Chương 265: Hoa sen đẹp đế, dáng người dữ tợn.
Chương 265: Hoa sen đẹp đế, dáng người dữ tợn.Chương 265: Hoa sen đẹp đế, dáng người dữ tợn.
Mọi người đang muốn lao ra cửa phủ để săn giết những quái vật đang tàn phá bừa bãi trong Hoành Hoàng thành kia rất nhanh cảm ứng được đạo kết giới đột nhiên mở ra nọ.
Sắc mặt bọn họ biến đổi, ý thức được đã xảy ra biến, cũng bất chấp mọi thứ vội vàng quay trở về, thấy cánh tay của Từ Hàn trong kết giới kia sít sao nhấn ba vị Tiên nhân xuống mặt đất. Mà quần áo tổn hại của hắn căng phồng, một luồng khí thế cuồn cuộn bắt đầu bốc lên từ trong cơ thể hắn.
"Tiểu Hàn, chàng muốn làm gì!" Diệp Hồng Tiên thấy thế liền biết không ổn, cao giọng hô.
"Họ Từ kial"
"Phủ chủ đại nhân!"
"Meo ôI"
"Ngao ôI"
Khi đó một đám người lớn tiếng hò hét, nhưng Từ Hàn đang đứng trong kết giới lại như không nghe thấy tiếng của mọi người.
Thấy tình cảnh này, trong lòng mọi người cực kỳ khẩn trương, bọn họ định phá tan kết giới này. Thế nhưng lực lượng của nó cực kỳ cường đại, cho dù bọn họ có sử dụng tất cả lực lượng trên người cũng khó mà dao động nửa phần.
Mà ba người Ô Minh Thu vừa rồi còn rảnh rỗi chế giễu Từ Hàn lúc này cũng đã nghe ra một mùi quỷ dị, sắc mặt bọn họ đều biến đổi, không còn bộ dáng nước chảy mây trôi lúc trước, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn cũng dần trở nên cảnh giác.
Lúc này Từ Hàn cũng không có tế ra sát chiêu quỷ dị như bọn họ tưởng tượng. Đương nhiên đây không phải do hắn không muốn, mà là hắn hoàn toàn không thể làm được.
Đúng như lời hắn nói trước đó, Mệnh mạch của Tiên Nhân cất giấu trong Mệnh Cung của bọn họ, muốn đánh giết một vị Tiên nhân, biện pháp duy nhất chính là hủy hoại Mệnh cung của đối phương.
Nhưng Yêu huyệt thứ bảy bị hắn cưỡng ép sử dụng, tuy rằng thực lực đủ để bộc phát, nhưng cho dù Từ Hàn toàn lực thi triển nguồn lực lượng này, cũng chỉ có thể đối địch với một vị cường giả Tiên nhân cảnh. Mà hai người còn lại hiển nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn Từ Hàn ra tay với bằng hữu mình, huống hồ hắn bởi vì cố gắng hành động mà còn phải phân thêm tâm thần đối kháng với Yêu lực tràn đầy trong cánh tay phải này, bởi vậy phương pháp hắn chỉ có thể nghĩ đến là lợi dụng đặc tính quỷ dị trên cánh tay phải để tạm thời ngăn chặn ba vị Tiên nhân này, chuẩn bị sẵn sàng cho bước tiếp theo của mình.
Hắn nghiêng đầu nhìn vẻ sợ hãi giữa hai đầu lông mày ba vị Tiên nhân, khẽ mỉm cười, nói: "Hóa ra các ngươi cũng biết sợ?"
Thần sắc trên mặt ba người liền trì trệ, lập tức đỏ bừng mặt.
"Nhóc con cuồng vọng, nếu ngươi có âm mưu quỷ kế gì thì có thể dùng ra, lão thân hôm nay muốn xem một chút, ngươi làm được gì ta?" Bà lão tên là Miêu Thiện Thủy kia hiển nhiên là một người cao ngạo, cho dù mơ hồ ý thức được không ổn, nhưng chịu không nổi giọng điệu giễu cợt trong đó, lập tức quát mắng.
Từ Hàn cũng không vì bị lão phu nhân mắng chửi mà sinh ra chút tức giận nào, hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt gấp gáp của mấy người đang muốn xông vào kết giới, rồi mới nhìn về phía ba vị Tiên nhân kia. Khi đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoang mang, hỏi: "Từ mỗ rất khó hiểu, vì sao chư vị nhất định phải giết ta?"
Hiện tại hỏi ra vấn đề này, ít nhiều có vẻ có chút ngây thơ. Nhưng có lẽ bởi vì thân là Tiên nhân mà không cam lòng với Từ Hàn hoặc là do tức giận nên ba người này vẫn đáp lại vấn đề của hắn.
"Ngươi giết mấy vị trưởng lão trong môn ta, còn làm cho con rể La Mặc Tiên nhân của ta không rõ tung tích. Ngươi nói xem vì sao ta lại giết ngươi?" Ô Minh Thu lạnh giọng nói.
"Đệ tử trong môn ta đã chết trong tay ngươi, rất nhiều Chấp Kiếm nhân đều thấy rõ, ác đồ như ngươi, đáng lẽ ai cũng phải chết!" Miêu Thiện Thủy quát.
Từ Hàn nghe vậy lắc đầu, dường như có chút tiếc nuối nói: "Xem ra là ta đề cập sai vấn đề. Lý do đường hoàng không nói? Nhưng đúng sai trong đó, ta nghĩ có lẽ chư vị còn rõ ràng hơn ta. Từ mỗ hỏi rốt cuộc vì sao người sau lưng các ngươi nhất định phải đưa ta vào chỗ chết!"
Câu hỏi này khiến sắc mặt hai người Ô Minh Thu biến đổi, duy chỉ có mình Tiên nhân kiếm đạo Đình Cố lại lạnh nhạt đáp: "Trên phố có nói, người giàu có dùng tiền tiêu tai. Người trong thiên hạ đều có thẻ đánh bạc của riêng mình, hoặc nhiều hoặc ít, chỉ cần đánh bạc đủ, vì sao đã không quan trọng nữa rồi. Vấn đề này của tiểu hữu chúng ta không thể cho ra đáp án, tốt nhất là động thủ đi."
Câu trả lời như vậy thật ra nằm ngoài dự đoán của Từ Hàn, hắn không khỏi nhìn vị Đình Cố kia một cái, trầm giọng cười nói: "Ngươi thẳng thắn hơn nhiều so với bọn chúng."
"Quả thật trên đời này cũng không có nhiều chuyện như vậy. Nếu chư vị muốn giết Từ mỗ, Từ mỗ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh cược một mạng cùng chư vị."
"Lần này ta vẫn cược ta thắng!"
Dứt lời hai con ngươi hắn chợt nheo lại, Yêu khí trong cánh tay phải phun trào, từng đạo Yêu khí màu tím cô đọng dưới sự thúc giục của hắn liền nhanh chóng tràn vào trong cơ thể.
Sau lưng hắn hiển hiện một đóa hoa sen màu tím to lớn, theo những Yêu khí màu tím kia tràn vào, chỉ còn có búp hoa sen kia bay nhanh rung động, Yêu khí tràn vào hóa thành kiếm ý trào ra, mà dưới những kiếm ý này tẩm bổ, đóa hoa sen màu tím kia lập tức giương búp đang rủ xuống của mình lên.
"Hắn phá cảnh?" Ô Minh Thu tận mắt thấy tất cả chuyện này nhíu mày, tu vi trong cơ thể Từ Hàn trong thời gian ngắn ngủn này liền tăng thêm một bậc, từ Thiên Thú cảnh đi tới Ly Trần cảnh. Chỉ có điều lão không rõ là, rốt cuộc Từ Hàn muốn làm gì? Dù sao đối với Tiên nhân mà nói, mặc kệ Thiên Thú cảnh hay là Ly Trần cảnh đều không có gì khác nhau, chẳng lẽ đối phương cho rằng đi vào Ly Trần cảnh là có thể thương tổn được bọn họ sao?
Âm!
Lúc này phía chân trời vừa rồi còn có ánh trăng sao lấp lánh chợt vang lên một tiếng sấm sét, mây đen giăng đầy trời, che khuất toàn bộ tinh quang. Từng con lôi xà điện mãng màu tím bắt đầu cuồn cuộn trong tầng mây kia.
Ô Minh Thu bị dị tượng đột nhiên đến làm cho kinh hãi, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời.
"Hắn lại sắp phá cảnh!" Lúc này Miêu Thiện Thủy bên cạnh lão chợt kinh hô.
Ô Minh Thu chấn động trong lòng, vội vàng nhìn về phía Từ Hàn. Chỉ thấy cánh tay phải thiếu niên kia không ngừng rót từng đạo Yêu lực vào hoa sen ở sau lưng hắn, mà từng đạo kiếm ý mênh mông từ trong đóa hoa sen màu tím kia phun ra ngoài. Theo kiếm ý càng lúc càng kịch liệt, cánh đóa hoa sen sau lưng Từ Hàn bắt đầu chậm rãi bung ra.
Đóa hoa sen kia sắp nở ra rồi! Âm ầmI
Tiếng sấm phía chân trời càng lúc càng lớn, giống như trong tối tăm có một vật gì đó đang lâm vào bạo nộ vô biên.
"Không đúng." Đình Cố nhìn sấm sét phía chân trời, lại nhìn thiếu niên kia vẻ mặt thống khổ, gã như ý thức được cái gì, con ngươi đột nhiên mở lớn, hai đầu lông mày cũng tràn ngập vẻ kinh hãi, không kìm được thất thanh hét lớn: "Đó là Lôi kiếp!"
"Cái gì?" Hai người Ô Minh Thu và Miêu Thiện Thủy nghe vậy cũng biến sắc. Bọn họ lại nhìn về phía chân trời, đã thấy Thiên Lôi âm ầm trong tầng mây, từng luồng khí thế vô thượng cuốn theo được tiết ra từ Kiếp vân, giáng xuống trên đầu bọn họ. Mọi người đã từng trải qua lôi kiếp lập tức tỉnh ngộ, đây là uy thế của Thiên kiếp!
Mà lúc này, hoa sen sau lưng Từ Hàn rốt cục hoàn toàn nở ra, cành lá của nó lay động, bảy cánh hoa kiêu ngạo đứng thẳng trong bão táp khi lôi kiếp hàng lâm. Giống như thỏ non chuẩn bị liều mạng cùng sư tử, hoa sen đẹp đẽ, dáng người dữ tợn.
Tuy rằng không cách nào biết được vì sao Từ Hàn khi đăng lâm Đại Diễn cảnh đã có thể đưa tới lôi kiếp, nhưng chắc chắn một việc, đó là sát chiêu cuối cùng của hắn.
"Hắn muốn dùng lôi kiếp này giết chết chúng taI"