Chương 6: Làm phiên phu nhân cởi quân áo.
Chương 6: Làm phiên phu nhân cởi quân áo.Chương 6: Làm phiên phu nhân cởi quân áo.
"Đến! Tú nhi mau quỳ xuống với chư vị ân công."
Trong khách sạn tràn ngập mùi máu tươi, hai vợ chồng Tiền thị còn chưa hết hoảng hồn quỳ xuống trước mặt Lưu Sanh. Một nhà ba người thiên ân vạn tạ, mãi đến khi Lưu Sanh và mọi người ra tay nâng đỡ bọn họ lên mới thôi. Phương Tử Ngư và Mông Lương lại bưng nước trà đến cho ba người uống, lúc này mới thoáng bình phục nỗi bất an trong lòng ba người.
Đương nhiên mọi người một lòng trấn an vợ chồng Tiền thị gặp đại nạn, mà Từ Hàn lại đứng ở một bên, nhìn bảy thi thể không đầu cùng với máu tươi đã tràn đầy trên mặt đất, hắn nhăn mày lại, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.
Có thể giết được ác đồ như vậy tất nhiên là một chuyện hả hê lòng người, nhưng sau khi giết chết thì sao?
Đám người Từ Hàn ngược lại có thể bỏ đi, nhưng đối với một nhà ba người Tiền thị, phiên toái thật sự mới vừa bắt đầu.
Nghĩ tới đây, hắn bước tới trước mặt hai vợ chồng kia, lúc đó cả nhà Tiền thị cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Hắn mỉm cười nói: "Ta nghĩ hiện tại hai vị có lẽ phải nói cho chúng ta biết rốt cuộc Phượng Hà trấn này đã xảy ra chuyện gì rồi?"...
Từ hơn một tháng trước, Thôi Đình bắt hai vị quốc trụ là Giang Chi Thần và Khâu Tãn Bình, sau đó dựng lên cờ đen chữ Sở ở trên vùng đất ba châu. Vị Hoàng đế Sở quốc từ tướng quân văn thần cho đến dân chúng bình thường vẫn chưa thấy mặt bèn hạ chiếu chỉ phong tỏa biên cảnh ba châu, chỉ cho phép người tiến vào nhưng không cho phép người lui ra.
Tiếp theo lại là một chiếu lệnh khác, người chưa tròn hai mươi trong cảnh nội, bất kể nam nữ, bất kể thân phận đều bị đưa vào Thánh phủ.
Về phần đưa vào Thánh phủ làm cái gì thì vợ chồng Tiền thị thân là bách tính tâm thường đương nhiên không thể nào biết được, nhưng theo lời truyền lưu trong phố, những người bị đưa vào Thánh phủ này, năm sáu phần mười đều hóa thành từng bộ thi thể lạnh như băng bị khiêng ra khỏi Thánh phủ. Mà một bộ phận còn lại tuy còn sống ra khỏi nơi này, nhưng phần lớn tính tình đại biến, bất luận lời nói hay cử chỉ đều tràn ngập sùng bái cuông nhiệt đối với vị Hoàng đế bệ hạ thần bí kia.
Mà loại người này thường không có lý trí như trong tưởng tượng. Dưới bầu không khí như vậy, bách tính trong vùng đất ba châu rất nhanh liền phân làm hai phái. Người trước tràn ngập sùng bái mù quáng đối với vị Hoàng đế Sở quốc kia, người sau thì tràn đầy sợ hãi đối với Thánh phủ. Người trước vì có thể có hài tử trong nhà đi vào Thánh phủ mà lấy làm kiêu ngạo, người sau thì tránh còn không kịp.
Đương nhiên rõ ràng là đôi vợ chồng trước mắt này thuộc về người sau.
Nghe vợ chồng hai người kể xong chuyện này, mọi người đồng loạt nhíu mày, dù là Từ Hàn cũng có chút hoang mang.
Với sự hiểu biết của hắn về Sâm La điện, cái gọi là Thánh phủ đơn giản là nơi chế tạo Tu La hoặc có thể nói là bán yêu, nhưng Từ Hàn và Lưu Sanh là người trong cuộc thì tính tình không thay đổi gì, mà trong lời kể của vợ chồng Tiền thị, những Thánh binh được tạo ra kia dường như cực kỳ sùng bái vị Hoàng đế Sở quốc nọ. Trong thời gian ngắn Từ Hàn khó có thể hiểu được sao Sâm La điện lại làm được điểm này.
"Chư vị ân công, Lỗ... nếu Lỗ quân gia phụng mệnh tới bắt khuyển tử, đi lâu chưa về tất nhiên sẽ khiến Lỗ đại nhân hoài nghi. Hay là chúng ta thừa dịp đối phương còn chưa phát giác, đi trước là tốt nhất." Ngay lúc Từ Hàn còn âm thầm suy tư việc này, vị chưởng quỹ kia chợt cất bước đi tới trước mặt hắn, cẩn thận từng li từng tí nói.
"Lỗ đại nhân là ai?" Phương Tử Ngư đứng bên nghe Tiền chưởng quỹ nói đến Lỗ quân gia, một hồi lại là Lỗ đại nhân, chợt cảm thấy có chút nghi hoặc.
"Là thế này." Tiền chưởng quỹ đã trải qua chuyện trước đó, thái độ có thể nói là thay đổi nghiêng trời lệch đất với bọn người Từ Hàn. Y nghe thấy câu hỏi này liền vội vàng giải thích: " Ân công là như vậy, đứa con trai của vị Lỗ quân gia này chính là Thánh binh Lỗ đại nhân đã từng tiếp nhận Thánh lực của Thánh phủ tẩy lễ, cũng chính là trưởng trấn của Phượng Hà trấn chúng ta."
"Từ khi Hoàng đế bệ hạ đăng cơ tới nay, Thái thú các nơi ở Cảnh châu đều do Thánh binh đảm nhiệm. Bọn họ đại khái đều quán triệt một cách triệt để mệnh lệnh của Hoàng đế bệ hạ, không có nửa điểm tình cảm”
Lúc này Lý Định Hiên nghe đến đây thì cất bước đi lên trước nói: "Nói cách khác, khắp nơi trong ba châu này đều có thân tín tai mắt của lão tặc Hoàng đế kia?"
Tiên chưởng quỹ ngẩn người, đại khái còn không quen với cách xưng hô vị Hoàng đế Đại Sở kia như thế, nhưng sau đó y vẫn gật đầu nói: "E là vậy."
"Vậy các ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào?" Lý Mạt Đỉnh cũng nhíu mày nói. Khác với sự phẫn nộ tràn đầy trong lòng Lý Định Hiền, trong lòng vị Lý vương gia giờ phút này còn có chút áy náy. Theo lão thấy, làm vua bảo vệ con dân mình là chuyện đương nhiên, dân chúng của ba châu hiện giờ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, bọn họ thân là Hoàng tộc đương nhiên khó thoát tội.
Một nhà ba người họ Tiền nghe vậy cũng sầm mặt, tràn đầy lo lắng đối với cuộc sống đào vong sắp tới. Nhưng vị Tiền chưởng quỹ kia vẫn rất nhanh nói: "Cho dù chết, một nhà ba người chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ." Nói xong, vị nam nhân trung niên vừa rồi còn có vài phần biểu hiện rụt rè này đã đưa tay ôm lấy vợ con mình vào trong ngực, trong mắt y sáng lên một đạo Thần quang, hào quang kia lóe ra, kiên quyết như sắt.
Đại khái mỗi một trượng phu hoặc phụ thân trên đời này đều là như thế, bọn họ sẽ luôn động thân lúc thê tử hoặc nhi tử cân bọn họ đứng ra, lấy thân hình mỏng manh tạo dựng thiên địa. Điểm này đã không liên quan đến thân phận hoặc là tu vi, chỉ là ý ở trong lòng.
"Hay là chúng ta mang theo bọn họ giết ra khỏi biên cảnh?" Dù sao đáy lòng Phương Tử Ngư vốn cũng thiện lương, thấy tình hình như vậy đương nhiên trong lòng cũng khẽ động, vì thế khi đó quay đầu lại nhìn vê phía Từ Hàn, ánh mắt đây mong đợi nói.
Chỉ là còn không đợi Từ Hàn lên tiếng, vị Mông Lương xưa nay đối với nàng nói gì nghe nấy liền trầm giọng nói: "Muốn giết ra tới biên cảnh không khó, nhưng một khi khiến cho Thôi Đình cảnh giác, chúng ta muốn vượt qua biên cảnh sẽ như lên trời, nếu không cách nào tới được Đại Chu, diệt được vong Sở này, sẽ có càng nhiều tai ương đến với dân chúng."
"Vậy chẳng lẽ chúng ta chỉ nhìn bọn họ chết sao?" Phương Tử Ngư có chút hổn hển, dậm chân một cái.
Mông Lương tất nhiên không chịu nổi tính khí của Phương đại tiểu thư, lập tức im bặt.
Mà lúc này, Từ Hàn vốn trầm mặc không nói chợt cất bước đi tới bên cạnh bảy thi thể không đầu, ánh mắt lần lượt đảo qua những thi thể kia.
Mọi người đều biết hắn tâm tư trầm ổn, có thể nghĩ ra biện pháp nào đó giúp ba người nhà họ Tiền này thoát thân, trong lúc nhất thời đều hướng ánh mắt về phía hắn. Chỉ thấy hắn lần lượt mở những thi thể đã chết hẳn kia ra, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng dừng bước bên cạnh một cỗ thi thể nhỏ bé. Hắn nhìn thi thể kia một chút, lại nhìn vị phu nhân họ Tiền kia, ánh mắt sáng rực, để cho Tiền phu nhân có chút khó chịu.
Mà sau mấy hơi thở, Từ Hàn chợt thu hồi ánh mắt của mình, hắn cất bước đi tới trước mặt Tiền phu nhân.
Đại khái là vì ánh mắt của hắn lúc trước quá mức cổ quái, một nhà ba người đều có chút e ngại, vô thức lui về phía sau một bước.
Từ Hàn lại tựa như không cảm nhận được chuyện này, hắn đánh giá thân thể Tiền phu nhân một hồi, chợt nói: "Làm phiên phu nhân cởi bớt quần áo."