Chương 16: Bất ngờ gặp lại.
Chương 16: Bất ngờ gặp lại.Chương 16: Bất ngờ gặp lại.
"Đó là... cái gì?" Phương Tử Ngư mở to hai mắt nhìn sinh vật hình người trong lông giam to lớn kia, lắp bắp hỏi.
"Xong rồi! Xong rồi!" Có điều còn không đợi Từ Hàn đáp lại Phương Tử Ngư, lão nhân gầy còm kia liền phát ra một trận kêu rên cực kỳ khó nghe: "Khối màn này có thể ngăn cách khí tức của người sống, trên người các ngươi có Yêu phấn che dấu khí tức hay không, Yêu vật này ngửi thấy mùi người sẽ lập tức tỉnh lại, chúng ta chạy maul”
Lão nhân cực kỳ chắc chắn nói ra, xem thần sắc bối rối trên mặt lão dường như cũng không phải là nói dối.
Thế nhưng Từ Hàn lại không hề có vẻ bối rối chút nào, hắn thu hồi ánh mắt trên người những thiếu nam thiếu nữ kia, rồi lại lân nữa nhìn về sinh vật hình người trong lồng sắt to lớn sau lưng.
Vị trí của đại điện quả thật quá mức tối tăm, hắn không cách nào nhìn thấy rõ ràng. Vì vậy hắn lại tiến lên vài bước, Phương Tử Ngư thấy thế định nhắc nhở Từ Hàn cẩn thận, nhưng Lưu Sanh ở bên cạnh lại đưa tay vỗ võ bả vai của nàng, ý bảo nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Phương Tử Ngư cũng chỉ có thể tạm thời đè nén lo lắng trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Hàn.
"Đại gia, đại gia. Các vị như này là đang tìm đường chết sao! Có thể đừng lôi kéo tiểu nhân chứ? Có thể thả tiểu nhân một mạng được không?" Lão nhân gầy còm thấy Từ Hàn lớn mật như thế, tim lại càng nhảy lên cổ họng, lão nhìn Lưu Sanh nở nụ cười nịnh nọt cầu xin.
Nhưng Lưu Sanh lại không thèm để ý tới lời của lão, gã hung hăng trừng mắt nhìn lão nhân kia, giữa hai hàng lông mày tràn đầy sát cơ khiến lão nhân ý thức được nếu như mình phát ra chút xíu âm thanh nào, người trẻ tuổi trước mắt này sẽ không chút do dự giết mình, lão lập tức ngậm miệng lại.
Từ Hàn đi tới trước cái lồng giam, ngưng mắt nhìn sinh vật trong lồng giam.
Đó là một sinh vật lớn năm trượng, lồng giam cực lớn này lại có chút chật chội đối với nó. Nó ngồi liệt trên mặt đất, toàn thân lông lá giăng đầy như châm sắc, hai con ngươi to như đèn lồng nhắm chặt, trong lỗ mũi thỉnh thoảng phát ra tiếng thở trầm trọng, dù cho lâm vào hôn mê, cho dù bị trùy bạc đâm vào thân thể, nhưng Từ Hàn lúc này vẫn cảm nhận được từ trong cơ thể tràn ra cảm giác áp bách như thác nước trút xuống.
Đây là... Yêu vương!
Từ Hàn chợt tỉnh ngộ, mà đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói.
"Đại nhân, Nguyên Diêm La tới."
Lão nhân gầy còm nghe vậy hai đầu lông mày lập tức hiển hiện một vẻ vui mừng, lão đang muốn hô cứu, nhưng yết hầu lại truyền đến một trận lực đạo làm lão hít thở không thông, thanh âm đến bên miệng lập tức bị kẹt ở yết hầu không thể phun ra.
"Đại nhân?" Người bên ngoài không nghe thấy trong phòng đáp lại, liền hỏi lân nữa.
Lão nhân đã sắp không thể hô hấp liên tục hướng ánh mắt cầu xin tha thứ về phía Lưu Sanh, gã lúc này mới buông lỏng lực đạo trên tay.
"Khục khục... Ngươi... bảo Nguyên đại nhân chờ một lát, lát nữa ta sẽ ra ngay." Lần này lão nhân này học xong bài đã khôn lên không ít, lão thuận theo ý của Lưu Sanh nói với người bên ngoài phòng.
"Thế nhưng... Nguyên Diêm La đã đến ngoài cửa rồi." Người bên ngoài có chút chân chờ nói. Trên mặt lão nhân kia lập tức lộ vẻ khổ sở, lão sợ đám người Từ Hàn này sẽ đánh nhau sống chết với Nguyên Diêm La, thuận tiện giết luôn cả mình. Ánh mắt lão lại liên tục nhìn đám người Từ Hàn cầu xin tha thứ.
Lúc này Từ Hàn cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn con vượn kia, cất bước đi ra cửa điện, sau đó hạ thấp thanh âm nói: "Cho hắn vào."
Trong lòng lão nhân gầy còm giật mình, từ trong ánh mắt của Từ Hàn, lão nhìn ra sát ý trong lòng thiếu niên này, tuy rằng không hiểu thiếu niên này lấy đâu ra tự tin đi đối kháng một vị Diêm La ở trong lòng lão gân như tương đương với vô địch, nhưng vì bảo trụ tính mạng lão nói với người ngoài cửa kia: "Vậy mời Nguyên đại nhân vào đi...
Nguyên Tu Thành nhíu mày đi trong hành lang mờ tối. Ánh mắt của y âm lãnh, một thân áo bào đen mặc trên người đong đưa tùy ý theo bước chân, như quỷ mị trong đêm gió thổi xào xạc.
Tiếng bước chân cộc cộc quanh quẩn trong hành lang, vang vọng, kéo dài.
Tâm tình của y cũng không được tốt cho lắm. Kể từ khi kế hoạch cướp lấy tinh huyết của Yêu quân ở Trấn Ma tháp thất bại, địa vị của y trong Sâm La điện càng lúc càng thấp, cộng thêm có một đại nhân vật cố tình chèn ép, lúc này có thể nói là tình cảnh của Nguyên Diêm La đại nhân ở Sâm La điện đang vô cùng quấn bách.
Mà bất kể là thất bại vế trước hay là sự chèn ép của vế sau, nguyên do cuối cùng đều bắt nguồn từ vị thiếu niên tên Từ Hàn kia. Đó là một thiếu niên do y một tay mang ra khỏi Thượng Vân thành Thanh châu. Đối phương trưởng thành đã vượt ra khỏi sự khống chế của mình, điều này làm cho Nguyên Tu Thành rất là không thích.
Có câu phòng đã dột trời còn mưa cả đêm, cảnh nội Cảnh châu mà y quản lý gần đây lại xảy ra vấn đề. Một đám người lấy Giang Lai cầm đầu vậy mà có thể chống cự được tác dụng của Thánh dược kia, không còn tuân theo ý chí của y nữa. Thậm chí bọn hắn còn liên hợp lại, suýt nữa hủy diệt một nhóm Thánh dược mới, may mắn Nguyên Tu Thành sắp đặt phòng ngự trong Thánh phủ coi như nghiêm mật, nếu không một nhóm Thánh dược này bị hủy, y đoán chừng chính mình khó có thể giữ vững được vị trí Diêm La.
Nguyên Tu Thành cố ý lợi dụng Giang Lai dẫn dụ những phản tặc còn có khả năng tồn tại trong Cảnh châu ra mặt, đồng thời muốn điều tra xem rốt cuộc Giang Lai làm cách nào để chống lại Thánh dược, chỉ là thực lực của Yêu sư Sâm La điện phái cho y rõ ràng không thể sánh bằng những Diêm La khác, hai ngày sau vẫn không có bất cứ thu hoạch gì. Hết cách, Nguyên Tu thành chỉ có thể nhờ lão nhân quái dị kia, nghĩ đến học thức uyên bác và lý giải của lão đối với Yêu tộc, hẳn là sẽ có thu hoạch.
Thế nhưng lão nhân này tính tình rất cổ quái, say mê đối với Yêu tộc gần như phát bệnh, có một loại hứng thú cuồng nhiệt, ngay cả Nguyên Tu Thành không đến vạn bất đắc dĩ cũng không nguyện tiếp xúc nhiều với lão.
Không tới một khắc, Nguyên Tu Thành đã đi tới ngoài cửa điện của lão nhân kia. Một mùi gay mũi từ trong điện truyên đến, chân mày Nguyên Tu Thành nhăn lại càng thêm vài phần, y âm thầm oán. Nếu không phải có Từ Hàn cản trở, làm sao mình lại rơi vào tình trạng như vậy, còn phải tự mình thỉnh cầu lão gia hỏa này? Nghĩ tới đây, hận ý trong lòng y với Từ Hàn lại nặng thêm vài phần.
Y nghĩ sau khi quản lý tốt chuyện Cảnh châu, nhất định sẽ phái người đi tìm tung tích của Từ Hàn, tìm ra thiếu niên dám phản bội mình, khiến hắn nếm thử cái giá của sự phản bội.
Nghĩ tới đây, y đưa mắt nhìn về hộ vệ hai bên, hai người kia lập tức hiểu ý, chậm rãi đẩy cửa điện nặng nề ra.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Nguyên Tu Thành tan đi, một nụ cười nóng bỏng hiện lên trên mặt y: "Chu lão, đã lâu không gặp...
Y cười khanh khách nói, bước chân cũng lập tức động, nhưng theo cửa điện bị đẩy ra, cảnh tượng xuất hiện trước mắt y không phải là thân hình còng xuống của vị lão nhân kia, mà là một thanh trường kiếm đen kịt mang theo bóng kiếm đầy trời.
Mà ở sâu bên trong kiếm quang, vị thiếu niên mà y đang hận không thể nghiền xương thành tro kia đang còn giết tới.
Nguyên Tu Thành như rơi vào mộng cảnh, y có chút hoảng hốt không phân biệt được trước mắt là chân thật, hay là ảo cảnh do chấp niệm của mình sinh ra. Mãi tới khi lưỡi kiếm lạnh lùng cắt rách áo choàng đen của y, lúc này y mới tỉnh ngộ ra.
Thế là con ngươi của y phóng đại, cuồng nộ tràn đầy trên hai mắt của y.
Y nhìn chằm chằm thiếu niên kia, nghiến răng nghiến lợi gọi ra tên của hắn.
“Từ Hàn!"