Chương 13: Câu viện...
Chương 13: Câu viện...Chương 13: Câu viện...
"Tiền đồng." Khương Việt ngẩn người, y nhận lấy đồng tiền từ trong tay Từ Hàn, sau đó vỗ ót một cái, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, y liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng đúng! Chính là đồng tiền này."
"Vậy phải nói bắt đầu từ năm tháng trước." Thiếu niên lẩm bẩm.
"Đường huynh đã kết thúc kỳ nghị, lại đi đến Liêu châu. Đêm đó ta một thân một mình buồn chán lắm, liền nghĩ tới Lưu Thương các... Ừm, tóm lại chính là đi một chỗ uống rượu."
"Uống tới vui vẻ, đang hăng hái liền tiền tài trên người dốc toàn bộ cho Tích Âm cô nương, khụ khụ khụ, Tích Âm là... tóm lại chính là một cô nương rất đáng thương."
Khương Việt giải thích một cách yếu ớt như thế, đương nhiên là không thể gạt được lỗ tai của Từ Hàn, dù sao hắn cũng đã gặp qua loại dáng vẻ này không chỉ một lần ở trên người Sở Cừu Ly.
Thế nhưng hắn cũng không mở miệng vạch trần Khương Việt, mà sắc mặt như thường nhìn đối phương.
"Đêm đó ta không biết đã uống bao nhiêu rượu, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai, lẽ ra trong túi tiên lại nhiều thêm một đồng. Vốn ta định làm người nói muốn giữ lời, nói muốn giao toàn bộ tiền tài trên người mình cho Tích Âm cô nương. Đã định giao toàn bộ tiền tài cho nàng, nhưng muốn đi tìm Tích Âm cô nương thì lại được báo là đối phương đã nghỉ ngơi. Dưới bất đắc dĩ ta chỉ có thể tạm thời gác lại việc này, nhưng ta là người xưa nay nói lời giữ lời, bởi vậy liền mang theo mai tiền đồng cuối cùng không giao ra hôm qua trong đai lưng, muốn có một ngày gặp lại giao cho nàng."
"Nhưng sau đó gia phụ nổi giận vì biết chuyện ta lưu luyến tửu quán, bèn nhốt ta vào nhà mấy tháng, nói là phải cho ta học tập chăm chỉ tu hành. Một lần này chính là bốn tháng, sau đó khó hiểu chính là mặt đất Cảnh châu bị cắm đầy cờ đen chữ Sở. Chúng ta nhanh chóng biến thành con dân Đại Sở..."
"Gia phụ là gia thần của Giang quốc trụ, sau khi việc này phát sinh liền được quốc trụ đại nhân gọi đi. Giống như các đồng liêu, phụ thân đại nhân cũng cực lực phản đối đối với việc này, lần gặp gỡ quốc trụ đại nhân bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị tốt cho việc bỏ mạng gián binh, ta cùng mẫu thân đại nhân cực kỳ lo lắng cho hành động lần này của phụ thân sẽ tìm đến họa sát thân."
"Nhưng kỳ quái là phụ thân cùng rất nhiều đồng liêu vẫn hoàn hảo trở vê phủ đệ của mình. Thái độ của bọn họ lập tức phát sinh biến hóa khác biệt một trời một vực, từ tâm tư muốn lật đổ Sở triều, biến thành cực lực ủng hộ vị Hoàng đế Đại Sở chưa từng gặp mặt kia."
"Tiếp theo chính là triều đình bắt đầu kế hoạch Thánh phủ, bởi vì ta tuổi chưa đầy hai mươi, cũng vừa vặn phù hợp quy củ như vậy, phụ thân liền không hỏi trắng đen đã đưa ta vào Thánh phủ, tiếp nhận Thánh lực tẩy lễ." Khương Việt nói đến chỗ này, sắc mặt của y trở nên có chút khó coi, hiển nhiên những gì đã trải qua trong Thánh phủ với y mà nói có lẽ không được thoải mái cho lắm.
"Rốt cuộc bên trong Thánh phủ có thứ gì?" Từ Hàn nghe xong trầm giọng hỏi.
Khương Việt cười khổ lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết."
"Hả?" Nghe xong câu này, trong mắt Từ Hàn lập tức hiện lên vẻ hồ nghi.
Dường như Khương Việt nhìn ra tâm tư của hắn, y lại nói tiếp: "Trước khi tiến vào Thánh phủ, người được tuyển trúng làm Thánh binh sẽ bị cưỡng chế nuốt một viên dược hoàn màu trắng, sau đó người nuốt vào sẽ lâm vào hôn mê. Đến khi tỉnh lại, ta đã trở thành Thánh binh đại nhân trong miệng bọn họ..."
"Mới đầu ta cũng đần độn một đoạn thời gian, loại cảm giác này giống như bản thân bị nhốt trong một cái lông giam vậy, ngươi có thể cảm giác được mình đang làm cái gì, nói cái gì, nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi không cách nào khống chế được bản thân."
"Cho đến một ngày, tiền đồng ta đặt ở bên hông chợt phát sáng rực rỡ, trục xuất vật khống chế thân thể ra khỏi cơ thể ta. Mới khiến ta khôi phục khống chế đối với thân thể của mình, nhưng điều này cũng chỉ giới hạn ở riêng ta mà thôi. Thậm chí phần lớn Thánh binh bên trong Yển Quang Thành đều như vậy, ta nghĩ ngươi sau khi xem qua cảnh tượng hôm đó hẳn cũng rất rõ ràng điểm này."
Từ Hàn gật đầu, quả thật trước đó hắn rất kỳ quái biểu hiện của dân chúng bên trong Yển Quang thành. Hôm nay nghe Khương Việt nói ngược lại hắn đã hiểu hơn một chút, phần lớn dân chúng trong Yển Quang thành đều đã dùng dược hoàn kỳ quái kia.
"Hôm qua ta nghe những giáp sĩ kia gọi ngươi là Thánh tử, còn có Thánh hậu mà ngươi nói là người nào?" Từ Hàn lại hỏi.
Khương Việt nói: "Thánh binh, Thánh tử, Thánh hậu đều là những người từng tiếp nhận Thánh lực tẩy lễ ở Thánh phủ, căn cứ theo tình huống hấp thụ Thánh lực mà được chia làm ba cấp, một phần trong Thánh binh sẽ được đưa tới các thành trấn đảm nhiệm Thái thú, phần lớn sẽ được đưa đến Long châu, cụ thể ra sao thì ta cũng không biết. Mà số lượng Thánh tử và Thánh hậu lại tương đối thưa thớt, trước mắt được an bài ở nguyên chỗ, có người được ủy thác trọng trách, có người ví dụ như ta đây chỉ cấp cho hậu đãi, nhưng không có bất kỳ thực quyền nào, chỉ là thỉnh thoảng sẽ được an bài đến một số việc vặt, ví dụ như hôm qua mang theo những Thánh binh mới tấn cấp kia chính là một trong số đó."
Từ Hàn lại khẽ nhẹ đầu, lại hỏi: "Vậy ngươi có biết thực lực của Thánh tử và Thánh hậu này đại khái ngang trình độ nào không?”
Khương Việt lại lắc đầu, ánh mắt y ngưng tụ, khí thế quanh thân chợt bắt đầu dâng lên.
Từ Hàn theo bản năng cảm giác được liền bày ra tư thái phòng ngự, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Khương Việt, không rõ thiếu niên này có ý gì.
Nhưng sau mấy hơi thở trôi qua, khí thế quanh thân Khương Việt đạt tới cực điểm, trong mắt Từ Hàn chợt hiện lên một đạo dị sắc: "Đây là..."
Khương Việt thấy hắn như vậy, một khắc sau liên thu hồi khí thế quanh người, cười khổ nói: "Ngươi đã nhìn ra?"
Từ Hàn cau mày nhẹ gật đầu, mặc dù khí thế quanh thân Khương Việt phát ra làm cho người ta sợ hãi, nhưng sau khi Từ Hàn quan sát một phen lại phát hiện, dưới cử động như vậy, trong cơ thể Khương Việt lại không có nửa điểm chân nguyên dao động, mà lấy tu vi nửa bước Tiên Nhân cảnh của hắn, cũng nhìn ra thân thể Khương Việt chỉ mạnh hơn một chút so với người bình thường kia, hoàn toàn không thể so sánh được với những Thánh binh nọ.
"Từ khi mai tiền đồng kia đuổi đi ý thức khống chế thân thể ta, lực lượng Thánh lực sau tẩy lễ cũng lập tức suy yếu. Hiện tại ta chỉ là một Thánh tử hữu danh vô thực, may mắn còn có khí thế này, có thể hù dọa người khác." Khương Việt đắng chát nói, nghĩ đến những ngày này y sống cũng không thoải mái.
"Ngươi đã biết mình không có tu vi, lại thêm mọi người xung quanh đều bị dược hoàn khống chế, lúc này ngươi càng nên bo bo giữ mình, hay là trực tiếp nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đây. Vì sao lúc đó còn phải ra tay giúp đỡ chúng ta?" Tuy Khương Việt nói qua nhiêu chuyện như vậy cùng Từ Hàn, nhưng chuyện hôm qua đối phương chợt xuất thủ tương trợ vẫn làm cho hắn có chút khó hiểu, dù sao trước đó bọn họ chưa từng gặp mặt, vì sao đối phương lại chắc chắn tin tưởng bọn họ như thế, nguyên chuyện này liền ẩn giấu điều kỳ lạ.
Nhưng dường như Khương Việt đã đoán được Từ Hàn sẽ hỏi như vậy, y không lề mê như trước, trực tiếp nói: "Lai lịch mai tiền đồng này không rõ ràng, nhưng lại có hiệu quả kỳ diệu khi đối phó với lực lượng Thánh phủ đưa cho. Ta cũng từng thử khu động mai tiền đồng này xua tan lực lượng trên người phụ thân, nhưng trước đó xua tan lực lượng kia đã khiến cho ta hao hết lực lượng của nó, vì vậy cũng không có hiệu quả, cho đến lúc gặp ngươi hôm qua, đồng tiên này mới có dị động."
"Hơn nữa..." Nói đến chỗ này, Khương Việt dừng một chút, y lại nói: "Ta thấy hành động của vị bằng hữu kia hôm qua dường như có quen biết với Giang Lai công tử, xem bộ dáng còn có ý xuất thủ cứu hắn."
"Cũng coi là người mắc bệnh cái gì cũng thử khi tuyệt vọng, cho nên ra tay cứu giúp."
Từ Hàn nghe đến đó không khỏi nhìn Khương Việt nhiều thêm một chút, thiếu niên này nhìn qua có vẻ ngang tuổi với hắn, lần đầu tiếp xúc với người ta cảm thấy có chút tùy tiện, nhưng có thể phỏng đoán từ biến cố rất nhỏ hôm qua, điểm này hiển nhiên không phải người bình thường có thể làm được. Nhưng sau khi hơi kinh ngạc, Từ Hàn cũng cảm thấy thoải mái hơn. Dù sao có thể sống sót trong Yển Quang thành như vậy, bằng vào thân phận Thánh tử hiển nhiên còn lâu mới đủ.
"Giang Lai? Hắn thế nào rồi?" Nhắc đến kẻ tù tội hôm qua, Từ Hàn không kìm được hỏi.
Khương Việt trầm giọng nói: "Trên thực tế người có tiên đồng như vậy không chỉ một mình ta, nhi tử quốc trụ Giang Chi Thần, Giang Lai công tử cũng có tiên đồng như vậy, mặc dù hắn cũng rất khó nói rõ đối với lai lịch vật này, nhưng hắn sau khi bị quốc trụ đại nhân dụ phục dụng dược vật kia cũng không bị khống chế, không chỉ thế hắn còn liên hợp rất nhiều người có chí, âm thầm liên hợp, ý đồ lật đổ sự thống trị của Sở quốc."
"Mấy ngày trước đây hắn nhận được tin tức, nói trong Thánh phủ lại chế tạo ra lượng lớn loại đan dược có thể khống chế tâm trí người thường như hắn. Cho nên hắn liên hợp với rất nhiều hiệp sĩ giống như ta chuẩn bị hủy diệt dược vật. Dù sao hôm nay cũng chỉ dân chúng trong Yển Quang thành bị dược vật khống chế mà thôi, nếu để bao trùm toàn bộ Cảnh châu thì toàn bộ châu này coi như xong thật rồi."
"Chỉ là phòng vệ trong Thánh phủ sâm nghiêm, nhân thủ trong tay Giang Lai công tử cũng không đủ, hắn giết vào Thánh phủ rất nhanh chóng bị bắt, ta dựa vào thân phận Thánh tử mới may mắn thoát khỏi kết cục như hắn, nhưng Thánh hậu đã hạ lệnh, ba ngày sau sẽ xử quyết Giang Lai công tử. Ta một mình dốc sức cứu vẫn, có lòng nghĩ cứu viện, lại không có đầu mối và nắm chắc gì đáng nói, hôm qua vừa vặn gặp được Từ huynh, rất nhiều dị trạng khiến ta quyết định bí quá hoá liều cứu các ngươi, thứ nhất là không muốn nhìn thấy có người vô tội bị liên lụy, thứ hai là hy vọng nếu như muốn thử thời vận lần nữa... Hi vọng đám người Từ huynh cũng là người không bị khống chế giống như ta, nếu như các ngươi đồng ý thì có thể cùng ta cứu viện Giang Lai công tử! Cho dù không được như vậy, cũng mong chư vị mang tin tức này về cho triều đình Đại Hạ, để triều đình dẫn binh san bằng chỗ này!" Nói xong, Khương Việt ngừng lại, vẻ mặt đầy mong mỏi nhìn Từ Hàn.
Từ Hàn thầm suy nghĩ, hắn đang cân nhắc lợi hại trong đó.
"Được!" Nhưng vào lúc này, cửa phòng chợt bị người đẩy ra, vị tiểu Vương gia hăng hái kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước cửa, gã cao giọng nói, giữa hai hàng lông mày đều là kiên quyết như sắt: "Việc này, Lý mỗ chắc chắn phải quản!"
Lời này vừa dứt, hai cây thương hiển hiện trên tay gã, khí thế quanh thân cuồn cuộn, nhìn qua có vài phần phong thái hiệp sĩ.
Chẳng qua làm bộ như vậy cũng không kéo dài lâu, thân ảnh Lý Mạt Đỉnh chợt từ phía sau gã chui ra. Lão tử giáo huấn con trai, thế nhưng chưa bao giờ cần phân rõ tình huống. Lập tức lại là một cái cốc đầu hung hăng đánh vào đỉnh đầu Lý Định Hiền, miệng mắng: "Thằng nhóc con, đủ lông đủ cánh rồi phải không?”
Lý Định Hiền vừa rồi còn khí thế hùng hổ lập tức chạy trối chết, không còn nửa điểm phong thái như trước. Mà trong phòng, Từ Hàn và Khương Việt lại nhìn hai cha con này ngươi truy ta đuổi, hai người trợn mắt há hốc mồm, thật lâu không nói.