Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 677 - Chương 18: Khởi Long Xà.

Chương 18: Khởi Long Xà. Chương 18: Khởi Long Xà.Chương 18: Khởi Long Xà.

Đoàn người bôn ba đi trong mê cung rộng lớn được xây dựng ở dưới đất của Sâm La điện, mặc dù Từ Hàn nhớ kỹ đường đến, nhưng theo lời của lão đầu gầy còm vẫn bị Lưu Sanh cưỡng ép, Giang Lai cũng bị nhốt ở một chỗ trong cung điện ngầm này, bọn hắn không thể không tìm đường lui trước.

Chỉ là đường mà lão nhân chỉ cho bọn họ tìm kiếm Giang Lai chưa chắc là chính xác, đoàn người đã đi qua hành lang u ám bốn phương tám hướng này khoảng nửa khắc đồng hồ nhưng không tìm được Giang Lai, ngược lại hộ vệ từ các nơi chạy tới đã có chừng mấy trăm người.

Phương Tử Ngư vung một kiếm chém giết một đám hộ vệ mới tới, trâm mắt nhìn về phía lão già gầy còm giống như con gà con bị Lưu Sanh xách cổ, giọng điệu bất thiện hỏi: "Chúng ta đã đi hơn nửa khắc đồng hồ, còn chưa thấy chỗ ngươi nói, chẳng lẽ ngươi đang lừa gạt chúng ta?"

Trên mặt lão nhân kia lập tức lộ ra nụ cười khổ còn khó coi hơn vài phần so với khóc, lão nói: "Bà cô ơi, cái mạng nhỏ của ta còn ở trong tay các ngươi, cho dù ngươi cho ta mượn một vạn lá gan, ta cũng không dám gạt các ngươi đâu!"

"Hừ!" Phương Tử Ngư hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên nàng không cách nào tin tưởng lão giả này.

Nhưng lúc này, phía sau hành lang truyền đến từng đợt tiếng bước chân dồn dập, mơ hồ có thể thấy được hai quái vật màu tím thân hình khổng lồ đang điên cuồng đánh tới chỗ này.

"Đi! Nếu lão dám lừa gạt chúng ta, ta cam đoan sẽ để lão chết trước!" Từ Hàn thấy vậy lạnh giọng nói, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén rơi xuống người lão giả.

Lão giả lắc đầu liên tục, nói: Không dám không dám."

Một đoàn người lần nữa dựa theo phương hướng lão giả chỉ xuyên thẳng qua ở trong cung điện dưới mặt đất. Trên đường đi càng ngày càng nhiều truy binh vây khốn, bọn hắn không thể không dùng càng nhiều thời gian để xử lý đám chướng ngại này, mà hai quái vật màu tím đuổi theo không bỏ sau lưng cũng càng ngày càng gần.

Cuối cùng sau khi trôi qua nửa khắc, trước mặt ba người xuất hiện cửa phòng lão nhân kia nói, Lưu Sanh đánh một quyên phá mở cửa phòng kia, trong phòng thình lình nhốt Giang Lai toàn thân máu đã lâm vào hôn mê.

"Ngươi xem, ta nói ta không lừa các ngươi mà!" Lão giả lớn tiếng kêu lên.

Phương Tử Ngư không rảnh để ý tới lão giả kia, trường kiếm của nàng ra khỏi vỏ, chặt đứt dây sắt đang vây khốn Giang Lai sau đó nâng thân thể y lên, mà Từ Hàn cũng không rảnh để ý tới, bởi vì ngay khi bọn họ xông vào phòng cứu Giang Lai, thì đồng thời tâng tâng lớp truy binh kia đã đi tới trước cửa phòng phong kín đường lui của bọn họ.

Trong mắt hai quái vật màu tím to lớn hiện ra huyết quang, bọn nó nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, giống như ác lang bụng đói kêu vang nhìn chằm chằm con dê béo.

Nguyên Tu Thành quần áo rách bươm từ giữa hai quái vật đi ra, y nhìn về phía Từ Hàn, đắc ý cười nói: “Từ Hàn, ta xem bây giờ ngươi còn chạy đi đâu?”

Dứt lời, hai con quái vật cầm đầu truy binh đột nhiên vọt tới đám người Từ Hàn.

Từ Hàn nâng kiếm về phía trước, thân thể vọt lên cao cao, một cỗ hàn ý hạo nhiên bắt đầu khởi động, hắn lại quát: "Đại Hàn Thiên!"

Vì vậy kiếm quang hóa thành băng tinh bắn về phía truy binh, từng đạo huyết quang sáng lên, đám người liên tục ngã xuống như từng phiến lúa mạch bị gặt, nhưng tử vong không thể khiến những tín đồ sùng bái Hoàng đế Đại Sở một cách cuồng nhiệt này chùn bước. Bọn chúng đạp lên xác đồng bọn tiếp tục vọt tới, mà hai con quái vật màu tím cực lớn kia lại càng cường hãn vô cùng, băng tỉnh sát khí lăng liệt của Từ Hàn chỉ có thể cắt rời lân giáp của chúng, lại không thể gây tổn thương thêm.

"Đi maul" Từ Hàn ý thức được điều này, hai tròng mắt chợt trâm xuống, quát.

Phương Tử Ngư nâng Giang Lai đang hôn mê bất tỉnh nghe vậy sững sờ. Giờ phút này bọn hắn bị dồn vào trong phòng giam này, cửa phòng là vô số địch nhân trùng trùng điệp điệp giết đến, nàng không khỏi hỏi: "Đi? Trốn chỗ nào?"

Lưu Sanh bên cạnh lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía nóc nhà không biết làm bằng kim chúc gì đó, nói: "Đi từ nơi này."

Phương Tử Ngư lập tức tỉnh ngộ, không có chút do dự nào, áo giáp màu tím đột nhiên hiện lên ở trên thân thể của nàng, từng thanh từng thanh kiếm sắc bén lóe ra hàn mang treo ở bốn phía, dưới sự điều động của nàng đánh về phía đỉnh đầu.

Âm thanh bạo phá cực lớn vang lên, bụi đất mù mịt, nhưng cái nóc bằng kim loại không biết tên kia lại cực kỳ chắc chắn, tuy đã bị kiếm chiêu của Phương Tử Ngư đâm phá không chịu nổi, nhưng vẫn không bị phá hủy hoàn toàn.

Từ Hàn đang quân chiến với hai quái vật trong căn phòng nhỏ hẹp kia, lực lượng của hai quái vật này không thể khinh thường, cho dù Từ Hàn bị bọn chúng cường ngạnh tấn công như thế trong thời gian ngắn cũng không tìm được cách phá địch.

Phương Tử Ngư biết tình huống khẩn cấp, đang muốn thúc dục kiếm ý trong cơ thể ần nữa, nhưng lúc này Lưu Sanh ở bên lại mở miệng nói: "Đủ rồi."

Phương Tử Ngư sững sờ, còn chưa đợi nàng hiểu rõ ý của đối phương, liền thấy thiếu niên có tuổi tác tương đương Từ Hàn này chợt ngồi xổm xuống. Sau một khắc y liền nhảy lên cao cao đâm thẳng về phía nóc nhà.

"AI" Trong tiếng hò hét tê tâm liệt phế của lão nhân gây còm kia, Lưu Sanh trực tiếp xông phá nóc phòng, sau đó tung người nhảy ra, bụi đất trượt xuống theo lỗ thủng cực lớn do gã tạo ra, tràn ngập toàn bộ căn phòng.

"Đi!" Phương Tử Ngư phất phất tay xua tan bụi đất trước người, lớn tiếng hô với Từ Hàn. Sau đó đưa tay nắm lấy Giang Lai tung người nhảy lên.

Từ Hàn thấy thế lại vung ra một đạo kiếm ảnh, nhân lúc loạn tượng đất cát tràn ngập này cũng từ lỗ thủng phi độn ra ngoài. ...

Một ngã tư đường đến gần Thánh phủ ầm ầm sụp đổ, mấy cái bóng người bay ra, bách tính trong thành nhìn qua mấy bóng người kia với ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa cảnh giác.

Mấy bóng người kia sau khi phi độn ra liền muốn rời đi một chỗ, nhưng bước chân vừa mới phóng ra, mặt đất liên vang lên một tiếng nổ vang, một quái vật màu tím to lớn chợt từ một chỗ dưới mặt đất nào đó lao ra, ngăn cản đường lui của đám người Từ Hàn.

"Đi bên này!" Từ Hàn trâm giọng nói, lôi kéo đám người Phương Tử Ngư đang định chạy trốn ra con đường bên kia, nhưng lúc này mặt đất cũng ầm ầm sụp đổ, một con quái vật màu tím tương tự xuất hiện chặn đứng đường lui còn lại.

Những bách tính trên đường kia thấy rõ dung mạo hai quái vật màu tím này, cũng không lộ ra nửa phần hoảng sợ, ngược lại hai đầu lông mày hiện đầy vẻ cuồng nhiệt. "Thánh thú!" Không biết là ai phát ra một tiếng thét kinh hãi như vậy, mà khi đó dân chúng hai bên cũng đồng loạt quỳ xuống bái lạy những quái vật màu tím kia.

Từ Hàn cũng không có tâm tư đi để ý tới những tín đồ cuồng nhiệt này, hắn nhìn nhìn quái vật màu tím khí thế ngất trời hai bên mình, lại nhìn một bóng người đang phi tốc chạy tới nơi chân trời, trong lòng trầm xuống, quay sang nói với hai người còn lại: "Các ngươi trước đi, tìm đám Mông Lương tụ hợp, ta cản phía saul"

Nói xong lời ấy, tựa như lo sợ hai người chần chờ, hắn lại nói: "Ta tự có biện pháp thoát thân, các ngươi chớ lo lắng."

"Không! Chúng ta cùng nhau đột phá vòng vây!" Nhưng lần này Phương Tử Ngư lại cực kỳ quả quyết cự tuyệt Từ Hàn.

Từ Hàn thấy thế còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng truy binh bắt đầu cuồn cuộn không ngừng từ chỗ sụp đổ của mặt đất leo ra, tựa như điên cuồng đánh tới hướng đám người bọn họ, mà hai con quái vật màu tím kia cũng đồng thời phát động tiến công.

"Các ngươi cẩn thận."

Hắn biết giờ phút này không phải lúc tranh luận việc này, chỉ có thể nói vậy, sau đó tung người nhảy lên thật cao lần nữa, hét lớn một tiếng: "Đại Hàn Thiên!"

Đây là lần thứ ba Từ Hàn sử dụng kiếm chiêu Đại Hàn Thiên. Băng tinh gào thét xông tới đánh lên người những quái vật màu tím kia. Mặc dù có thể cắt được lớp vảy trên người bọn chúng nhưng lại khó có thể tạo thành quá nhiều thương tổn mang tính thực chất. Những bông tuyết kia không ngừng đập vào quái vật màu tím, sau đó lại bởi vì nhục thân cường đại của chúng nó mà bay ngược ra ngoài, cắm vào mặt đất, mắt thấy hai quái vật màu tím xuyên qua tầng tâng mũi băng giết tới trước mặt Từ Hàn.

Phương Tử Ngư và Lưu Sanh muốn ra tay giúp đỡ, nhưng truy binh vọt tới hung hãn không sợ chết, không tiếc dùng tính mạng ngăn cản bước chân của hai người.

"Chạy! Hừi Ai cũng đừng mong chạy thoát!" Nguyên Tu Thành từ dưới đất bay lên, ngoan độc nhìn đám người Từ Hàn, lạnh lùng nói.

Hai quái vật màu tím tuy rằng quanh thân đã bị mũi băng của Từ Hàn cắt đứt đến huyết nhục mơ hồ, nhưng trong đôi mắt cực lớn kia lại không có nửa phần sợ hãi, bọn chúng phát ra một tiếng gâm giận dữ, vung nắm đấm lên đánh tới Từ Hàn.

Mà Từ Hàn thấy hai con quái vật khí thế hung hãn như vậy hai đầu lông mày cũng không có nửa phần sợ hãi, kiếm ý quanh người hắn càng phát ra cuồn cuộn, trên trường kiếm màu đen trong tay phun trào kiếm quang, hào quang đen kịt sáng lên, quần áo của hắn lập tức căng phồng, sợi tóc trên trán cũng hơi hơi giương lên, một tiếng ngâm khẽ tựa như sắc lệnh ở lúc đó vang vọng.

Hắn nói: "Khởi Long Xà!"

Lời vừa nói ra, bông tuyết vừa mới cắm trên mặt đất chợt lóe lên, hóa thành từng đạo kiếm ảnh cắm sâu vào mặt đất, theo Từ Hàn khu động kiếm ảnh mãnh liệt bay ra, tụ tập về phía hắn.

Một đạo kiếm ảnh nhoáng lên rồi biến thành một con Kiếm Long, mà một đạo kiếm ảnh khác tập trung lại thành một con Kiếm Mãng.

Cả hai đạo kiếm ý nối liền thành một mảng, dưới sự thôi động của Từ Hàn đột ngột từ mặt đất bay lên, đồng loạt nghênh đón hai đầu quái vật màu tím kia.

Âm! Một tiếng nổ thật lớn vang lên, hai con quái vật màu tím to lớn bị Kiếm Long cùng Kiếm Mãng quấy nát cánh tay, hóa thành mảng lớn huyết nhục màu tím thi nhau rơi xuống.

Mà Kiếm Mãng cùng Kiếm Long kia vẫn không dừng lại, tiếp tục theo máu thịt của quái vật màu tím dũng mãnh tuôn đi, quấy nát toàn bộ thân hình bên phải bọn chúng.

Lại thêm hai tiếng nổ vang, thân thể hai con quái vật màu tím to lớn kia âm vang ngã xuống đất.

Nguyên Tu Thành trợn mắt há hốc mồm nhìn Từ Hàn đang chắp tay đứng trên Kiếm Long, một cỗ hàn ý nổi lên trong lòng.

Từ Hàn đánh chết hai con quái vật màu tím xong, mũi kiếm lại xoay chuyển, Kiếm Long dưới chân mang theo hắn giết đến chỗ Nguyên Tu Thành, mà Kiếm Mãng thì quấn quanh trên thân kiếm của Từ Hàn, cuốn theo uy thế như cắt ra thiên địa, gào thét mà đi.

Cùng lúc đó, bóng người từ xa xa bay vụt đến kia cũng lập tức đuổi tới.

"Nghịch tặc, ngươi dám làm tổn thương Nguyên đại nhân!" Thân ảnh kia quát lên, cả người từ trên trời giáng xuống, hai nắm đấm thẳng tắp vươn tới Thiên linh cái của Từ Hàn.

Uy thế hùng hồn hầu như mang theo lực đạo đủ để lật sông phá núi, Từ Hàn cảm ứng được điểm này, biết người tới hẳn là vị Thánh hậu đại nhân kia, hắn không dám sơ suất chỉ có thể thay đổi mũi kiếm nghênh đón nắm đấm của đối phương đập tới.

Ngay tích tắc hai người sẽ đâm vào nhau, trong lồng giam to lớn chỗ sâu trong tòa cung điện dưới đất dưới chân bọn họ, con mắt Yêu vương kia bỗng nhiên mở ra, hào quang đỏ tươi sáng lên trong mắt, Yêu lực tràn đầy lấy chỗ nó làm trung tâm như gợn sóng đẩy ra.
Bình Luận (0)
Comment