Chương 17: Đại Hàn Thiên.
Chương 17: Đại Hàn Thiên.Chương 17: Đại Hàn Thiên.
Trường bào màu đen của Nguyên Tu Thành lập tức phồng lên, y duỗi một tay ra, ngón trỏ cùng ngón vô danh khép lại, cực kỳ nhẹ nhàng kẹp lấy thân kiếm Từ Hàn đâm tới, đồng thời một bức tường ngăn màu đen cũng từ trên người y tuôn ra, ngăn kiếm ảnh do Thần kiếm màu đen gọi ra lại.
Khi đó khóe miệng y lộ ra một nụ cười dữ tợn, chế giêu nói: "Kiếm này không tệ."
Bị chặn đánh, trên mặt Từ Hàn cũng không lộ ra nửa phần kinh hoảng, hắn cũng cười nói: "Thật sao? Còn có nhiều không tệ lắm."
Dứt lời, huyết nhục dưới quần áo của hắn đội lên, lực lượng huyết khí bàng bạc bắt đầu khởi động trong cơ thể hắn.
Tay cầm kiếm chợt buông ra, thân thể hơi nghiêng, sau đó một tay khác sau khi tụ lực hoàn tất bỗng nhiên vỗ vào chuôi trường kiếm màu đen.
Lực lượng thân thể nửa bước Tiên nhân cảnh cường đại biết bao? Nói là bạt núi chẻ đá cũng không khoa trương, lực đạo như vậy theo chuôi kiếm tuôn về phía thân kiếm, cuối cùng thẳng đến hai ngón tay Nguyên Tu Thành đang kẹp lấy thân kiếm.
Trên mặt Nguyên Tu Thành nở một nụ cười dữ tợn, nhưng trong khoảnh khắc đó đều tan biến, biến thành vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Y nhanh chóng thối lui, mà hai ngón tay vừa kẹp lấy trường kiếm Từ Hàn lúc nãy đã huyết nhục mơ hồ.
Từ Hàn sau một kích đắc thủ cũng không dừng lại, hắn lần nữa nắm chặt thanh trường kiếm đen kịt, tung người phóng thẳng tới Nguyên Tu Thành. Toàn thân gột rửa kiếm ý, sát khí dày đặc giữa hai hàng lông mày khiến vị Nguyên Diêm La kia không dám hoài nghi quyết tâm lấy đi tính mạng của hắn.
"Thất thần làm gì, ngăn hắn lại!" Nguyên Tu Thành ý thức được điểm này lập tức cao giọng quát.
Hai tên hộ vệ vừa mở cửa cho y lúc đó theo tiếng mà động, trực tiếp đánh về phía Từ Hàn.
Từ Hàn lúc trước không để hai người này trong lòng, mà giờ phút này khi hai người ra tay, quyền phong lăng liệt đến mức có thể nhấc lên từng trận cương phong, trong lòng hắn rùng mình, mới biết hai tên hộ vệ này dấu giếm huyền cơ. Hắn không thể không dừng thế công giết tới Nguyên Tu Thành, trường kiếm trong tay dựng thẳng trước ngực, ba ngàn đạo kiếm ảnh màu vàng đột nhiên quấn quanh thân người, hóa thành một tấm hộ thuẫn bằng kiếm ảnh.
Âm! Âm!
Quyền phong của hai tên hộ vệ kia hung hăng nện vào hộ thuẫn bằng kiếm ảnh của Từ Hàn. Trên song quyền của hai người lập tức bị quấy ra từng vết máu dữ tợn, mà thân thể Từ Hàn cũng không khỏi chấn động mạnh. Mặc dù không bị thương quá nặng trong lúc va chạm, nhưng cũng tránh không được huyết khí trong cơ thể bốc lên.
Đây cũng không phải chuyện bình thường, đặc biệt là với tu vi nhục thân đã đạt tới nửa bước Tiên nhân của Từ Hàn.
Có thể tạo thành thương thế như vậy đối với nhục thể của hắn, cái này đủ để nói rõ tu vi thân thể hai gã hộ vệ này đã sớm sàn sàn với hắn.
Sắc mặt Từ Hàn trầm xuống, đột nhiên hiểu ra thân phận của hai hộ vệ này, bọn họ chính là Thánh tử trong miệng Khương Việt.
"Không thể tưởng tượng được, cũng có lúc Nguyên đại nhân làm rùa đen rút đầu trốn sau lưng người khác." Từ Hàn trâm mắt nhìn Nguyên Tu Thành đang đứng sau lưng hai hộ vệ, lạnh giọng nói.
Nhưng phương pháp khích tướng thấp kém này hiển nhiên chưa đủ để dao động được vị Nguyên Diêm La kia, y híp mắt cười nói: "Từ Hàn, một thân man lực không đấu lại Sâm La điện, không đấu lại số mệnh của ngươi. Nhiều lần như vậy, sao ngươi vẫn không học được chút gì vậy?"
"Thật sao?" Từ Hàn nhẹ giọng hỏi.
Sau đó kiếm ý quanh thân bắt đầu cuồn cuộn, trong con ngươi sáng lên một trận kiếm mang.
Hắn bỗng nhiên tung người nhảy lên, quanh thân quấn lấy kiếm ảnh đồng loạt tuôn ra, đứng thẳng ở bên người hắn, kiếm quang màu vàng phun trào, nhiệt độ chung quanh chợt giảm xuống mấy phần.
Kiếm ảnh màu vàng dưới hàn ý như vậy một thanh nối liền một thanh biến mất. Nguyên Tu Thành nhìn cảnh tượng trước mắt, lông mày một lần nữa nhăn lại, y không rõ chiêu thức này của Từ Hàn là cái gì, nhưng lại cảm nhận được bên dưới cỗ hàn ý bắt đầu khởi động sát cơ.
"Cẩn thận." Y khẽ nói, hắc khí lần nữa tuôn ra dưới trường bào bao trùm lên thân thể của y, mà hai vị Thánh tử kia cũng cau mày điều động lực lượng huyết nhục của bản thân tới cực hạn.
Hàn ý trong hành lang lờ mờ này càng ngày càng nặng, dừng lại ở đây giống như đặt mình trong băng thiên tuyết địa.
Đột nhiên một thứ khá mỏng manh từ chân trời rơi xuống, Nguyên Tu Thành vô thức ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một thứ trắng như tuyết rơi xuống. Một vị Thánh tử đưa tay tiếp lấy vật nọ, đặt lên bàn tay nhìn thật kỹ, sau đó quay lại nhìn Nguyên Tu Thành nói: 'Là bông tuyết."
"Hả?" Nguyên Tu Thành sửng sốt, bọn họ đang ở hành lang dưới đất, sao có thể nhìn thấy bông tuyết? Nhưng rất nhanh, nghi hoặc trên mặt y liền biến thành kinh hãi, y lớn tiếng nói: "Vứt nó đi!"
Thánh tử kia nghe vậy đang muốn hành động, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, bông tuyết nhìn như vô hại chợt biến thành băng tinh sắc bén, kiếm ý bàng bạc từ trên đó tuôn ra, trực tiếp chặt đứt ngón tay của gã.
Còn khi đó giọng nói của Từ Hàn lại vang lên.
Nó như đang thì thào, lại giống như ẩn chứa Thiên uy: "Đại Hàn Thiên!"
Thanh âm này vừa rơi xuống, bông tuyết đầy trời rơi rụng. Mỗi bông tuyết rơi xuống đều hóa thành từng mảnh tuyết sắc bén, cuốn theo kiếm ý vô biên lao vê phía đám người Nguyên Tu Thành.
Những bông tuyết kia điên cuồng tấn công ba người này, hai vị Thánh tử tuy trái đột phải chắn, nhưng vẫn không tránh được bị những bông tuyết kia cắt ra máu thịt, chảy ra từng dòng máu tươi màu đỏ tím. Mà tấm chắn màu đen do Nguyên Tu Thành tạo ra mặc dù ngăn cản được công kích của những bông tuyết này trong thời gian ngắn, thế nhưng mỗi lần va chạm đều khiến khí tức của y yếu đi một phần, hiển nhiên cũng không thể chống cự chiêu thức quỷ dị này của Từ Hàn một cách lâu dài.
Nguyên Tu Thành ý thức được điểm này sắc mặt khó coi tới cực hạn, lúc này sau lưng lại truyên đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Ánh mắt y quét qua những hộ vệ đang chạy tới kia, quát lớn: "Đi mang Thánh hậu đến đây cho tal"
Từ Hàn nghe thấy lời ấy nhướng mày, Thánh tử còn có tu vi nửa bước Tiên Nhân cảnh, cái gọi là Thánh hậu kia rất có thể là cường giả Tiên nhân cảnh? Từ Hàn không dám khinh thường, kiếm quang trong tay càng sáng lạn, nhưng băng tinh trên đỉnh đầu hắn rơi xuống lại dày đặc thêm vài phần. Dưới sát chiêu dày đặc như vậy, Nguyên Tu Thành cũng tốt, hai vị Thánh tử kia cũng được rốt cuộc chống đỡ không nổi, thân thể dồn dập lui lại, ngã xuống đất. "Đi!" Khi đó Từ Hàn mới nhẹ giọng nói, trong cửa điện phía sau lưng, Lưu Sanh và Phương Tử Ngư đang cưỡng ép lão đầu kia đột nhiên lao ra. Bọn họ liếc nhìn Từ Hàn, đang định nói gì đó thì Từ Hàn lại nói tiếp: "Thời gian không nhiều lắm, chúng ta đi ra cứu Giang Lai trước."
Hai người nghe vậy khẽ gật đầu, không nhiều lời nữa, theo Từ Hàn cất bước đi ra khỏi hành lang u ám này.
Nguyên Tu Thành đứng dậy phẫn hận nhìn thân ảnh đám người Từ Hàn rời đi. Sắc mặt y biến ảo bất định, cuối cùng biến thành vẻ ngoan lệ như một con ác quỷ.
"Đã đến lúc phải trung thành với bệ hạ rồi." Y nghiêng đầu nhìn về phía hai Thánh tử thân mang trọng thương ở phía sau, trâm giọng nói.
Hai người kia nghe vậy trong mắt hiện lên một vẻ chần chờ, nhưng chần chờ này rất nhanh liền bị cuồng nhiệt trào ra thay thế. Vì vậy một loại khí cơ nào đó từ trong cơ thể bọn họ bốc lên, hào quang màu tím lan lên đuôi lông mày, quần áo của bọn họ bắt đầu nổ tung, thân thể bắt đầu bành trướng, lân giáp màu tím bắt đầu bao trùm thân thể, khí thế bàng bạc trút ra khắp Thánh phủ này.