Chương 268: Thay trời đổi đất.
Chương 268: Thay trời đổi đất.Chương 268: Thay trời đổi đất.
"Mục Ngọc Sơn!" Diệp Hồng Tiên nhìn chằm chằm vào lão giả áo xanh trước mặt, sát khí dâng lên giữa hai hàng lông mày.
Nàng cau mày cảm ứng tình hình xung quanh một phen, rất nhanh phát giác được kết giới đột nhiên bao phủ lấy mình, căn bản nàng không cách nào tránh thoát, muốn phá vỡ kết giới này, biện pháp duy nhất chính là đánh bại lão nhân trước mắt.
"Sao bây giờ đã bắt đầu gọi thẳng đại danh rồi ư?" Lão giả áo xanh cười ha hả hỏi.
"Tính kế một đường từ Linh Lung Các, ngươi đã bức hắn đến nông nỗi này, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?" Diệp Hồng Tiên không có tâm tư đàm tiếu với lão giả, sắc mặt trầm xuống nói lần nữa.
Lão nhân dường như rất hứng thú với thái độ của nàng lúc này, lão nhíu mày, ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Đây không phải đều là vì đại nghĩa thương sinh sao? Sao bây giờ ngươi không tán đồng đạo lý này?"
Diệp Hồng Tiên lắc đầu: "Ta chưa từng thay đổi, là ngươi thay đổi."
Dứt lời, Diệp Hồng Tiên như mất đi hứng thú nói chuyện với lão nhân kia, kiếm ý và chân nguyên quanh người bừng lên, hư ảnh một con Phượng Hoàng Thần điểu cũng xuất hiện.
"Muốn ra tay?" Trên mặt lão nhân chợt nở nụ cười, sau lưng lão có từng sợi dây leo như rắn độc xuất hiện, giương nanh múa vuốt nhìn Diệp Hồng Tiên. Lão nhân lại hỏi: "Ngươi cảm thấy mình có thể là đối thủ của ta không?"
"Có phải đối thủ hay không, đánh thử rồi mới biết được!" Tròng mắt Diệp Hồng Tiên lạnh như băng, thân thể ngay tại lúc đó đột nhiên bay ra, cuốn theo kiếm ý chân nguyên cùng hư ảnh Phượng Hoàng Thần điểu to lớn kia, trực tiếp đánh về phía lão nhân.
Lão nhân thấy thế lại lắc đầu một cái: "Tuy nói đạo lý lấy chồng gả gà theo gà, gả chó theo chó, nhưng đứa nhỏ ngươi học hắn không khỏi quá giống một chút."
Dứt lời lão nhân chợt vươn một tay ra, dây leo phía sau lão như nhận được sắc lệnh bỗng nhiên tuôn tới chỗ Diệp Hồng Tiên kia.
Diệp Hồng Tiên mặc dù sử dụng Chân linh Phượng Hoàng của nàng kịp thời thiêu đốt những dây leo kia, nhưng thế công cũng theo đó trì trệ, Phu tử nắm bắt cơ hội này lại gọi thêm hai sợi dây leo bay ra, hung hăng quất vào trên người nàng, thiếu nữ không kịp đề phòng liên chật vật ngã nhào xuống đất.
"Khí thế từ trước đến nay chưa từng có tất nhiên đáng khen ngợi, nhưng phải biết rằng trên đời này đao pháp cũng tốt, kiếm pháp cũng được, hoặc là bất kỳ công pháp nào cũng vậy, chưa từng có tuyệt đối, chỉ chú trọng tâm tính."
"Hài tử kia từ khi sinh ra đã phải dùng hết khí lực để sống sót, mỗi một bước của nó không phải sống liền là chết, cho nên xưa nay nó không chừa lại chút đường sống nào cho mình, đây là tính tình của nó, cũng là con đường của nó."
"Nhưng ngươi thì khác, tâm tư của ngươi tinh tế hơn nhiều, gặp chuyện có nhiều suy tính, đây là một chiêu từ trước đến nay chưa từng có của ngươi nên có thể đạt được vài phần tinh túy, nhưng cuối cùng khó có thể dùng cái này đăng lâm đại đạo."
"Cho nên, ngươi như vậy không giết chết được ta, đổi cách khác."
Lão nhân nói tới đây liền dừng thế tiến công của mình lại, con ngươi trâm xuống cười khanh khách nhìn Diệp Hồng Tiên. Thần tình trên mặt lão cực kỳ thoải mái, cực kỳ giống sư hổ đang đùa bỡn con mồi của mình.
Diệp Hồng Tiên cắn răng, lại nhấc thanh kiếm trong tay lên, tiếp tục giết về phía lão nhân nọ. ...
"Gia gia, ngài đây là?" Tô Mộ An trợn tròn mắt nhìn lão nhân râu bạc trắng lưng đeo trường đao đang mỉm cười trước mặt.
Lão nhân râu trắng lại có vẻ không nghe thấy lời Tô Mộ An nói. Lão đưa mắt đánh giá gã, ý cười trong mắt càng ngày càng rõ rệt. Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nhìn đại tôn tử của ta mà xem, đã lớn đến như vậy rồi, ừm, cánh tay này, đôi chân này, xinh đẹp tới khó lường, là giống của Tô gia ta!"
Tô Mộ An bỗng hơi ngượng ngùng dưới sự khen ngợi gần như sủng ái của lão nhân, hai má gã đỏ lên nhưng lại như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cả người giật mình một cái, nghiêm sắc mặt, cảnh giác nhìn về phía lão nhân: "Nhưng không phải gia gia đã..."
Nói tới đây tiểu gia hỏa lại dừng lại một chút, tựa như kiêng kị vài chữ, không biết nên biểu đạt như thế nào.
"Chết rồi?" Lão nhân nhận ra suy nghĩ của Tô Mộ An, lão thản nhiên nói ra những lời mà gã không dám nói.
"Không phải vậy, không phải vậy." Tô Mộ An xua tay lia lịa: "Đồ tôn đã nói đao khách lợi hại như gia gia sao lại chết được, nhất định là phụ thân đang lừa cháu."
"Lợi hại cái rắm!" Nhưng ai biết lão nhân râu bạc trắng nghe nói vậy lại cực kỳ bất mãn lớn tiếng nói: "Từ khi Tô gia chúng ta đi tới vùng thiên địa này, đó là đời sau không bằng đời trước, đặc biệt là cha ngươi, nói ra lão tử hận không thể nhét nó vào trong bụng mẹ nó. May mà nó còn giữ lại đời sau cho lão Tô gia ta."
Nói xong lão nhân lại đưa mắt nhìn Tô Mộ An, khoảnh khắc đó vẻ giận dữ trên gương mặt đã tan thành mây khói, tốc độ đổi sắc nhanh tới không thể tưởng tượng nổi trở thành bộ dáng hiền từ.
Tô Mộ An không thích ứng với ánh mắt cưng chiều của lão nhân, gã vội vàng chuyển đề tài, hỏi: "Vậy nếu gia gia vẫn chưa chết, những năm nay đã đi đâu vậy?"
Ánh mắt lão nhân nghe vậy trầm xuống, hình như lão cũng không muốn trao đổi nhiều với Tô Mộ An trong đề tài này. Lão ho khan một tiếng, cực kỳ cứng nhắc dời đề tài này đi: "Thôi, không nói chuyện này nữa, cha ngươi sao rồi? Sao tên hỗn trướng kia không đi cùng ngươi? Nó có tu đến Tiên cảnh hay không?"
Không biết có phải đề tài này quá nặng nề với Tô Mộ An hay không, gã không để ý chuyện lão nhân cứng nhắc chuyển chủ đề, ngược lại sắc mặt trở nên cô đơn: "Phụ thân... chết rồi..."
"Chết rồi?" Thân thể lão nhân bỗng nhiên chấn động như bị trọng thương, ngay lập tức sắc mặt trắng bệch: "Làm sao có thể chết được? Là ai giết hắn? Ngươi đã báo thù cho phụ thân ngươi chưa?"
Thái độ vội vàng và vấn đề liên tiếp khiến Tô Mộ An sững sờ, trong lúc nhất thời gã không biết nên đáp lại ra sao, sau nửa ngày mới nói: "Đồ tôn... tu vi không tinh, còn chưa kịp báo thù cho phụ thân. Nhưng gia gia đã trở lại, chúng ta có thể..."
"Khốn kiếp!" Nhưng còn chưa dứt lời, lão nhân vốn vẻ mặt ôn hoà với Tô Mộ An đến cực điểm kia lại lộ ra vẻ tức giận quát mắng: "Nam nhân Tô gia ta, có thù báo thù có ân báo ân, dựa vào đao trong tay, cho tới bây giờ cũng chỉ có quy củ báo thù cho cha, đồ tuyết sư nhục, nào có chuyện con xảy ra chuyện, lão tử ra mặt."
Nói xong lời này, lão nhân ngồi xổm xuống, túm chặt lấy hai vai Tô Mộ An, cau mày nhìn gã gắn từng chữ: "Câu này ngươi phải nhớ kỹ!"
Thật ra Tô Mộ An cũng không hiểu lý lẽ trong lời nói này lắm, nhưng do theo bản năng tin tưởng gia gia, gã vẫn gật đầu nói: 'Mộ An đã nhớ kỹ"
"Ừm, vậy là tốt rồi." Lão nhân hài lòng gật đầu, lập tức đứng dậy: "Thời gian không nhiều lắm, đến đây đi, để gia gia xem xem rốt cuộc đồ tôn nhà ta học được mấy thành đao pháp Tô gia rồi."
Tô Mộ An lại một lòng muốn học được đao pháp cao nhất, làm một đao khách lợi hại như tổ tiên của mình, nhưng gã không cảm thấy đây là thời cơ tốt để truyền đạo thụ nghiệp, gã há miệng muốn nói gì đó. Nhưng cũng chính lúc này lưỡi đao sắc bén của lão nhân râu bạc trắng đã gào thét ập tới.......
Trong kết giới đồng dạng tối tăm không ánh mặt trời, Sở Cừu Ly cũng đang trợn mắt há mồm nhìn lão nhân trước mặt.
Lão mặc một bộ đồ đen, dung mạo âm trâm quá mức nên không thể nhìn rõ, nhưng hình dáng gương mặt lão nhân, mùi rượu pha lẫn nhàn nhạt từ trên người lão truyền ra, Sở Cừu Ly tuyệt đối sẽ không nhận lâm.
Đầu óc y mơ hồ đang ở một trạng thái nào đó, sau nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Nhưng lão nhân hắc y lại chợt vươn tay, chỉ về phía tiểu Mười chín trong ngực Sở Cừu Ly, rất vui vẻ nói: "Đây là hài tử của ngươi và Thanh Y sao? Lớn như vậy? Để cho ta xem một chút ngoại tôn tử của ta." (đứa cháu ngoại)
"Hả?" Sở Cừu Ly nghe nói vậy cuối cùng cũng phản ứng lại, y liên tục khoát tay định giải thích những lời này. Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, Mười chín được y ôm trong ngực đã như bị nhục nhã vô cùng, một phát nhảy ra khỏi vòng tay Sở Cừu Ly. Sau đó một tay chống lưng, một tay chỉ vào cái mũi lão nhân kia, liền quát mắng: "Xì! Lão già không râu nhà ngươi, ngươi cũng không nhìn xem diện mạo gia hỏa kia lôi thôi lếch thếch như thế nào, sao có bản lĩnh sinh ra khuê nữ xinh đẹp như hoa ta đây? Muốn chiếm tiện nghi của bà cô ư, không có cửa đâu!"
Lời nói như đạn pháo liên châu liên tục từ trong miệng Mười chín phun ra, sắc mặt Sở Cừu Ly lập tức đại biến, mà lão nhân kia lại càng trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt hồi lâu mới làm sắc mặt của mình tự nhiên thêm vài phần.
"Tiểu cô nương này... Ừm, rất có cá tính, ta thích, là nhân tuyển truyền nhân không tệ của Đạo Thánh môn ta?" Lão nhân mặc đồ đen cười ha ha nói như thế, tựa như muốn giảm bớt bầu không khí lúng túng này.
Nhưng đáng tiếc chính là, tiểu Mười chín lại chưa từng để ý đến suy nghĩ của người khác.
Nàng mở to hai mắt: 'Đạo Thánh môn là cái gì?"
"Ngươi không biết sao? Chúng ta là Đạo Thánh môn đấy a?"
"Các ngươi?" Mắt tiểu Mười chín càng chớp lia lịa, sau đó nàng cười lạnh một tiếng, giọng nói như ông cụ non nói: "Các ngươi cũng muốn thu bà cô ta làm đồ đệ sao? Nằm mơ à?”
Lão nhân mặc đồ đen kia lập tức biến sắc, rốt cuộc không thể bảo trì bộ tiên phong đạo cốt tự cho là của mình nữa, lão nhảy dựng lên chỉ vào tiểu Mười chín liên mắng: "Hay cho nhóc con ngươi không biết tốt xấu, ngươi có biết Đạo Thánh môn ta chính là..."
"Không có cửa.' Tiểu Mười chín lè lưỡi, tỏ vẻ khinh thường: "Cái gì mà Đạo Thánh môn, nghe cũng chưa từng nghe qua, bổn tiểu thư đây là đại nhân vật đệ nhất thiên hạ, muốn nhận ta làm đồ đệ, cửa cũng không cói"
Đạo nhân áo đen tức giận đến mức chòm râu dựng ngược, lão trợn tròn hai mắt xắn tay áo của mình lên: "Đạo Thánh môn ta truyền thừa ngàn năm..." Mắt thấy một già một trẻ này náo loạn thành một đoàn, Sở Cừu Ly đứng ở một bên luống cuống chân tay, những nghi vấn trong lòng muốn hỏi ra, lại phát hiện chính mình hoàn toàn không cách nào chen vào trận cãi vã của một già một trẻ này.......
Phương Tử Ngư lấy tư cách là người duy nhất không bị kéo vào kết giới như vậy, nàng trừng lớn con ngươi nhìn Mông Lương trước mắt, nàng rất vui mừng vì có thể lại nhìn thấy đối phương lần nữa, thậm chí vì thế đáy lòng cũng nổi lên một chút cảm xúc khó nói thành lời, nhưng tình huống giờ phút này lại khiến nàng không thể nào truy cứu tâm tình như vậy rốt cuộc là vì sao.
Nàng hoang mang hỏi: "Ngươi cùng một bọn với bọn họ?"
Mông Lương cũng nhìn Phương Tử Ngư với ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng gã vẫn mạnh mẽ gật đầu: "Ừm”"
"Bọn họ muốn làm gì tiểu Hàn?" Phương Tử Ngư hỏi.
Mông Lương nhíu mày nhìn về phía đám thân ảnh áo đen đang bao vây thiếu niên kia, trong mắt chợt hiện lên vẻ phức tạp, trong miệng gã phun ra một thanh âm trầm thấp.
Hắn nói.
"Thay trời đổi đất."