói ra: "Phía Sở đại ca hung hiểm, ta chưa chắc có thể áp chế được ba người này, ngươi ở ngoài viện đi, nơi đó an toàn hơn một chút."

Sở Cừu Ly nghe vậy lập tức như được đại xá, vội vàng gật đầu rồi chạy ra khỏi viện.

"Huyền nhi, Ngao ô, ra ngoài trông chừng Sở đại ca một chút đi." Từ Hàn thấy Sở Cừu Ly rơi đi liên nhìn vê phía Huyền nhi và Ngao ô, nói như vậy.

"Meo ô!" Huyền nhi nghe vậy lập tức phát ra một tiếng gọi vô cùng bất mãn, nhưng cuối cùng cũng không thể chống được ánh mắt lăng lệ của Từ Hàn, chỉ có thể cúi thấp đầu đi theo Ngao ô ra ngoài.

"Ngươi là cảm thấy chỉ cần kéo dài đủ thời gian, những đại nhân vật Hoành Hoàng thành kia liền có thể đi ra cứu ngươi ư?”

"Chính bọn chúng còn khó bảo toàn bản thân, sao có lòng quan tâm đến ngươi chứ?" Dường như cảm nhận được tình cảnh của mình cũng không gian nan như trong tưởng tượng, đám người Ô Minh Thu vào lúc đó cũng cất tiếng, vẻ đùa cợt trong ngữ điệu hiển nhiên cũng không hề che giấu chút nào.

Từ Hàn vẫn như không nghe thấy những lời này, hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cửa viện. Đến khi xác định được là người cuối cùng cũng đi ra khỏi nơi này, rốt cuộc hắn cũng quay đầu nhìn về phía ba vị Tiên nhân kia.

Ngay lúc đó ánh mắt của hắn trở nên âm lãnh, từng luồng Yêu lực màu tím từ trong cánh tay phải của hắn tuôn ra bốn phía, bao phủ Yến phủ vào bên trong, bỗng nhiên tạo thành một kết giới chỉ có thể ra không thể đi vào.

Lúc này hắn mới hé miệng, giọng điệu lạnh như băng: "Từ mỗ chưa từng có ý định giao vận mệnh của mình cho người khác."

"Mạng của Từ mỗ chỉ nắm trong tay mình, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng không đổi."
Bình Luận (0)
Comment