Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 667 - Chương 8: Thánh Binh

Chương 8: Thánh binh Chương 8: Thánh binhChương 8: Thánh binh

Mặt trời đã lặn về tây, sắc trời lờ mờ.

Cạnh khe nước cách Phượng Hà trấn hơn hai mươi dặm, Lý Định Hiền cau mày ngồi xổm bên dòng suối, không ngừng dùng nước suối tẩy rửa hai tay của mình, đại khái là do dùng lực quá mạnh, hai tay của gã đã đỏ lên, hiển nhiên đã nhúng ở chỗ này thật lâu.

Cũng không phải tiểu vương gia có ác tâm gì, mà là thi thể bị Từ Hàn chém thành hình dạng hoàn toàn thay đổi kia quả thực quá mức buồn nôn, đương nhiên buồn nôn nhất chính là thi thể mà Từ Hàn chém xuống chỉ có điểm riêng của nam nhân mới có. Lý Định Hiền cũng biết Từ Hàn làm như thế đơn giản chính là muốn để lại cho người ngoài một cỗ thi thể khó phân biệt nam nữ. Lấy cái này chế tạo giả tượng hai vợ chồng Tiền thị đã chết một cách hoàn mỹ, nhưng hắn rõ ràng có thể chém vật kia thành mảnh vụn, nhưng lại muốn Lý Định Hiền che dấu vật ấy. Tiểu vương gia này xưa nay sống an nhàn sung sướng thực ghê tởm, bởi vậy mới có cảnh tượng Lý Định Hiền lặp đi lặp lại tẩy rửa hai tay ở bên dòng suối này.

"Đau tay lắm à? Muốn Tử Ngư tỷ tỷ nhìn thử giúp ngươi không?" Bên cạnh đống lửa trại đang bùng lên cách đó không xa, Phương Tử Ngư đưa ánh mắt đau lòng nhìn Tô Mộ An. Để bày ra bộ dạng một nhà ba người Tiền gia, Tô Mộ An đã thay quần áo trẻ con treo ở cửa hơn một canh giờ, cũng khó trách Phương đại tiểu thư xưa nay thích trêu chọc người khác lại đau lòng như vậy.

"Không sao." Tô Mộ An lại lắc đầu, ra vẻ ông cụ non nói: "Chút thương tích đó chẳng là gì đối với đao khách cả."

Phương Tử Ngư vốn đang tràn ngập yêu thương không khỏi mất hứng phát tiết, nhưng Mông Lương ở bên cạnh lại chứng kiến cảnh này, trong đầu Mông đại thiếu gia chợt lóe lên linh quang, bước nhanh tới trước mặt Phương Tử Ngư, như được Tiên nhân thể hồ quán đỉnh, y đưa tay tới trước mặt Phương Tử Ngư, vẻ mặt khổ sở nói: "Tử Ngư... nàng nhìn xem vừa rồi ta đánh với Thánh binh kia bị thương chỗ cổ tay, nàng giúp ta nhìn xem có được không?”

Nói xong, Mông Lương mở to hai mắt nhìn Phương Tử Ngư, trong con ngươi tràn ngập chờ mong.

Nhưng sự thật lại chứng minh, không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể tiêu thụ được ái tâm của Phương đại tiểu thư.

Mông Lương kể khổ đổi lấy tiếng rống như sư tử hà đông của Phương Tử Ngư: "Cút!!"

Mông Lương đang kinh hồn bạt vía bị tiếng rống to này dọa cho thân thể lảo đảo, ngã quy trên mặt đất, vừa vặn đập đến chỗ Huyền nhi đang ngủ say.

Huyền nhi giật mình tỉnh lại lập tức lâm vào trong cơn giận đùng đùng. Nó cong người, nhảy lên trên người Mông Lương, móng vuốt bay múa trong nháy mắt đã xé rách quần áo của Mông đại thiếu gia ra vài đường.

Ngao ô cũng bị tiếng động như vậy làm cho bừng tỉnh, nó lè lưỡi không ngừng chạy quanh chỗ một người một mèo này, dường như rất thích cảnh tượng như vậy.

Chỉ là nó không biết, sau lưng có hai ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú vào mình.

"Hai mươi cân." Sở Cừu Ly trâm giọng nói.

"Không đúng, phải hai mươi lăm cân." Lý Mạt Đỉnh nói như vậy.

"Nướng thui chắc không tệ." Sở Cừu lại nói.

"Lời ấy sai rồi, xào lăn mới đỉnh nhất." Vị vương gia kia mở miệng phản bác. Hai người kẻ xướng người hoạ, ánh mắt nhìn về phía Ngao ô dần dần trở nên cực nóng.

Ọt ọt! Mới vừa nói xong, bụng hai người liền đồng thời truyên đến một tiếng "trường minh" —— vừa rồi ở trong quán trọ Tiền gia, hai người vẫn chưa kịp ăn uống qì...

Lưu Sanh ngồi bên kia nhìn mọi người, lại quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, sắc mặt cổ quái hỏi: "Bọn họ ngày thường cũng như vậy sao?”

Từ Hàn cười khổ, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Thỉnh thoảng mới gặp."

"Ừm”" Lưu Sanh khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Lúc này trong một cái túi vải sau lưng hai người truyền đến một trận thanh âm, bao tải kia không ngừng phồng lên, giống như bên trong chứa vật sống gì đó.

"Tỉnh rồi." Lưu Sanh liếc mắt nhìn bao tải kia, mở miệng hỏi.

"Ừ" Từ Hàn gật đầu.

Lưu Sanh lại hỏi: "Ngươi muốn xử lý hắn như thế nào?"

"Nhìn kỹ đã rồi hãng nói." Từ Hàn đứng dậy đi tới trước cái túi vải kia, một thanh trường kiếm trắng như tuyết được hắn nắm trong tay. Sau đó hàn quang chợt hiện, cái bao kia liền bị hắn chém đứt, lộ ra thân ảnh ở bên dưới.

Đó là một vị nam tử, nói đúng hơn là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi. Giờ phút này tay chân của y đều bị dây thừng trói chặt, trong miệng cũng bị nhét một đống vải lớn, xem bộ dáng chắc là khăn lau bàn.

Y không ngừng vặn vẹo thân thể, dường như muốn tránh thoát ràng buộc này, mà giữa hai đầu lông mày cũng tràn ngập vẻ giận dữ, trong con ngươi hiển hiện hung quang, tựa như hận không thể giết chết đám người trước mặt để giảm đi phẫn nộ trong lòng.

Từ Hàn đã thấy nhiều ánh mắt như vậy, hắn lơ đễnh đi tới trước người thiếu niên nọ, đưa tay gỡ khăn bịt màu đen xuống, đang muốn mở miệng hỏi gì đó.

Nhưng ai ngờ thiếu niên kia lại giành trước quát mắng: "Các ngươi là kẻ xấu, đối nghịch với Hoàng đế bệ hạ, đợi đến lúc bệ hạ phát hiện chuyện này, nhất định sẽ phái người tiến tới bầm thây vạn đoạn các ngươi."

"E rằng không đợi được Hoàng đế bệ hạ của ngươi xuất mã, ngươi đã phải xuống dưới Hoàng Tuyên trước." Lưu Sanh lạnh lùng nói, hiển nhiên gã cũng không có tâm tư phí lời với thiếu niên này.

"Hừ!" Nhưng uy hiếp như vậy lại không có hiệu quả. Thiếu niên kia phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, nói: "Thân là Thánh binh của bệ hạ, chúng ta không chết. Cho dù các ngươi giết ta, ta cũng sẽ không ngừng trùng sinh, mở mang bờ cõi vì bệ hạ, bảo hộ thiên hạ cho Đại Sở."

Thiếu niên kia nói như thế, trong mắt lập tức hiện ra sắc thái cuồng nhiệt gần như vặn vẹo, thậm chí nếu quan sát kỹ cũng không khó phát hiện xung quanh thân thể y mơ hồ có một ít hắc khí hiện lên.

Từ Hàn nghe đến đây không khỏi nhíu mày, hắn vươn tay ra bóp cổ tay thiếu niên này, đối phương mặc dù đang giãy giụa chặt đứt dây thừng trói cánh tay mình, nhưng lực lượng của hắn vô cùng cường đại, vượt xa thiếu niên này.

Hắn dò xét tình huống trong cơ thể thiếu niên, lông mày cũng theo dò xét như vậy mà càng lúc càng nhăn chặt.

Lúc trước hắn đã thăm dò tình huống của vị thiếu niên họ Lỗ này, trước khi được đưa vào Thánh phủ, thiếu niên này cũng không có nửa tấc tu vi, mà trong lúc đánh nhau với hắn trước đó, cho dù cường giả Ly Trân cảnh như Lý Định Hiên cũng phải phí một chút công phu mới bắt được y. Từ Hàn thầm đánh giá, thực lực của thiếu niên này chỉ sợ nằm giữa Ly Trân cảnh và Thiên Thú cảnh, thậm chí bởi vì lực lượng của y đều tập trung vào tu vi thân thể, trên chiến trường hai quân đối chọi nhau, tác dụng của Thánh binh như vậy chỉ sợ còn vượt xa cường giả Thiên Thú cảnh bình thường.

Đây là một chuyện cực kỳ đáng sợ, trong vòng hơn một tháng ngắn ngủi, có thể chuyển hóa một vị thiếu niên không chút tu vi nào thành cường giả Thiên Thú cảnh, đồng thời có thể khiến cho những người này hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của mình, nếu có thể nắm giữ một cánh quân như vậy, đừng quá nhiều, một hai vạn đã đủ, chỉ sợ không cần kiêng ky gì trong thiên hạ này.

Mọi người xung quanh ngay lúc này cũng bị tiếng ồn ào của thiếu niên hấp dẫn qua, bọn họ nhìn về phía Từ Hàn hỏi: "Phát hiện cái gì?"

Từ Hàn trâm mặt nhìn mọi người, chỉ từ miệng phun ra ba chữ: "Là bán yêu."

Trải qua một trận đại chiến tại Hoành Hoàng thành, Từ Hàn cũng đã sớm báo một ít tin tức liên quan tới Sâm La điện cho mọi người nghe, cái gọi là bán yêu hiển nhiên cũng ở trong đó.

Nhưng cho dù nghe nói thiếu niên trước mắt này chính là bán yêu, trên mặt mọi người vẫn không tránh khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Nói như vậy Sở quốc thật sự đã có rất nhiều năng lực chế tạo ra những quái vật này rồi sao?" Lý Mạt Đỉnh là vương gia Đại Hạ nên đương nhiên lập tức phản ứng lại. Lão hiểu rõ, nếu những thứ này có thể chế tạo theo số lượng lớn thì sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với Đại Hạ. Cũng chính bởi vì vậy khi hỏi ra vấn đề này, sắc mặt của lão cũng khó coi đến cực hạn.

Từ Hàn nghe vậy nhìn thoáng qua vị vương gia này, sau đó lại nhìn vào người thiếu niên kia.

Giờ phút này Từ Hàn đã buông tay y ra, thiếu niên mất đi trói buộc, lại dùng sức giãy thoát dây thừng trên chân mình, sau đó y liền đứng lên, trong mắt nổi lên từng trận ánh tím, cao giọng quát: "Bệ hạ vạn tuết"

Sau đó y liền lao thẳng về phía mọi người.

Đương nhiên lúc trước y mang theo hơn trăm tên tinh binh còn không phải là đối thủ của đám người Từ Hàn, hiện tại trên người vẫn còn bị thương không nhỏ, hiển nhiên càng không thể nào tạo thành một chút uy hiếp nào cho hắn được.

Chỉ thấy Từ Hàn cực kỳ hời hợt vung tay lên, lực đạo cực lớn liên từ trong tay hắn tuôn ra, hất bay thiếu niên kia xuống đất.

"Không thể, những bán yêu này còn chưa hoàn thiện, cực không ổn định, ta nghĩ Sâm La điện cũng không dám tùy tiện chế biến số lượng lớn." Sau đó hắn mới nhìn về phía Lý Mạt Đỉnh, nói như thế.

"Không ổn định?" Lý Mạt Đỉnh nhíu mày, có chút khó hiểu: "Đây là ý gì?"

Lúc này thiếu niên bị Từ Hàn đánh ngã xuống đất lại lần nữa lồm cồm bò dậy, đánh thẳng về phía hắn. Ánh tím trong mắt y so với lúc nãy lại đậm đặc thêm vài phần, gần như đã xâm nhiễm toàn bộ hốc mắt.

Còn Từ Hàn lại chẳng hề lưu thủ, hắn vung tay không chút lưu tình, thiếu niên kia lại ngã xuống đất lần nữa.

Lúc này thiếu niên ngã xuống đất lại không nhanh chóng đứng lên như lần trước.

Tu vi thân thể đã đạt tới nửa bước Tiên Nhân cảnh, cho dù Từ Hàn không toàn lực ra tay, nhưng hai lần phất tay lực lượng ẩn chứa trong đó cũng vượt xa một tu sĩ Thiên Thú cảnh có thể chống cự.

Thiếu niên kia giờ phút này nửa quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất, trong miệng không ngừng chảy xuống máu tươi, trong máu tươi đỏ thẫm vậy mà nhiễm một chút sự vật màu tím.

"Sao có thể, ta được bệ hạ phù hộ, có... có Thánh lực gia trì, ta... vĩnh sinh bất tử, ta... bách chiến bách thắng!" Y không ngừng thì thào lẩm bẩm, dường như rất không cam lòng đối với việc mình bại trận, cũng rất là không hiểu.

Mà theo y nỉ non như vậy, trong đôi mắt vốn đã nồng đậm ánh tím của y lại lập tức nồng đậm thêm vài phần.

Thân thể y bắt đầu bành trướng, từng cái lân giáp màu tím bao trùm trên thân thể. Y bắt đầu trở nên to lớn, trên tâng da sinh ra gai ngược, trong miệng mọc răng nanh, chỉ trong giây lát liên hóa thành bộ dáng quái vật màu tím tàn phá bừa bãi trong Hoành Hoàng thành ngày đó.

Mà thấy một loạt biến hóa này, Từ Hàn lại không lộ ra nửa phần dị sắc.

Khi đó hắn quay đầu nhìn về phía Lý Mạt Đình bên cạnh, nói: "Chính là ý này."
Bình Luận (0)
Comment