Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 670 - Chương 11: Tiền Đồng.

Chương 11: Tiền đồng. Chương 11: Tiền đồng.Chương 11: Tiền đồng.

Mọi người đều không ngờ, những Thánh binh đã bị Hoàng đế Đại Sở tẩy não lại sẽ có người mở miệng giúp đỡ, trong lúc nhất thời đều có chút sững sờ, quên mất đáp lại thiện ý chợt lướt qua này.

Mà tên giáp sĩ hiệu lệnh vây quanh đám người Từ Hàn kia sau khi nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, hiển nhiên rất kiêng kị đối với vị Thánh binh đại nhân này.

Nhưng sau mấy hơi thở, gã vẫn cắn răng, nhìn về phía thiếu niên Thánh binh kia, nói: "Thánh tử đại nhân, thuộc hạ vừa nhìn thấy rõ ràng đám tặc nhân này có ý đồ tiến lên cứu viện ác đồ Giang Lai kia..."

Từ Hàn nghe nói lời này nhạy cảm phát giác được, cách xưng hô của giáp sĩ kia đối với vị thiếu niên mở miệng giúp đỡ này không giống người thường, nhưng còn không đợi hắn nghĩ rõ nguyên do trong đó.

"Lớn mật!" Thiếu niên kia liền phát ra một tiếng hét to, sát khí giữa hai đầu lông mày bắt đầu khởi động, khí thế quanh thân đột nhiên tăng vọt đến một cấp độ làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.'Đường huynh của Khương Việt ta há là loại chó má như ngươi có thể phỉ báng? Huynh ấy và Giang Lai có thâm cừu với nhau, cử động vừa rồi cũng chỉ là vì báo thù mà thôi."

"Ngươi lại cho huynh ấy một cái danh ác như thế? Đây là muốn làm gì?"

Thiếu niên tên Khương Việt này hiển nhiên là người ở vị trí cao đã lâu, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều mang theo vẻ uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống. Dân chúng quanh dưới bộ lý do thoái thác này của y có lẽ cũng thầm cảm thấy lời nói có lý, cộng thêm thân phận cao thượng của đối phương, bọn họ đương nhiên sẽ không hoài nghi.

Mà vị giáp sĩ kia cũng cảm nhận được thái độ chuyển biến của mọi người xung quanh, sắc mặt gã tái nhợt, vội vàng quỳ xuống trước người Khương Việt, sợ hãi nói: "Là tiểu nhân lỗ mãng, đã mạo phạm đường huynh của Thánh tử đại nhân, kính xin Thánh tử đại nhân đại nhân đại lượng tha thứ."

"Hừ!" Khương Việt nghe vậy hừ lạnh một tiếng, lại không tỏ ý kiến gì đối với lời nói của giáp sĩ kia.

Tên giáp sĩ thấy thế trong lòng càng thêm sợ hãi, gã không dám nhiều lời, chỉ có thể cúi đầu chính mình xuống thật sâu, e sợ lại có nửa điểm hành động khiến đối phương không vui.

Mà lúc này thiếu niên kia lại cất bước về phía trước, một cước đá văng giáp sĩ nọ, trong miệng nói: "Ta biết ngươi cũng là vì lo lắng an nguy của Yển Quang thành, việc này ta tạm thời ghi nhớ, không báo cáo với Thánh hậu đại nhân, nhưng nếu còn có lần sau..."

Lời Khương Việt vẫn còn chưa nói hết, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ, giáp sĩ kia nghe đến chỗ này như được đại xá, vội vàng liên tục gật đầu: "Tiểu nhân nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi, cảm tạ Thánh tử đại nhân."

Dứt lời gã liền vội vàng dẫn đám thủ hạ lui xuống.

Dân chúng chung quanh thấy Khương Việt đi tới, cũng cực kỳ tự giác tránh đường cho y, mà trong ánh mắt nhìn về phía đối phương tràn ngập cực kỳ hâm mộ cùng với kính sợ.

"Đường huynh, đệ biết huynh sốt ruột báo thù, nhưng bệ hạ cũng tốt, Thánh hậu đại nhân cũng được, muốn giữ tên ác nhân này lại là do còn có chỗ trọng dụng, huynh tạm thời đừng nóng nảy, sớm muộn gì đệ tất sẽ tru diệt tên tặc nhân này." Khương Việt đi tới trước mặt Lý Định Hiền, đưa tay nắm chặt tay gã, nói.

Lúc này Lý Định Hiền cũng phục hồi tinh thần lại từ biến cố trước đó, dù sao gã cũng coi như cơ trí, mặc dù không rõ cử động của đối phương là ý gì, nhưng tình cảnh trước mắt hiển nhiên thúc ép gã phải phối hợp với đối phương diễn trò này, cho nên gã chỉ có thể trâm mặt khẽ gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều. Mà Khương Việt nhận được câu trả lời của Lý Định Hiền chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó ánh mắt đảo qua từng người một, cuối cùng không sai lệch mà rơi vào trên người Từ Hàn. Khi đó, nụ cười trên mặt y lại nặng thêm một phần, lại nói: "Ta biết chư vị cũng là vì muốn đền đáp cho Đại Sở mới đến Yển Quang thành này, chắc hẳn một đường phong trần mệt mỏi còn chưa kịp tìm được nơi đặt chân."

Nói xong y lại tiến lên một bước đi tới trước mặt Từ Hàn, giống như lúc trước vươn tay nắm tay hắn thật chặt, hai đầu lông mày ngược lại tràn ngập vẻ nhiệt tình có bằng hữu từ phương xa tới.

"Chư vị đã là bằng hữu của huynh trưởng, đương nhiên cũng là bằng hữu của Khương Việt ta, ngày mai ta thiết yến ở trong phủ, xin chư vị chớ chê, đến lúc đó nể mặt quang lâm hàn xá." Nói xong Khương Việt lại liếc nhìn Từ Hàn một cái thật sâu, lúc này mới quay người rời đi.

Đợi đến khi đám người đi xa, mọi người đứng tại chỗ mới tỉnh ngộ lại.

"Đây là" Sở Cừu Ly tính tình thoải mái nhất, cũng là người đầu tiên ghé đến trước mặt Từ Hàn, vẻ mặt nghi hoặc muốn hỏi.

Chỉ là lời này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị Từ Hàn đưa tay che lại, hắn nháy mắt với Sở Cừu Ly, cười nói: "Sở đại ca, nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện." Nói xong ánh mắt còn có ý liếc nhìn bốn phía.

Mọi người hiểu ý, bên trong Yển Quang thành này đám dân chúng cùng chung mối thù. Nếu như những lời nói này truyền vào tai họ thì sẽ không tránh khỏi tai họa. Sở Cừu Ly cũng vội vàng bịt kín miệng của mình lại, sau đó lắc mạnh đầu, ra hiệu y nhất định sẽ quản được cái miệng của mình.

Từ Hàn thấy y như vậy, không khỏi lắc đầu.

Hắn cười nói: "Đi thôi, chúng ta cũng nên tìm chỗ ở rồi."

Dứt lời hắn lại dừng bước, ánh mắt chợt nhìn về phía đám người đã đi xa, lại nói: "Yển Quang thành này..."

"Ha ha, có chút ý tứ.....

Vừa tìm được một khách sạn vắng vẻ, mọi người thanh toán tiền cơm, đi vào trong đó.

"Tiểu Hàn, rốt cuộc tên kia là ai?" Mà Sở Cừu Ly đã kìm nén cả đoạn đường, không thể nào nhãn nại được nữa, sau khi đi vào phòng liền tiến đến trước mặt Từ Hàn, hạ giọng hỏi.

Từ Hàn bất đắc dĩ nhìn đại hán với vẻ mặt sốt ruột này, đại khái là có thể tưởng tượng ra được loại chuyện muốn hỏi trên đường đi vừa rồi của đối phương, mà tâm tình muốn nói lại không dám nói như trăm vuốt cào tâm vậy.

Hắn cười khổ lắc đầu: "Ta cũng không biết."

"Vậy tại sao hắn lại giúp chúng ta?" Sở Cừu Ly nghi hoặc gãi gãi đâu, nhưng chợt nhớ tới cái gì, lại làm như có thật thì thào tự nói: "Chẳng lẽ coi trọng mỹ mạo của Sở gia gia?"

Lời này vừa ra khỏi miệng, Mông Lương đang ngồi uống trà một bên bỗng nhiên thân thể chấn động. Một ngụm nước trà còn chưa nuốt xuống phun ra từ miệng y, không chút sai lệch phun đầy khuôn mặt Phương Tử Ngư ngồi ở đối diện.

Phương đại tiểu thư lập tức lâm vào cơn giận lôi đình, giương nanh múa vuốt vọt tới trước người Mông Lương, thật đáng thương cho Mông đại thiếu gia mới mua bộ quần áo thứ hai, ngay sau Huyền nhi lại bị hủy trong tay Phương Tử Ngư.

"Tiểu vương gia vừa nói, đám phạm nhân trên xe rốt cuộc là ai vậy?"

Từ Hàn sớm đã quen thuộc với tính tình của đám người này, hắn cũng không quan tâm gà bay chó chạy, mà chỉ nhìn thẳng về phía Lý Định Hiền sắc mặt buồn rầu đứng bên cạnh, đôi mắt trầm xuống hỏi.

Giọng điệu của hắn có chút bất thiện, bởi vì Lý Định Hiền xúc động khiến bọn họ suýt nữa lâm vào hiểm cảnh. Đương nhiên Từ Hàn sẽ không cho vị tiểu vương gia này sắc mặt tốt.

Lý Định Hiền cũng từ ngữ điệu của Từ Hàn nghe ra ý tứ như vậy. Gã phẫn hận nhìn hắn một cái, cũng không nguyện ý tiếp nhận câu hỏi "đề ra nghi vấn" này.

Từ Hàn lại không vì vậy mà tức giận, hắn tùy ý bưng trà trên bàn lên, nhẹ nhàng nhếch miệng nói: "Theo quy củ mà nói, việc đi sứ Đại Chu toàn cần tiểu Vương gia cùng Vương gia phối hợp. Nếu như hai vị cứ ra vẻ ta đây như vậy, việc đi sứ Đại Chu chỉ sợ hai vị phải đổi người khác rồi."

Lời này không nghi ngờ gì đã chọc trúng nỗi đau của cha con Lý Định Hiền. Lý Mạt Đỉnh lập tức hung hăng trừng con mình một cái.

Tuy lúc này trong lòng Lý Định Hiền cũng có trăm ngàn điều không muốn, nhưng vẫn nói: "Người nọ là con trai của quốc trụ Giang Chi Thần, Giang Lai."

"Hả?" Từ Hàn nghe vậy hơi biến sắc: "Giang Chi Thần rõ ràng đã đầu hàng Thôi Đình, hơn mười vạn đại quân trong tay lão cùng với vùng đất Cảnh châu đều là những bộ phận trọng yếu của Đại Sở bây giờ. Giang Chi Thân không nói có công khai triều với Đại Sở, nhưng dù sao cũng được coi là trọng thần phù trợ, vì sao con trai lão lại rơi vào tình cảnh như thế?"

"Trước kia ta thường lui tới cùng Giang huynh, Giang huynh làm người trung hậu, xưa nay có chí báo quốc. Có lẽ không cam lòng bị quyền thế dụ dỗ như phụ thân hắn, làm răng nanh cho tên Hoàng đế vong Sở khốn nạn kia, cho nên mới gặp phải cảnh này." Lý Định Hiên vừa nói đến câu nói kia, hai đầu lông mày lại trào ra vẻ không cam lòng.

Từ Hàn cũng không tỏ ý kiến gì với cách suy đoán này của Lý Định Hiền, hắn khẽ gật đầu rồi không dây dưa nhiều với vấn đề này nữa.

"Vậy chúng ta có đi yến hội ngày mai không?" Lúc này Sở Cừu lại hỏi.

Từ Hàn nhìn thoáng qua đại hán vẻ mặt đầy băn khoăn này, cười hỏi: "Sở đại ca muốn đi không?”

Dường như nhận thấy Từ Hàn phát giác được tâm tư mình, trên mặt Sở Cừu Ly lộ ra vài phần quẫn bách khi tiểu tâm tư bị người ta đâm phá, nhưng rất nhanh y vẫn nói: "Ngươi xem, suốt đoạn đường này chúng ta đi tới, vì tránh tai mắt người mà phần lớn là màn trời chiếu đất, cũng chưa ăn được mấy miếng thịt, còn con chó đen này thì ngươi lại không cho thui, ta thấy tên tiểu tử Khương Việt kia là một đại nhân vật, có lẽ tiệc rượu mà hắn bày ra chắc sẽ không quá kém..."

Người trên đời vì chút ham muốn miệng lưỡi mà ngay cả mạng cũng không cần, nghĩ cũng chỉ có một mình Sở Cừu Ly rồi.

'Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn!" Lời này ra khỏi miệng, đương nhiên đám người không kìm được khiển trách. Tiểu Mười chín ở một bên không những thế còn đi lên trước, chỉ vào mũi Sở Cừu Ly quát mắng.

Dáng vẻ ông cụ non kia phối hợp với khuôn mặt ngây thơ của nàng, không có bao nhiêu uy hiếp đáng sợ, ngược lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người là, Sở Cừu Ly lại giống như cực kỳ sợ hãi tiểu Mười chín, khi đó y co rụt cổ lại, thu hồi bài trường văn đại luận kia.

Người ngoài không cảm nhận được dị thường bên trong, nhưng Từ Hàn lại không khỏi nhìn hai người tiểu Mười chín cùng Sở Cừu Ly một cái, dường như từ sau trận đại chiến ở Hoành Hoàng thành kia, quan hệ giữa hai người trở nên có chút vi diệu. Có điều hắn còn chưa kịp nghĩ rõ ràng trong đó, Phương Tử Ngư bên cạnh cũng đã xử lý xong chuyện Mông Lương chọc giận mình, nàng cau mày đi tới trước mặt Từ Hàn nói: "Ta cũng cảm thấy tiểu tử kia có chút cổ quái, chúng ta với hắn không thân không quen, hắn lại ra tay giúp chúng ta, chẳng lẽ còn tính toán khác."

Thấy mọi người nói như vậy, trên mặt Sở Cừu lập tức hiện lên vẻ khổ sở, có vẻ như đang âm thầm tiếc hận món ngon rời xa cái miệng mình.

"Lời này không ổn." Nhưng ngay lúc này, Từ Hàn lại lắc đầu, cười nói: "Nếu người ta đã giúp chúng ta, vậy quy củ tri ân báo đáp vẫn phải nói đấy."

" Ân công đã mời, sao chúng ta có thể để cho người ta mất hết mặt mũi."

Từ Hàn nói xong, lấy từ trong ống tay áo ra một thứ, đặt trước mắt mình, cẩn thận đánh giá.

Đó là thứ mà Khương Việt vừa mới cầm lấy tay đưa cho hắn.

Vật kia là một mai tiên đồng.

Một mai tiên đồng mà Từ Hàn từng quen biết.
Bình Luận (0)
Comment