Chương 270: Chuyện cũ năm xưa...
Chương 270: Chuyện cũ năm xưa...Chương 270: Chuyện cũ năm xưa...
Hoành Hoàng thành vẫn phi thường náo nhiệt.
Đương nhiên náo nhiệt như vậy được xây dựng trên vô số đống máu thịt.
Thế công bên ngoài Hoành Hoàng thành dần dần im hơi lặng tiếng, đại quân Thôi Đình dường như đã dùng hết quả cầu sắt bọc lấy quái vật, chỉ có thể dùng mũi tên nhọn quấy rối quân đội đầu Hoành Hoàng thành. Đương nhiên với cách làm như vậy, với Hoành Hoàng thành tường cao hào sâu sẽ mang đến hiệu quả quá nhỏ. Lý Mạt Đỉnh dẫn đại quân bắt đầu thanh lý những quái vật tàn phá bừa bãi trên đầu tường Hoành Hoàng thành, tiến triển tuy được coi là nhanh chóng, nhưng tâm tư y lại có chút âm trầm.
Hư ảnh đao khách đại biểu cho vận mệnh Đại Hạ mang theo khí thế của mười hai vạn Thánh Dương quân còn đang chém giết với bóng đen kia, thậm chí y không rõ đối phương rốt cuộc là ai, càng không rõ nguyên nhân chém giết là gì. Nhưng y không khó từ biểu hiện lúc mới bắt đầu của Lý Nho nhìn ra, dường như kế hoạch nhằm vào bóng đen này đã được mưu đồ từ lâu...
Nhưng dưới sự vây công trùng trùng điệp điệp như vậy, bóng đen kia vậy mà không hề rơi vào thế hạ phong, điều này làm cho Lý Mạt Đỉnh cực kỳ kinh ngạc, mà phần lớn kinh ngạc là lo lắng thật sâu, mười hai vạn Thánh Dương quân đối với Đại Hạ hiện nay đương nhiên là một cỗ chiến lực cực kỳ trọng yếu. Nhưng càng quan trọng hơn là con Xích Long kia đại diện cho vận mệnh Đại Hạ, một khi chiến bại có nghĩa là quốc vận của quốc gia này sẽ sụp đổ, mạo hiểm sau lưng là điều bất cứ kẻ nào cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lý Mạt Đỉnh nghĩ thế nào cũng không rõ xuất phát từ mục đích ra sao, Lý Du Lâm và Lý Nho mới nguyện ý tiến hành một trận đánh bạc lớn như vậy.
Y không giúp được gì, chỉ có thể thúc giục binh mã dưới tay nhanh chóng dọn dẹp đám quái vật kia. Đây là chuyện duy nhất y có thể làm bây giờ.......
Từ Hàn hít sâu một hơi, tuy rằng hắn đã sớm đoán trước được đáp án như vậy, nhưng khi câu này được nói ra từ chính miệng Thương Hải Lưu, hắn vẫn không tránh khỏi trong lòng trâm xuống. Nhưng rất nhanh đã áp chế những cảm xúc này, trâm mắt nhìn về phía đối phương.
"Được, ta hiểu rồi." Sau đó hắn gật đầu nói: "Vậy chúng ta có thể vào thẳng vấn đề chính rồi chứ?"
Thương Hải Lưu lại coi như không nghe thấy lời của Từ Hàn, lão thản nhiên nói: "Hơn bốn mươi năm trước, đây là lần đầu tiên ta rời khỏi Kiếm Lăng, mặc dù không được coi là còn trẻ, nhưng cũng không thiếu vài phần tâm tính thiếu niên. Khi nghĩ tới thiên hạ rộng lớn, ta đi một chút mới không phụ cảnh xuân tươi đẹp này."
"Ta du lịch sông rộng núi lớn trong thiên hạ, gặp nhiêu chuyện kỳ quái trên đời, cho nên có một ngày ta chợt sinh ra một ý tưởng, ta muốn đi Côn Luân nhìn một chút, xem thử Thập Vạn Đại Sơn của Yêu tộc, xem nơi ở của Tiên nhân."
"Ta cũng không để ý sư huynh phản đối, nói đi là đi, xuyên qua biên cảnh Thanh châu ta liền đi tới Thập Vạn Đại Sơn trong truyên thuyết, chỗ tràn ngập Yêu tộc kia."
"Nhưng trên thực tế, ta không nhìn thấy thứ gì ở nơi đó cả, không có Yêu vật trong truyền thuyết, không có núi cao dày đặc, chỉ có một mảnh bình nguyên mênh mông, không có một ngọn cỏ nào, chỗ đó giống như là bị người ta dọn sạch, không còn sót lại cái gì.'
"Ta rất kỳ quái, vì sao lại như vậy? Sao trong Thập Vạn Đại Sơn lại không có cái gì cả. Chẳng lẽ cái gọi là Yêu tộc chỉ là một âm mưu thật lớn, trên đời này căn bản không có Yêu, cũng không có Côn Luân." "Phát hiện như vậy khiến ta càng thêm kiên định muốn tới Côn Luân để xem thử, ta muốn giải câu đố này, cho nên ta tiếp tục đi về phía Côn Luân. Nhưng Thập Vạn Đại Sơn quả thực quá rộng lớn, mà chỗ đó không có một ngọn cỏ, tuy ta mang theo đầy đủ lương khô nhưng rất nhanh cũng đã ăn hết. Ta dựa vào một cỗ ý chí đi thẳng về phía Tây, khi ta gần như sắp chết đói lại may mắn tới dưới một núi tuyết nguy nga. Ta chợt hiểu mình đã đến Côn Luân rồi."
Thương Hải Lưu nói tới đây dừng lại một chút, gã nhìn về phía con mèo đen trong ngực, lúc đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trên người nó, Huyền nhi đã lâu chưa gặp lại dường như rất hưởng thụ cảm giác nằm trong ngực lão. Nó nheo mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục ùng ục.
"Nhắc tới còn phải cám ơn tiểu tử này." Trong mắt Thương Hải Lưu cũng nổi lên vẻ cưng chiều, lão cười nói: Lúc đó mặc dù đã tới Côn Luân, nhưng ta cũng sức cùng lực kiệt. Đừng nói leo lên Côn Luân, dù là khí lực đi thêm một bước cũng sắp không còn rồi. Cũng may thằng nhóc này chẳng biết nhảy từ chỗ nào ra, mang đến quả dại đặc hữu trên núi tuyết cho ta, dựa vào mấy quả kia, ta mới có thể giữ được tính mạng.'
"Đừng thấy Huyền nhi ngày thường ưa thích ngủ gà ngủ gật, nhưng khi đó nó rất thông minh, sau khi ta tỉnh dậy nó đã dẫn ta leo lên đỉnh núi Côn Luân. Ở nơi đó ta thấy trụ trời chưa vỡ nát, không có vết rạn, nhìn thấy Tiên cung đã biến thành phế tích, hơn phân nửa bị bao phủ dưới tuyết đọng, càng thấy được thi hài lít nha lít nhít.'
Thương Hải Lưu nói tới đây ngừng lại lần nữa, lão nhìn nhìn những người áo đen xung quanh, lại bổ sung: "Ừm, hiện tại những kẻ này chính là thi hài ở trước trụ trời năm đó."
Từ Hàn nghe được cũng không khỏi sửng sốt, đương nhiên hắn cũng thấy qua đủ nhiều chuyện quái dị, nhưng chết rồi sống lại quả thực quá mức mờ mịịt, trong lúc nhất thời hắn cũng khó mà tiêu hóa được toàn bộ.
Nhưng hắn vẫn cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó hỏi: "Về sau thì sao?"
Khuôn mặt Thương Hải Lưu lại hiện lên vẻ nhếch miệng tươi cười điển hình: "Chuyện sau đó thú vị hơn nhiều."
"Ta gặp được một người, hắn kể cho ta rất nhiều chuyện thú vị."
"Thí dụ như Hoàng đế lão nhân Đại Chu tiếp theo bước của triều Đại Sở, lại đi làm ra chuyện chế tạo Thần chủng, hoặc thí dụ như nếu cột trụ trời này bị vỡ, nhân gian sẽ bị cắt đứt liên hệ với bầu trời, không có người trên trời trấn áp. Những Yêu quân bị chúng ta quản lý rất có thể sẽ ngóc đầu trở lại, thế nhưng Thập Vạn Đại Sơn bị đánh cắp chính là chứng cứ Yêu tộc ẩn nấp trong nhân gian chờ đợi hành động."
"Trên thực tế sau khi trở lại nhân gian, ta xác thực cũng đã nhận ra có một thế lực đang âm thâm mưu đồ cướp đoạt hung kiếm trong Kiếm Lăng. Đó là vũ khí quan trọng nhất để đánh bại Yêu quân..."
Từ Hàn nghe vậy nhíu mày, nói: "Cho nên ngươi mới đánh cắp Hình Thiên kiếm?"
Thương Hải nhún nhún vai, nói: "Bà lão bán rau trong phố phường đều biết không nên bỏ trứng gà vào cùng một rổ."
"Nói như vậy là ngươi tin lời hắn?" Từ Hàn lại hỏi.
Vấn đề này khiến Thương Hải Lưu nhíu mày, lão nghiêng đầu suy nghĩ một chút mới đáp lại: "Tin được một nửa."
"Sau khi mang theo Hình Thiên kiếm rời khỏi Kiếm Lăng, ta đã quen biết Mục Ngọc Sơn, lúc đó hắn cũng đã nhận ra Hoàng đế lão nhi có ý đồ khác thường trong việc chế tạo Thần chủng, hắn âm thầm lấy người sống làm đối tượng thí nghiệm, gần như đã đến tình trạng bất chấp thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí đã tính chế tạo ra một đội quân Thần chủng giống như triều Đại Sở, lấy chuyện này nhất thống thiên hạ, ta bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là liên hợp với Mục Ngọc Sơn vận dụng Hình Thiên kiếm giết hắn."
"Nhưng sau đó chúng ta lại phát hiện đứa bé Nam Cảnh kia, rõ ràng nó chính là một Thần chủng chân chính, ít nhất thì trên các phương diện nó cũng là vật dẫn hoàn mỹ nhất, chế tạo Thần chủng quả thật là một quá trình cực kỳ tàn nhẫn. , Nhưng đã có thành quả, Thần chủng này... Một Thần chủng có thể gánh vác khí vận Đại Chu, nếu nàng đủ ưu tú, như vậy ý nghĩ về một vương triều vĩnh viễn không suy bại liền có thể thành. Chúng ta giấu nàng đi, ở trong bóng tối quan sát, nàng rất tốt, cũng đủ thiện lương, mà Vũ Văn Lạc lại dân dần mất phương hướng trong Hoàng quyền, cho nên kế hoạch lúc này bắt đầu từ phương pháp Long Xà song sinh. Chắc hẳn chuyện sau này ngươi cũng rõ ràng rồi, ta cũng không cần lắm lời nữa."
"Đương nhiên điều này đối với chúng ta mà nói vẫn là quyết định cực kỳ gian nan, mặc kệ ngươi tin hay không tin, vì thế chúng ta đều đã do dự rất lâu. Nhưng vì chống lại một số phiền toái sắp đến, ta và Mục Ngọc Sơn đều nhất trí cho rằng Nhân tộc cần phải có một vương triều thống nhất, ngưng tụ ra khí vận đủ cường đại. Mới có thể đối kháng những thứ kia, nếu không đối với bất luận kẻ nào trên đời này, đây cũng là một trận tai ương ngập đầu."
Đương nhiên Từ Hàn không thích phương pháp Long Xà song sinh, nhưng hắn vẫn đè nén cảm giác khó chịu này xuống, hỏi: "Rốt cuộc thứ ngươi muốn đối phó lại là cái gì?"
Thương Hải Lưu lúc này quay đầu nhìn vê phía chân trời cách đó không xa, nơi bóng đen vẫn đang đánh nhau với Long tướng của Đại Hạ và hư ảnh Thánh Dương quân ngưng tụ thành.
"Là người mà ta từng gặp ở đỉnh núi Côn Luân."
"Cung chủ Thái Âm cung, Vô Thượng chân nhân - Thần Vô Song!"