Chương 269: Người biết chuyện.
Chương 269: Người biết chuyện.Chương 269: Người biết chuyện.
Đạo Thiên lôi thứ tám ầm ầm hạ xuống, trùng trùng điệp điệp đánh lên thân thể Từ Hàn.
Cả người hắn loạng choạng suýt ngã, nhưng hắn vẫn nghiến răng cố gắng ổn định thân hình, không khiến bản thân chật vật ngã xuống đất. Nhưng cho dù như vậy, bất cứ ai cũng thấy Từ Hàn lúc này đã là nỏ mạnh hết đà.
"Đạo lôi kiếp thứ tư đã có cường độ tiếp cận Lôi kiếp của Tiên nhân cảnh." Trong đám người áo đen vây quanh Từ Hàn, có người vào lúc đó mở miệng nói.
"Tu vi Đại Diễn cảnh, thân thể Bất Diệt cảnh, tuy rằng với độ tuổi của hắn mà có thể đi tới một bước này thì cũng khó mà tin nổi, thế nhưng khi đối mặt với Lôi kiếp như vậy thì lực lượng cũng không đủ."
"Không đủ lực lượng sao? Ha ha, theo lão phu thấy, chỉ sợ không có bất kỳ ai trong chư vị ở đây có thể ngăn cản nhiều Lôi kiếp như vậy ở tu vi như vậy, tiểu tử này tuyệt không phải là phàm vật."
Đám người xung quanh ngươi một lời ta một câu, bình luận đủ thứ, Từ Hàn từ ban đầu đã cảm ứng được sự tồn tại của những người này, nhưng Thiên lôi gây cho hắn áp lực quá lớn, hắn cũng không thể phân thân đánh giá ý đồ của những khách không mời mà đến này. Nhất là dưới lần lôi kiếp thứ tám này, lực lượng khổng lồ hầu như khuấy vỡ lục phủ ngũ tạng và kinh mạch trong cơ thể hắn.
Hắn cố hết sức điều động tinh quang trong cơ thể, thúc giục pháp môn Đại Long Tượng Ấn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cân bằng giữa tổn hại và chữa trị của thân thể. Có thể nói không khoa trương chút nào, Từ Hàn giờ phút này vẻn vẹn chỉ dựa vào một cỗ không chịu thua mà thúc giục hắn đến một hơi cuối cùng.
Một khi khí tức này tiêu tan, hắn cũng sẽ không còn sinh cơ.
Nhưng lôi kiếp thứ tám đã khiến hắn lúng túng như vậy, đến khi lôi kiếp thứ chín giáng xuống, Từ Hàn đã không còn chút tin tưởng nào có thể chống đỡ được. May mắn duy nhất là ba người Ô Minh Thu không bị Thiên lôi này đánh chết triệt để nhưng vì khó triệu tập được vách ngăn chân nguyên nên bị đánh hôn mê.
Ít nhất bọn họ sẽ không vì vậy mà bị liên luy, Từ Hàn âm thầm nghĩ, ngược lại cảm thấy an tâm hơn không ít.
Mà lúc này, lực lượng đạo Thiên lôi thứ tám đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, đạo Thiên lôi thứ chín đã chuẩn bị xong, mắt thấy sắp đánh xuống - Hiển nhiên, từ nơi sâu xa vẫn có một lực lượng thao túng tất cả, luông lực lượng kia từ đầu đến cuối không có ý định để cho Từ Hàn nửa phần đường sống.
Âm ầm!
Một tiếng nổ vang thật lớn trên tâng mây.
Đạo Thiên lôi thứ chín mang theo uy năng hủy thiên diệt địa đánh xuống Từ Hàn. ...
"Hắn không chịu nổi lần thứ chín rồi." Hư ảnh hiện lên từ trên thân kiếm Mông Lương chợt nói.
Người áo đen bốn phía nghe vậy đồng loạt dừng lại, trên mặt của bọn họ không còn thoải mái nữa, ngược lại đều trở nên nghiêm túc.
"Vậy bắt đầu đi." Không biết là ai nói ra một câu như vậy.
Từng đạo khí tức âm lãnh bắt đầu tuôn trào từ dưới áo bào đen của bọn họ, chúng hội tụ cùng một chỗ hóa thành một bức tường ngăn, trôi nổi ở đỉnh đầu của Từ Hàn. Đạo Thiên lôi kia mắt thấy đã sắp rơi vào trên người hắn giống như bị sắc lệnh nào đó phong cấm bất động. Sau đó những người áo đen nọ không ngừng kết xuất từng đạo thủ ấn, từng luồng khí tức mênh mông từ trong cơ thể bọn họ tuôn ra, chạy về phía Từ Hàn. Nội phủ Từ Hàn cũng đã bị Thiên lôi tàn sát bừa bãi gây tổn hại trong nháy mắt liền được chữa trị như lúc ban đầu sau khi những cỗ khí tức này tràn vào.
Hắn cũng dần dần khôi phục ý thức, trước tiên liền ngẩng đầu nhìn lên, mà hình ảnh đập vào mặt cũng là hư ảnh tuôn ra trên trường kiếm treo lơ lửng kia.
"Thương tiền bối...' Thân thể hắn như bị sét đánh, chấn động kịch liệt, trong miệng như nói mê phun ra ba chữ này.
Thương Hải Lưu cười nhạt một tiếng, lão đang muốn nói cái gì đó.
Âm ầmI
Trên mái vòm lại vang lên một tiếng sấm sét thật lớn.
Kiếp lôi đã hao hết lực lượng kia cũng không tán đi, ngược lại càng quay cuồng mãnh liệt, sau đó hóa thành một mặt người to lớn ở trên chân trời.
Con ngươi to lớn của mặt người mở to, trong đó lóe ra chính là lôi xà đang lao nhanh.
"Các ngươi... dám lừa gạt ta?"
Sau đó thanh âm hùng hồn như chuông vàng vang vọng trên mái vòm.
Thương Hải Lưu lời nói đến bên miệng bị cắt ngang, dường như có chút không vui, lão giương mắt nhìn mái vòm một cái, nhưng hoàn toàn không để ý tới đối phương, trong giây lát liên thu hồi ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn.
"Lâu như vậy không gặp, không ngờ ngươi đã trưởng thành đến mức này." Thương Hải Lưu cười ha hả nói.
Vẻ mặt Từ Hàn trở nên có chút phức tạp, trong lòng hắn đương nhiên đang chồng chất thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không thể nào nói nên lời, sau nửa ngày cũng chỉ nói: "Ngươi không phải... chết rồi sao?"
"Ừ" Thương Hải nhếch miệng cười, cực kỳ thản nhiên thừa nhận sự thật này.'Đúng là đã chết, dựa vào bội kiếm cùng kiếm ý của sư huynh cho nên mới miễn cưỡng lấy dung mạo Kiếm linh hiện thế, nhưng như vậy có lẽ cũng không duy trì được thời gian bao lâu rồi."
Từ Hàn ngẩn người, lúc này hắn mới thấy rõ thân ảnh Thương Hải Lưu kia là một hư ảnh không ngừng lập lòe.
Sau đó hắn lại nhìn tình hình xung quanh, một đám người thân mặc hắc bào đứng dưới người hắn, cách đó không xa vài đạo kết giới mở ra, đám người Diệp Hồng Tiên dường như bị bao vây trong đó, một con mèo đen chợt từ phương xa thoát ra, nhảy vào trong lòng Thương Hải Lưu. Mà trên đỉnh đầu có một đạo lôi xà màu tím yên lặng bất động, phía chân trời một khuôn mặt to lớn gầm gừ giận dữ.
Mọi thứ đương nhiên cổ quái không gì sánh được, nếu như là người bên ngoài đã sớm kinh hãi thất thanh.
Nhưng Từ Hàn ngây người trong giây lát liên khôi phục thái độ bình thường.
Ít nhất hắn biết đám khách không mời mà đến này không phải tới giết mình, bởi vì nếu muốn giết hắn, trong thời gian hắn đối kháng Lôi kiếp sẽ có vô số cơ hội làm được điều này. Hắn trâm mày nhìn về phía Thương Hải Lưu: "Thương tiền bối phí công tốn sức tìm được tại hạ như vậy, là muốn làm gì?"
Thái độ của Từ Hàn lúc đó lạnh thêm vài phần, cố tránh xa mà cũng không có nửa phần thân cận.
"Meo ô?" Huyền nhi nhảy vào trong Thương Hải Lưu, dường như cảm nhận được một số thứ trong giọng nói của Từ Hàn, nó bất mãn phát ra tiếng kêu, dường như đang chất vấn vì sao hắn lại như vậy.
Thương Hải Lưu duỗi tay vuốt ve đầu Huyền nhi, trấn an con ngươi màu hổ phách nổi lên vẻ khó hiểu và hoang mang của tiểu gia hỏa này.
"Trong lòng ngươi còn ẩn giấu nghi vấn, ta muốn giải khai nghi vấn này, cuộc đối thoại của chúng ta mới có thể tiếp tục dễ hơn." Thương Hải Lưu híp mắt cười ha hả nhìn về phía Từ Hàn.
Thần sắc trên mặt Từ Hàn trì trệ, hắn nhìn ra được đối phương cũng không lừa hắn, thân là Kiếm linh dựa vào kiếm ý mênh mông của Kiếm Lăng Nam Hoang tẩm bổ mới ngưng tụ thành hình người, sau khi rời khỏi Kiếm Lăng, mất đi kiếm ý gia trì, Kiếm linh của Thương Hải Lưu cũng không có khả năng chống đỡ quá lâu.
Lão xuyên qua Nam Hoang Đại Chu đi tới nơi này tìm mình, đương nhiên là có đại sự muốn bàn giao, Từ Hàn cũng không nguyện ý nói nhiều chuyện quá khứ với Thương Hải Lưu. Hoặc có thể nói, ở sâu trong lòng hắn cũng không muốn chính tai nghe thấy Thương Hải Lưu thừa nhận một số chuyện đã là sự thật.
Nhưng vào lúc này, nếu đối phương đã mở miệng hỏi, Từ Hàn biết mình cũng không còn đường lui tránh né.
Vì vậy sắc mặt hắn trâm xuống, sau khi hít một hơi sâu, vẫn hỏi: "Năm đó ngươi có biết phương pháp Long Xà song sinh không?”
Trong khe mắt híp lại của Thương Hải Lưu sáng lên Thần quang.
Lão nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, không nói gì, sau đó chợt lắc đầu.
Từ Hàn thấy vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, mà sắc mặt vui mừng này còn chưa kịp lan ra trên mặt hắn, thanh âm Thương Hải Lưu lại vang lên lần nữa.
'Là ta giao ngươi tới tay Mục Ngọc Sơn...
"Cho nên nói chính xác hơn, chuyện này ta cũng không phải là người hiểu rõ tình hình..."
"Mà là người chấp hành."