Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 661 - Chương 2: Tương Phùng.

Chương 2: Tương phùng. Chương 2: Tương phùng.Chương 2: Tương phùng.

Trước khi rời khỏi Hoành Hoàng thành, Từ Hàn cố ý tới gặp Tiêu Nhiêm.

Dù sao lần này đi Đại Chu, còn trở về hay không, ngay cả Từ Hàn cũng nói không rõ, đối phương dù sao ủy thác trách nhiệm cho hắn, lần này chia tay, hắn cảm thấy cần phải gặp mặt một lần.

Nhưng tiếc nuối chính là khi hắn đi vào Long Ẩn sơn, lại được thông báo Tiêu Nhiêm đã bế tử quan, khi chưa bước lên Tiên cảnh tuyệt đối không xuất quan. Nhận được kết quả như vậy, Từ Hàn vốn muốn rời đi lại bị vị tiểu sa di của Bất Khổ đại sư phái tới ngăn cản, mời hắn vào trong chùa một lát.

Vốn Từ Hàn muốn cự tuyệt, nhưng chợt nghĩ tới điều gì liền dứt khoát đồng ý.

Nói lại thì đây là lần đầu tiên Từ Hàn chân chính mắt thấy Long Ẩn tự xưng là tông môn đứng đầu Đại Hạ này. Lần trước tới đây, trong Long Ẩn tự bị tên gia hỏa kỳ quái được xưng là Địa Tạng vương chiếm lĩnh.

Thêm nữa Long Ẩn tự vào lúc đó vừa vặn đóng cửa chùa, Từ Hàn cũng vô duyên nhìn thấy cảnh khách hành hương lui tới không ngừng như hôm nay.

Lúc này trong tháp cổ khói mù lượn lờ, khách hành hương xếp thành hàng muốn vào chùa bái Phật, cảnh tượng như vậy vẫn có thể xưng là đồ sộ, vì thế Từ Hàn cũng không khỏi nhìn thoáng qua đám khách hành hương đầy thành kính kia.

"Từ sau cuộc đại loạn mấy ngày trước, khách hành hương tới sơn môn bái Phật đã nhiều hơn ngày thường rất nhiều." Tiểu sa di bên cạnh thấy thế, nhẹ giọng nói với Từ Hàn.

Từ Hàn âm thầm gật đầu, cười hỏi: "Có tác dụng không?"

"Hả?" Tiểu sa di còn nhỏ tuổi, rõ ràng nghe không hiểu ý trong lời nói của Từ Hàn, gã hơi sững sờ vẫn đợi hắn nói tiếp.

Từ Hàn lại lắc đầu: "Không có gì, chúng ta đi thôi."

"A." Tiểu sa di gật đầu, không chút nghi ngờ đưa Từ Hàn đi qua Phật đường khách hành hương chen chúc tới hậu viện Long Ẩn tự. Sau khi chỉ cho Từ Hàn gian phòng của Bất Khổ đại sư xong liền theo quy củ lùi xuống.

Gian phòng của Bất Khổ đại sư có sự khác biệt rất lớn so với trong tưởng tượng của Từ Hàn.

Không có thanh đăng sách cổ, không có cá gỗ đàn hương, thậm chí ngay cả một pho tượng Phật cũng không thấy. Trong phòng không lớn, chỉ đặt một cái giường gỗ, một cái bàn gỗ, thêm vào chỗ góc tường đặt cuốc liền cấu thành chỗ ở vị Phương trượng Long Ẩn tự này.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, gian phòng này càng giống nông xá của một vị thôn phu sơn dã, đương nhiên vẫn là loại thôn phu sơn dã nghèo rớt mồng tơi kia.

"Đấn rồi?" Thấy Từ Hàn đẩy cửa vào, tăng nhân ngồi trước bàn gỗ cười nhạt với hắn, sau đó đưa tay ra hiệu hắn ngồi xuống.

Từ Hàn gật đầu ngồi xuống đối diện vị tăng nhân kia, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Ánh mắt hắn dò xét trên mặt đầy nếp nhăn của vị hòa thượng này, mãi đến hơn mười hơi thở sau mới thu hồi ánh mắt của mình.

"Đại sư vẫn tốt chứ?" Từ Hàn hỏi, giọng nói ôn hòa.

"Tốt, rất tốt. Thiên hạ nhìn như ta là lão già cổ hủ, đại khái không mấy ai có thể tốt hơn ta đâu." Bất Khổ đại sư cười ha hả nói. Lão tính ra năm nay đã hơn tám mươi rồi, có câu nhân sinh thất thập cổ lai hy, nếu Bất Khổ đại sư nói ra thì Từ Hàn không thể phản bác được.

Bất Khổ đại sư vừa dứt lời, lại hỏi tiếp: "Từ thí chủ muốn xuôi nam ư?”

Từ Hàn hơi sững sờ, mặc dù Lý Du Lâm vẫn chưa lộ ra ngoài chuyện xuôi nam xin Đại Chu hợp lực xuất binh, có lẽ là sợ để lộ phong thanh đám người Từ Hàn, mang đến phiền toái không cần thiết, thứ hai cũng là muốn đến lúc đó đánh Thôi Đình trở tay không kịp.

Nhưng với quan hệ thân mật giữa Long Ẩn tự và triều đình Đại Hạ từ trước đến nay, biết việc này cũng không có gì lạ.

Hắn rất nhanh khôi phục lại tinh thần, khẽ gật đầu với Bất Khổ đại sư: "Ừm, e rằng Từ mỗ không thể không đi chuyến này rồi."

"Đại sư tìm tại hạ là vì việc này?”

Bất Khổ đại sư nghe vậy lắc đầu cười: "Phật môn vốn là nơi thanh tĩnh, những năm này tham dự vào việc giang hồ Đại Hạ đã là phá quy củ, bây giờ sao dám khẳng định việc này."

"Ngày đó đại sư từng nói, đối với người xuất gia thấy chết không cứu mới là tối ky lớn nhất. Những năm gần đây Long Ẩn tự hành động, tuy rằng làm chuyện trái với quy củ của người xuất gia, nhưng tại hạ lại cho rằng trong lòng cho dù có từ bi lớn ra sao, nếu chỉ đặt ở đáy lòng, từ bi như vậy có ý nghĩa gì? Ngược lại nếu như đại sư đã nguyện vào chỗ không tịnh như vậy, có thể cứu được kẻ trong bể khổ, vậy chính là Phật chân chính."

Bất Khổ đại sư hơi sửng sốt, lúc phục hồi lại tinh thần trên mặt không khỏi lộ ra một chút dị sắc.

Sau đó lão vậy mà lập tức đứng dậy nhẹ nhàng cúi đầu với Từ Hàn, trong miệng nói: "Đa tạ diệu ngôn của Từ thí chủ, bân tăng thụ giáo."

Một bái này có thể nói là cung kính, không có kiêu căng đặc hữu của một vị trưởng bối đối với hậu bối.

Từ Hàn nào dám nhận một bái này của lão, vội vàng đưa tay ngăn Bất Khổ đại sư lại, nói: "Đại sư có ý gì? Tiểu tử chỉ thuận miệng nói bậy, như thế chẳng phải chiết sát Từ mỗ sao?"

Bất Khổ đại sư thấy thái độ Từ Hàn kiên quyết như vậy cũng không kiên trì nữa, lão chần chờ một hồi liền thu cử động này, sau đó giữa hai đầu lông mày nổi lên ý cười nhàn nhạt, đột nhiên hỏi: "Gần đây Từ thí chủ tu hành Đại Long Tượng Ấn sao rồi?"

Vấn đề này khiến Từ Hàn nhăn mày lại. Tu vi thân thể hắn lúc hấp thu lực lượng từ La Mặc đã đạt tới mức gần Tiên nhân cảnh. Nhưng sau đó cho dù bí quá hoá liều vẫn dẫn động lực lượng Thiên lôi oanh kích tinh quang, thu hoạch lực lượng đồi dào rót vào trong huyết nhục, nhưng vẫn luôn cách cảnh giới Tiên nhân một bước chân, điều này khiến hắn có chút hoang mang.

Mà biểu tình của hắn như vậy rơi vào trong mắt Bất Khổ đại sư, với kiến thức của đối phương tất nhiên không khó để đoán được tình cảnh quẫn bách của Từ Hàn. Lão nháy mắt với Từ Hàn, giọng điệu trêu chọc hiếm thấy nói: "Thật ra sư tôn cũng từng nghiên cứu qua 'Đại Long Tượng Ấn, hắn cũng có chút suy đoán về chuyện này, không biết Từ thí chủ có nguyện ý nghe lão hủ giảng giải một chút hay không."

Mọi người đều biết, sư tôn của Bất Khổ đại sư chính là quốc sư của Đại Hạ, được xưng là Thánh tăng đứng đầu thiên cổ. Suy đoán của lão đối với Từ Hàn mà nói là thứ câu còn không được, hắn vội vàng gật đầu nói: "Xin lắng tai nghe.'...

Sau khi rời khỏi Long Ẩn tự, Từ Hàn một mình bước trên đường núi Long Ẩn sơn.

Hắn cúi đầu, nhíu chặt mày, trong đầu không ngừng hiện lên những lời Bất Khổ đại sư nói, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được một đầu mối, bởi vậy tâm tình không khỏi có chút phiên muộn. Sau khi trải qua trận đại chiến ở Hoành Hoàng thành, bất kể là thân thể hay là nội công tu vi đều tiến bộ mười phần, nhưng điều khiến hắn lúng túng chính là... hiện tại hắn chỉ cách Tiên nhân cảnh đúng một bước, mà phía sau một bước này lại đại biểu cho cách biệt một trời một vực với cường giả Địa Tiên cảnh chân chính, nếu tiếp tục đối mặt với tồn tại như vậy, Từ Hàn vẫn không dám chắc chắn rằng mình có mười phần thắng. Mà rất không may là, địch nhân hắn cần phải đối mặt đại khái cũng là tôn tại chỉ hơn chứ không kém.

Từ Hàn rất gấp gáp với chênh lệch như vậy nhưng cũng không thể làm gì, nghĩ tới đây, trong lòng hắn càng phiên muộn, không khỏi lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm giác khó chịu này.

Mà cũng vào lúc này, hắn chợt phát hiện cách đường núi không xa phía trước lại có một bóng người đang nhìn mình từ xa.

Là Nam Cung Tĩnh.

Từ Hàn liếc mắt một cái liên nhận ra đối phương, nhưng khiến hắn ngoài ý muốn chính là Nam Cung Tĩnh hôm nay cực kỳ hiếm thấy khi không mặc áo bào vàng bảy tuyến vốn theo nàng như hình với bóng, mà đổi thành một bộ quần áo lụa màu lam. Ngay cả hai đầu lông mày cũng có vết tích trang điểm mờ nhạt, nàng vốn đã vô cùng xinh đẹp, thêm trang điểm quần áo như vậy hiển nhiên càng không thể diễn tả được.

"Ha ha, Nam Cung đại nhân cũng ở đây à, thật là trùng hợp." Từ Hàn thấy đối phương, không biết có phải vì hình tượng Nam Cung Tĩnh khác biệt ngày xưa hay là nguyên do mà Từ Hàn cũng nói không rõ khiến đáy lòng hắn không khỏi xuất hiện chút cảm giác chột dạ.

"Thật là trùng hợp sao?" Nam Cung Tĩnh dùng ánh mắt chế nhạo liếc nhìn Từ Hàn, giọng điệu cổ quái hỏi ngược lại.

Đương nhiên là không trùng hợp, Từ Hàn vừa rời khỏi Long Ẩn tự, Nam Cung Tĩnh đã xuất hiện trên đường núi Long Ẩn sơn, nhìn điệu bộ kia hiển nhiên là cố ý đợi chờ ở chỗ này.

"Ha ha, trùng hợp, là cực kỳ trùng hợp." Từ Hàn kiên trì nói, cũng không muốn đâm phá ý ở ngoài lời của Nam Cung Tĩnh.

Thấy Từ Hàn như vậy, Nam Cung Tĩnh có chút chán ghét, nàng hung hăng trợn mắt liếc hắn một cái, nói: “Đi dạo với ta một chút.....

Nam Cung Tĩnh nói đi một chút chính là đi một chút.

Hai người sánh vai đi ở trên đường núi Long Ẩn sơn, đều trầm mặc không nói gì với nhau.

Đảo mắt nửa canh giờ trôi qua, hai người đã đi tới chân núi, bước chân Nam Cung Tĩnh bỗng nhiên chậm một chút.

"Ngươi sẽ rời đi sao?" Giọng nói của Nam Cung Tĩnh lúc đó vang lên.

Từ Hàn rời đi, vị trí các chủ Chấp Kiếm các hiển nhiên sẽ rơi vào trên người nàng, chuyện này là đương nhiên, nàng vốn cũng biết rõ chuyện Từ Hàn đi sứ đến Đại Chu.

"Ừ" Từ Hàn gật đầu.

Bước chân Nam Cung Tĩnh lại chậm thêm vài phần, đầu cũng cúi thấp xuống, nàng nhẹ giọng hỏi: "Còn có thể trở về không?"

"Ta không biết." Từ Hàn đáp lại thận trọng.

"Thật sao?" Nam Cung Tĩnh nói vậy, bước chân rốt cuộc ngừng lại. Sau mấy hơi thở, khi nàng ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ như ánh xuân trên mặt nàng. Nàng nhìn Từ Hàn nói: "Tiễn người ngàn dặm rồi cũng phải đến lúc từ biệt."

Nói xong, nàng còn cực kỳ đoan chính chắp tay với Từ Hàn.

Từ Hàn sững sờ, nhưng rất nhanh khôi phục tinh thần lại, hắn cũng nghiêm mặt lẳng lặng thi lễ một cái với Nam Cung Tĩnh. Sau đó hắn liền xoay người, đi ra ngoài Long Ẩn sơn.

Nam Cung Tĩnh đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Từ Hàn rời đi, ánh mắt nàng chớp động, sau mấy hơi thở cắn chặt răng, rốt cuộc lấy dũng khí hô to với thân ảnh dần dần đi xa kia: "Từ Hàn!"

Bóng lưng Từ Hàn rời đi hơi dừng lại, nhưng sau một khắc liền tiếp tục đi về phía xa.

Cuối cùng hắn vẫn không dừng lại, nếu đã không cho người khác hứa hẹn, liền phải dứt khoát lưu loát, không cho đối phương bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào, đối với người đối với mình đều chính là lựa chọn tốt nhất. Đây là bài học mà Chân Nguyệt dạy cho hắn, hắn ghi tạc trong lòng, cũng vì vậy mà hiện tại làm ra hành động như vậy.

Nam Cung Tĩnh hiển nhiên là một người thông minh. Nàng cực kỳ hiểu rõ hành động của Từ Hàn rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

Thân thể nàng lúc đó chấn động, trong con ngươi mơ hồ có quang mang bắt đầu khởi động. Nhưng nàng dù sao cũng là Nam Cung Tĩnh, kiêu ngạo lại thanh tục, nàng cố nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, lại cắn răng.

Sau đó nàng dùng ngữ khí như nói mớ khẽ nói: "Tạm biệt."
Bình Luận (0)
Comment