Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 654 - Chương 266: Lúc Kiếp Rơi, Người Trở Về.

Chương 266: Lúc kiếp rơi, người trở về. Chương 266: Lúc kiếp rơi, người trở về.Chương 266: Lúc kiếp rơi, người trở về.

Sấm sét vạn quân nổ vang ở phía chân trời, lôi xà điện mãng chớp giật khắp nơi trong tâng mây.

Giờ phút này bất kỳ ai cũng nhìn ra dị tượng như vậy hiển nhiên không phải lôi động trước trận mưa to bình thường.

"Là Thiên kiếp!" Diệp Hồng Tiên kinh hãi hét lên, nàng nhìn thiếu niên đang đứng ở đó, lại nhìn kiếp vân đang dần hình thành trong vòng xoáy kia, rất hiển nhiên, trung tâm của kiếp vân kia chính là Từ Hàn!

"Phá cảnh! Hắn sao có thể phá cảnh?" Sở Cừu Ly đứng bên cạnh sắc mặt gấp gáp lẩm bẩm, hiển nhiên so với mọi người, y biết được nhiều hơn.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao họ Từ lại dẫn tới Thiên kiếp? Hắn muốn đăng lâm Tiên cảnh sao?" Phương Tử Ngư không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn lo lắng hỏi.

Diệp Hồng Tiên nhíu mày, lắc đầu nói: "Không phải Địa Tiên cảnh, là Đại Diễn cảnh."

"Vậy sao có thể đưa tới Thiên kiếp?" Phương Tử Ngư càng khó hiểu.

Diệp Hồng Tiên không đáp lời nàng, lúc đó nghiêng đầu nhìn về phía Sở Cừu Ly bên cạnh: "Sở đại ca, chắc huynh phải nói hết những gì mình biết chứ...

"Thiên kiếp?" Lý Mạt Đỉnh dùng đao giết chết con quái vật màu tím trước người, lau vết máu trên mặt, kinh ngạc nhìn về phía kiếp vân đang phun trào trên bầu trời Hoành Hoàng thành.

Quả cầu sắt bao vây quái vật còn đang không ngừng được quân sĩ mặc áo giáp màu đen dưới thành đưa vào Hoành Hoàng thành, đại chiến giữa Thôi Đình cùng Đỗ Bình Sách vẫn khó phân thắng bại, Hoành Hoàng thành đã loạn thành một đoàn.

"Hôm nay Hoành Hoàng thành còn náo nhiệt hơn tưởng tượng của ta." Lý Nho lạnh lùng nhìn Lý Mạt Đỉnh một cái, nhẹ giọng nói. Cho dù đã đến nước này, Lý Mạt Đỉnh vẫn khó mà nghe ra chút tâm tình dao động nào từ miệng vị hoàng huynh ba mươi năm không gặp này.

"Hoàng huynh!" Lý Mạt Đỉnh lại lao lên chém giết một con quái vật. Y nhìn Lý Nho, lại nói: "Cứ như vậy không phải là cách, chúng ta phải phá thành ngăn địch. Nếu không kéo dài như vậy, cho dù giữ vững Hoành Hoàng thành, dân chúng trong thành cũng phải chết thảm trọng."

Lý Nho nghe nói vậy lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lý Mạt Đỉnh, hai hàng mi của lão dâng lên vẻ thất vọng: "Ngươi không nhìn ra à? Bọn chúng muốn dẫn chúng ta ra khỏi thành."

"Vậy thì sao? Năm vạn đại quân chẳng lẽ có thể chống lại hai mươi lăm vạn đại quân trong tay chúng ta? Huynh rốt cuộc đang đợi cái gì?" Lý Mạt Đỉnh không hiểu hỏi.

Lý Nho nghe vậy lại thở dài một hơi, quay đầu nhìn hai người giao chiến trên bầu trời, miệng phun ra hai chữ: “Tiên nhân.....

Trong Hoành Hoàng thành càng ngày càng nhiều yêu vật tàn sát bừa bãi, binh lính bị phái tới vây quét những yêu vật kia liên tục bại lui.

Những quái vật khổng lồ này đều có tu vi tiếp cận Đại Diễn cảnh, chiến lực cường đại, hung hãn không sợ chết, sĩ tốt tầm thường lại khó có thể là đối thủ của bọn chúng? Đỗ Bình Sách ra tay bị Thôi Đình ngăn cản, tình thế đã dân mất khống chế, Hoành Hoàng thành phồn hoa ngày xưa giờ lại hóa thành luyện ngục nhân gian, mỗi một chỗ đều có thể thấy được thịt nát phơi thây, mỗi một chỗ đều có thể nghe thấy tiếng dân chúng kêu rên.

Có lẽ cảnh tượng như vậy thực sự quá mức thảm liệt, trên Long Ẩn sơn ở phía nam Hoành Hoàng thành chợt đại phóng ánh vàng, từng giọng phạm xướng tràn ra, quanh quẩn ở đầu tường Hoành Hoàng thành.

Phật quang màu vàng tràn ra, những nơi đi qua, quái vật tàn phá bừa bãi chợt yên tĩnh trở lại, từng con ngừng tay, tựa như con rối không có sợi dây đứng ngẩn tại chỗ.

Giáp sĩ bị quái vật ép liên tiếp bại lui thấy cảnh tượng này cũng sững sờ, trong lúc nhất thời không biết vÌ sao.

Đúng lúc này, trên đỉnh núi Long Ẩn tự có ba đạo thân ảnh đắm chìm trong ánh vàng cất bước đi ra, rõ ràng là ba vị cao tăng đắc đạo của Long Ẩn tự, Bất Khổ, Bất Thính, Bất Tuệt

Dân chúng trong thành cũng lấy lại được tinh thần, bọn họ đồng loạt quỳ xuống phía trước ba vị Thánh tăng đang lơ lửng giữa không trung kia, miệng hô lớn: "Tạ Thánh tăng! Tạ Thánh tăng!"

Chỉ là thanh âm như vậy vừa lan tràn ra trong Hoành Hoàng thành, một thanh âm âm lạnh lẽo khác lại vang lên, vượt qua tiếng hô đầy trời này.

"Cuối cùng ngươi cũng ra tay." Giọng nói kia lại vang lên.

Chung quanh chân trời chợt trào ra từng đạo hắc khí, những hắc khí kia ngưng tụ hóa thành một bóng người ở trước người Bất Khổ đại sư, mặc dù không thấy rõ dung mạo, nhưng từ khi bóng người kia hiện lên, một cỗ khí tức âm lãnh liền bao phủ ở đầu tường Hoành Hoàng thành.

"Thân Vô Song, quả nhiên là ngươi!" Bất Khổ đại sư nhíu mày lại, trâm giọng nói.

Bóng người màu đen được gọi là Thần Vô Song kia nheo con ngươi lại, nói: "Sao đại sư lại nói lời ấy? Từ thời thượng cổ đến nay Thái Âm Cung ta phụng mệnh giám thị thiên hạ, minh ước bốn phương chính là cọng rơm cuối cùng duy trì thiên hạ này, Thần mỗ đương nhiên phải canh chừng đại sư kỹ hơn một chút."

Nói tới đây, bóng người màu đen kia lại dừng một chút, sau đó tiếc nuối nói: "Lại không nghĩ đến Bất Khổ đại sư thân là Phương trượng của Long Ẩn tự lại biết pháp mà vẫn phạm, quả thực khiến cho Thần mỗ vô cùng thất vọng a."

"Thần mỗ cũng biết Bất Khổ đại sư xuất phát từ thiện tâm, nhưng Thiên đạo luân hồi đã có định số, đại sư ra tay can thiệp, chắc chắn cũng đã quyết định phải gánh những kiêng ky của thiên địa này, nếu bây giờ chịu thu tay lại...'

Lời nói của bóng đen kia lập tức bị vị tăng nhân cầm đầu kia đánh gấy.

Hòa thượng tuổi hơn bảy mươi nhìn bóng đen kia một cái, sau đó nhẹ nhàng làm một đạo Phật lễ với đối phương.

"Thấy chết không cứu mới là tối ky nhất của người xuất gia."

Lời vừa nói ra, trong mắt bóng đen đang híp lại kia lập tức hiện lên một vẻ vui mừng, trong miệng y tiếc hận nói: "Nói như thế, hôm nay Thần mỗ chắc chắn phải động thủ với đại sư một lần rồi."

"Mời." Lão hòa thượng mặt không đổi sắc nhẹ giọng nói.

Phía sau lưng lão ánh vàng đại tác, một hư ảnh tượng Phật thật lớn hiện lên.

Bóng đen thấy thế thì hắc khí sau lưng y cũng tuôn ra ngập trời, địa vị sánh ngang với Phật quang màu vàng kia, chia cắt lấy thiên địa này.

Y biết, kể từ hôm nay, minh ước bốn phương đã hoàn toàn biến thành một tờ giấy lộn. Đối với y mà nói, đây là một khởi đầu rất tốt. ...

Phía trên bầu trời, Thiên lôi nổi lên một lúc lâu rốt cuộc cũng đã giáng xuống. Thân lôi dữ tợn như một cây đao, chia cắt thiên địa, soi sáng càn khôn.

Nó nhanh chóng đánh xuống với tốc độ nhanh tới thần kỳ.

Từ Hàn trợn tròn hai mắt, nhìn đạo lôi kiếp kia.

Ánh sét chiếu lên trong con ngươi của hắn không hề có chút sợ hãi nào, hắn cười ha hả: "Tới đây nào!"

Đây là trận lôi kiếp Mặc Trân Tử dùng mạng thay hắn ngăn cản ở Linh Lung các, mà bây giờ người kia đã chết, hắn cuối cùng phải đối mặt trực diện với những kiếp nạn này, cũng trực tiếp đối mặt với những người hao hết tâm tư muốn giết hắn.

"Mệnh Từ mỗ ở chỗ này, muốn cứ đến lấy a!"

Hắn điên cuồng hét lên như đang phát tiết giận dữ trong lòng, cũng như đang tuyên thệ.

Âm!

Rốt cuộc lôi kiếp cũng rơi vào trên người Từ Hàn.

Những lực lượng bị lôi đình cuốn vào đã không chỉ đơn thuần có cường hãn hay không, mà là thứ vượt qua cấp độ của hắn bây giờ có thể lý giải.

Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt với sự cường hãn của Lôi kiếp này, nhưng lúc lôi xà rơi vào trên người hắn, sắc mặt Từ Hàn vẫn không khỏi đại biến.

Chỉ là hơi tiếp xúc, lục phủ ngũ tạng hắn đều tổn hại, mặc dù nhục thân Bất Diệt cảnh mang tới năng lực tự lành mạnh mẽ giúp hắn chữa trị tổn hại trên nhục thân, nhưng tốc độ lại xa xa không to lớn bằng lực phá hoại của lôi kiếp.

"Chỉ là Đại Diễn cảnh cũng dám trực diện Thiên kiếp, thật sự không khác gì tìm chết!" Ô Minh Thu bị Từ Hàn áp chế thấy thế lạnh lùng châm chọc. Tuy rằng bọn họ cũng bị Thiên lôi ảnh hưởng, nhưng đại khái bởi vì tu vi của Từ Hàn chưa tới Tiên nhân cảnh, lôi kiếp giáng xuống bị hạn chế ở quy tắc nào đó, cũng không thể coi là cường hãn, thêm nữa bọn họ đều là cường giả đăng lâm Tiên cảnh nhiều năm, dư âm như vậy cũng không tạo thành tổn thương quá lớn đối với những người này.

Từ Hàn nghe vậy cũng không để ý tới Ô Minh Thu. Sắc mặt hắn trầm xuống, cắn răng thúc dục kiếm ý trong cơ thể. Tu vi đã đạt tới Đại Diễn cảnh khiến trong người hắn ngưng tụ ra kiếm ý khổng lồ, nhưng kiếm ý như vậy trước uy lực của Thiên lôi vẫn không đáng nói chút nào.

Kiếm ý thoáng cái đã bị đánh tan, sau đó tiếp tục tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn.

Từ Hàn lại không ảo não đối với kết quả như vậy.

Hắn thôi động cánh tay phải, bắt đầu điên cuồng chủ động hấp thu lực lượng trong Thiên lôi này. Hơn phân nửa lực lượng Thiên lôi dưới cánh tay phải của Từ Hàn thôi động, một bộ phận được rót vào trong Yêu huyệt thứ bảy, còn phần lớn hơn nữa theo cánh tay của Từ Hàn trào tới chỗ ba vị Tiên nhân bị hắn chế trụ.

Ba người Ô Minh Thu vừa rồi còn rảnh rỗi đùa cợt Từ Hàn sắc mặt đều biến đổi. Lực lượng của Thiên lôi này mặc dù không cường hãn bằng lúc bọn họ bước lên Tiên cảnh, nhưng giờ phút này bọn họ đều bị cánh tay Yêu định trụ, căn bản không thể phát huy ra toàn bộ thực lực của mình. Thiên lôi cuôn cuộn theo cánh tay thoáng cái đã rơi trên người bọn họ, kinh hô cùng tru lên lập tức vang vọng từ trong miệng ba vị Tiên nhân này, hoàn toàn không còn phong thái cao cao tại thượng lúc trước.

Từ Hàn biết Thiên lôi này mặc dù không thể làm cho ba người trọng thương nhưng cũng đủ để bọn họ chịu nhiều đau khổ, tạm thời khiến bọn họ không gây ra nổi sóng gió, mà hắn đã có đầy đủ thời gian đi đối kháng lôi kiếp này. Một kích hạo nhiên của kiếm ý mặc dù không tạo thành thương tổn thực chất đối với Thiên lôi, nhưng lại làm cho bước chân tàn sát bừa bãi trong cơ thể Từ Hàn hơi đình trệ, dạng đình trệ này làm hắn có cơ hội, dùng cánh tay phải hút đi hơn phân nửa lực lượng Thiên lôi, còn phần còn lại vẫn đủ để gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn.

Hắn đã sớm dự đoán được điểm này, thế nên trong lòng lúc đó thầm nói một tiếng: "Tinh quang!"

Đạo tỉnh quang mà người giám thị lưu lại trong cơ thể hắn liền theo tiếng mà động, từ trong cơ thể hắn tuôn ra, trực tiếp lấy cứng chọi cứng với lực lượng Thiên lôi còn lại trong cơ thể.

Lực lượng Thiên lôi mênh mông không gì sánh được, lực lượng tinh quang cũng không thể phá vỡ.

Uy năng của hai thứ va chạm vào nhau sinh ra đáng sợ đến mức độ khó mà tưởng tượng được, lục phủ ngũ tạng của Từ Hàn gần như bị tổn hại lại càng dân dân đi về xu hướng suy tàn. Nếu đổi lại là người bình thường thì lúc này chỉ sợ đã sớm bỏ mạng tại chỗ, nhưng Từ Hàn lại dựa vào thân thể Bất Diệt cảnh của chính mình mà giữ lại được một hơi.

Sau đó hắn cắn răng, trong lòng mặc niệm khẩu quyết Đại Long Tượng Ấn, vận chuyển, điều khiển cỗ lực lượng cường đại do hai thứ bên trên va chạm sinh ra tuôn vào trong nhục thân đã loạn thành một đoàn của mình.

Nhưng ngay lúc này đạo Thiên lôi thứ hai đã chuẩn bị xong, đang định giáng xuống người Từ Hàn.

Từ Hàn cảm nhận được điểm này cắn răng ngẩng đầu lên. Hắn nhìn đạo Kiếp vân cuồn cuộn kia, trong lòng cũng không có nửa phần sợ hãi.

Nguy tiên sinh từng nói, càng sợ hãi lại càng phẫn nộ.

Hắn có thể cảm nhận được phân nộ từ trong đạo Kiếp vân kia, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được sự phân nộ từ trên trời giáng xuống.

"Các ngươi đang sợ ta!" Từ Hàn giương nụ cười ngông cuồng nói. Máu tươi từ khóe miệng hắn trào ra chảy đầy cằm của hắn, bộ dáng vừa dữ tợn vừa đáng sợ.

"Bắt đầu từ Linh Lung các, các ngươi đang sợ tal"

"Vậy thì đến đi! Hôm nay liền giết Từ Hàn!"

"Ngươi để ta sống thêm một ngày, ta sẽ càng ngày càng mạnh, nếu như ngươi không giết được ta..."

"Sẽ có một ngày, ta đạp phá Tiên cảnh, kẻ chết chính là ngươi!"

Hắn lớn tiếng kêu gào, lời nói này dường như thật sự truyền tới tai vị đại nhân vật nào đó trong cõi u minh, Kiếp vân phía chân trời càng thêm cuồng bạo, đạo Thiên lôi thứ hai rốt cục ầm ầm rơi xuống. ...

"Tiểu Hàn!" Mắt thấy lôi quang cường đại nuốt hết thân thể Từ Hàn, Diệp Hồng Tiên lòng nóng như lửa đốt.

Nàng dùng sức cố gắng mở ra tâng kết giới do Yêu lực tạo nên, ý đồ xông vào trong đó, nhưng lấy tu vi của nàng, muốn làm được điều này lại giống như mơ mộng hão huyên.

Tuy rằng trước đó nàng đã chán ghét với tu vi của mình vô số lần, vẫn luôn không theo kịp bước chân của Từ Hàn, không cách nào thật sự giúp được gì cho hắn, nhưng hiện tại, cảm giác này lại mãnh liệt chưa từng có từ trước đến nay, chưa từng khiến nàng hối tiếc không thôi như vậy.

Mọi người bên cạnh tuy rằng không lên tiếng, nhưng sắc mặt khó coi của bọn họ giờ phút này đã thể hiện ra toàn bộ cảm xúc trong lòng mình.

"Hắn còn có thể kiên trì bao lâu nữa?" Nhưng đúng lúc này, sau lưng mọi người chợt vang lên một đạo thanh âm vô cùng bình tĩnh.

Mọi người chấn động, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Mà cảnh tượng trước mắt lại khiến bọn họ sững sờ —— chẳng biết từ lúc nào, phía sau bọn họ đã có hơn mười bóng người khoác áo bào đen. Bọn họ xếp thành một hàng đứng ở nơi đó, dung mạo bao phủ bên dưới áo choàng đen, bị bóng áo choàng che khuất, nhưng từng đạo khí tức quỷ dị không ngừng từ quanh thân bọn họ tràn ra, khuếch tán ra ngoài.

Khí tức như vậy không thể nói là cường đại nhưng lại khiến người ta cực kỳ khó chịu, tựa như bản thân đột nhiên trân truồng đứng trong trời băng tuyết. Hàn ý thấu xương, không thể tránh thoát được.

Hầu như là xuất phát từ bản năng, đám người Diệp Hồng Tiên đối mặt với đám khách không mời mà đến này đều nhíu mày, đồng thời kiếm ý chân nguyên trong cơ thể cũng vận chuyển theo. Tình cảnh của Từ Hàn lúc này vốn khiến người ta rất lo lắng, bọn họ dù có liêu mạng cũng có thể làm cho Từ Hàn đang lâm vào hiểm cảnh tăng thêm nửa phần biến số.

Nhưng đám người áo đen kia lại giống như không cảm nhận được sát cơ toát ra trên thân đám người Diệp Hồng Tiên, đoạn đối thoại của bọn họ vẫn đang tiếp tục.

"Đạo thứ ba, hoặc là đạo thứ tư. Lấy tu vi Đại Diễn cảnh có thể làm được điều này đã không dễ dàng gì."

"Ba đạo bốn đạo gì? Giờ phút này ta xem ngũ tạng trong cơ thể hắn đều tổn hại, ta xem hắn cũng chưa hẳn có thể chịu được đạo Lôi kiếp này."

"Lời ấy của chư vị sai rồi, nếu người trên trời đã sợ hắn, chuẩn bị chín đạo lôi kiếp cho hắn, ta nghĩ đương nhiên sẽ có ý nghĩa riêng của nó. Người này bất phàm, không thể tính toán theo lẽ thường."

Một đám người ngươi một lời ta một câu, đối với đám người Diệp Hồng Tiên lại coi như không thấy, chẳng quan tâm Thiên kiếp mênh mông cũng như chuyện đang phát sinh ở Hoành Hoàng thành.

Bọn họ giống như một đám người ngồi ở dưới đài, đang lý luận với nhau về vở kịch bên trên sân khấu vậy.

"Các ngươi là ai?" Diệp Hồng Tiên không thích thái độ như bọn họ, càng không thích bất cứ ảnh hưởng nào đối với Từ Hàn.

Đám người áo đen kia dường như cuối cùng cũng chú ý tới đám người Diệp Hồng Tiên, bọn họ đồng loạt xoay đầu nhìn tới. Mà theo hành động của bọn họ như vậy, khí tức quỷ dị kia cũng truyền tới trên thân đám người Diệp Hồng Tiên.

Mặc dù nhìn không rõ dung mạo, nhưng Diệp Hồng Tiên lại có thể cảm giác được rất rõ ràng bọn họ đang đánh giá mình, đó cũng không phải là một loại trải nghiệm quá tốt. Giống như lúc đi trên đường ban đêm, sau lưng có tiếng bước chân vang vọng không dứt, giống như tiếng nước chảy quanh quẩn trong sân khiến người ta phát lạnh trong lòng.

Thậm chí Diệp Hồng Tiên khi đó sinh ra ảo giác giống như bóng dáng đứng trước mặt nàng không phải là thứ chân thật, mà là vong hồn đã chất.

Bọn họ mặc áo bào đen không đáp lại câu hỏi của Diệp Hồng Tiên, bọn họ im lặng đứng sừng sững mấy hơi thở, sau đó đồng loạt đưa tay lấy cái mũ trùm trên đầu mình ra.

Lúc này, đạo lôi kiếp thứ ba rốt cục giáng xuống.

Mà nhờ vào ánh sét chiếu sáng, đám người rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng những những người áo đen này.

Mặc dù đại đa số gương mặt đều cực kỳ lạ lẫm với bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn có mấy người mà bọn họ quen biết. Vì thế từng tiếng kinh hô vang lên trong miệng mọi người. "Phu tử" "Mông Lương” "Sư phụ... "Gia gia"
Bình Luận (0)
Comment