Chương 271: Ta tên là Từ Hàn, ta đang trên đường đến!
Chương 271: Ta tên là Từ Hàn, ta đang trên đường đến!Chương 271: Ta tên là Từ Hàn, ta đang trên đường đến!
"Thân Vô Song?" Từ Hàn ngẩn người, về đáp án của Thương Hải Lưu, hắn cũng không kinh ngạc. Bắt đầu từ bóng đen thôn phệ Long khí ở Trường An kia, Từ Hàn đã có ác cảm với vị Vô Thượng chân nhân chưa từng gặp mặt này.
Nhưng hắn lại có chút khó hiểu ý trong lời nói Thương Hải Lưu, nếu ngay từ đầu lão đã tin tưởng vị Vô Thượng chân nhân tên là Thần Vô Song kia, vì sao lại muốn tạo ra một vị bán yêu đối kháng với y?
Thương Hải Lưu như nhìn thấu tâm tư của Từ Hàn, lão tiếp tục nói: "Ta đã nói rồi, ta chỉ tin tưởng một nửa.
"Hắn nói trụ trời sụp đổ, gần trăm Tiên nhân trên đời bị lừa tới Côn Luân, dùng tính mạng để giữ lại trụ trời này, giữ vững liên hệ giữa hai giới, tránh cho Yêu quân xuất thế, ta bèn đánh cắp Hình Thiên kiếm để đề phòng bất trắc. Nhưng sau khi giết Hoàng đế lão nhân, ta lại gặp phải một người khác, nói chính xác hơn là hắn đã tìm tới ta."
"Ai?" Từ Hàn hỏi.
Lúc đó Thương Hải Lưu đưa mắt nhìn hộp gỗ sau lưng Từ Hàn, nhẹ giọng nói: "Đạo Tổ, Ngụy Trường Minh."
"Hắn nói cho ta nghe một câu chuyện rất dài, liên quan tới hắn và cũng liên quan tới trời cao, đương nhiên còn có vật trên lưng của hắn nữa. Hắn nói cho ta biết, Yêu tộc không phải là kẻ địch, kẻ địch thật sự chính là vị Tiên nhân bên trên Thái Âm cung, bọn chúng đang nuốt chửng khí vận của cả thiên hạ."
"Nói thật, ta cũng không hề tin tưởng toàn bộ lời nói của hai người, nhưng có chuyện lại thật sự xảy ra, khí vận của thế giới này đang tiêu tán, bắt đầu từ sự diệt vong của triều Đại Sở, khí vận của Nhân tộc bắt đầu tan vỡ. Mà ba nước Hạ Chu Trần liên tục hỗn chiến sẽ tăng tốc tiêu vong. Cho nên chuyện này cũng khiến cho ta kiên định để đứa bé Nam Cảnh kia sống sót, ta muốn tạo ra một vị Đế vương vô địch, nhất thống thiên hạ, thiên thu vạn năm, như vậy mới có thể trấn áp số mệnh thiên hạ, miễn cho tiêu vong như vậy."
"Chúng ta giống như ruồi bọ không đầu thật cẩn thận bảo hộ thế giới này, nhưng chúng ta lại không có phương hướng, chúng ta chỉ biết là địch nhân đang trên đường đến đây, lại không rõ ai mới là địch nhân, ai mới là minh hữu. Cho nên chúng ta vận dụng phương pháp Long Xà song sinh, tiến hành trấn áp Yêu quân, cũng thử trấn áp cả trụ trời."
"Đương nhiên, ta xin cho ngươi một cánh tay phải, kỳ thật là hy vọng khi phương pháp Long Xà song sinh có hiệu lực, ngươi có thể dựa vào cánh tay này lưu lại tính mạng, mặc dù chỉ là hy vọng xa vời, nhưng cũng coi như là một chút bồi thường của riêng ta. Đương nhiên ngươi có thể lý giải thành một người trong lòng tự thẹn mà tự an ủi chính mình”
"Nhưng đến cái ngày phương pháp Long Xà song sinh có hiệu quả, rốt cuộc Thần Vô Song cũng thể hiện ra nanh vuốt của hắn, ta mới như vừa tỉnh mộng ở Kiếm Lăng. Nhưng biến cố trong đó đã vượt ngoài dự liệu của ta, giống như là vận mệnh cho phép vậy, Thần Vô Song tính được cánh tay Yêu của ngươi, phong ấn cánh tay phải lại, mà bí mật trên người ngươi lại đưa tới sự bảo hộ của người giám thị."
Nói đến đây, trên mặt Thương Hải Lưu chợt lộ ra một nụ cười khổ: "Thật ra cho dù đến bây giờ ta cũng không tìm ra thứ ẩn giấu trong cơ thể ngươi, dường như ngay cả những người trên trời cũng cực kỳ sợ hãi, thậm chí không tiếc để cho bọn họ sống lại, chỉ vì giết một mình ngươi mà thôi."
Từ Hàn nghe tới đây sắc mặt khẽ biến, trong lòng hắn vốn luôn nghi ngờ chuyện đám người Phu tử sống lại, nhưng khi biết mục đích là giết hắn, lại không khỏi có chút kinh ngạc. "Cho nên ngươi nói với ta nhiều như vậy, cuối cùng vẫn muốn giết ta?" Từ Hàn hỏi.
Thương Hải Lưu cũng không trực tiếp đáp lại câu hỏi của Từ Hàn, lão nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Đây là một đề nghị rất tốt, người trên trời nói chỉ cần giết ngươi, chắc chắn sẽ cho thế giới này một đường sinh cơ."
"Vậy ngươi còn chờ cái gì nữa?" Từ Hàn trâm mắt hỏi, nói xong còn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, gương mặt to lớn kia cũng chăm chú nhìn hắn, Từ Hàn có thể rất chuẩn xác từ trong con ngươi của đối phương đọc ra lửa giận và sát cơ khôn cùng.
"Người trên trời nói giết ngươi thì cho thế giới này một đường sinh cơ, ngươi không cảm thấy câu nói này rất đáng giá sao?" Thương Hải Lưu cũng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: "Khi đó trụ trời đã sụp đổ, người trên trời vẫn có thể đối thoại với chúng ta như cũ. Thậm chí lấy một loại pháp môn nào đó mà chúng ta khó tưởng tượng phục sinh Tiên nhân với số lượng nhiều như vậy, cho nên kỳ thực bọn chúng vẫn luôn biết rõ rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì, cũng hiểu chúng ta sắp đối mặt với loại địch nhân nào. Nhưng bọn chúng vẫn luôn không muốn đối thoại với chúng ta, cho đến tận lúc này, sự tồn tại của ngươi làm cho bọn chúng cảm nhận được chút uy hiếp nào đó."
"Nếu như vậy, thế giới này đối với bọn họ mà nói là gì? Thuộc quyền sở hữu có cũng được mà không có chả sao? Có thể dùng làm thẻ đánh bạc để trao đổi ư?"
"Có phải là chúng ta lấy tính mạng người nào đó để trao đổi, đổi lấy an nhàn ngắn ngủi, mà khi phiền toái đến lân nữa, chúng ta lại phải làm như vậy hoặc là tiến hành trao đổi như trước? Vậy thật sự đúng không? Chúng ta có gì khác nhau so với những dê bò bị nhốt? Ngay cả sống chết của mình còn không thể khống chế, một đường sinh cơ như vậy chẳng khác gì là kéo dài hơi tàn?"
"Cho nên lúc này chúng ta muốn thử nắm vận mệnh này trong tay, tựa như...' Nói tới đây, Thương Hải Lưu đưa mắt nhìn về phía Từ Hàn, khóe miệng lão nở một nụ cười: "Tựa như ngươi vẫn luôn làm như vậy."
Âm ầm!
Lời vừa nói ra, tựa như xúc phạm đến một số cấm ky nào đó, sấm sét vang vọng phía chân trời, gương mặt người gào thét kia lần nữa nói: "Chẳng qua chỉ là con kiến hôi! Ta nguyện ý cho các ngươi một con đường sống đã là đại phát từ bi, các ngươi còn vọng tưởng như vậy, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng, mệnh các ngươi vừa là ta cho, ta đương nhiên cũng có biện pháp đòi về!"
Nói xong lời này, quanh thân những hắc bào kia bắt đầu tràn ngập ra từng đạo hắc khí nồng đậm, dũng mãnh lao tới chân trời, dường như có đồ vật cực kỳ trọng yếu nào đó trong cơ thể đang bị rút ra khỏi thể xác bọn họ.
"Xem ra thời gian không nhiều lắm." Thương Hải Lưu mắt thấy tình hình này lại nhún vai,'Chúng ta bắt đầu đi."
Lão nói xong, những lời này vừa dứt, những người áo bào đen vây quanh Từ Hàn bắt đầu nhộn nhạo ra từng đạo khí cơ bàng bạc, khi đó từng đạo khí cơ đều tuôn vào thân thể hư ảo của Thương Hải Lưu.
Thương Hải Lưu lập tức vươn tay đặt lên bả vai Từ Hàn, thân thể Từ Hàn chấn động, cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ tràn vào trong cơ thể mình, xuyên qua tứ chi bách hải của hắn, cuối cùng tụ hợp vào bên trong kiếm chủng, đóa hoa sen đã sinh ra tám cánh kia dưới cỗ lực lượng này điều khiển, cánh hoa thứ chín lập tức dần hiện lên bên cạnh nhụy hoa.
"Cái này..." Từ Hàn trở tay không kịp, hắn đưa mắt nhìn về phía Thương Hải Lưu, đối phương lại ngoảnh mặt về phía hắn cười nhạt một tiếng.
Lúc này Từ Hàn mới phát hiện theo nguồn lực lượng này tràn vào, sinh cơ trong cơ thể những người áo đen kia bắt đầu nhanh chóng biến mất, mà thân thể Thương Hải Lưu cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Chúng ta đều đi trên một con đường không biết điểm cuối, trên đường có gập ghềnh, có chông gai, cũng có ác ma mê hoặc lòng người. Chúng ta đã phạm sai lâm, cũng lạc đường, nhưng bây giờ chúng ta nguyện ý mở một con đường cho ngươi."
"Cho nên, xin thay chúng ta đi tiếp, tựa như Ngụy tiên sinh đã nói... Ngươi có thể quanh quẩn, có thể trù trừ, nhưng xin ngàn vạn... ngàn vạn...'
"Không được lạc đường!"
Dứt lời, căn bản không đợi Từ Hàn kịp phản ứng, thân thể mọi người vào lúc đó tản đi, mà Thương Hải Lưu cũng dùng hết khí lực đưa thanh kiếm bao trùm Kiếm linh tới trước người Từ Hàn.
"Nó gọi là Bất Phụ, là bội kiếm của sư huynh ta. Ngươi mang theo nó, nếu thật sự có thể đến được chỗ kia, cũng phải cho sư huynh nhìn qua mỹ cảnh nơi đó." Nói xong lời này, thân ảnh Thương Hải Lưu vốn hư ảo bỗng hoàn toàn biến thành điểm sáng như lưu ly, gió đêm thổi qua liền tản ra bốn phía.
Cùng lúc đó, ba đạo kết giới bao lấy đám người Diệp Hồng Tiên cách đó không xa cũng bắt đầu hư hóa, bên cạnh bọn họ cũng đã sớm không còn vật gì, nhưng ánh mắt bọn họ đều có chút đờ đẫn, ngây ngốc nhìn bộ áo bào đen trên mặt đất kia, trong hốc mắt như có nước mắt trào ra.
Từ Hàn nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt hắn chớp động, nhìn chòng chọc vào thân thể sắp tản đi kia.
"Tiểu tử, nếu lão phu có làm sai chuyện gì, rất xin lỗi ngươi."
"Nhưng xưa nay lão phu không hề xin lỗi, lân này cũng vậy thôi."
"Nợ ngươi, lão phu dùng cái mạng thứ hai trả lại, ngươi nguyện ý cũng tốt, không muốn cũng được, đều phải nhận."
Từ Hàn nghe nói như thế, trong con ngươi của hắn rốt cuộc có chút óng ánh đang phun trào. Hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không đợi nói ra lời này. Thân ảnh trước mắt vào lúc đó đã hoàn toàn tán đi, không tìm được nửa điểm dấu vết.
Hắn cúi đầu nhìn kiếm trong tay, trâm mặc không nói.
"Lũ sâu kiến ngu ngốc, các ngươi không hiểu được các ngươi đang làm gì đâu!" Gương mặt trên bầu trời hiện lên vẻ phẫn nộ, nó lập tức lâm vào cơn giận dữ khôn cùng. Nó rống giận nói ra những lời như vậy, mà theo những người áo đen đã chết rồi sống lại kia lại chết đi, kết giới ngăn cản đạo Thiên lôi thứ chín hoàn toàn tiêu tán, một lần nữa gào thét lao về phía Từ Hàn.
"Thần Vô Song! Giết hắn đi! Ta sẽ tác thành chuyện mà ngươi muốn làm!" Mặt người trên bầu trời gâm thét lên.
Cách đó không xa, bóng đen đang quần chiến với hư ảnh đao khách và Xích Long Đại Hạ nghe thấy lời ấy, ánh mắt y biến ảo, sau đó từ trong ống tay áo tuôn ra một luồng hắc khí ngăn cản hai người đang đánh giết tới, thân thể liền phóng thẳng về phía Từ Hàn.
"Ngăn hắn lại!" Đám người Diệp Hồng Tiên đang chìm đắm trong cảm xúc của mình cũng cảm nhận được Thần Vô Song đánh tới, Diệp Hồng Tiên hét lớn một tiếng, cả người nhảy vụt lên trước tiên.
Một con Phượng Hoàng Thần điểu lớn trăm trượng xuất hiện phía sau nàng, lửa giận ngập trời khiến cho cả Hoành Hoàng thành đều nóng thêm vài phần, sau đó nàng vung ra một kiếm, kiếm ý mênh mông như biển trực tiếp nghênh đón thế tấn công của Thần Vô Song.
Mà hành động của nàng cũng khiến cho đám người còn đang ngây người lần lượt phục hồi lại tỉnh thân. Tô Mộ An đột nhiên tung người nhảy lên cao cao, thanh trường đao sau lưng ra khỏi vỏ, thân đao trắng như tuyết chiếu rọi ánh sét, mang theo đao ý đầy trời hóa thành một luồng sáng trắng chia cắt thiên địa gào thét lao đi.
Áo giáp màu tím cũng hiện lên ở trên thân thể Phương Tử Ngư, vô số đạo trường kiếm được nàng sử dụng bắn ra, còn Mông Lương lại giật rách vật được bao bọc bằng vải trắng trên lưng, lộ ra thân kiếm màu tím dữ tợn. Lập tức sát khí dày đặc từ trên thân kiếm đẩy ra, che chắn trước người, gã cầm kiếm trực diện chém thẳng tới Thần Vô Song.
Uy thế bốn người phát ra tất nhiên là to lớn vô cùng, ngay cả Thần Vô Song khi đó lông mày cũng không khỏi hơi nhíu lại. Nhất là khi nhìn thấy thanh trường kiếm màu tím trong tay Mông Lương, hai đầu lông mày của y mơ hồ có một đạo dị sắc chớp động nhưng lại lướt qua trong nháy mắt.
Lúc này đạo Thiên lôi thứ chín đã ầm ầm hạ xuống, Từ Hàn cúi đầu bỗng nhiên ngẩng lên. Hắn nhìn vê phía đạo lôi quang kia, trường kiếm trong tay tên là Bất Phụ giơ lên cao, đối mặt đạo Lôi kiếp nọ.
Cánh hoa sen thứ chín sau lưng của hắn nở bung, kiếm ý cuồn cuộn từ trong hoa sen trào ra, cuốn lấy thân kiếm kia, trực diện đụng độ lôi kiếp đang đánh tới.
Âm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên.
Lôi quang và kiếm ý giao hòa với nhau, chiếu rọi lên khuôn mặt của Từ Hàn. Ánh mắt của hắn như đuốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khổng lồ trên mái vòm.
"Phá cho ta!" Hắn nói như thế, ngữ điệu trầm thấp nhưng lại mang theo quyết ý tựa như sắt đá không thể dao động.
Lời vừa nói ra, lôi kiếp kia vậy mà bị kiếm ý của Từ Hàn quấy nát, tứ tán ra, rơi vào trên người những quái vật đang tàn sát bừa bãi trong Hoành Hoàng thành, những quái vật nọ đồng loạt bị lôi kiếp hóa thành tro tàn. Mà cùng lúc đó, một đạo Thiên lôi cực lớn trong đó lại trực tiếp đánh vào trên người Thần Vô Song vừa đánh lui đám người Diệp Hồng Tiên.
Tuy uy năng ẩn chứa trong đường lôi kiếp này còn xa mới tạo thành thương tổn quá lớn đối với Thần Vô Song, nhưng cũng đủ khiến thân thể y chấn động, mà chính trong giây lát ngừng lại này, hư ảnh đao khách Thánh Dương quân tập trung phía sau cùng với Long tướng của Đại Hạ đều đã ở trước mặt y.
Vẻ hoảng loạn lần đầu tiên hiện lên ở trên khuôn mặt vị Vô Thượng chân nhân này, thân sắc trong mắt y biến hóa, lập tức như là đã có được một chút quyết tâm. Trong ống tay áo y tuôn ra một luồng hắc khí, bọc ba người Ô Minh Thu vào trong đó, sau đó lại nhìn về phía Thôi Đình một bên, quát: "Đi!"
Sau đó thân hình y dừng lại, một đạo hắc khí cuốn thân thể bay lên, cả người lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Thôi Đình thấy thế cũng không còn tâm tư giằng co với Đỗ Bình Sách nữa, lão hóa thành một đạo lưu quang thối lui về phía đầu tường, đại quân ngoài thành lúc này cũng nhận được mệnh lệnh như thủy triều lui đi.
Sắc mặt đám người trong Hoành Hoàng thành chợt cổ quái khi vừa mất đi đối thủ, lập tức dâng lên một hồi may mắn còn sống sót sau tai nạn.
"Ngươi trốn không thoát!" Gương mặt người ở phía chân trời theo đạo Thiên kiếp thứ chín bị ngăn lại dường như lo ngại bị một số quy tắc hạn chế, cũng bắt đầu tan đi. Nhưng nó tựa như cũng không cam lòng, tiếp tục gào thét điên cuồng: "Ngươi là cái ác của thế giới này, là kẻ tù tội của thiên địa này! Ngươi không thoát được số mệnh của ngươi, mặc kệ lặp lại bao nhiêu lần, mặc kệ ngươi trốn tới nơi nào, ngươi đều sẽ chết!"
Thanh âm mặt người kia cực kỳ to lớn, tựa như cự lôi oanh minh.
Bách tính trong Hoành Hoàng thành đều quay đầu nhìn về nơi đó, còn ở chỗ kia, một thiếu niên lưng đeo hộp gỗ cầm trường kiếm phóng lên trời, hắn bay lên, tới không trung cao vút trên Hoành Hoàng thành.
Hắn nhìn chăm chằm khuôn mặt đạo nhân kia, trong con ngươi lạnh lùng chiếu rọi lôi quang chưa lắng lại, sau đó hắn giơ cao kiếm trong tay mình, một đóa hoa sen hiện lên dưới chân.
Hắn há mồm, thanh âm trong trẻo phát ra từ trong miệng, vang vọng ở đầu tường Hoành Hoàng thành, vượt qua sấm sét đầy trời, cũng át đi tiếng gào thét trong miệng gương mặt khổng lồ kia.
Hắn nói.
"Ngươi là Thần trên trời, ta là người dưới đất."
"Ngươi cao cao tại thượng, ta cẩu thả sống trộm."
"Nhưng bắt đầu từ bây giờ, đến một vạn năm, một trăm triệu năm sau này."
"Các ngươi phải nhớ kỹ tên ta."
Từ Hàn nói đến đây chợt ngừng lại, khóe miệng của hắn chợt hiện ra một nụ cười vui vẻ, mở miệng nói lần nữa.
"Ta tên là Từ Hàn! Ta đang trên đường đến."
Hết quyển 4