Chương 10: Yến Quang thành.
Chương 10: Yến Quang thành.Chương 10: Yến Quang thành.
Yển Quang thành là châu quận Cảnh châu.
Nó không phải là con đường tất yếu phải đi để xuyên qua Liêu châu, nhưng lại là con đường gần nhất.
Từ Hàn cũng không nguyện ý vì tiết kiệm chút thời gian mà đi theo con đường có thể sẽ có biến số. Cho dù cha con Lý Định Hiền hi vọng thuận tiện tra xét tình trạng một phen thì suy nghĩ này cũng không hề thay đổi.
Điều thực sự khiến cho Từ Hàn thay đổi tâm tư chính là hai ngày trước mọi người nghỉ ngơi, chẳng biết vì sao Phương Tử Ngư lại hào hứng, cầu xin Mông Lương đưa thanh kiếm trên lưng cho nàng nhìn một cái.
Vị đại thiếu gia này sao có thể chịu được lời khẩn cầu của giai nhân trong mộng, sau vài lân giả mù sa mưa cự tuyệt, cuối cùng đành vứt côn đầu hàng, đưa thanh kiếm trên lưng tới trước mặt Phương Tử Ngư.
Mà khi Phương Tử Ngư mở tấm vải trắng bọc trên thân kiếm, lộ ra thân kiếm màu tím bên dưới, hai mắt Từ Hàn ở bên cạnh cũng ngưng tụ lại, lập tức ngửi thấy một mùi vị quen thuộc từ trên thân thanh trường kiếm này.
Hắn có chút thô lỗ đoạt lấy thanh kiếm từ trong tay Phương Tử Ngư, sau một hồi dò xét cẩn thận, thần sắc cổ quái nhìn vê phía Mông Lương.
Đối phương dường như rất minh bạch ý hỏi thăm trong ánh mắt hắn, chỉ là nhàn nhạt gật đầu nhẹ, cũng không nhiều lời.
Đêm hôm đó, sau khi mọi người ngủ ở khách sạn, Từ Hàn một mình đứng dậy đi vào đại sảnh khách sạn, mà đúng là có ăn ý, Mông Lương cả người mặc áo đen cũng đã sớm đứng chờ hắn ở đây.
Thấy Từ Hàn đến, đối phương đứng dậy, mỉm cười với Từ Hàn, nói: "Đi thôi?"
Từ Hàn gật đầu, sau đó hai người liền cất bước đi dạo trong thành nhỏ cách Yển Quang thành không đến ba trăm dặm.
Hai người đối thoại cũng không dài, không hề để tâm thăm dò mà thẳng vào chính đề, đơn giản sáng tỏ.
"Vậy thanh kiếm kia là..."
"Nghiệt Long."
"Vương Dương Minh bảo sư huynh mang tới?"
"Ừm"
"Vì sao?"
"Không biết, ta không thể đoán được tâm tư của lão già này."
"Đệ nghĩ có lẽ đệ biết một chút."
"Hả?"
"Kiếm Lăng có phiền toái... phiên toái rất lớn"...
So với trên đường phố Phượng Hà trấn tìm không thấy người đi đường, Yển Quang thành coi như là nơi phồn hoa.
Đương nhiên, trấn nhỏ biên cảnh sẽ không thể nào so sánh được với châu quận. Nhưng kể từ lúc bước vào Yển Quang thành, mọi người đều cảm nhận được một cỗ khí tức hoàn toàn khác biệt với những thành trấn khác ở Cảnh châu.
Trên tường thành cắm đầy cờ đen chữ Sở, trên đường mặc dù người buôn bán lui tới không dứt, nhưng gần như bên cạnh sạp của từng cửa hàng đều tung bay lá cờ đen nọ. Mọi người đi trên đường phố, bất kể người đi trên đường hay tiếng trò chuyện từ trong quán rượu hai bên đường truyền đến. Người được nhắc đến nhiều nhất chính là hoàng đế bệ hạ của Đại Sở thánh minh như thế nào, Đại Sở triều sớm muộn gì cũng nhất thống thiên hạ, cùng với chuyện con của mình trải qua tẩy lễ trở thành Thánh binh ở Thánh phủ ra sao, đương nhiên mỗi lần có người đề cập đến việc này, mọi người bên cạnh đều không tránh được đưa ánh mắt hâm mộ nhìn người nọ.
Nếu người không rõ nội tình tới nơi này, phần lớn đều sẽ theo bản năng cho rằng vị Hoàng đế Đại Sở này tất nhiên là vị đế vương có phương pháp trị quốc, an yên lòng dân.
Mà Từ Hàn hết lân này tới lần khác lại nghe được một mùi khác biệt trong những câu nói tùy ý này —— trên đời này làm gì có Hoàng đế được người ta yêu thích như thế? Con người không ai hoàn mỹ, cho dù là Thánh nhân cũng có người nghĩ trăm phương ngàn kế vạch ra tật xấu của họ, huống chi là một vị Hoàng đế mất nước một nửa đường đăng cơ, đại đa số người chưa từng thấy mặt?
Nhưng những bách tính này phàm là nhắc tới chuyện liên quan tới vị Hoàng đế kia, hai đầu lông mày của bọn họ đều lộ ra vẻ sùng bái gần như cuồng nhiệt, chỉ một chút này đã đủ để cho người ta sinh lòng nghi hoặc.
Mọi người ở đây đều nhận ra điểm này, bọn họ nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc trong ánh mắt của đối phương.
"Thánh binh giá lâm!" Mà đúng lúc này, cách đó không xa chợt truyền đến một tiếng hô to.
Đám người lập tức sôi trào, bất kể là người đi trên đường, hay là thực khách, chủ quán trong khách sạn lúc này đều buông bỏ chuyện trên tay đồng loạt nhìn lại phía thanh âm kia truyền đến.
Chỉ thấy hàng trăm giáp sĩ mặc giáp đen ở ngay đầu phố cất bước mà đến, mà phía sau bọn họ thì có ước chừng hơn mười người thiếu niên áo trắng đi theo. Sắc mặt bọn họ yên lặng, khí tức quanh thân nội liễm, mà không ngoại lệ là Từ Hàn đều ngửi được hương vị đặc hữu của bán yêu ở trên người bọn họ, nghĩ đến những thiếu niên này không thể nghi ngờ chính là cái gọi là Thánh binh kia.
"Đây chính là những thiếu niên hôm nay thành công trở thành Thánh binh sao?" Bách tính vây quanh hai bên đường phố bắt đầu chỉ vào đội ngũ kia, luôn mồm thảo luận.
"Đúng vậy, thật là may mắn, có thể trở thành Thánh binh dốc sức vì bệ hại"
"Đáng tiếc đứa bé nhà ta không sống qua được cửa ải này."
"Đó cũng là vinh hạnh của nó, đứa nhỏ nhà ta còn ba tháng sẽ tròn mười tuổi, đến lúc đó ta cũng phải đưa nó vào Thánh phủ, cho dù chết cũng phải cần tận trung vì bệ hạ."
Cuộc trò chuyện của dân chúng xung quanh từ khi đó truyền vào tai đám người Từ Hàn. Sắc mặt của mọi người càng lúc càng cổ quái, nếu như lúc trước đàm luận về mỹ danh của vị Hoàng đế Đại Sở kia, những dân chúng nó dường như thật lòng khâm phục, nhưng bọn họ lại xếp sinh tử của con mình dưới vinh quang của vị Hoàng đế bệ hạ nọ, vậy trong đó tồn tại quá nhiều quỷ dị.
Phải biết rằng Đại Sở thành lập cũng mới chỉ gần hai tháng, đối phương làm thế nào để thuần phục được những thần dân Đại Hạ kia, thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thánh nhân từng nói, thiên lý chỉ cần người muốn, trong thời gian hai tháng làm dân chúng hoàn toàn quên đi sự thật từng là con dân Đại Hạ, lại sùng bái cuồng nhiệt vị Hoàng đế bệ hạ kia, loại phương pháp thống trị gần như diệt hết dục vọng người ta này, tuy được cho là chuyện người thống trị tha thiết ước mơ, nhưng lại không có bất cứ kẻ nào thật sự làm được.
"Bái kiến Thánh binh đại nhân!"
"Bệ hạ vạn tuết"
Ngay lúc Từ Hàn nghĩ tới đây, đám người lại hô to lên một tiếng, đội ngũ Thánh binh kia dĩ nhiên đã đi tới trước mặt đám người, đám dân chúng tự phát hô to như vậy, sau đó quỳ xuống.
Điều này làm cho đám người Từ Hàn như hạc đứng giữa bầy gà hết sức chói mắt. Đám giáp sĩ đi phía trước đám người cũng đồng loạt đưa ánh mắt ngoan lệ nhìn sang bọn họ. Từ Hàn khôi phục tinh thần vội vàng kéo đám người quỳ gối xuống, dù sao bọn họ đến Yển Quang thành này còn có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành, bọn họ sớm bị người có tâm để trong mắt cũng không phải chuyện tốt.
Mọi người đều rất thông minh, lúc này mới khôi phục tinh thần, vội vàng khom người xuống. Chỉ có vị tiểu vương gia Lý Định Hiền kia có vẻ không cam lòng, không cúi người xuống trước tiên. Mãi tới khi Lý Mạt Đỉnh bên cạnh gã nhỏ giọng mắng vài câu, gã mới không cam lòng quỳ.
Lúc những Thánh binh kia đi ngang qua đám người Từ Hàn, bách tính xung quanh bọn họ lúc này đều vang lên từng đợt kinh hô, bầu không khí có thể nói là cuồng nhiệt đến đỉnh điểm. Từ Hàn hơi ngẩng đầu, quan sát kỹ những Thánh binh nọ, muốn từ trên người bọn họ cảm ứng ra thứ gì đó. Chuyện như vậy hắn làm cực kỳ bí mật, ít nhất trong mắt hắn, trừ phi là đại năng Tiên nhân cảnh, nếu không tuyệt đối không thể phát giác được khí tức của hắn.
Nhưng khi thần thức của hắn vừa chạm vào những Thánh binh kia, một thiếu niên có vẻ ngoài lớn tuổi nhất trong hơn mười Thánh binh chợt nhướng mày, không ngờ lại đưa mắt nhìn về phía hắn.
Từ Hàn giật mình, vội vàng thu hồi thần thức, đồng thời cúi đầu xuống.
Khi đó vị thiếu niên kia nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó lại xoay đầu.
Từ Hàn đương nhiên cảm nhận được điểm này, hắn nghi hoặc vì sao vị thiếu niên kia có thể phát giác được sự tồn tại của mình, đồng thời cũng thầm có chút sợ hãi. Hắn cảm thấy đối phương sợ rằng đã nhận ra cử động lúc nãy của hắn...
Lúc này trong đám người bỗng vang lên từng trận xôn xao, chỉ là không giống như lời ca ngợi lúc trước, tiếng ôn ào vang lên lần này là tiếng mắng điên cuồng.
"Chính là hắn!"
"Lại là tên tặc nhân này, dám cản trở đại nghiệp của bệ hại"
"Đúng! Nghe nói hắn ta còn có ý đồ phá hủy Thánh phủ, may mắn là các vị Thánh binh đại nhân tắm máu chiến đấu hăng hái, cuối cùng đã bắt được thằng nhãi này."
Đám người nghị luận như vậy, từng đợt chửi rủa không lọt tai cũng lập tức nổi lên, đám người Từ Hàn cũng đồng loạt giương mắt nhìn lên, đã thấy đi sát sau đội ngũ Thánh binh thật dài kia là một xe chở tù binh, trên xe là một thiếu niên hơn hai mươi tuổi. Giờ phút này tóc tai y bù xù, trên quần áo có thể thấy được sớm đã ngưng kết vẩy máu, hiển nhiên đã bị thương nặng.
Sắc mặt của y có chút tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, nhưng chỗ sâu ảm đạm này lại ẩn giấu một đạo bi ai cùng với phẫn nộ không cam lòng cùng tồn tại.
Đám người quát mắng dường như cảm thấy không hả giận, thế là một ít người bán hàng rong bắt đầu lấy ra vật mình buôn bán, từ trứng gà cho đến rau cải trắng, từ nước canh đến nước gạo, khi đó đều bị đám người phẫn nộ ném lên xe tù, người trẻ tuổi vốn đã uể oải bị những sự vật này đánh cho tái nhợt mặt mày.
"Giang huynh!" Nhưng ngay lúc này, Lý Định Hiên bên cạnh Từ Hàn phát ra một tiếng thét kinh hãi, gã hét to một tiếng, bỗng nhiên đứng người lên, điệu bộ dường như muốn tiến tới.
May mắn là Từ Hàn ở bên nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đưa tay ngăn lại.
Nhưng dù vậy, giáp sĩ trước đó còn nghi ngờ đám người Từ Hàn vẫn phát hiện Lý Định Hiền có dị động.
"Làm cái gì!" Giáp sĩ kia quát to một tiếng, hơn mười người đồng loạt xông tới, đao kiếm sáng loáng rời vỏ, mũi nhọn trực chỉ đám người Từ Hàn.
Đội ngũ đang trùng trùng điệp điệp đi tới lập tức dừng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía đám người Từ Hàn.
"Vừa rồi liên cảm thấy không đúng, các ngươi chính là đồng bọn tặc nhân này sao?" Giáp sĩ cầm đầu lạnh nhạt nhìn đám người Từ Hàn, trâm giọng quát.
Lời vừa nói ra, chớ nói những giáp sĩ xung quanh, ánh mắt đám dân chúng nhìn về phía đám người Từ Hàn cũng trở nên âm lãnh. Trong ánh mắt bọn họ lóe ra ý vị tựa như hận không thể chém đám người Từ Hàn thiên đao vạn quả ngay tại chỗ vậy.
Từ Hàn nhíu mày, nhìn chằm chằm giáp sĩ xung quanh.
Những người này đương nhiên không cách nào giữ hắn lại, nhưng một khi hắn động thủ, nhất định sẽ khiến cho người để ý, vậy thì sẽ chôn xuống tai họa ngầm không nhỏ đối với mục đích đi đến Yểm Quang thành thậm chí là đi sứ ở Đại Chu.
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Hàn trầm xuống, nhưng hắn cũng tuyệt không phải hạng người có suy nghĩ nông cạn, sau khi làm ra một ánh mắt với mọi người xung quanh, hắn đang muốn kích khởi kiếm ý quanh thân xuất thủ.
Nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm lại đột nhiên truyền đến.
"Chờ một chút."
"Mấy người này là bằng hữu của tại hạ, ta nghĩ trong này có hiểu lầm hay không?”
Đám người Từ Hàn sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn về phía giọng nói kia truyền tới, đã thấy trong đám Thánh binh có một vị thiếu niên đang cười khanh khách nhìn bọn họ.
Từ Hàn nhớ rất rõ, thiếu niên này chính là người vừa nhận ra thần thức của mình lúc trước...