Quyển 5 - Chương 1: Thức tỉnh.
Quyển 5 - Chương 1: Thức tỉnh.Quyển 5 - Chương 1: Thức tỉnh.
Lại là mộng cảnh kia, lần lượt rống giận, lần lượt điên cuồng, cuối cùng vẫn bị hủy diệt, vận mệnh vẫn bị thôn tính.
Từ Hàn mồ hôi đầy đầu bừng tỉnh khỏi giường, hắn há to miệng thở hổn hển, sau đó mất hơn mười hơi thở mới khôi phục lại khí tức cuồn cuộn của mình.
Thời gian đã qua nửa tháng kể từ khi đại chiến ở Hoành Hoàng thành kết thúc.
Trận đại chiến kia khiến mười vạn dân chúng chết oan, lại thêm quân coi giữ hi sinh cho tổ quốc, số người chết đã gần tới mười lăm vạn.
Công tác trấn an dân chúng, xử lý số lượng lớn thi hài mới vừa mới bắt đầu, tuy Hoành Hoàng thành dường như khôi phục lại phồn hoa thường ngày, nhưng vô luận là Chân long đã biến từ màu tím thành màu đỏ thẫm trong Đại Dương cung hay là cờ đen chữ Sở tung bay trên không ở Long châu xa xa đều nói cho thế nhân biết trận đại chiến này chẳng qua chỉ là bắt đầu, còn lâu mới chấm dứt.
Yến Trảm vốn rời đi trước khi đại chiến đã không còn tin tức gì, Từ Hàn cũng không còn cách nào khác. Trên thân mỗi người đều có giấu giếm bí mật, có lẽ Yến Trảm cũng như vậy, Từ Hàn cũng không hề có chút bất mãn nào với y, ngược lại thấy may mắn y có thể thoát khỏi tràng kiếp nạn này.
Từ Hàn ngồi dậy, hoạt động gân cốt một chút. Ở ngoài phòng, Huyền nhi nghe thấy tiếng động của hắn bèn nhảy vào cửa phòng, nhào vào lòng hắn. Từ Hàn vuốt ve tiểu gia hỏa mị người này, rồi đi tới trước bàn gỗ. Nơi đó có một hộp cơm, hắn mỉm cười, có lẽ là do Diệp Hồng Tiên đưa tới.
Tuy nói là làm ra vẻ, nhưng cảm giác được người quan tâm này quả thực khiến người ta hưởng thụ.
Tâm tình Từ Hàn khá hơn một chút, hắn mở hộp cơm, đang muốn lấy đồ ăn bên trong ra nhấm nháp.
Nhưng ngay lúc này, một thứ lạnh lão đã chặn trước lưng hắn, Từ Hàn trải qua vô số lần sinh tử chấn động trong lòng, hắn biết rõ vật kia hẳn là một con dao găm.
"Ai!" Hắn ngừng động tác trong tay, trầm mắt hỏi.
Chủ nhân của chủy thủ sau lưng đưa thanh chủy thủ về phía trước, sau đó hạ giọng nói: "Vấn đề này, phải là ta hỏi ngươi."
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Hai đầu lông mày Từ Hàn lập tức hiện lên sát khí. Hắn vỗ mặt bàn, kiếm ý bàng bạc từ trong cơ thể tuôn ra. Người sau lưng hiển nhiên không ngờ Từ Hàn lại có thể bộc phát ra lực lượng kinh người trong thời gian ngắn như vậy, gã không kịp đề phòng, thân thể bị kiếm ý kia chấn động, có chút chật vật bất ổn. Mà Từ Hàn đoán đúng thời cơ này, hắn nhanh chóng xoay người qua, một tay bắt lấy chủy thủ kia, một tay làm thành kiếm muốn đâm vào mặt người nọ.
Mà ngay lúc này hắn cũng thấy rõ dung mạo người kia, trong hai tròng mắt hắn đột nhiên hiện ra vẻ hoảng sợ, thế công trên tay cũng lập tức kìm hãm lại.
Đồng thời phía ngoài cửa viện kia cũng truyên đến một tiếng khàn khàn bén nhọn: "Bệ hạ giá lâm"...
Trong phòng chính Yến phủ chủ nhân đã đi xa, ba người nam nhân thân phận cao nhất Đại Hạ là Lý Du Lâm, Lý Nho, Lý Mạt Đỉnh ngồi dựa theo thứ tự tôn ti, Từ Hàn vội vàng chạy đến hành lễ sau đó ngồi xuống.
"Nửa tháng không thấy, khí tức trong cơ thể Từ các chủ càng kéo dài, có lẽ tu vi lại có tiến bộ." Lý Du Lâm ngồi ở ghế chủ tọa mở miệng nói trước. Từ Hàn nghe vậy khẽ nhíu mày, ngược lại thản nhiên nhận lời tán dương của Lý Du Lâm: "Trong họa có phúc, đều dựa vào thiên uy của bệ hạ."
"Ha ha." Lý Du Lâm cười nhạt một tiếng, mà khi đó đôi mắt cũng chợt nheo lại. Gã nhìn về phía Từ Hàn nói: "Trên người các chủ dường như cất giấu bí mật gì đó."
Thiên địa dị tượng ngày đó hùng hậu như vậy, đương nhiên không thể gạt được ánh mắt Lý Du Lâm, Từ Hàn cũng biết ám chỉ trong lời đối phương nên cũng không phủ nhận, lập tức đối mặt với ánh mắt Lý Du Lâm nói: "Không phải bệ hạ cũng có bí mật sao?"
Không ai tưởng tượng được bên trong Hoàng tộc Đại Hạ bởi vì xưa nay không có Tiên nhân tọa trấn nên bị thế lực giang hồ kiềm chế thế mà cất giấu một vị Thánh nhân Nho đạo, hơn nữa còn bày ra chiến trận để tru sát vị Tiên nhân bên trong Thái Âm cung kia. Xem trận pháp mà Thánh Dương quân kết xuất hiển nhiên là được huấn luyện đã lâu, hơn nữa trong ba mươi năm, Lý lão vương gia - Lý Nho chưa bao giờ xuất thế. Từ Hàn có lý do tin tưởng mưu đồ như vậy chỉ sợ đã không phải là chuyện một sớm một chiều.
Với thông minh của Lý Du Lâm đương nhiên sẽ hiểu được ý trong lời nói của Từ Hàn, nhưng thần kỳ là gã cực kỳ thản nhiên gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta đều có bí mật, hôm nay Từ các chủ có rảnh rỗi, nghe ta kể một chút về bí mật của Đại Hạ này không?”
Từ Hàn đại khái cũng không ngờ đối phương lại thản nhiên như vậy, hắn không khỏi hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó vẫn gật đầu: "Xin lắng tai nghe."
Lý Du Lâm thấy thế trên mặt chợt trào ra một ý cười, nếu như bí mật đương nhiên không thể dễ dàng nói ra, mà người biết bí mật cũng không thể không để ý. Từ Hàn là người thông minh, hắn hiểu được đạo lý này, cho nên đồng thời cũng đại biểu giác ngộ tương xứng cho đối phương.
"Ba mươi năm trước, phụ hoàng ta nam chinh Đại Chu."
"Phá Mục Gia quân, mở Kiếm Long quan, một đường tiến quân thần tốc, thẳng tới Đại Hoàng thành."
"Ai cũng nói Lâm Thủ của Đại Hoàng thành chính là tướng thủ đứng đầu thiên hạ, một mũi tên bắn thủng đại mộng nhất thống thiên hạ của hoàng đế Đại Hạ. Lâm Thủ mặc dù bản lãnh rất cao, có thể tụ tập ý niệm mười vạn người trên một mũi tên, một mũi tên như vậy có lẽ đủ để cho Tiên nhân sợ hãi, nhưng Từ các chủ có từng nghĩ tới, phụ hoàng Lý Văn Cảnh không chỉ là Tiên nhân, cũng là đế vương của Đại Hại"
Từ Hàn nghe đến đây, thân thể chấn động, trong mắt tràn ra dị sắc.
Hắn từng gặp Lâm Thủ, cũng may mắn từng sóng vai chiến đấu với vị lão tướng quân này, không thể phủ nhận, Lâm Thủ là một người rất đáng khâm phục, điểm này bất luận là địch hay là bằng hữu đều như thế.
Mà chuyện xưa liên quan tới Lâm Thủ dùng mũi tên phá tan đại mộng kia lại càng là lời truyên miệng ở Đại Chu, từ lão già bảy tươi đến trẻ em ba tuổi ai ai cũng biết. Thế nhưng hiện tại nghe xong những lời Lý Du Lâm nói, Từ Hàn mới nhớ tới trong câu chuyện mà mọi người ở Đại Chu đều biết, còn tôn tại một lỗ thủng cực lớn.
Dù là người mơ hồ vô năng như Vũ Văn Lạc, trên người mang Long khí cũng cần tông sư Tiên nhân lấy hung kiếm Hình Thiên làm đao mới có thể chém giết, mà Hoàng đế Tiên nhân Lý Văn Cảnh khi đó một đường xuôi nam, quân tiên phong đang thịnh, khí vận của lão khổng lồ ra sao chỉ sợ ngay cả Lý Du Lâm cũng khó có thể vượt qua, Lâm Thủ bắn được mệnh cung của Tiên nhân cũng không cách nào bắn thủng Long khí hộ thể.
"Ý ngài là có người từ trong quấy phá sao?" Từ Hàn nhanh chóng liên tưởng đến vị Vô Thượng chân nhân trên núi Nha Kỳ, bắt đầu từ thành Trường An, vị Vô Thượng chân nhân này dường như mơ ước có được khí vận thiên hạ, lại thêm chuyện xảy ra trong Hoành Hoàng thành mấy ngày trước, kế hoạch của vương gia Lý gia, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều chỉ về vị Tiên nhân kia.
Lý Du Lâm nghe vậy đương nhiên cũng nhìn ra manh mối từ trên thần sắc của Từ Hàn, gã tiếp tục nói: "Phụ hoàng rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, chúng ta khó có thể truy được nguồn gốc, nhưng chuyện đến đây vẫn còn xa mới chấm dứt, phụ hoàng binh bại trở về Hoành Hoàng thành, tuy rằng bị trọng thương, nhưng còn lâu mới tới thời điểm Long Ngự thượng khách, nhưng trong phố phường lại thịnh truyền phụ hoàng đã sống không lâu nữa."
Lý Du Lâm nói tới đây, trong con ngươi của hắn lấp loé hào quang tựa như lại về tới thời điểm ba mươi năm trước.
"Sự thật cũng chính là lúc lời đồn đãi này nổi lên bốn phía, sinh mệnh cung của phụ hoàng bắt đầu suy bại, thân thể một ngày không bằng một ngày, chúng ta mời danh y khắp thiên hạ cũng không tìm được mầm bệnh. Phụ vương mặc dù còn sống, nhưng trên thực tế đã mất đi năng lực xử lý triều chính. Bất đắc dĩ, ngài ấy lập Hoàng huynh là Thái tử, thay thế chưởng quản triều chính." Nói đến chỗ này, Lý Du Lâm lại nhìn Lý Nho mặc bạch y bên cạnh, sau đó mới tiếp tục nói.
"Hoàng huynh vốn có hiền danh, mặc kệ văn võ trong triều hay là thần dân Đại Hạ thấy hành động của phụ vương mình như vậy cũng không sai lầm, hơn nữa phụ vương còn chưa cưỡi hạc tây du, theo lý thì khí vận của Đại Hạ coi như không rơi vào người phụ vương, cũng nên ở trên đầu Hoàng huynh mới đúng, nhưng khí vận quốc gia Đại Hạ lại phân tán, rải rác khắp đỉnh đầu tám Hoàng tử, nếu không phải lúc đó A Mạt tuổi còn nhỏ, chỉ sợ chính là cửu tử đoạt đích."
"Khí vận một khi thành Long tướng, lòng người sẽ sinh ác, hơn nữa người có lòng ở sau lưng thúc đẩy, việc tám đứa con đoạt đích sẽ thuận lý thành chương."
Lý Du Lâm nói đến đây, gã chợt nhún vai: "Cho dù là ta cũng không may mắn thoát khỏi, nhưng nếu nói là tám Hoàng tử đoạt đích, thật ra chỉ có bảy đứa, Hoàng huynh từ ban đầu liên không tham dự việc này, một đêm trước khi ta chuẩn bị tham dự trận đại chiến này, Hoàng huynh lại chợt tìm được ta. Huynh ấy kể với ta chuyện một Tiên nhân muốn đoạt khí vận thiên hạ, phá hỏng sinh mệnh cung của Hoàng đế lão nhân, lại phân khí vận thành tám con rồng, đưa đến câu chuyện chín Hoàng tử đoạt đích. Ta vốn không tin, nhưng Hoàng huynh lại giao toàn bộ binh quyền trong tay huynh ấy cho ta, cũng vì được chuyện này tương trợ, ta mới có thể giãm lên thi hài huynh đệ song sinh, leo lên ngai báu đế vương này."
"Mà từ hôm đó trở đi, Hoàng huynh liền mang theo mười hai vạn Thánh Dương quân biến mất ở Đại Hạ, con ta sau khi ổn định thế cục Đại Hạ liền âm thầm điều tra chân tướng liên quan tới cái chết của phụ vương cùng với chuyện Hoàng tử đoạt đích."
"Trên thực tế nhiều năm qua, ta vẫn chưa thu được quá nhiều tiến triển. Đến tận khi La Mặc đăng Tiên cảnh, sau khi khí vận Đại Hạ của ta bị đoạt mất, ta mới ý thức được tất cả căn nguyên đều là Thần Vô Song âm thầm giở trò!"
Lý Du Lâm nói đến đây, Từ Hàn cũng nghe hiểu rõ nội dung trong đó.
Nhưng theo hắn biết, người đứng sau lưng Long châu chính là Sâm La điện, mà xem ngày ấy Thần Vô Song ra tay, đây có phải cũng mang ý nghĩa Sâm La điện và Thần Vô Song đã sớm chung một giuộc hay không?
Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía Lý Du Lâm nói: "Nếu câu chuyện của bệ hạ đã kể xong, vậy muốn Từ mỗ làm gì, có phải cũng nên nói rồi hay không?”
Lý Du Lâm nghe vậy cười nhạt một tiếng: "Tuy Thôi Đình đã lui binh, nhưng như ngươi thấy, tướng Quỷ Long vong hồn của triều Sở vẫn một khắc không ngừng cắn nuốt Long khí Đại Hạ, ba châu Long châu, Cảnh châu, Ung châu vẫn bị bọn chúng nắm trong tay, mà thứ bọn chúng muốn hiển nhiên cũng không chỉ có Đại Hạ, có câu là môi hở răng lạnh, Đại Hạ chết một lần, ta nghĩ hai nước Trần Chu cũng không thể may mắn thoát khỏi."
Từ Hàn khẽ gật đầu, về chuyện bố cục của Sâm La điện ở Trần quốc, hắn cũng từng nghe Quỷ Bồ Đề đề cập qua. Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn về phía Lý Du Lâm hỏi: "Vậy ý của bệ hạ là gì?"
"Long khí là khí vận của thiên hạ. Một khi số mệnh tiêu hao hết, đừng nói vương triều, cho dù là thế giới này thì cũng hoàn toàn mất đi sinh cơ. Ta cho rằng tru diệt nước Sở đã là lửa sém lông mày, ta muốn mời Từ các chủ đi Đại Chu một chuyến, khuyên bảo Hoàng đế Đại Chu chung xuất binh cùng Đại Hạ ta, trong ngoài giáp công, dẹp yên mầm họa này. Đại Hạ ta tự nguyện vĩnh viễn hòa thuận cùng Đại Chu, ngàn năm vạn năm, không được nổi binh quai"...
Sau khi tiễn Lý Du Lâm đi rồi, Từ Hàn cau mày tiến vào trong sân.
Mọi người có chút quan tâm đối với sự xuất hiện của Lý Du Lâm, ngược lại cố ý hỏi thăm Từ Hàn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ của Từ Hàn lại cực kỳ cổ quái, hắn như không nghe được câu hỏi của mọi người, vội vàng về tới cửa phòng mình.
Mọi người cảm thấy vô cùng kỳ quái, hai mặt nhìn nhau nhưng lại không rõ ràng cho lắm.
Còn Từ Hàn căn bản không để ý đến ánh mắt của mọi người, hắn vội vàng đẩy cửa phòng, một bóng người ngồi nghiêm chỉnh trước bàn gỗ trong phòng.
Thấy Từ Hàn trở về, ánh mắt người nọ lập tức âm trâm: "Chuyện của ngươi xong rồi?"
"Ừ”" Chân mày Từ Hàn nhíu lại càng sâu hơn. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng người kia, ngữ điệu trầm trọng khẽ gật đầu.
"Vậy bây giờ chúng ta có thể tiếp tục vấn đề vừa rồi chưa? Nói cho ta biết, ta là ai?"
Từ Hàn nghe vậy, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười khổ, ánh mắt của hắn nhìn người kia đầy phức tạp, nhẹ giọng nói: 'A Sanh."