Chương 3: Nhìn đầu tường
Chương 3: Nhìn đầu tườngChương 3: Nhìn đầu tường
Năm thứ ba mươi hai Lý Du Lâm chấp chính, Hoành Hoàng thành tựa như mấy trăm năm qua sừng sững ở phương Bắc Đại Hạ như vậy, dân chúng vẫn bận rộn xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ như cũ.
Dường như tất cả cũng không hề phát sinh.
Nhưng trong tòa thành cổ này tràn ngập mùi máu tanh đã lâu chưa từng tản đi, mà sâu trong con ngươi của những bách tính kia cũng tràn ngập sợ hãi khó có thể tiêu trừ.
Trên thực tế, có một số chuyện đã xảy ra, vả lại đang càng ngày càng nghiêm trọng. ...
Bên ngoài Hoành Hoàng thành, trong Lạc Thủy đình cách đô thành Đại Hạ chỉ không quá ba mươi dặm. Tiếng kinh hô bất mãn của Phương đại tiểu thư vang vọng trong đình.
"Tại sao chúng ta lại đi cùng hai tên hỗn đản này?" Chỉ thấy Phương đại tiểu thư với vẻ mặt không cam lòng, vươn ngón tay chỉ vào hai bóng người trước mặt, sự chán ghét giữa hai hàng lông mày đương nhiên là không che lấp chút nào.
Hai bóng người một già một trẻ đứng đối diện với Phương Tử Ngư, nghe được lời ấy đều không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.
Như vậy thì coi như thôi, Mông Lương đi cùng Phương Tử Ngư đến thấy thế, cũng không thèm hỏi xanh đỏ đen trắng, thanh trường kiếm màu tím trong tay bỗng nhiên ra khỏi vỏ, kiếm ý mênh mông tựa như giang hải bao phủ hai bóng người kia vào trong đó.
Người trẻ tuổi trong đó cầm trường thương chấn động, sắc mặt lạnh lẽo âm trâm nhìn về phía Mông Lương, mà người lớn tuổi hơn lại giơ tay ra ngăn cản người trẻ tuổi lại.
Từ Hàn thấy vậy đương nhiên không có khả năng để song phương thực sự đánh nhau, hắn cũng bước lên trước một bước, chắp tay hành lễ với hai người nói: "Vương gia, tiểu vương gia vất vả rồi."
Từ Hàn xuất mã, Sở Cừu Ly bên cạnh cũng vội vàng tiến lên ngăn Phương Tử Ngư lại. Sắc mặt cũng hơi trì hoãn, vội vàng hoàn lễ với Từ Hàn.
Hai người này chính là Lý Mạt Đỉnh với Lý Định Hiên đã từng giao thủ với Từ Hàn trên Long Môn hội.
Trong chuyện đi sứ Đại Chu thì Từ Hàn chỉ là khách, nhưng đối với Đại Hạ mà nói, muốn biểu hiện thành ý với Đại Chu, thì việc phái thân thích Hoàng thất là lựa chọn tốt nhất. Bởi vậy cha con Lý Mạt Đỉnh liền trở thành bạn đồng hành của Từ Hàn.
Tính tình Phương Tử Ngư là như vậy, đương nhiên nàng không thể nào cho hai cha con Lý Mạt Đỉnh sắc mặt tốt được, dù sao đối phương đã làm khó cho đám người Từ Hàn khi mới tới Hoành Hoàng thành. Nhưng dưới sự điều hòa của Từ Hàn, hai bên cũng thu hồi địch ý, không cam lòng đứng ở một bên.
Tuy rằng Từ Hàn đã hóa giải được can qua lần này, nhưng sâu trong nội tâm của hắn cũng không thật sự có quá nhiều hảo cảm đối với hai cha con này. Bởi vậy sau đó hắn cũng không để ý tới hai người này nữa, một mình đứng ở bên cạnh đám người Phương Tử Ngư. ...
Lý Mạt Đỉnh rất hoang mang, hoặc là nói có chút bất mãn.
Đại Hạ đang phải đối mặt kiếp nạn chưa từng có, mấy vị vương gia với tư cách là Hoàng thất Lý gia, y nên giống như Hoàng huynh của mình đứng ở đầu tường, lĩnh quân giết địch.
Mà giờ phút này, dưới yêu cầu của Lý Du Lâm, y không thể không tiến về Đại Chu.
Nói dễ nghe một chút, y đại biểu Lý Du Lâm đi sứ Đại Chu, nhưng nói trắng ra một chút, y sẽ là con tin Đại Hạ phái tới quốc gia nọ. Bất kể mệnh lệnh của Lý Du Lâm hay là tình cảnh gian nan lúc này đều khiến Lý Mạt Đỉnh có chút bối rối, nhưng thân là Hoàng tộc, y sớm đã có giác ngộ như vậy, y bất mãn chỉ vì cảm thấy so với như thế, y có thể làm được nhiều chuyện hơn, hoặc có thể nói, y cũng không thích bị đặt vào tình cảnh hai vị huynh trưởng gạt bỏ ngoài cuộc giống như từ trước đến giờ mà thôi, tựa như trước đó, y hoàn toàn không biết gì vê chuyện của Thần Vô Song cả.
"Chúng ta đang chờ ai? Hồng Tiên sao?" Sau khi Phương đại tiểu thư đứng chờ trăm hơi thở, không chịu nổi sự trâm mặc như vậy lại mở miệng hỏi lần nữa.
Từ Hàn lại lắc đầu: "Hồng Tiên có một số việc phải xử lý, sẽ không đi cùng, sau này nàng sẽ nghĩ cách đuổi kịp chúng ta."
"Ừm.”" Phương Tử Ngư khẽ gật đầu, nàng đã sớm nghe được chuyện như vậy, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc với việc này, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm Từ Hàn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là giờ phút này thấy Từ Hàn đã lâu không dẫn bọn họ đi nên đặt câu hỏi: "Chúng ta đang đợi ai sao?"
Từ Hàn nghe vậy không đáp lại Phương Tử Ngư mà nhíu mày nhìn vê phía cách đó không xa, ánh mắt hắn chớp động, một lúc lâu sau mới nói: "Hắn tới rồi."
"Hả?" Mọi người nghe câu này đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hàn.
Chỉ thấy nơi đó, một thiếu niên mặc áo gai màu xám tro đang chậm rãi đi tới nơi này. Thiếu niên kia sắc mặt tĩnh mịch, tuổi tác không phân cao thấp với Từ Hàn, loáng thoáng khiến mọi người cảm thấy có chút quen mắt.
Cho đến mấy hơi thở sau, thiếu niên kia đi tới trước người Từ Hàn, đứng vững bước chân.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt Từ Hàn chớp động.
Hắn vừa cười vừa nói: "Ngươi vẫn tới."
Thiếu niên áo gai đánh giá Từ Hàn từ trên xuống dưới một phen, sau đó sắc mặt âm trầm nói: "Tốt nhất ngươi nên không gạt ta."
Trong lời nói của thiếu niên áo gai mang ý vị uy hiếp nồng đậm, hai đầu lông mày còn có sát cơ cuồn cuộn, nhưng Từ Hàn nghe nói lời này chẳng những không lộ ra nửa phần dị sắc, ngược lại càng thêm ý cười.
"Ngươi nhất định có thể nhận được đáp án mình muốn." Hắn trả lời.
Mà mọi người lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, vị thiếu niên áo gai này chính là Lưu Sanh mà Từ Hàn cứu ra từ Sâm La điện. Ngay sau đó, mọi người cũng không nhiều lời nữa, lại kiểm tra đồ vật mang theo bên người một phen, cất bước đi về hướng rời xa Hoành Hoàng thành.
Chỉ có vị Lý Mạt Đỉnh kia lúc rời khỏi vẫn quay đầu nhìn về phía đầu tường của Hoành Hoàng thành, ánh mắt có chút phức tạp. ...
Đầu tường Hoành Hoàng thành, Lý Mạt Đỉnh nhìn nơi này, trên đầu thành cũng có người đang nhìn y.
"A Mạt dường như không muốn đi." Lý Nho mặc áo bào trắng híp mắt nói.
"Những năm gần đây A Mạt làm không ít việc cho Đại Hạ, chỉ là đầu óc hắn toàn cơ bắp, muốn khôn khéo nhưng không được phép, nhưng tóm lại tâm tư vẫn tốt. Trong lòng hắn cất giấu Đại Hạ, đương nhiên không muốn rời đi vào lúc này." Lý Du Lâm mặc một bộ đồ đen nhẹ giọng đáp lại.
"Vậy ngươi còn muốn đuổi hắn đi?" Lý Nho quay đầu nhìn Lý Du Lâm hỏi.
Lý Du Lâm nghe vậy cũng nhìn về phía Lý Nho. Ba mươi năm không thấy, Hoàng huynh đã thay đổi bộ dáng, ngay cả tóc mai cũng mọc ra sương trắng, trong lòng Lý Du Lâm có chút cảm khái, y nói: "Đại Chu Mục Cực, Trân quốc Mông Khắc, còn có Hoàng huynh trước mắt, ta nghĩ chuyện tương tự đều từng phát sinh trên người ba người các ngươi”
"Tình cảnh của Đại Hạ còn nguy hiểm hơn cả Chu Trân lúc trước, Thân Vô Song cũng được, Sở vong kia cũng được, chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy. Không ai trong chúng ta cam đoan có thể sống sót mà vượt qua được kiếp nạn lần này."
"Ta và ngươi là dưới gối không con, hài tử a Mạt tuy rằng còn trẻ khí thịnh một chút, nhưng tính tình lại rất giống a Mạt, trong lòng luôn hướng về Đại Hạ, lại rất thông tuệ, ta nghĩ nếu thật sự có điều gì bất trắc, Đại Hạ tóm lại sẽ không như rắn mất đầu."
Lý Nho nghe vậy, trên mặt hiếm khi nổi lên một vòng dị sắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng.
Lão thở dài một hơi, râu rĩ nói: "Xem ra ngươi đã biết."
Lý Du Lâm nghe vậy cười cười: "Chuyện này cũng không khó biết, đệ nghĩ vị đại nhân Mông Khắc kia giờ phút này cũng có thể đang chuẩn bị chuyện phía sau của lão."
Vẻ dị sắc trên mặt Lý Nho lại nặng thêm một phần, lão lại thở dài: "Hạ Chu Trân đánh nhiều năm như vậy, đến cuối cùng mới phát hiện mình chỉ là con cờ trong tay người khác, nghĩ tới chắc cũng thật buồn cười...
Lý Du Lâm thu hồi ý cười trên mặt, gã ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, Long khí cuồn cuộn chợt trào ra từ dưới trường bào của gã.
"Vương triều Đại Hạ ta vốn là dân đen, tổ tiên lúc làm thất phu đã có thể tranh một trận với đế vương, hiện giờ huynh đệ chúng ta là rồng, trời... chưa chắc không thể đánh một trận!"