Chương 14: Cá cùng bàn tay gấu
Chương 14: Cá cùng bàn tay gấuChương 14: Cá cùng bàn tay gấu
Lý Mạt Đỉnh rất bất đắc dĩ, lão biết rõ tình cảnh xấu hổ của mình và con mình trong đội ngũ của Từ Hàn.
Lão cũng hiểu bây giờ đối với mình, đối với Đại Hạ mà nói chuyện quan trọng nhất là gì.
Năm xưa mặc dù lão trà trộn vào giang hồ, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ đạo làm quan, cho nên lão giỏi về phương diện mọi chuyện đều thuận lợi, cũng giỏi việc "thấy người sang bắt quàng làm họ". Đương nhiên cái từ ngữ này có chút không thích hợp khi dùng trên người vốn là Hoàng tộc như Lý Mạt Đỉnh. Nhưng trên thực tế những năm qua lão làm việc tại giang hồ lại như vậy, không thể nói là nịnh nọt kẻ trên bắt nạt kẻ dưới nhưng trước sau vẫn đặt lợi ích của Hoàng tộc ở vị trí thứ nhất, cho nên lão qua lại rất mật thiết với Xích Tiêu môn vốn danh tiếng đang chính thịnh, thậm chí vì muốn làm tốt mối quan hệ với tông môn này còn không tiếc chèn ép đám người Từ Hàn.
Sự thật chứng minh hành động này không phải chính xác, ngược lại có thể nói là ngu xuẩn đến cực điểm.
Xích Tiêu môn đã khơi lên mâu thuẫn giữa triều đình Đại Hạ và thế lực giang hồ. Thậm chí tông môn này còn quyết đoán đứng ở trận doanh Sở quốc sau khi vong Sở quay trở lại, tất cả đều nhắc nhở Lý Mạt Đỉnh về quyết định ngu xuẩn và nực cười của mình trước đó.
Hiện tại lão cần phải trả giá thật lớn cho sự ngu xuẩn của mình, lão không thể không lấy lòng Từ Hàn, ít nhất là không chọc tức đối phương, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đi Đại Chu mới có trợ giúp lớn với tình thế nguy hiểm của Đại Hạ hôm nay.
Vì thế lão đã cẩn thận từng li từng tí một, nhưng mà dường như đứa con của lão cũng không muốn để mình được như nguyện.
Lý Định Hiền đương nhiên là một người ưu tú, bất kể làm Hoàng tộc hay là tu sĩ tâm thường đến xem, gã đều được coi là tài năng xuất chúng, điểm này bất luận là Lý Mạt Đỉnh hay là Lý Du Lâm đều là cho rằng như thế. Đại khái là bởi vì gã tiếp xúc với rất nhiêu nhân sĩ giang hồ, tính tình Lý Định Hiền khác với Lý Mạt Đỉnh rất nhiều.
Gã khắc khổ nghiêm túc, nhưng lại cực để ý tới đạo nghĩa giang hồ, không giống cách làm quan liêu của một thân quan liêu như Lý Mạt Đỉnh, ngược lại có mấy phần khí độ hiệp khách giang hồ.
Đây cũng không phải chuyện tốt, ít nhất Lý Mạt Đình xem là như vậy.
Ví dụ như hôm qua Lý Định Hiền không kìm được cảm xúc suýt nữa đã mang đến phiền toái lớn cho bọn họ, nhưng hôm nay sau khi Từ Hàn và Khương Việt rời đi, Lý Định Hiền lại âm thầm nghĩ đến vị bằng hữu kia của mình, gã cũng muốn vụng trộm đuổi theo. Có câu không ai hiểu con mình bằng cha, Lý Mạt Đỉnh thấy thế đã biết đứa nhỏ này sợ rằng sẽ rước lấy phiền toái cho nên cũng vội vàng đuổi theo, nhưng vẫn tới chậm một bước, trơ mắt nhìn gã xông vào trong phòng hai người Từ Hàn.
Giang Lai cùng Lý Định Hiền tư giao quá nhiều, Lý Mạt Đỉnh chắc chắn hiểu rõ điểm này.
Giang Lai là người trung hậu, xưa có chí báo quốc, cảnh ngộ lần này cũng bởi vì không cam lòng làm nô bộc của Sở triều, điểm này Lý Mạt Đỉnh cũng biết.
Nhưng đạo của Đế vương nằm ở lấy hay bỏ, Giang Lai chết tất nhiên làm người tiếc hận, nhưng nếu thật sự xuất thủ cứu giúp, thế tất bại lộ hành tung mọi người, đến lúc đó trì hoãn đại sự đi sứ, tình cảnh Đại Hạ sẽ càng thêm khó khăn.
Lý Mạt Đỉnh xem ra với trí tuệ của Từ Hàn hiển nhiên sẽ không đồng ý với quyết định này, cho nên khi con mình nhảy vào phòng, vị Lý vương gia này cũng vội vàng đi theo, ở trước mặt Từ Hàn hung hăng đánh con trai của mình một trận.
Làm xong những việc này, lão vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn con mình một cái, ra hiệu không nên nhiều lời. Sau đó lão lại có vẻ áy náy nhìn Từ Hàn nói: "Từ các chủ, khuyển tử tùy ý làm bậy quen rồi. Ngươi chớ để trong lòng, chuyện này cứ để cho Từ các chủ làm chủ."
Cho đến lúc này, Từ Hàn mới khôi phục lại tinh thần từ trong biến cố như vậy, hắn nhìn nhìn Khương Việt bên cạnh không rõ nguyên do, lại nhìn thoáng qua Lý Định Hiền vẫn bất bình dưới đất, nhưng lại không dám nhiều lời, chợt cười một tiếng, nói: "Theo ý tiểu Vương gia đi."...
Ba ngày sau chính là ngày chết của Giang Lai.
Dựa theo Khương Việt nói, muốn tìm ra một biện pháp thích hợp để nghĩ cách cứu viện trước mắt cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Vẻn vẹn chỉ riêng Thánh binh ở bên trong Yển Quang thành đã có gân ngàn người, trong đó Thánh tử cũng không dưới hai mươi người. Còn có một vị Thánh hậu mạnh đến đáng sợ tọa trấn, mà những người này còn chưa tính đến các thế lực khác của Sâm La điện, dựa theo hiểu biết của Từ Hàn, nếu như âm thầm có một hai vị Diêm La tọa trấn, việc cứu viện sẽ trở nên càng thêm khó khăn.
Vì vậy kế hoạch nghĩ cách cứu viện này phải nhanh chóng gọn lẹ, trước khi các đại nhân vật kịp phản ứng hoàn thành việc này, vì vậy mọi người đã thương nghị với nhau đến rất gần giờ Hợi mới định ra một kế hoạch khả thi.
Mọi người ở phủ đệ của Khương Việt, đêm đã khuya, mọi người đã sớm ngủ nhưng Từ Hàn vẫn không thể chợp mắt, hắn một mình đi ra ngoài sân.
Hắn nghĩ tới thanh hung kiếm trên lưng của Mông Lương, nghĩ tới Kiếm Lăng, nghĩ tới bán yêu, nghĩ tới tinh huyết của Yêu quân, tất cả những thứ này liên hệ với nhau, hắn ngửi thấy mùi vị của một âm mưu to lớn.
Đó là một âm mưu đủ để lật đổ toàn bộ thiên hạ, Từ Hàn dự cảm được một khi suy đoán của hắn thực sự trở thành hiện thực, Đại Hạ cũng tốt, Trần Chu cũng được, dưới âm mưu này càn quét đều sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Nghĩ tới đây, tâm tình của hắn không khỏi có chút trầm trọng, nhưng vào lúc này, một bóng người lại ngăn cản đường đi của hắn.
Từ Hàn nhạy bén ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước người, lại là Lý Định Hiền kia xuất hiện ở trước người hắn, giờ phút này đối phương đang nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp.
"Có chuyện gì sao?" Từ Hàn hỏi.
Lý Định Hiền không đáp lại Từ Hàn ngay lập tức, gã chỉ nhìn hắn, ánh mắt lại phức tạp thêm vài phần, tình hình như vậy kéo dài hơn mười hơi thở, sau đó gã mới cắn răng nói: "Chuyện hôm nay, đa tạ."
Từ Hàn sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng lời nói của Lý Định Hiên. Hắn lắc đầu, đáp lại: 'Không cần nói lời cảm tạ, ta không phải giúp ngươi."
Với lòng cao khí ngạo của tiểu Vương gia, tất nhiên sẽ không coi lời Từ Hàn nói là thật. Với cái nhìn của gã, Từ Hàn và Giang Lai vốn không thân cũng chẳng quen, tất nhiên sẽ không bốc lên phong hiểm lớn như vậy vì đối phương, bởi vậy gã lại nói thêm: "Ngươi không cần nhiều lời, phần ân tình này Lý mỗ tất khắc ghi trong lòng, nếu ngày nào đó như có yêu cầu, Lý mỗ tất sẽ xông pha khói lửa vạn chết không từ."
Dứt lời, Lý Định Hiền liên chắp tay với Từ Hàn, sau đó quay người rời đi.
Lý Định Hiền tới nhanh mà đi cũng nhanh, mãi đến khi vị tiểu Vương gia này đi xa rồi Từ Hàn mới hồi phục tỉnh thần. Hắn cười khổ lắc đầu, thâm nghĩ người trong cõi đời này sao đều yêu thích chuyện như thế, hắn hoàn toàn không lừa gạt Lý Định Hiền, cứu Giang Lai cũng chỉ là tiện tay mà thôi, cho dù không có Giang Lai bị giam giữ ở Thánh phủ này, hắn cũng phải đi một chuyến, nhìn xem rốt cuộc trong Thánh phủ cất giấu huyền cơ gì.
Còn về chuyện đi sứ Đại Chu cùng tính mệnh Giang Lai rốt cuộc cái gì nặng cái gì nhẹ, với Từ Hàn mà nói thì hắn chưa bao giờ suy nghĩ tới vấn đề này.
Tựa như hắn chưa bao giờ chấp nhận đại nghĩa mà Lộc tiên sinh Thiên Sách phủ quàng lên cho hắn, ở trong mắt Từ Hàn sinh mệnh một người cùng một vạn người đều cực kỳ quan trọng.
Hắn muốn cứu từng người mà bản thân muốn cứu, giống như Ngụy tiên sinh dạy hắn vậy, hắn đều muốn cả cá và tay gấu!