Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 655 - Chương 267: Ngươi Có Dám Ứng Chiến?

Chương 267: Ngươi có dám ứng chiến? Chương 267: Ngươi có dám ứng chiến?Chương 267: Ngươi có dám ứng chiến?

Đại chiến trên đầu tường Hoành Hoàng thành vẫn đang tiếp diễn.

Lý Mạt Đỉnh ngẩng đầu nhìn Kiếp vân mãnh liệt phía chân trời, lại nhìn bóng đen bỗng nhiên xuất hiện, khuấy động hắc khí đầy trời địa vị ngang nhau cùng với Bất Khổ đại sư.

Trong lòng y tràn đầy kinh hãi, trận đại chiến hôm nay tạo cho y quá nhiều bất ngờ, cũng khiến y kiến thức rất nhiều sự vật trước đó y chưa từng thấy qua.

"Cuối cùng cũng đến." Nhưng ngay lúc này bên tai y lại vang lên một giọng nói lạnh như băng.

Lý Mạt Đỉnh nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy vị hoàng huynh lâu rồi không gặp kia giờ phút này đang ngửa đầu nhìn bóng đen phía chân trời, trong con ngươi lão dù cho Hoành Hoàng thành lâm vào hiểm cảnh cũng chưa từng biến ảo lại dấy lên ngọn lửa hừng hực, cực nóng, nóng hổi.

"Hắn là ai?" Lý Mạt Đình hỏi.

"Ta đợi ngươi ba mươi năm." Giọng điệu của Lý Nho lại lạnh thêm vài phần, nhưng ở sâu trong ngữ điệu lạnh như băng này lại ẩn giấu một vẻ nóng bỏng hừng hực.

"Thánh Dương quân!" Nhưng còn chưa đợi Lý Mạt Đỉnh khôi phục tinh thần từ biến cố này, giọng nói của Lý Nho lại vang lên.

Lần này ngữ điệu của lão hùng hậu như chuông sớm, sáng sủa như gà trống cất cao tiếng gáy.

Cùng biến hóa còn có khí thế quanh người lão, sát cơ hùng hồn không gì sánh bằng lan tràn ra từ nho sam màu trắng. Giờ khắc này Lý Nho không còn là bộ dạng thư sinh nhìn như yếu đuối, mà càng giống một con hùng sư tỉnh ngủ.

"Rõ!" Giọng thanh âm che lấp Lôi kiếp vang lên từ Thánh Dương quân, vang vọng xung quanh Hoành Hoàng thành này.

Lý Mạt Đỉnh có thể cảm nhận rất rõ ràng trong khoảnh khắc này, dường như Thánh Dương quân trước mắt đã trở nên không giống lúc trước. Thật giống như khí cơ của bọn họ nối liền thành một, nhìn như khoảng mười hai vạn người, nhưng khí cơ tụ tập lại khiến người ta cảm thấy bọn họ tựa như một người vậy.

Thậm chí không cần Lý Nho hạ lệnh gì, mười hai vạn giáp sĩ mặc giáp đỏ cũng cất bước hạ xuống, thuận theo cầu thang trên đầu Hoành Hoàng thành nhanh chóng tuôn vào trong Hoành Hoàng thành.

"Đây là muốn..." Lý Mạt Đỉnh càng khó hiểu, y nhìn về phía Lý Nho, mở miệng hỏi. Giờ phút này sĩ tốt của Thôi Đình còn đang đóng quân ngoài thành, Yêu vật cuồn cuộn không ngừng được ném vào trong Hoành Hoàng thành, Lý Nho lại mang theo chủ lực thủ thành rời khỏi. Đừng nói Lý Mạt Đỉnh, ngay cả những binh lính bình thường vẻ mặt không rõ ràng cũng luống cuống tay chân.

"A Mạt." Đang lúc Lý Mạt Đỉnh nghi hoặc, Lý Nho lại xoay người nhìn về phía Lý Mạt Đỉnh, lão gọi ra hai chữ hết sức đơn giản, lại khiến sắc mặt vị Lý vương gia này khẽ biến. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong ba mươi năm qua Lý Mạt Đỉnh nghe được tên gọi như vậy, trên đời đại khái chỉ có mẫu thân đã qua đời của y, cùng với Lý Nho đã từng gọi y như vậy trước khi tám đứa con đoạt đích.

Nghe lại xưng hô như vậy, Lý Mạt Đỉnh không khỏi ngẩng đầu nhìn Lý Nho. Lý Nho giơ tay vỗ nhẹ lên vai y, tiếp đó sắc mặt vị thống lĩnh Thánh Dương quân này lần đầu tiên hiển hiện nụ cười: “An nguy của Đại Hạ, thậm chí an nguy của trong thiên hạ lúc này đều liên quan mật thiết với ngươi, ngươi có giữ vững được không?” Lý Mạt Đỉnh nghe nói vậy lại sửng sốt.

Đương nhiên hắn không hiểu Lý Nho rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng lạ thường là sau khi sững sờ y lại không hỏi nữa, khẽ gật đầu với Lý Nho: "Hoàng huynh cứ đi là được! Nơi này giao cho đệ đi!"

"Được!" Lý Nho cười to, sau đó thân thể ngừng lại, hóa thành một luồng sáng xông đến trên không Hoành Hoàng thành. ...

Mười hai vạn đại quân trùng trùng điệp điệp như nước lũ tràn vào Hoành Hoàng thành. Những nơi đi qua, những yêu vật khổng lồ không ai bì nổi kia lại như gặp phải một mũi dao sắc bén, thoáng cái liền bị giáp sĩ thân mang giáp đỏ chém thành mảnh vỡ.

Rất nhanh mười hai vạn đại quân liên chia làm từng chỗ phương trận, vây bóng đen đang triền đấu cùng với Bất Khổ đại sư ở trên không trung kia vào trong.

"Kết trận!" Sau đó Lý Nho ngự không mà đến hô to một tiếng, mười hai vạn đại quân kia như nhận được sắc lệnh, đều rút ra trường đao bên hông ra, thân đao trắng như tuyết phản chiếu lôi quang đầy trời, chói lọi khiến người ta không dám nhìn thẳng, mà một đạo khí thế cuồn cuộn ngay lúc đó cũng dâng lên từ trong cơ thể đám sĩ tốt này.

Thần Vô Song cả người được bao bọc trong tầng hắc khí đánh ra một chưởng, khí đen dâng trào kéo dài, ba vị cao tăng của Long Ẩn tự được Bất Khổ đại sư cầm đầu đều bị đánh bay. Sau đó quần áo y chấn động, đôi mắt nặng nề nhìn về phía Lý Nho đã bay đến trước mặt. Con ngươi y nhíu lại, nhìn về phía đám binh sĩ giáp đỏ đang bao vây xung quanh mình trên mặt đất, cười nói: "Đây là muốn làm gì?"

Lý Nho đứng trước người y, trâm mắt nhìn vị Tiên nhân được tôn là trường mệnh nhất trên đời này, hai đầu lông mày không hề có vẻ sợ hãi, lão chỉ nhẹ giọng nói: "Giết ngươi."

Ngữ khí của lão cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang trình bày một sự thật không thể bình thường hơn.

Đại khái cũng bởi vì như thế, Thần Vô Song khi đó rất hiếm khi ngẩn người.

Sau đó, trên mặt của y lộ ra một tia vui vẻ: "Giết ta?"

Y lặp lại lời nói của Lý Nho, vẻ mặt như nghe thấy câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời này, mặt mày cực kỳ hớn hở.

"Đúng vậy, giết ngươi." Sắc mặt Lý Nho vẫn cực kỳ bình tĩnh, lão tiếp tục nói.

Mà theo câu nói ấy, nho sam màu trắng của lão lay động, khí cơ bàng bạc từ trong cơ thể tràn ra, hắc khí do Thần Vô Song kích phát lúc chạm tới cỗ khí cơ kia lại tựa như có chỗ e ngại, theo bản năng tránh lui.

Mười hai vạn giáp sĩ Thánh Dương quân dưới thân như cảm nhận được gì đó, khí thế quanh thân mỗi người cũng dâng trào, không ngờ luồng khí cơ này lại nối liền với khí thế quanh người Lý Nho, được lão dẫn dắt ngưng tụ phía sau lưng, biến thành hư ảnh một đao khách đeo trường đao khổng lồ.

"Tiên nhân Nho đạo?" Sắc mặt Thần Vô Song hơi đổi, rõ ràng y cảm nhận được khí tức Tiên Nhân trên người vị Nho sinh áo trắng này.

Y không thể không thừa nhận, điểm này xác thực vượt quá dự liệu của mình.

Trên thực tế đại đa số Tiên nhân trên đời này, trừ một số ít vị, còn lại bất kể hiện thế hay là lánh đời, đại khái đều không được y để vào trong mắt. Đây cũng không phải là một chuyện rất khó lý giải, con đường ngươi đi qua ngàn vạn lần, mỗi một tòa thành trì trên đường, mỗi một chỗ sơn trại, thậm chí mỗi một cây cỏ, mỗi một đóa hoa, ngươi đều thuộc trong lòng, bởi vậy trên đường này, người có thể đi như thế nào, ôm hoa cùng cỏ ra sao, ngươi đều nhìn thấy tận mắt, đương nhiên không có gì phải sợ.

Nhưng Tiên nhân Nho đạo lại không giống, chưa có ai đi đến điểm cuối con đường này, trên đường đi sẽ có phong cảnh như thế nào không ai dám phán định, Thần Vô Song càng không cách nào đoán trước, người đi trên đường, trong ngực rốt cuộc là đóa hoa xinh đẹp hay là chủy thủ giết người.

Y trầm mày nhìn hư ảnh đao khách ngưng tụ thành hình kia một chút, sau đó lông mày chợt giãn ra.

"Hóa ra là thần thông Nho đạo tích cát thành tháp, cái này chỉ sợ không giết được Thần mỗ rồi." Y nhẹ giọng cười nói, nhưng lời ấy vừa mới rơi xuống.

ÂmI!I

Một tiếng rồng ngâm thật lớn chợt từ trong Đại Dương cung xa xa vang lên, một con Thần long màu đỏ thắm cũng phóng thẳng lên từ chỗ sâu trong cung điện này.

"Vậy cộng thêm cái này!" Cùng lúc đó, một bóng người thân mang Long bào chậm rãi dâng lên từ chỗ Thần Long hiển hiện, lại là vị đế vương Đại Hạ - Lý Du Lâm.

Hắn ta cau mày nhìn Thần Vô Song, nói: "Từ ba mươi năm trước, ngươi đã nghĩ hết mọi cách đoạt lấy khí vận của Đại Hạ ta."

"Hôm nay trẫm đánh cược vận mệnh quốc gia của Đại Hạ ta, chiến với ngươi một trận!"

"Ngươi có dám ứng chiến!!!"...

Tiếng nói của Lý Du Lâm như hoàng chung đại lữ, vang vọng ở đầu tường Hoành Hoàng thành, dân chúng trong thành cực kỳ trông mong nhìn qua.

Nhưng đám người Diệp Hồng Tiên lại không có tâm tư như vậy.

Bọn họ vẫn đang rơi vào trong một loại khiếp sợ cực lớn nào đó, hồi lâu không thể hoàn hồn.

Nhưng đám người mang áo đen kia dường như có hứng thú đối với tất cả chuyện này, bọn họ quay đầu nhìn về phía chỗ kia.

"Gia hỏa này chính là chó dữ đắc ý nhất của đám người trên trời sao?"

"Chó dữ? Ta thấy hình như con chó này cũng có bộ dáng phệ chủ rồi."

"Năm đó lão phu thật sự là mù mắt, truyền lại vị trí Thái Âm cung này vào trong tay hắn."

"Nói như vậy, lão Cung chủ cũng có lúc nhìn lầm?"

Một đám người giống như trò chuyện ở chỗ không người, ngữ điệu thoải mái thích ý trước sau như một.

Tâm tư Diệp Hồng Tiên tinh tế nhất, thêm nữa trước đó nàng đã giao thủ với Phu tử, cho nên phản ứng cũng cực kỳ nhanh nhạy, ngay sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ: "Ngươi muốn làm gì?"

"Thật đúng là con gái lớn không dùng được." Phu tử mặc áo xanh cười lắc đầu, vẻ mặt thoải mái hoàn toàn trái ngược với thần sắc như lâm đại địch của Diệp Hồng Tiên.

"Cho nên a, nuôi con gái không bằng dạy con trai, ngươi xem tên nhi tử khốn kiếp kia của ta mặc dù không đáng tin cậy chút nào, nhưng tôn tử sinh ra lại xinh đẹp tuyệt trân. Ngươi nhìn cánh tay đó, cái chân kia, thật sự là có lão tử của lão tử..." Một vị lão nhân râu tóc bạc trắng tiếp nhận lời của Phu tử, liên nói trọn vẹn mười bảy cái lão tử mới dừng lại: "Phong phạm của lão tử!"

"Được rồi, chư vị thời gian cấp bách, chúng ta vẫn nên nhanh chóng bắt đầu đi." Lúc này lại có một thân ảnh lên tiếng. Đám người áo đen nghe vậy đồng loạt nghiêm sắc mặt, lập tức khẽ gật đầu.

Leng keng, leng kengl

Chỉ nghe một tiếng kiếm minh chợt vang vọng, trường kiếm sau lưng Mông Lương bỗng nhiên bay ra, đạo kết giới đối với đám người Diệp Hồng Tiên giống như lạch trời chỉ hơi chạm đến thân kiếm kia đã tựa như lưu ly vỡ vụn.

Sau đó thanh kiếm kia tiếp tục bay về phía Từ Hàn.

"Tiểu Hàn cẩn thận!" Diệp Hồng Tiên vốn trong lòng còn cảnh giác với đám người Phu tử, nàng lập tức biến sắc, lớn tiếng hô, sau đó chân nguyên quanh thân dâng trào, muốn đuổi theo hướng thanh trường kiếm bỏ chạy.

Nhưng lúc này quần áo vị Phu tử kia chợt lay động, một đạo khí tức cổ quái từ trong cơ thể lão tản ra, kết nối với Diệp Hồng Tiên, giữa hai người bỗng nhiên tạo thành một đạo kết giới. Người bên trong không ra được, người bên ngoài càng không thấy rõ tình hình bên trong.

Lúc này đám người Phương Tử Ngư cũng hồi phục tinh thần, nhưng bọn họ cũng không thể nào hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ nhìn về phía đám người áo đen đang định đặt câu hỏi, nhưng khi đó từng đạo kết giới cũng chợt từ trên thân những người bọn họ quen biết tràn ra, bao bọc bọn họ vào trong đó.

Những người áo đen còn lại thì thân hình lóe lên, theo thanh phi kiếm đi tới bên cạnh Từ Hàn. Bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn bóng dáng chìm trong lôi quang, trên mặt không còn vẻ nhẹ nhõm như trước nữa, mà ngược lại trở nên ngưng trọng vô cùng.

Mà thanh trường kiếm từ trên người Mông Lương bay ra kia cũng ngay thời điểm này treo lơ lửng giữa không trung, một đạo thân ảnh hư ảo dần dần từ trên thân kiếm hiện ra, y quan sát thiếu niên, đánh giá hoa sen màu tím dần dần sinh ra cánh hoa thứ tám ở sau lưng thiếu niên trong lôi quang, chợt phát ra một tiếng thở dài.

"Hoa sen nở chín cánh”.

"Tiên nhân rơi phàm trần."

"Ngày này rốt cuộc cũng sắp đến rồi."
Bình Luận (0)
Comment