Chương 5: Thánh phủ
Chương 5: Thánh phủChương 5: Thánh phủ
"Sao lại nói vậy?" Lý Định Hiền cùng cha gã vốn ngồi riêng một bàn ở bên cạnh mọi người nghe vậy cũng đứng lên, trâm mắt hỏi.
Ngữ điệu của gã có chút cấp thiết, đại khái là bởi vì cha mình, Lý Định Hiền từ nhỏ mưa dầm thấm đất, xưa nay liên có giác ngộ chuyện thiên hạ này là việc nhà của mình.
Cũng bởi vì xuất phát từ nhà Đế vương, tâm tư bất bình đương nhiên là tốt, lại quên cố ky cảm thụ của người bên ngoài.
Thái độ cùng ngữ điệu của gã khiến vợ chồng họ Tiền lập tức sinh ra cảnh giác, sắc mặt của bọn họ biến đổi, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía mọi người, ngữ điệu hơi có chút bối rối hỏi: "Các ngươi. .. là người phương nào?”
Từ Hàn ở bên thấy thế nhíu mày, hắn vốn đã sắp thăm dò được chuyện này lại bởi vì lời nói của Lý Định Hiền quấy phá mà không thành, để cho đôi vợ chồng này sinh ra cảnh giác, hắn đương nhiên là cực kỳ khó chịu.
Nhưng gia hỏa Lý Định Hiền kia lại như chưa phát giác ra điểm này, gã tiếp tục lời nói: "Hai vị không cần lo lắng, chúng ta cũng không phải là ác nhân, chỉ là... “
Nhưng lời giải thích của gã lại không để cho hai vợ chồng nọ trầm tĩnh lại, không những thế vị Tiền chưởng quỹ kia hoàn toàn không đợi Lý Định Hiền nói cho hết lời đã mở miệng cắt đứt đối phương, ngữ điệu của y vào lúc đó bất giác cao thêm vài phần: "Ta không quản các ngươi là ai, bữa cơm này coi như cũng đã xong rồi, xin mời chư vị nhanh chút rời đi. Vợ chông chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, không muốn tự rước lấy tai họa."
Lý Định Hiền đại khái không nghĩ đến lời hỏi thăm của mình sẽ đưa tới phản ứng của hai người lớn như thế, gã có chút khó hiểu, trong miệng không kìm được nói: "Nếu như hai vị có chút hiểu biết về tình cảnh của Cảnh châu, sao không trao đổi với chúng ta một phen, nếu có chuyện gì khó xử có lẽ chúng ta còn có thể giúp được một chút?"
Câu nói mang lí do thoái thác này của Lý Định Hiền vẫn được coi là đúng trọng tâm, nhưng hiện tại vợ chồng Tiền thị hiển nhiên đã bị kinh hãi với thái độ của gã lúc trước, hiện tại càng giống như giống như chim sợ ná, căn bản nghe không vào lời nói của đối phương.
"Chúng ta không biết cái gì cả, xin mời các ngươi rời đi." Thái độ của Tiền chưởng quỹ có chút kích động, y đi lên trước, lôi kéo lấy quần áo Lý Định Hiền muốn xô đẩy ra khỏi phòng.
Lý Định Hiền vốn là tiểu vương gia cao quý, cả đời này có thể nói chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, gã trong lúc nhất thời không biết nên ứng đối ra sao, vậy cho nên đường đường một cường giả Thiên Thú cảnh lại bị một người dân bình thường lôi kéo đi, bị đẩy tới cửa.
Mắt thấy gã sẽ bị đẩy ra bên ngoài, mà đúng lúc này.
"Đùng!"
"Đùng!"
Ngoài cửa phòng bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa dồn dập.
Xuyên thấu qua cửa sổ dán giấy trắng mơ hồ có thể thấy mấy bóng dáng mặc áo giáp tụ tập ở ngoài cửa.
"Họ Tiên mở cửa!" Mà tiếng hét to tráng kiện cũng từ ngoài cửa truyền đến, hiển nhiên người đến bất thiện.
Tiền chưởng quỹ mắt thấy sắp đẩy Lý Định Hiền ra ngoài cửa chợt biến sắc, y vội dừng động tác trong tay, sau đó lại quay đầu liếc phu nhân mình một cái.
Tiền phu nhân cũng là người thông minh, rất nhanh liền phản ứng lại.
"Bên này! Bên này! Bị bọn chúng phát hiện thì xong rồi, các ngươi trốn trong đó đừng có lên tiếng." Bà nói xong liền lôi kéo đám người Từ Hàn vào trong phòng bếp sau lưng.
Mọi người thấy thế vốn không muốn trêu chọc thị phi, đồng loạt theo Tiên phu nhân đi vào phòng bếp, đợi mọi người đi vào trong đó, Tiền phu nhân lại kéo màn phòng bếp xuống, xác định từ trong phòng chính không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bếp, lúc này mới yên lòng.
Sau đó bà lại đưa mắt ra hiệu Tiên chưởng quỹ có chút bối rối ngoài cửa, đối phương lúc này mới mở cửa phòng ra. ...
Mọi người rụt đầu bên trong phòng bếp không rộng rãi, hai mặt nhìn nhau, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Sao lâu như vậy mới mở cửa?" Lúc này trong phòng vang lên một tiếng thanh âm thô kệch, chắc là người gõ cửa ngoài phòng lúc nãy đã đi vào trong phòng.
"Tiểu nhân cùng tiện nội đang bận việc ở trong phòng, để đại nhân đợi lâu." Giọng nói của Tiền chưởng quỹ cũng lập tức vang lên. Không khó nghe ra từ giọng điệu của y liền biết y rất sợ hãi người vừa bước vào phòng.
Từ Hàn nghe đến đây vội nháy mắt ra hiệu với mọi người, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi tới cửa phòng bếp, xuyên qua khe hở màn che nhìn ra ngoài phòng.
Đã thấy bảy vị nam nhân cao lớn mặc áo giáp màu đen đang đi qua đi lại trong phòng chính này, vẻ mặt kiêu căng, mà vợ chồng Tiền thị thì cúi đầu ngoan ngoãn, dè dặt đáp lại câu hỏi của đám giáp sĩ kia, e rằng có nửa phần chậm trễ.
"Như vậy sao?" Nam tử trung niên cầm đầu mặt đầy râu ria, gã nói vậy, sau đó cất bước đi tới trước bàn gỗ trong phòng chuẩn bị bày biện đầy bát dĩa.
"Đúng rồi đúng rồi, nếu không cho dù chúng ta có một trăm lá gan, cũng không dám thất lễ với Lỗ đại nhân a." Tiền phu nhân cười ha ha nói.
Tên quân gia được gọi là Lỗ đại nhân híp mắt nhìn bát đũa trên bàn, lại ý vị thâm trường hỏi: "Sao vậy? Có khách à?”
Tiền chưởng quỹ liên tục gật đầu nói: "Mới vừa đi."
'A." Lỗ đại nhân đưa tay sờ sờ những dĩa đồ ăn kia, hỏi: "Nhìn hơi nóng chắc hẳn mới đi không lâu nhỉ? Sao đám huynh đệ chúng ta lại không nhìn thấy chứ?"
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, đầu Tiền chưởng quỹ lập tức đầy mồ hôi.
Y đứng ở nguyên chỗ ấp a ấp úng một lúc lâu cũng nói không ra được nguyên cớ, mắt thấy vẻ nghi ngờ trong mắt vị quân gia kia càng ngày càng nặng.
"Quân gia đang nói gì vậy, chúng ta chỉ là quán ăn, khách nhân kia tới ăn cơm, dùng xong rồi đi, chúng ta sao có thể hỏi bọn họ muốn đi đâu? Có lẽ là đi ngược hướng lại với quân gia rồi." Tiền phu nhân bên kia cũng thông minh, thấy phu quân nhà mình luống cuống tay chân, vội vàng tiến lên cười nói.
"Đúng đúng đúng, quân gia không cân làm khó chúng ta." Tiên chưởng quỹ kia cũng vội vàng phụ họa theo. "Không làm khó cho các ngươi?" Giáp sĩ họ Lỗ kia nghe vậy lông mày nhíu lại, chợt sắc mặt gã trầm xuống, vươn tay vỗ mạnh lên bàn, bát đũa bày trên mặt bàn lay động một trận, gã nổi giận nói: "Lỗ mỗ làm việc xưa nay luôn luôn công bằng, người khác kính ta ba phần, ta kính người ta một thước, các ngươi dám lừa gạt ta sao?”
Lời này vừa nói ra, vợ chồng Tiền thị lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai người vội vàng quỳ xuống, trong miệng nói: "Đại nhân đây là ý gì vậy?"
Mọi người trong phòng nghe được những lời này, đều cho rằng vị quân gia kia đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, trong lúc nhất thời sắc mặt ai nấy đều phát lạnh, tên nhóc Tô Mộ An đã rút trường đao bên hông ra ba phần. Nếu không có Từ Hàn đưa tay ngăn lại, chỉ sợ lúc này gã đã phi người tiến đến.
"Có ý tứ gì? Các ngươi không rõ sao?" Tên quân gia họ Lỗ lạnh lùng quát: 'Hôm qua ta dẫn người đi điều tra hộ tịch của các ngươi, hai người các ngươi rõ ràng có một đứa con trai, lại giấu diếm không báo!"
"Hoàng đế bệ hạ sớm có ngự lệnh, nam đinh hơn mười tuổi đều cần nhập Thánh phủ, nhận Thánh lực, đúc Thánh binh! Hai người các ngươi làm việc như thế là tội khi quân!"
Vợ chồng Tiền thị chỉ là bách tính bình thường, tội khi quân này đè lên đầu bọn họ, sắc mặt hai người lập tức trắng bệch, thân thể xụi lơ.
Quân gia họ Lỗ kia hiển nhiên đã nhìn quen việc này, gã hừ lạnh một tiếng, nói: "Đi tìm cho ta!"
Sáu vị giáp sĩ sau lưng nghe vậy theo tiếng mà động, cất bước đi vào trong phòng.
Vợ chồng Tiền thị rõ ràng đã bị dọa đến mức mất hết can đảm thấy cảnh này, đúng là không biết từ chỗ nào sinh ra khí lực đang quỳ dưới đất bò đến trên đường đi những giáp sĩ kia, trong miệng nói: "Quân gia thương xót, hai người chúng ta chỉ có một đứa con trai này, nó mới mười tuổi!"
Nhưng lời cầu xin được đáp lại bằng một chữ cút lạnh như băng.
Những giáp sĩ kia cũng xông vào phòng phía sau quán ăn, ngay sau đó cũng lập tức có tiếng lục tung truyền đến.
Thần sắc mọi người trốn trong phòng bếp đều lập tức hiển hiện vẻ phẫn nộ.
"Ngươi nói phía sau Sở quốc chính là Sâm La điện ư?" Lúc này, Lưu Sanh vốn dĩ ít nói trên đường đi tới đây chợt nhìn vê phía Từ Hàn, nhẹ giọng hỏi.
Từ Hàn không rõ vì sao Lưu Sanh lại hỏi ra câu này, sau khi có chút chân chờ, hắn cũng ngoảnh mặt về phía đối phương khẽ gật đầu.
"Vậy những đứa nhỏ bị bọn chúng bắt đi này..." Lưu Sanh lại nói.
Nhưng lúc này còn chưa kịp nói xong, Từ Hàn đã khẽ gật đầu lần nữa.
Lưu Sanh có chút từng trải đương nhiên hiểu rõ, suy đoán của mình cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Mà vợ chồng Tiền thị mắt thấy không có cách nào ngăn cản những giáp sĩ kia nhảy vào trong phòng chỉ có thể quỳ gối dưới chân vị Lỗ đại nhân kia, vừa dập đầu, vừa khóc nỉ non cầu khẩn đối phương.
Nhưng cách làm như vậy hiển nhiên không cách nào khiến cho đối phương nảy sinh một chút đồng tình, tên quân gia Lỗ Tính nọ nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt đầy thích thú ăn đồ ăn của đám người Từ Hàn còn bày trên bàn, dường như rất là hưởng thụ cảm giác này.
Mà không quá nửa khắc, những giáp sĩ rời đi kia liên từ trong phòng trở về, trên tay hai người trong đó còn mang theo một đứa bé gầy gò tâm khoảng mười tuổi.
Đứa bé kia hiển nhiên là con trai của vợ chồng Tiền thị này, hai người thấy con mình bị kéo ra ngoài, lập tức luống cuống chân tay, bọn họ vội vàng tiến lên định đoạt hài tử của mình từ trong tay những giáp sĩ kia, nhưng bọn họ làm sao là đối thủ của chúng nó, chỉ một lần đối mặt đã bị những giáp sĩ kia đá ngã xuống đất.
"Cha! Mẹ!" Đứa bé vì đám giáp sĩ đột nhiên tràn vào mà sợ đến thất thần, giờ phút này thấy cha mẹ mình bị đánh lại càng thất kinh, lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi, nước mắt không ngừng theo hai gò má tuôn xuống.
"Quân gia! Thả Tú nhi nhà chúng ta ra! Hai vợ chồng chúng ta làm trâu làm ngựa, nhất định báo đáp ân tình của ngài." Hai vợ chồng kia cũng bất chấp thương thế trên người mình, vừa lăn vừa bò đứng lên, vội vàng đi tới trước mặt quân gia họ Lỗ kia, vừa dập đầu vừa nói.
Nhưng tên quân gia họ Lỗ nọ lúc này lại bỏ bát đũa xuống, sau đó chậm rãi đứng dậy: "Tội khi quân đáng phải chém đầu. Lỗ mỗ là người giảng đạo lý, ta không muốn làm khó dễ các ngươi trên việc này, nhưng nếu ta không mang đứa nhỏ này đi, ta lại chính là người rơi đầu."
Dứt lời, gã lại vung một cước đá văng hai vợ chồng, nói với giáp sĩ sau lưng: "Đi!"
Dứt lời, gã liên cất bước đi ra ngoài phòng.
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn chúng bắt đứa nhỏ này đi?" Phương Tử Ngư trốn ở trong phòng bếp thấy vậy nhíu mày, trâm giọng nói.
Từ Hàn nghe vậy quay đầu nhìn về phía đám người sắc mặt giận dữ, hắn há mồm đang muốn nói cái gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng ra...
Quanh người Lưu Sanh bên cạnh hắn dâng lên tử khí, sau một khắc còn không đợi hắn lấy lại tinh thần, gã đã phóng người giết ra ngoài.
Một luồng ánh tím hiện lên trong đám người, thân thể những giáp sĩ kia giống như bị trọng thương đồng loạt cứng ở tại chỗ, mà sau mấy hơi thở, khi Lưu Sanh ôm đứa bé trai bình yên vô sự đi đến trước người phu phụ Tiền thị.
Phốc! Phốc!
Có mấy tiếng vang nhẹ nổi lên phía sau lưng hắn, từng luồng máu màu đỏ tươi bắn ra từ chỗ cổ các giáp sĩ kia, còn khi đó thân thể của bọn chúng cũng đồng loạt ngã rạp xuống đất.
Ở bên trong huyết quang đầy trời này, Lưu Sanh quỳ một gối xuống trước mặt vợ chồng Tiền thị. Gã vươn tay đưa hài đồng kia tới trước mặt hai vợ chồng, trên khuôn mặt lạnh lùng của gã lộ ra một nụ cười cực kỳ hiếm thấy.
Gã nhìn vợ chồng hai người đang trợn mắt há hốc mồm kia, nói: "Không sao rồi."