Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 671 - Chương 12: Khương Việt.

Chương 12: Khương Việt. Chương 12: Khương Việt.Chương 12: Khương Việt.

Phủ đệ của Khương Việt đúng là cực kỳ khí phái như trong tưởng tượng của Sở Cừu Ly, mà đồ ăn được bày biện ra cũng khiến cho y ăn lương khô mấy ngày đã đủ no miệng rồi.

Chỉ là y ngồi ở giữa, một tay cầm đùi gà, một tay xách móng heo, trong miệng còn có thịt cá chưa nuốt xuống, bộ dáng này thực khiến mọi người đồng hành âm thầm che mặt, đều đang hối hận vì sao phải đồng hành cùng mãng hán này.

Trong bữa tiệc, Khương Việt ngồi ở ghế chủ tọa cố ý hỏi đến thân phận của mọi người, nhưng đám người Từ Hàn sớm đã cảnh giác, tất nhiên không thể nói rõ sự thật, chỉ nói là đi đến Liêu châu nương nhờ người thân mà thôi.

Mà Từ Hàn cũng có ý nhắc tới chuyện Khương Việt xuất thủ cứu giúp, nhưng đối phương cũng chỉ lấy việc nhất thời cao hứng mà qua loa cho xong chuyện.

Yến hội này kéo dài trọn vẹn một canh giờ, hai bên đều như thế, biểu hiện bên ngoài khách cùng chủ nhân đều vui mừng, nhưng trong bóng tối lại là âm thầm thăm dò, ý đồ làm rõ đối phương đến tột cùng là địch hay bạn.

Mắt thấy yến hội này sắp đi tới hồi cuối, mọi người cho rằng khi chuyến đi này không công mà chấm dứt, Từ Hàn chợt đứng lên, nâng chén nhìn Khương Việt ngồi trên chủ tọa, cười nói: "Tạ ơn Khương huynh hôm qua trượng nghĩa ra tay, chúng ta mang ơn trong lòng, nhưng hôm nay thời gian đã muộn, nếu có duyên gặp lại, tất sẽ báo ân này!"

Nói xong Từ Hàn đã uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, xem ra là chuẩn bị rời đi.

Mọi người tuy không hiểu hành động của hắn có ý gì, nhưng cũng theo bản năng đồng loạt noi theo.

Khương Việt dường như không nghĩ đến đám người Từ Hàn lúc này liền muốn rời đi, không khỏi biến sắc, tuy rằng bưng chén rượu lên, nhưng chậm chạp không uống, ngược lại hỏi: 'Hiện nay ở khắp nơi trong Yển Quang thành đều là tai mắt của Thánh hậu đại nhân, các ngươi..."

"Khương huynh nói gì vậy, chúng ta vốn là dân chúng tầm thường, đi Liêu châu cũng là nương tựa thân thích, tìm một chỗ an thân lập mệnh, làm sao lại trêu chọc Thánh hậu đại nhân?" Vẻ mặt Từ Hàn không rõ, hỏi ngược lại, sau đó lại đưa tay về phía Khương Việt, nói: 'Khương huynh, mời!"

Nói đến đây, Từ Hàn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. Đám người phía sau thấy thế cũng noi theo, ngay cả Sở Cừu Ly vẫn còn đắm chìm trong một bàn đồ ăn dưới ánh mắt trừng lớn hung ác của tiểu Mười chín cũng vâng vâng dạ dạ đứng lên, nhưng dù vậy y vẫn không quên nhặt con gà nướng chưa ăn xong bỏ vào trong ngực.

Khương Việt thấy mọi người như vậy, đâm lao phải theo lao, ánh mắt của y chớp động, uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay mình, sau đó đang định nói gì đó.

Nhưng lúc này Từ Hàn lại chắp tay về phía y: "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, tạm biệt Khương huynhI"

Dứt lời hắn liền quay đầu đi ra ngoài cửa phủ.

Khương Việt thấy tình hình này, lập tức luống cuống tay chân. Thiếu niên vừa mới mười chín tuổi lúc này lại không còn nửa điểm vẻ mặt lạnh lùng trầm ổn của Thánh tử đại nhân ở trước mặt ngoại nhân. Y nhấc trường bào của mình lên, liên tục bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay Từ Hàn đang định rời đi: “Từ huynh, Từ huynh, xin Từ huynh dừng bước."

Khóe miệng Từ Hàn lộ ra một vệt ý cười, nhưng lúc hắn xoay người nhìn về phía Khương Việt, vệt ý cười này chợt thu liễm, hóa thành vẻ nghi hoặc. Hắn nói: "Khương huynh còn có chuyện gì sao?"

"Ừm..." Khương Việt nhíu mày suy tư một lúc lâu, mới nói: "Chuyện này thật ra là có duyên, nếu hôm nay ta hữu duyên với chư vị, không bằng chư vị ở lại hàn xá..."

Lời Khương Việt còn chưa nói xong liền bị Từ Hàn cắt ngang: "Ý tốt của Khương huynh, Từ mỗ tâm lĩnh, nhưng ta còn có chuyện quan trọng trên người, không tiện ở lại đây lâu."

Nói xong Từ Hàn giấy thoát khỏi cánh tay Khương Việt, lại tiếp tục cất bước.

"Từ huynh! Từ huynh!" Khương Việt thấy thế sao có thể để cho hắn rời đi, lại vội vàng kéo đối phương lại, lo lắng nói: "Còn có việc khác, kính xin Từ huynh dừng bước."

"Ồ? Có chuyện gì sao?" Từ Hàn cau mày, khóe miệng nở nụ cười.

Khương Việt thấy tình hình này, đâu thể không rõ chính mình đã bị Từ Hàn tính kế, nhưng việc đã đến nước này, y đương nhiên cũng không có đường lui, sắc mặt đau khổ nói: "Đại sự, đại sự."

Từ Hàn thấy y thỏa hiệp, tất nhiên cũng sẽ không ngoan cố không biết tiến thối bức bách, cho nên quay người khẽ gật đầu, nói: "Nếu Khương huynh đã thịnh tình như vậy, Từ mỗ cũng không tiện chối từ nữa, không biết Khương huynh có chuyện lớn gì muốn nói với Từ mỗ vậy?”

Sắc mặt Khương Việt như có bệnh, nhìn trái nhìn phải tôi tớ chung quanh, nói: "Nơi này rất bất tiện, kính xin Từ huynh mượn một bước nói chuyện.

Từ Hàn ngầm hiểu, hắn lại gật đầu, ra hiệu cho đám người Sở Cừu Ly tạm thời an tâm đừng nóng vội. Mọi người đương nhiên là cực kỳ phối hợp, lần lượt lại về chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

"Khục khục. Bản Thánh tử muốn cùng Từ huynh thương lượng chuyện quan trọng của quân quốc Đại Sở ta, các ngươi ở chỗ này hầu hạ chư vị hiệp sĩ đi." Khương Việt cũng lập tức trâm mặt nói với đám tôi tớ xung quanh.

Những người hầu kia nghe vậy đồng loạt gật đầu hô: "Bệ hạ vạn tuế."

Khương Việt bất đắc dĩ lắc đầu với Từ Hàn, lúc này mới dẫn hắn rời đi. ...

Ngồi trong thư phòng Khương Việt được bố trí cực kỳ bắt mắt, Từ Hàn tùy ý bắt chéo chân, có chút hăng hái nhìn đối phương.

Ngược lại Khương Việt giờ phút này lại như là đại khuê nữ lần đầu nhìn thấy tình lang, uốn éo thân thể dường như có chút không khỏe.

Từ Hàn kỳ quái vô cùng, không khỏi cười hỏi: "Không phải Khương huynh nói tìm tại hạ có chuyện quan trọng muốn bàn sao? Làm sao đến đây lại ngậm miệng không nói?"

Vẻ mặt Khương Việt cổ quái, y nghe Từ Hàn nói vậy, sau đó nhìn thẳng vào mắt đối phương một hồi, rồi mới trâm mắt thận trọng hỏi: 'Làm thế nào mới có thể tin tưởng ngươi?"

Bộ dáng cẩn thận dè dặt kia có thể nói khác với ấn tượng để lại cho Từ Hàn lúc trước.

Từ Hàn nhẫn nại nói: "Khương huynh dù sao cũng có ơn với Từ mỗ, tuy rằng ta không rõ rốt cuộc Khương huynh muốn cầu là chuyện gì, nhưng Từ mỗ có thể cam đoan, Từ mỗ ít nhất không phải là địch nhân của Khương huynh”

Khương Việt nghe vậy cắn răng, lại suy nghĩ hồi lâu mới khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói: "Cũng đúng."

"Vậy ta sẽ nói.' Khương Việt nói.

Từ Hàn gật đầu: "Nói đi." "Ừm..." Khương Việt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại rất nhanh lâm vào hoang mang: "Thế nhưng chuyện này nên nói từ đâu đây?”

Từ Hàn lập tức mặt lộ vẻ cười khổ, thầm nghĩ trong lòng vì sao những người mình gặp đều là loại cổ quái như vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười nói: "Khương huynh không cần sốt ruột, cứ từ từ nói đến, ngươi muốn nói thế nào thì cứ nói, Từ mỗ nghe là được."

"Có lẽ là tám tháng trước... Không đúng, hẳn là mười tháng trước...' Khương Việt cau mày bắt đầu kể lại chuyện của mình.

Từ Hàn cũng trâm mặt xuống, ghé tai lắng nghe.

"Ta và huynh trưởng của ta trốn ở ngoài Lưu Thương các, nhìn lén hoa khôi tắm rửa..." Nhưng nói đến chỗ này, Khương Việt chợt dừng lại. Y có chút ngượng ngùng nhìn về phía Từ Hàn, gãi gãi đầu, nói: "Hình như không nên nói chuyện này ở đây."

Từ Hàn vốn đã tĩnh tâm lắng nghe Khương Việt kể chuyện suýt nữa bị một câu của thiếu niên này đụng ngã xuống đất. Hắn cưỡng chế lửa giận trong lòng, móc từ trong ngực ra một thứ, để ở trước mặt thiếu niên.

Khi đó, hắn nhìn chằm chằm Khương Việt, nói từng chữ một: "Không bằng, bắt đầu từ đồng tiền này đi."
Bình Luận (0)
Comment