Chương 19: Mười tám...
Chương 19: Mười tám...Chương 19: Mười tám...
Rống!
Một tiếng rống giận rung trời truyền đến từ địa quật của Yển Quang thành.
Sau một tiếng nổ vang, toàn bộ mặt đất bao phủ Yển Quang thành bắt đầu chấn động. Ngay sau đó, Thánh phủ trong lòng bách tính như một tòa Thánh điện ầm ầm sụp đổ.
Một con vượn lớn năm trượng từ trong phế tích sụp đổ phóng lên trời, Yêu khí như thủy triều trút xuống từ thể nội nó, bao phủ toàn bộ khu vực Yển Quang thành.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho Từ Hàn và vị Thánh hậu kia, bọn họ hầu như cùng lúc thu tay lại, cực kỳ ăn ý trong cùng một lúc thối lui sang hai bên.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao gia hỏa này lại chạy ra ngoài!" Nguyên Tu Thành nhìn Yêu hầu cực lớn phía chân trời, giận dữ thở hổn hển quát.
Trong khi nói chuyện, ánh mắt viên hầu ở phía chân trời kia chợt rơi vào trên thân đám người Nguyên Tu Thành, nó từ trên thân bọn họ ngửi được khí tức làm cho nó căm hận, nó biết chính là đám người này nhốt mình ở chỗ kia.
Cự viên phẫn nộ xông lên đầu, huyết sắc bám lên đuôi lông mày của nó.
Nó lại gào thét một tiếng, thân thể tựa như lưu tỉnh rơi xuống đất, trực tiếp đánh tới chỗ đám người Nguyên Tu Thành.
Yêu Vương kia lực lượng cường đại biết dường nào, quyền phong còn chưa tới nhưng sát khí vẫn bao phủ bọn họ. Nguyên Tu Thành vong hồn đại mạo, hơi thất thố hô: "Ngăn nó lại!"
"Vâng!" Thánh Hậu kia mở miệng, đối với Nguyên Tu Thành có thể nói là nghe theo răm rắp.
Sau đó gã gần như không chút nghĩ ngợi, mãnh liệt đánh ra một quyền, thẳng tắp đánh tới Cự viên.
Hai nắm đấm một lớn một nhỏ gặp nhau giữa không trung, lực lượng cuốn theo lại ngang nhau.
Cương phong lăng liệt từ chỗ giữa hai người va chạm nổ bung ra, khí lãng cực lớn quét qua, bách tính chung quanh đồng loạt bị hất tung trên mặt đất, lầu các hai bên đường lắc lư, sau đó phá thành mảnh nhỏ ầm ầm rơi xuống. Tiếng kêu thê lương vang vọng trong Yển Quang thành.
"Đi!" Từ Hàn thoáng nhìn tình hình này, lập tức đưa ra quyết định. Nhóm Tô Mộ An vừa vặn bị dị tượng hấp dẫn cũng đã chạy tới kịp, nghe Từ Hàn nói vậy tất nhiên không chần chừ mà đồng loạt quay người chạy về phía cửa thành.
"Xoẹet!" Mà kỳ quái là, Huyền nhi xưa nay đối với Từ Hàn nói gì nghe nấy lại nhìn Cự viên đang chiến đấu với Thánh Hậu kia, phát ra một tiếng gọi khẽ.
Tình huống khẩn cấp, Từ Hàn biết rõ thực lực Thánh Hậu rất có thể là cường giả Địa Tiên cảnh, mà Cự viên này mặc dù là cảnh giới Yêu Vương, nhưng trong năm tháng bị nhốt lại bị thương không nhỏ, thực lực mười không còn một, cứ như vậy thua là chuyện sớm muộn, hắn không dám ở lâu, cũng không rảnh đi để ý tới dị trạng của Huyền nhi, dẫn theo con mèo đen vẻ mặt không tình nguyện đuổi theo đám người phía Xa...
Huyền nhi hô to cho Từ Hàn nghe tất nhiên là khó có thể hiểu rõ hàm nghĩa cụ thể trong đó, nhưng thân thể Cự viên đang quần chiến với Thánh Hậu không hiểu sao lại chấn động, ánh mắt không khỏi nhìn vê phía con mèo đen bị Từ Hàn ôm đi, hai đầu lông mày của nó hiện lên một tia hoang mang, nhưng hoang mang lại rất nhanh hóa thành phẫn nộ. Mà ngay trong nháy mắt phân thần như vậy, Thánh Mẫu kia nhắm chuẩn cơ hội nhảy lên cao, âm ầm nổ vang trước mặt Cự viên. Thân thể Cự viên chấn động, dưới lực lượng khổng lồ kia bị hất bay ra ngoài, ngã thẳng xuống mặt đất cách đó không xa, phá hủy mấy tòa lầu các.
"Giải quyết nó, sau đó theo ta đi bắt tiểu tử kia lại!" Nguyên Tu Thành lạnh lùng nói.
Thánh Hậu kia lại khẽ gật đầu, thân thể liền dùng tốc độ cực nhanh bay về phía chỗ Cự viên ngã xuống đất.
Quả đấm của gã lại vung lên lần nữa, khí tím vờn quanh trên quyền phong, khí thế mênh mông lập tức tỏa ra, uy năng bao bọc trong một quyền này có thể nói là kinh thiên động địa.
Khóe miệng Thánh Hậu lộ ra một nụ cười dữ tợn, gã có tự tin tuyệt đối, một quyền này đánh ra đủ để khiến con Yêu Vương kia trọng thương.
Chẳng qua là khi gã xuyên qua tầng bụi bặm kia, rốt cuộc đến nơi Cự Viên rơi xuống, lại chợt phát hiện nơi đó đã không có vật gì.
Tên kia...
Chạy trốn rồi. ...
Đoàn người nhanh chóng chạy ra khỏi Yển Quang thành, sau đó cuối cùng dừng lại ở một khu núi rừng cách xa xa tòa thành này hơn một dặm.
"Xoetl"
"XoetI!"
Chẳng biết tại sao tâm tình Huyền nhi vốn an phận lại cực không ổn định, nó không ngừng vặn vẹo thân thể của mình, ý đồ tránh thoát lồng ngực của Từ Hàn. Điểm này đến sau khi mọi người dừng lại cũng không thay đổi, Huyền nhi phát ra từng tiếng kêu phẫn nộ với Từ Hàn, nhìn bộ dáng tựa như còn muốn chạy về phía Yển Quang thành.
Từ Hàn cố gắng trấn an tiểu gia hỏa này, nhưng hiệu quả thu được lại không quá nhiều.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể tạm thời ôm Huyền nhi vào trong ngực, sau đó quay đầu nhìn về phía Yển Quang thành. Khí tức Cự viên nơi đó đã tản đi, xem ra hoặc là bị giết, hoặc là lại bị nhốt lần nữa. Kể từ đó, chắc hẳn Nguyên Tu Thành sẽ nhanh chóng điều động lực lượng truy kích bọn hắn.
Tuy Từ Hàn không chính thức giao thủ với Thánh hậu, nhưng bất kể từ khí thế hay là lúc đánh nhau với Cự viên vừa rồi đều có thể khiến Từ Hàn nhận ra thực lực của đối phương ở mức độ như thế nào, hắn cũng không muốn giao chiến chính diện với một nhân vật như vậy.
"Giang huynh! Giang huynh!" Bên kia Lý Định Hiền tiếp nhận Giang Lai đang hôn mê trên tay Phương Tử Ngư, thấy đối phương toàn thân đều bị thương, Lý Định Hiền cũng có chút lo lắng, vội vàng bắt đầu dò xét tình hình trong cơ thể đối phương.
"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, ta nghĩ truy binh của Nguyên Tu Thành sắp đến rồi." Từ Hàn nhìn thoáng qua mọi người, trâm giọng nói.
"Người này làm sao bây giờ?" Lúc này Lưu Sanh đi tới trước mặt Từ Hàn, một tay đưa lão nhân bắt được trong Sâm La điện ném tới trước mặt hắn.
Lão nhân gầy còm kia cũng cực kỳ cảnh giác, từ đủ loại biểu hiện lúc trước cũng nhìn ra được Từ Hàn mới là người có quyền nói chuyện nhất trong đám người này. Muốn sống sót thì phải xem tâm tình của hắn rồi, lão nhân gầy còm vội vàng quỳ xuống trước mặt Từ Hàn. Lão khóc rống lên: "Gia gia, một đường này tiểu nhân cũng không hề lừa gạt ngài, ngài bây giờ cũng không sao rồi, người cũng đã được cứu ra, không bằng phóng thích tiểu nhân rời đi?"
Từ Hàn nhìn ánh mắt mong đợi của lão nhân, híp mắt đánh giá đối phương một phen, sau đó nhẹ giọng nói: " Giữ lại cũng là tai họa, giết đi."
Ngữ khí của Từ Hàn lại hết sức bình tĩnh, khiến cho sắc mặt lão nhân vừa rồi còn thầm cảm thấy may mắn lập tức trắng bệch, như bị thương nặng.
"Đại gia! Đại gia!" Lão vội vàng quỳ xuống tiến lên một bước, lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhìn bộ dáng thất kinh kia hiển nhiên đã bị dọa cho vỡ mật.
Chỉ là lời nói của lão vừa mới ra khỏi miệng thì Lưu Sanh bên cạnh vậy mà đã đi tới trước mặt. Thiếu niên lạnh lùng tuổi tác tương tự như Từ Hàn kia vươn tay ra, bóp lấy cổ của lão, nhấc thân thể của lão lên cao.
Khi đó vì hít thở không thông, lão nhân cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, mùi vị tử vong cũng bắt đầu bao phủ.
"Khốn kiếp!" Nhưng ngay lúc này, tiểu Mười chín chợt nhảy ra ngoài, nàng tung người bắt chặt vào cánh tay Lưu Sánh, giống như con khỉ treo trên cánh tay gã.
Khuôn mặt nàng ửng hồng, trong miệng tức giận mắng: 'Buông ra, tên khốn kiếp này!"
"Không cho phép ngươi làm bị thương Mười tám!"