Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 674 - Chương 15: Thánh Lực Tẩy Lễ

Chương 15: Thánh lực tẩy lễ Chương 15: Thánh lực tẩy lễChương 15: Thánh lực tẩy lễ

"Mấy vị này đều là bằng hữu của tại hạ, một đường từ biên cảnh Long châu chạy đến, chính là vì muốn báo đáp Hoàng đế bệ hạ, xin Hứa đại nhân hãy giúp đỡ." Bên ngoài phủ Quốc trụ hôm nay, Khương Việt mỉm cười chỉ chỉ đám người Từ Hàn ở phía sau mình, sau đó nhìn về phía vị nam nhân mặc áo trắng kia.

Nam tử họ Hứa liếc mắt nhìn thoáng qua đám người đứng phía sau Khương Việt, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm nói: "Bằng hữu của Thánh tử đại nhân có một bầu nhiệt huyết đương nhiên làm cho tại hạ cảm động, nhưng có bao nhiêu người trẻ tuổi chờ Thánh lực tẩy lễ, Thánh tử đại nhân chắc hẳn cũng rõ ràng, mỗi ngày Thánh phủ chỉ có thể tẩy lễ hơn năm mươi người, nếu Thánh tử đại nhân chen ngang, những người trẻ tuổi đang chờ kia sẽ cần chờ đợi thêm một ngày..."

"Ha ha, tại hạ rõ ràng chỗ khó xử của Hứa đại nhân, biết rõ." Khương Việt liên tục gật đầu, sau đó không lộ dấu vết từ trong cổ tay áo móc ra một túi đồ vật nặng trịch, nhét vào trong tay vị Hứa đại nhân kia.

Nam tử họ Hứa híp mắt cân nhắc trọng lượng của vật kia một phen, trong ánh mắt híp lại lập tức lộ ra ý cười.

"Ừm, nhưng nếu như đã lặn lội đường xa mà đến, Hứa mỗ cũng không phải không thể chấp nhận." Nam tử họ Hứa thản nhiên nói.

Khương Việt làm sao còn có thể không rõ ý tứ của đối phương, y lại vội vàng nói lời cảm ơn một hồi, muốn dẫn đám người Từ Hàn đi về hướng Thánh phủ kia.

"Hả?" Chỉ là bước chân của bọn họ vừa phóng ra, nam tử họ Hứa kia liền phát ra một tiếng hừ lạnh bất mãn, ánh mắt nhìn về phía đám người Từ Hàn lập tức trở nên âm lãnh.

Trong lòng Từ Hàn run lên, thâm nghĩ không ổn, phản ứng của Khương Việt coi như nhanh chóng, bước nhanh đi tới trước mặt nam tử họ Hứa kia, cười ha hả hỏi: 'Hứa đại nhân còn có gì phân phó sao?”

Nam tử họ Hứa kia vươn tay ra trước mặt Khương Việt, bàn tay mở ra chợt giấu ba viên thuốc màu trắng không thiếu không thừa ở bên trong, sau đó gã nói: "Sao ngay cả quy củ cơ bản nhất mà Thánh tử đại nhân cũng không nhớ rõ ư?”

Lúc nói lời này, trong mắt nam nhân kia đã lộ ra vẻ hồ nghi.

Khương Việt vội vàng tiếp nhận ba viên đan dược, vẻ mặt cười nịnh nọt nói: "Hứa đại nhân nhắc nhở đúng, tại hạ làm theo ngay."

Nói xong y xoay người lại, đưa mắt ra hiệu với đám người Từ Hàn, lúc này mới đưa ba viên thuốc kia lên. Bởi vì yêu cầu để tẩy lễ Thánh binh là người chưa tới hai mươi tuổi, bởi vậy trong đám người Từ Hàn chỉ có hắn, Phương Tử Ngư cùng với Lưu Sanh đủ điều kiện, những người còn lại đều đang chờ đợi tin tức trên đường phố cách đó không xa.

Ba người giật mình rất nhanh kịp phản ứng, tiếp nhận đan dược kia, cho vào trong miệng.

Nam tử họ Hứa thấy vậy mới bớt giận, trâm giọng nói: "Dẫn bọn họ vào đi, đánh giá hiệu quả dược lực phát tác, đúng rôi hôm nay có đại nhân vật muốn tới xem nghịch tặc kia, ngươi cẩn thận một chút đừng gây phiền toái."

"Vâng vâng." Khương Việt liên tục gật đầu, lúc này mới dẫn mọi người đi vào Thánh phủ. ...

Lúc đoàn người đi vào cửa phủ, trong tiểu viện nơi cửa phủ đã đứng đầy thiếu nam thiếu nữ tiến đến tiếp nhận Thánh lực tẩy lễ. Bộ dáng bọn họ đại khái vẫn còn rất non nớt, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ cuồng nhiệt quỷ dị, người có trách nhiệm y theo quy củ bắt đầu phát cho những thiếu nam thiếu nữ này loại dược hoàn kia, tuy rằng đại đa số trong đó đều từng dùng thứ gọi là Thánh dược này, nhưng để phòng vạn nhất tiến vào Thánh phủ, mọi người đều phải ăn một lân nữa.

Khương Việt đi đến trước mặt một vị nữ tử cũng mặc áo trắng, ghé sát tai nói vài câu, nữ tử áo trắng kia liền gật đầu, lập tức phái người từ trong đám người chọn ra ba vị thiếu nữ dẫn đi, mà ba người Từ Hàn có thể tiến vào đội ngũ.

Sau mấy hơi thở, trong đám người bắt đầu có người hôn mê, theo sát phía sau càng ngày càng nhiều người ngã xuống đất không dậy nổi, đám người Từ Hàn cũng ở trong đám người này đồng loạt noi theo, nhắm mắt ngã xuống đất.

Sau đó một đám người áo trắng chạy ra, nâng đám người ngã xuống, đi vào chỗ sâu trong Thánh phủ. Khương Việt thấy vậy vốn cố ý đuổi theo, nhưng nữ tử áo trắng lại nói: "Thánh Tử đại nhân đợi tin tức ở bên ngoài đi."

Khương Việt ở trong mắt người ngoài cao cao tại thượng nghe vậy lại biến sắc, đúng là không dám nói ra nửa phần bất mãn, sắc mặt có chút khó coi rời khỏi Thánh phủ.

Đám người Từ Hàn tất nhiên không thể nuốt dược vật kia vào trong bụng, bọn họ chỉ ngậm trong miệng, bộ dáng hôn mê này cũng là ba người diễn cho những người áo trắng không biết thân phận này xem.

Từ Hàn được dìu đi vào Thánh phủ âm thâm cảm ứng đường đi, rẽ mấy rẽ, xuyên qua mấy cái cửa đình, bước lên bao nhiêu bậc thang đều bị hắn nhớ kỹ dưới đáy lòng, nghĩ lát nữa có lẽ sẽ có chỗ hữu ích.

Chắc hẳn Thánh phủ đã được người có tâm cải tạo lại, Từ Hàn có thể cảm giác rõ ràng rằng bọn họ đã được dìu xuống một cửa ngầm nào đó. Sâm La điện xưa nay rất thích trò xiếc như vậy, chuyện này hình như tới giờ cũng không hề sửa đổi.

Khoảng một khắc sau, người đỡ bọn họ chợt ngừng lại, để bọn họ xuống mặt đất, có lẽ cũng đã đến nơi.

"Đại nhân, đây chính là Thánh binh hôm nay muốn tẩy lễ." Vào lúc này bên tai chợt truyền đến thanh âm của nữ tử áo trắng.

"Thánh binh?" Một hồi thanh âm âm trầm tựa như cành khô bị người bóp vỡ truyền đến: "Chẳng qua chỉ là con rối mặc cho người nô dịch mà thôi."

"Đại nhân nói phải." Nữ tử làm mưa làm gió trước mặt Khương Việt lại hoảng sợ tới cực điểm đối với giọng nói âm trầm kia, vội vàng gật đầu đáp ứng.

"Hừ, lui ra, nơi này cứ giao cho ta." Giọng nói kia lại cực kỳ không kiên nhẫn, dường như y cũng không muốn lãng phí thời gian với nữ nhân kia, cho dù chỉ là nửa chữ.

"Vâng." Nữ tử cũng không dám phát ra nửa phần bất mãn, đáp lời rôi dẫn mọi người nhanh chóng thối lui ra khỏi phòng.

Thế là trong phòng to lớn chỉ còn lại chủ nhân của giọng nói âm trâm cùng với đám người Từ Hàn ngã xuống đất không dậy nổi.

Cộc cộc.

Cộc cộc.

Trong phòng trống rỗng quanh quẩn tiếng bước chân của chủ nhân âm thanh kia, y đi tới đi lui tựa như đang xem xét bộ dáng những hài đồng trên đất này. Sau đó chợt dừng bước, ánh mắt dừng lại ở trên người Lưu Sanh.

"Hả?" Y phát ra một tiếng ngâm khẽ nghi hoặc, tựa như phát hiện một số sự vật không thể tưởng tượng nổi. Từ Hàn có thể cảm giác được rất rõ ràng ngay tích tắc ấy hơi thở trên chóp mũi y hít sâu thêm vài phần. Sau đó y đi tới trước mặt Lưu Sanh, vươn tay ra muốn nắm lấy cánh tay của gã.

"Động thủ!" Từ Hàn sớm đã chuẩn bị tốt phát ra một tiếng hét to, hắn bỗng nhiên đứng lên, mà Lưu Sanh cùng Phương Tử Ngư cũng đồng dạng vào lúc đó đứng phắt dậy.

Ba người hoàn toàn không có nửa phần do dự, vừa ra tay chính là thế lôi đình vạn quân, tăng thêm đối phương không hề có chút phòng bị nào, chủ nhân thanh âm âm trầm kia lập tức biến sắc, vẫn không kịp làm ra chút phòng ngự nào, kiếm ý cuồn cuộn đã đến sát người.

Nhưng y vẫn là tính cơ cảnh, mắt thấy vô lực chống đỡ sát chiêu này, thân thể liền lăn một vòng ở nguyên chỗ, cũng là khó khăn lắm mới tránh được kiếm ý gào thét mà đến.

Thế nhưng dù tránh được những kiếm ý này, Lưu Sanh lại lấy tốc độ nhanh đến mức khó tin thoáng qua giết trước mặt của y, chỉ thấy gã đưa một tay nắm móng vuốt, căn bản không cho y một chút cơ hội phản ứng nào, trực tiếp bóp ở chỗ cổ y, nâng thân thể đối phương lên thật cao.

"Đại gia tha mạng! Đại gia tha mạng! Tiểu nhân cũng không biết gì cả, không biết gì cả a!" Người nọ sau khi thấy rõ tình cảnh của mình lại dùng tốc độ nhanh đến kinh người bắt đầu cầu xin tha thứ với đám người Từ Hàn.

Phong thái không có cốt khí như vậy ngược lại khiến Từ Hàn bất ngờ.

Hắn quay sang làm ra một cái động tác chớ có lên tiếng với người nọ, liên không để ý đến đối phương nữa, mà cất bước quan sát chỗ chế tạo ra Thánh binh này.

Bốn phía đại điện lờ mờ được làm từ kim chúc màu bạc nào đó mà Từ Hàn khó có thể nói rõ đúc thành, trên mặt đất nằm đầy thiếu nam thiếu nữ đến đây chờ đợi tẩy lễ, mà giữa đại điện cách một khối màn che cực lớn rãi ra, có lẽ sau lưng sẽ cất giấu bí mật cực kỳ trọng yếu của Thánh phủ này.

Từ Hàn đi tới trước cái màn che kia, thò tay liền muốn vén bức màn này lên.

"Không thể!" Người vừa mới cầu xin tha thứ kia lập tức mặt lộ vẻ kinh hoảng, la lớn.

"Hả?!" Lưu Sanh cau mày, lực đạo trên tay bóp cổ người nọ lại lớn thêm vài phần.

Người nọ ngược lại cũng thức thời, vội vàng đè thấp thanh âm nói: "Đại gia, trong này cất giấu khủng bố, không thể không thể aI"

"Ồ?" Lông mày Từ Hàn nhíu lại, lúc này mới lần đầu tiên thật sự nhìn về phía người nọ, lại là một vị lão nhân dáng người gây còm, trên mặt đây nếp nhăn tựa như cây già. Hắn dừng động tác trong tay, có chút hứng thú hỏi: "Vậy ngươi nói xem, sau lưng là cái gì?"

Dưới ánh mắt sáng quắc như đao kiếm của hắn, vẻ mặt của lão nhân khô gầy trở nên chần chờ, ánh mắt chớp động, lão lẩm bẩm nói: "Tóm lại không thể nhìn..."

"Xì! Ta xem là ngươi không muốn sống nữa rồi!" Phương Tử Ngư bên cạnh không có tính tình tốt như Từ Hàn, hai tròng mắt nàng ngưng tụ, một thanh trường kiếm hiện ra trong tay, gác lên cổ lão nhân kia.

Lão nhân gây còm cảm nhận được góc cạnh sắc bén của thanh trường kiếm, thân hình chợt run rẩy, hiển nhiên đang sợ hãi tới cực điểm: "Bà cô ơi, bớt bớt giận, ta cũng vậy... Cũng chỉ vì tốt cho các ngươi, nếu mở màn che này ra..."

Phốc!

Trong lúc lão đang nói chuyện, Từ Hàn lại đột nhiên vươn bàn tay ra, kéo mở màn che kia, đôi mắt lão nhân lập tức phóng đại, sắc mặt trắng bệch như tro tàn.

Đằng sau màn che là một lồng giam khổng lồ, bốn phía lồng giam hiện đầy dây sắt, mà ở trung tâm là một sinh vật hình người khổng lồ đang ngủ say, trên người nó cắm đầy dùi bạc có khắc phù văn. Mà máu tươi màu đỏ tía từ những dùi bạc này châm chậm chảy ra liên tục không ngừng, rơi xuống mặt đất, theo rãnh máu đã sớm được khắc trên đó, những dòng máu đỏ tím không ngừng tụ tập lại, cuối cùng hình thành một dòng máu chảy vào trong vật chứa đựng là một cái đỉnh đồng cực lớn bên ngoài lồng sắt kia.

Bên cạnh vật chứa đặt ở ba cái giường sắt do hàn thiết đúc thành, trên giường sắt phân biệt có một vị thiếu nam hoặc là thiếu nữ toàn thân trần trụi đang nằm, hai sợi dây bạc từ trong đỉnh đồng vươn ra cắm vào hai động mạch trên người bọn họ, máu tươi màu đỏ tím từ trong đỉnh đồng theo dây bạc kia tràn vào trong cơ thể của những người này.

Vẻ mặt bọn họ khi thì dữ tợn, khi thì mê say, giống như đắm chìm trong mộng cảnh đau khổ và vui sướng đan xen.

Từ Hàn bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, đây chính là cái gọi là Thánh lực tẩy lễ của Thánh phủ, chính là dùng huyết dịch sinh vật mà Từ Hàn khó có thể biết được thay máu cho những đứa trẻ này!
Bình Luận (0)
Comment