Chương 20: Hành trình đào vong lộ ra cổ quái.
Chương 20: Hành trình đào vong lộ ra cổ quái.Chương 20: Hành trình đào vong lộ ra cổ quái.
Một đám người trùng trùng điệp điệp bắt đầu chạy thục mạng về phía rời xa Yển Quang thành.
Bởi vì có Mười chín tu vi quá thấp, Khương Việt, Sở Cừu Ly cùng với Lý Định Hiên đang hôn mê, tốc độ đi đường của một đám người cũng không tính là nhanh, khoảng chừng một ngày, bọn họ cũng chỉ mới chạy ra xa sáu mươi dặm.
Tuy trên đường đi Từ Hàn cố ý tạo ra các loại biểu hiện giả dối, cũng hủy đi dấu vết mọi người lưu lại trong quá trình tiến lên, nhưng khoảng cách sáu mươi dặm, nếu như người trong tay Nguyên Tu Thành ở Yển Quang thành đây đủ một chút, y hoàn toàn có thể triển khai phương thức lùng tìm, muốn tìm được đám người Từ Hàn cũng không phải việc khó.
Từ Hàn ngược lại có lòng thì đi thêm một đoạn đường, nhưng Huyền nhi lại có cảm xúc táo bạo, thêm đoạn đường này xóc nảy, tình huống Giang Lai dường như có chút chuyển biến xấu, bọn họ không thể không tìm một sơn động bí ẩn ở tạm, giải quyết xong phiền toái bày ra trước mắt bọn họ lúc này.
Từ Hàn đi theo Phu tử học qua nửa năm y thuật xung phong kiểm tra tình huống trong người Giang Lai một phen. Chẳng qua những ngày gần đây bị hành hạ bởi quá nhiều người, cho nên khí huyết không đủ. Từ Hàn sai Phương Tử Ngư chuyển chút nội lực cho y, sau đó không đáng ngại, chỉ là muốn hoàn toàn thức tỉnh còn phải đi thành trấn mua chút dược vật để điều trị.
Về phần Huyền nhi, đoán chắc đoạn đường này kêu to đến mật rồi, khi thấy Từ Hàn trấn an nó mới bình thường trở lại, nó nằm bên cạnh Ngao ô ngủ thật say.
Từ Hàn giải quyết xong hai vấn đề này cũng không lơi lỏng, hắn lại cất bước đi tới chỗ góc hang động, nơi đó vị lão nhân khô gầy và Mười chín đang ngồi xổm trên nền cỏ khô.
"Ngươi nói lão là Mười tám? Sư phụ của ngươi?" Từ Hàn nhìn về phía Mười chín, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Ừm, ngài ấy chính là sư phụ của ta!" Tiểu Mười chín quả quyết gật đầu, trên khuôn mặt hồng hào là vẻ kiên định không thể nghi ngờ.
Từ Hàn lại nhìn về phía lão nhân gầy còm tên là Chu Uyên kia, hỏi: "Ngươi thì sao? Ngươi biết nàng không?”
Chu Uyên là người rất tiếc mạng, từ khi đám người Từ Hàn giết vào đại điện, gia hỏa này không chút do dự quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vì điểm này mà không khó nhìn ra. Đồng thời Chu Uyên cũng là một người rất thông minh, chuẩn xác mà nói là một người biết dùng gió bẻ lái.
Lão nào có quen biết Mười chín, nhưng lão biết rõ tiểu nữ hài trước mắt này chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình hôm nay.
Cho nên lão rất quả quyết gật đầu nói: "A... Nàng là đồ đệ của ta."
"Nhưng sư phụ nàng tên là Mười tám!" Tô Mộ An ở bên cạnh đi tới, nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt Chu Uyên biến đổi, sau một hồi mới cẩn thận từng li từng tí một nói: 'A... Đó là... bút danh của ta...
Ai cũng thấy rõ lão nhân này thuận miệng bịa chuyện, ăn nói lung tung, nhưng tiểu Mười chín vẫn mặt mũi tò mò hỏi: "Thì ra sư phụ còn cái tên khác? Trước kia sao không nói với Mười chín?"
"Lớn tuổi rồi, quên mất." Chu Uyên cười ha ha, tỏ vẻ bối rối trả lời qua loa.
Thấy tình hình này, Từ Hàn có chút đau đầu, hắn không rõ vì sao Mười chín lại một phát chắc chắn lão nhân này chính là vị sư phụ thứ Mười tám của nàng, cho dù người ngoài đều nhìn thấy được trong lý do của Chu Uyên có rất nhiều sơ hở.
Chẳng lẽ lão nhân này thi triển một ít tà thuật với tiểu Mười chín? Trong đầu Từ Hàn không khỏi hiện lên suy đoán như vậy, dù sao mọi người ở đây chỉ có Mười chín có thể nói là không có chút tu vi nào, nếu Chu Uyên thật sự có thủ đoạn gì không thể lộ ra, thi triển trên người Mười chín nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Hàn lại nhìn về phía Chu Uyên. Sát cơ lại bắt đầu khởi động.
Chu Uyên cũng rất nhạy cảm cảm giác được điểm này, thân thể của lão theo bản năng lui về phía sau một bước.
Sau đó lão kéo ống tay áo Mười chín một bên, dùng giọng điệu cầu khẩn nói: "Ngươi... cứu... giúp vi sư, là vi sư, cửu cửu là vi sư."
Mười chín thấy thế liền không chút do dự che trước mặt Từ Hàn, vẻ mặt đầy khí phách nói: "Ngươi muốn làm gì! Không được làm tổn thương sư phụ tai"
Từ Hàn có chút bất đắc dĩ, hắn định giải thích điểm đáng ngờ trên người Chu Uyên này cùng với sơ hở trong lời mà lão nói, tiểu Mười chín lại căn bản không để ý tới lời Từ Hàn nói, lắc đầu lầu bầu: "Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh."
Nếu như lúc bình thường, lấy tính tình Từ Hàn dù đối phương quấy phá thế nào hắn cũng không thèm để ý, nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong hiểm cảnh, nếu giữ Chu Uyên ở bên cạnh, hắn sẽ luôn luôn cảm thấy bất an, bởi vậy sau khi suy nghĩ một chút liên hạ quyết tâm, một tay nhấc thân thể tiểu Mười chín lên, đưa tới bên cạnh Tô Mộ An, người sau cũng hiểu chuyện, bắt được đôi tay Mười chín không để cho nàng tham dự việc này nữa.
Nhưng hắn dường như đã đánh giá thấp quyết tâm cứu Chu Uyên của Mười chín, mắt thấy Từ Hàn từng bước một đến gần Chu Uyên, ý thức được hắn thực sự muốn giết "sư phó" của mình. Tiểu gia hỏa kia gấp đến độ rớt nước mắt, nhưng với tu vi của nàng sao có thể thoát khỏi giam cầm của Tô Mộ An, chỉ có thể vừa khóc vừa hét lớn: "Đám xấu xa các ngươi! Không được làm tổn thương sư phụ!"
"Các ngươi đều là người xấu! Mười chín ghét các ngươi! Chán ghét các ngươi!"
Không thể không nói, trong tiếng khóc lóc bi ai như thế, đáy lòng Từ Hàn thật sự trào dâng một chút không đành lòng, nhưng rất nhanh hắn lại đè xuống sự không đành lòng này. Hắn biết rõ, mặc kệ rốt cuộc vì sao Mười chín lại chắc chắn việc này, nhưng lão nhân này tuyệt đối sẽ không phải là vị sư phụ trong miệng Mười chín.
Nghĩ đến đây, bàn tay Từ Hàn nắm chặt hư không, một thanh trường kiếm đen kịt trong hộp gỗ sau lưng như có linh tính trốn vào trong tay hắn.
Hắn cất bước tiến lên, đi tới trước mặt Chu Uyên sớm đã sợ tới vỡ mật kia, kiếm của hắn giơ lên cao, sát cơ ngập trời.
Rống!
Nhưng ngay lúc mắt thấy Từ Hàn muốn gỡ bỏ tính mạng của Chu Uyên xuống, một tiếng rống rung trời chợt từ phía cửa hang truyền đến.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Từ Hàn khi đó đều nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy vị Cự viên từng tàn sát bừa bãi ở trong Yển Quang thành đã xuất hiện ở cửa động.
Thân thể nó lớn chừng năm trượng, cho dù thân thể còng xuống cũng khó có thể xuyên qua cửa hang nhỏ hẹp kia, hoặc chính xác hơn mà nói, đầu của nó đã lớn bằng cái cửa động.
Nó gào thét với mọi người, thanh âm to lớn quanh quẩn trong động, chấn động làm màng nhĩ mọi người đau đớn. Dường như nó rất nóng lòng muốn đi vào hang động này, giống như bên trong có đồ vật gì đó khiến nó cực kỳ quan tâm.
Nhưng sau mấy lần thử lại không có kết quả, con Cự viên này trực tiếp dùng hai tay to lớn đè lên hai bên sơn động, sau đó mọi người liền cảm giác được tường bốn phía sơn động bắt đầu run rẩy kịch liệt, phía trên không ngừng có bụi đất rơi xuống.
Mọi người lúc này rốt cuộc hồi phục lại tỉnh thần, bọn họ không có tâm tư đi ngẫm nghĩ vì sao con vượn khổng lồ này lại xuất hiện ở đây, tại sao nó lại tràn ngập địch ý lớn như vậy với mọi người.
Hiện tại vấn đề lớn nhất bây giờ đặt ở trước mặt bọn họ chính là làm sao để giải quyết phiền toái này, dù sao một tôn Yêu Vương cũng là cường giả đủ để chống lại Địa Tiên cảnh, dù cho thân bị trọng thương, muốn đánh bại nó cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Huống chi trận giao chiến với Yêu vương này còn sẽ kéo tới động tĩnh cực lớn, không tránh khỏi có thể đưa tới truy binh của Nguyên Tu Thành, Từ Hàn nghĩ tới đây không thể không tạm thời buông chuyện Chu Uyên xuống, hắn để Phương Tử Ngư giám sát lão nhân kia, rồi cất bước đi tới cửa động, đồng thời trên thân thanh trường kiếm đen nhánh kia hiện lên kiếm quang, ba nghìn đạo kiếm ảnh màu vàng vào lúc đó hiển hiện quanh thân hắn.
Mọi người xung quanh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của cục diện hiện tại, khi đó bọn họ cũng dồn dập cất bước đi đến bên cạnh Từ Hàn, thúc giục lực lượng quanh thân.
Lúc này con Cự viên kia cũng đã dừng ý định tách sơn động này ra. Nó nhìn đám người Từ Hàn đi tới trước mặt mình, con ngươi màu đỏ như máu to bằng cái đèn lồng nheo lại, toàn thân nó còn dính vết máu trên bộ lông dựng thẳng lên, khí thế thân là Yêu Vương từ trong cơ thể tràn ra, cho dù tứ chi bách hải một khắc không ngừng truyên đến từng trận đau đớn tê liệt, cho dù nó từ trên thân đám người Từ Hàn ngửi được uy thế đủ để uy hiếp tính mạng mình.
Nhưng nó không có ý định rời đi, khoảnh khắc đó trong con ngươi của nó chớp động chính là một cảm xúc nóng bỏng mà người bình thường cũng không thể nào có được - quyết ý lấy mạng đổi mạng.
Song phương đều có quyết ý như vậy, một hồi đại chiến sắp bộc phát giữa hai bên.
"Meo ô" Nhưng ngay lúc này, một tiếng mèo kêu trong trẻo vang lên phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm hiện tại.
"Huyền nhi!" Từ Hàn nhíu mày, nhìn Huyền nhi nhảy đến giữa hai bên, nhẹ giọng quát. Mặc dù Huyền nhi có chút bản lĩnh, móng vuốt sắc bén kia đủ để xé rách cả bình chướng của Tiên nhân, nhưng thân thể lại yếu đến kỳ lạ, cho dù một đứa bé ba tuổi cầm một thanh đao cùn cũng đủ để cắt da thịt của nó. Bởi vậy không đến vạn bất đắc dĩ, Từ Hàn rất ít để Huyền nhi tham chiến, giờ phút này thấy tình cảnh của nó nguy hiểm, trong lòng không tránh được lo lắng.
Chỉ là từ sau khi rời khỏi Yển Quang thành đến nay, Huyền nhi một mực có chút không bình thường, giờ phút này càng giống như không nghe thấy Từ Hàn kêu gọi, nó liếc con mắt màu hổ phách nhìn Từ Hàn, lại quay đầu nhìn về phía Cự viên đứng ở cửa sơn động kia.
"Meo ô!” Nó lại kêu lên một tiếng với cự viên.
"Hống!" Con vượn khổng lồ cũng gầm lên một tiếng về phía nó.
Trái tim Từ Hàn lúc đó đã lên tới tận cổ họng. Hắn sợ Huyền nhi chọc giận đại gia hỏa này, khiến bản thân bị thương. Vì chuyện này mà thân thể hắn đã cong lên, chuẩn bị sẵn sàng nếu con cự viên này gây khó dễ thì hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất cứu giá Huyền nhi, bảo vệ tên tiểu gia hỏa đã được hắn coi là thân hữu của mình này. Thế nhưng Từ Hàn đã đưa ra quyết định này, trong lòng cũng không thể tưởng tượng được tình huống kế tiếp lại phát triển thành bộ dáng như vậy...
"Meo ôi"
"Grào!"
"Meo ôI"
"Grào!"...
Một mèo một vượn kia vậy mà sau tiếng rống thứ nhất với đối phương, dường như đã đạt thành một loại ăn ý nào đó, bắt đầu không ngừng ngươi một lời ta một câu đối mặt rống lên. Thế nhưng ngữ điệu của bọn chúng lại dần dần nhỏ đi, dường như từ cãi vã biến thành trao đổi, từ giao lưu biến thành...
"Rống.' Cự viên lại phát ra tiếng gâm nhẹ cuối cùng, sau đó thân hình chợt uốn lượn, tứ chỉ nằm sấp trên mặt đất, thân thể của nó lập tức thu nhỏ với tốc độ mắt thường mà rơi xuống, thoáng cái con khỉ cao năm trượng đã biến thành bộ dáng khỉ đột bình thường cao hơn một thước.
Nó vò đầu bứt tai đi tới trước người Huyền nhi, dưới cái nhìn sững sờ của mọi người, nó lại tiếp tục ngơ ngác, dùng miệng của mình hôn vào chân trước của Huyền nhi...