Chương 9: Dạ thoại
Chương 9: Dạ thoạiChương 9: Dạ thoại
Tháng tám ở Cảnh châu, gió đêm đã mang theo một chút mát mẻ.
Quái vật từ bán yêu hóa thành kia đã bị Từ Hàn giết chết, thi thể bị mọi người vùi lấp, bóng đêm đang thâm sâu, mọi người đều đã ngủ say. Trong đêm yên tĩnh chỉ có lá cây rung động xào xạc do gió đêm bốn phía thổi tới.
Lại một trận gió đêm phất qua, Huyền nhi núp vào trên người Ngao ô chợt ngẩng đầu lên, trong con ngươi màu hổ phách của nó lấp loé quang mang, nhìn về phía một chỗ trong đám người đang ngủ say.
Chỗ đó thiếu niên mặc áo gai chợt ngồi dậy.
"Meo ô" Huyền nhi phát ra một tiếng khẽ gọi, thiếu niên kia cũng có cảm giác, vào lúc đó gã quay đầu nhìn về phía nó.
"Suyt." Gã im lặng quay về phía Huyền nhi, Huyền nhi cũng có chút rụt rè, nhưng ánh mắt nhìn về phía thiếu niên kia vẫn tràn ngập cảnh giác.
Thiếu niên áo gai thấy thế hơi có chút kinh ngạc, dường như bởi vì chưa bao giờ thấy qua con mèo đen có linh tính như thế, nhưng rất nhanh gã thu hồi phần kinh ngạc này, một mình đứng dậy đi tới bên đống lửa ngồi xuống, nhìn xem đống lửa kia suy nghĩ xuất thần.
Huyền nhi thấy vậy ngược lại buông xuống một chút đề phòng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú nơi này.
Nhưng một lát sau, chỗ mọi người nghỉ ngơi sau lưng lại truyền tới một trận tiếng động xột xoạt, lại là Từ Hàn từ trong đám người ngồi dậy. Hắn nhẹ nhàng cất bước đi tới bên cạnh thiếu niên áo gai, ngôi xuống ngay bên cạnh gã. Huyền nhi thấy Từ Hàn đến, dường như lúc này mới an tâm, lại cúi đầu cuộn mình trên người Ngao ô, ngủ thật say.
Thiếu niên áo gai nghiêng đầu nhìn Từ Hàn ngồi bên cạnh mình một chút, ngoài dự đoán của mọi người là gã mở miệng nói: "Con mèo này của ngươi không tệ."
Từ Hàn nghe vậy sững sờ, cũng không nghĩ tới câu đầu tiên của Lưu Sanh chính là như vậy. Còn không đợi hắn đáp lời, Huyền nhi ngồi trên người Ngao ô lại đứng lên, tung người nhảy nhót, không ngừng cọ cọ vào người Từ Hàn. Còn ánh mắt híp lại nhìn về phía Lưu Sanh, tựa như đang nói: "Tiểu tử, ngươi rất có ánh mắt."
Từ Hàn thấy Huyền nhi biểu hiện như vậy cũng có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ sống chung với đám người dở dở ương ương lâu quá, bây giờ cũng đã truyền nhiễm cho Huyền nhi rồi
Hắn sờ sờ đầu Huyền nhi, sau khi trấn an tiểu tử vênh váo tự đắc này, mới lên tiếng: "Tiểu tử này theo ta đã bốn năm năm rồi, cũng coi như là thân nhân quan trọng nhất của ta."
Lưu Sanh nghe vậy khẽ gật đầu, liền một mình nhìn về phía đống lửa kia ngơ ngác xuất thần.
Từ Hàn có lòng muốn nói gì đó với gã, nhưng mấy năm không gặp, cộng thêm Lưu Sanh cũng quên hết mọi chuyện trong quá khứ, hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không tìm được một chủ đề để nói chuyện với nhau.
Ngược lại sau khi im lặng một hồi lâu, Lưu Sanh lại nói tiếp: "Như vậy rất tốt, ngươi có bằng hữu tốt nhất ở bên cạnh, cũng có thân nhân quây quần sớm chiều. Ta cho rằng trên cõi đời này đã không có chuyện gì tốt hơn nữa" Nói đến chỗ này, Lưu Sanh chợt quay đầu nhìn về phía mọi người đang ngủ say, mỉm cười: "Không giống ta, ngay cả trí nhớ quá khứ cũng không có." Sắc mặt Từ Hàn biến đổi. Từ sau khi Lưu Sanh thức tỉnh, không chỉ quên sạch trí nhớ trong quá khứ, mà ngay cả tất cả mọi chuyện xảy ra ở Sâm La điện gã cũng đều như quên đi. Chỉ mơ hồ nhớ lại chuyện Từ Hàn cứu gã ra khỏi tay Nguyên Tu Thành...
Từ Hàn thấy hắn như vậy, trong lòng đương nhiên cũng có chút không vui, hắn hỏi: "Lẽ nào ngươi thật sự không có chút ấn tượng nào đối với việc trước kia sao?"
"Ừm"' Lưu Sanh gật đầu, cũng không kiêng dè gì khi nhắc đến chuyện này.
"Đợi đến Đại Chu, gặp lại huynh muội Lưu Tiêu và Lưu Mạt, ngươi nhất định sẽ nhớ ra vài thứ." Từ Hàn vội vàng trấn an.
Nhưng có lẽ là do Từ Hàn vốn không giỏi chuyện này, tâm tình của Lưu Sanh dường như cũng không vì vậy mà chuyển biến tốt đẹp, gã chỉ khẽ gật đầu một lần nữa, nói: "Mong là vậy."
Bầu không khí lập tức chìm vào trâm mặc.
Lúc này Từ Hàn chợt có chút nhớ nhung Diệp Hồng Tiên. Hắn nghĩ có lẽ dùng tâm tư khéo léo của nàng sẽ có biện pháp giúp Lưu Sanh được.
Thế nhưng may là hôm nay Lưu Sanh dường như có nhiều cảm xúc, sau trăm hơi thở trâm mặc, gã chợt mở miệng nói: "Thật ra ngươi nói với ta nhiều chuyện liên quan tới ta như vậy, bất kể là trước khi trở thành bán yêu, hay chuyện xảy ra khi đã trở thành loài vật kia, đối với ta mà nói hoàn toàn là thứ xa lạ, giống như những chuyện kia... những người kia đều là thứ mà ta chưa bao giờ gặp, cũng chẳng hề trải qua. Thậm chí ta còn cảm thấy... có lẽ ta cũng không phải tên A Sanh mà ngươi nói, chỉ là trùng hợp sinh ra y như hắn mà thôi."
Đại khái là lân đầu tiên nghe Lưu Sanh nói ra nhiều lời như vậy sau khi Từ Hàn nhìn thấy gã lần nữa.
Hắn cười cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không nhận sai, a Sanh chính là a Sanh, mặc kệ ngươi có nhớ hay không, ngươi đều là bằng hữu tốt nhất của ta. Ta từng cho rằng ngươi đã chết, nhưng khi đến gặp ngươi lần đầu tiên ở Lộc Giác Nguyên, ta đã biết ngươi chính là A Sanh, cho nên ngươi chớ lo lắng, ta nhất định sẽ cho ngươi nhớ lại tất cả những chuyện này."
Lưu Sanh ngẩn người nhìn về phía Từ Hàn, ánh mắt khi chạm đến nụ cười sáng lạn trên mặt hắn thì lại ngưng trệ.
Cũng không biết có phải là nụ cười trên mặt Từ Hàn quá mức rực rỡ hay không, hay là do lời nói của hắn đã đả động đến nội tâm của gã, trên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên này vậy mà mơ hồ có chút ý cười. Gã nhẹ giọng nói từ đáy lòng: "Cảm ơn."
Nhưng rất nhanh, ý cười còn chưa kịp triệt để nhộn nhạo ra trên mặt gã thoáng cái lại tan rã xuống.
Gã nói: "Ta muốn ngươi đáp ứng ta một việc."
"Ừ. Ngươi nói đi." Từ Hàn không chút nghĩ ngợi đáp lại.
Lưu Sanh lại quay đầu nhìn về phía đống lửa đang cháy kia, trong miệng phun ra một câu Từ Hàn có nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới: 'Nếu như có một ngày, ta muốn ngươi giết ta, ngươi nhất định phải làm."
"Cái gì?" Với tâm tính của Từ Hàn, sau khi nghe thấy lời ấy, giọng điệu của hắn bỗng nhiên cao hơn vài phần.
Nhưng Lưu Sanh lại tựa như không cảm nhận được nội tâm Từ Hàn giờ phút này đang cuôn cuộn như vậy, gã vẫn nhìn đống lửa kia, dùng ngữ điệu bình tĩnh tiếp tục nói: "Ngươi có biết vì sao hôm nay ta phải giết mấy tên giáp sĩ kia không?"
"Ngươi nhớ lại chuyện xảy ra trong Sâm La điện lúc trước?" Từ Hàn nén bất an xuống, mở miệng đáp lại.
Lưu Sanh lại lắc đầu: "Ngay lúc thấy hành động của bọn chúng, trong lòng ta quả thật dâng lên một tia nộ khí."
"Không phải vì những gì đã trải qua mà xuất phát từ sự đồng cảm với kẻ yếu, hoặc có thể nói là một loại bản năng người bình thường đều có."
"Nhưng chính tia nộ khí nhàn nhạt này rất nhanh liền biến thành sát cơ cuồn cuộn, trào lên ở ngực của ta, ta căn bản khó có thể khống chế, cho nên ta lựa chọn động thủ phát tiết ra trước khi bị sát cơ kia thôn phệ...
"Cho nên ta giết bọn chúng cũng không phải vì hành vi của đám người này, mà đơn giản là vì ta khi đó muốn giết người... Chỉ thế thôi..."
Từ Hàn nghe đến chỗ này có chút ngạc nhiên, hắn hiểu rất rõ về cảm giác này, nhưng hắn lại không hiểu, rõ ràng là hắn đã rót tinh huyết cho Lưu Sanh, theo lý thì gã hiện tại hẳn là bán yêu hoàn chỉnh mới đúng.
"Đây có lẽ chỉ là...' Hắn đè xuống những nghỉ hoặc nơi đáy lòng, ý đồ an ủi Lưu Sanh.
"Ngươi yên tâm, không đến mức vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không yêu cầu như vậy, dù sao ta cũng muốn sống sót..."
Lưu Sanh lại chen ngang cắt đứt lời Từ Hàn trước khi hắn lên tiếng, khi đó ý cười chưa hiện ra trên mặt lúc này lại chợt hiển hiện trên mặt gã một lần nữa.
Gã nở nụ cười, ánh lửa chiếu sáng nụ cười kia, như hoa nở trong tuyết, chói mắt vô cùng.
Gã mỉm cười nói lại lân nữa.
"Nhưng tiếp tục tồn tại, ta phải sống như một người, dù sao thứ duy nhất ta còn nhớ được bây giờ chính là..."
"Ta là người."