Chương 22: Giáo pháp
Chương 22: Giáo phápChương 22: Giáo pháp
Đại khái là do đã đến gần biên cảnh Cảnh châu, cách Yển Quang thành đến gần hơn bốn trăm dặm về phía Nam, trong Đồng thành lại không xuất hiện tình cảnh "Vạn chúng đồng lòng" rầm rộ như Yển Quang thành.
Thế nhưng y theo tin tức lấy được từ trong miệng Khương Việt, mặc dù bởi vì Thánh dược kia không đủ, trước đó như là Phượng Hà trấn cùng với Đồng thành cũng chưa kịp phát ra Thánh dược, nhưng những người cầm quyền ở đây lại không ngoại lệ đều là Thánh binh, mà một ít tâm phúc đều đã dùng qua Thánh dược, bởi vậy tùy tiện vào thành không tránh khỏi người có tâm chú ý.
Dù sao theo Khương Việt, Chu Uyên cùng vị Giang Lai còn đang hôn mê kia gia nhập, đoàn người bọn họ đã đạt đến mười hai người, thêm Huyền nhi, Ngao ô cùng với con vượn vàng do Cự viên hóa thành, thử nghĩ tại Cảnh châu hôm nay, không có gì chướng mắt hơn so với chuyện này.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, mọi người quyết định chia thành nhóm nhỏ.
Từ Hàn và Lưu Sanh một đội lại mang theo đám "người" Huyền nhi, sau đó cha con Lý Mạt Đỉnh đến cùng đội với Giang Lai, Khương Việt, còn lại là đội thứ ba tự lẫn vào đoàn người vào thành.
Sau đó vì che giấu tai mắt của người khác, ba đội nhân mã cũng tự mình tìm kiếm khách sạn của riêng mình, tránh khiến cho người khác chú ý.
Vừa mới bước vào Đồng thành, Từ Hàn liền phát hiện trong tiểu thành này tràn ngập khí tức cổ quái giống như trong Phượng Hà trấn, nhưng có lẽ bởi vì quy mô của Đồng thành lớn hơn Phượng Hà trấn không ít, cửa hàng hai bên đường còn đang buôn bán, mà trên tường thành cũng có một ít người lui tới, cũng nhờ vào đó mà đám người Từ Hàn mới có cơ hội trà trộn vào trong.
Đây cũng không phải bọn hắn có tâm mạo hiểm, chỉ là Giang Lai mặc dù trong tính mệnh không lo trong thời gian ngắn, nhưng dù sao thương thế trên người cũng không có được trị tận gốc, kéo dài khó tránh khỏi sẽ có biến cố.
Từ Hàn và Lưu Sanh nhanh chóng tìm tới khách sạn, sau khi bao trọn hai gian phòng, Từ Hàn cũng không quên chuyện hắn đã đáp ứng Huyền nhi, mang theo nó tìm được một quán rượu, ở phòng trong gọi cho nó những con cá nướng ngày thường yêu thích nhất cùng với đủ loại mỹ vị. Lúc rời khỏi Hoành Hoàng thành, Lý Du Lâm đã đưa cho bọn họ lộ phí cực kỳ phong phú, Từ Hàn tất nhiên sẽ không tiết kiệm những lượng bạc này.
Món ngon trước mắt, Huyền nhi cùng Ngao ô tất nhiên là không có nửa điểm lo lắng, hai gia hỏa thích ăn hàng rất nhanh liền ôm lấy cá nướng cùng gà quay ăn đặc biệt Từ Hàn đưa tới.
Từ Hàn cũng có ý đưa cho con khỉ vàng kia một ít thức ăn, nhưng vị Yêu Vương đại nhân này tâm cao khí ngạo, tuy ngại "dâm uy" của Huyền nhi đã thần phục Từ Hàn, nhưng dọc đường đi tới lại không có chút biểu cảm gì tốt với hắn, lúc này đối mặt với quả đào mềm như nước mà Từ Hàn đưa cho cũng đẩy ra, còn làm như không thấy, ngược lại như điêu khắc đứng bên cạnh Huyền nhi, nhìn điệu bộ lại có vài phần tư thế võ tướng hộ vệ Hoàng đế, điểm này so với chỉ Ngao ô biết gầm rú mà nói, nó lại không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Lưu Sanh ngồi bên nhìn đội ngũ "Gánh xiếc thú” càng lúc càng lớn mạnh bên cạnh Từ Hàn, chợt nói: "Con mèo này của ngươi không phải vật phàm."
Lời này ít nhiều cũng có chút hương vị vẽ rắn thêm chân, dù sao có thể hàng phục một vị Yêu Vương, sao có thể là một con mèo đen bình thường chứ? Huyền nhi dường như nghe thấy có người đang đàm luận với nó, vào lúc đó ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Từ Hàn và Lưu Sanh, nhưng lại nhìn không ra lý do, vì vậy lại cúi đầu tiếp tục chém giết với con cá nướng kia.
Từ Hàn nghe vậy khẽ mỉm cười, nói: "Huyền nhi chính là Huyền nhi, ta chỉ cần biết điểm này là đủ rồi."
Lưu Sanh nhíu nhíu mày, không khỏi hỏi tiếp: "Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ đồ vật hàng phục được Yêu Vương, đến tột cùng là cái gì sao?"
Từ Hàn lại hỏi ngược lại: "Cái này quan trọng sao?”
"Không quan trọng ư?" Lưu Sanh khó hiểu.
"A Sanh ngươi cũng được, ta cũng tốt, chúng ta thật sự biết mình là cái gì sao? Cho nên ta cảm thấy cũng không quan trọng, quan trọng là ta biết nó đối tốt với ta, ta cũng đối tốt với nó. Chỉ cần nó nguyện ý ở bên ta một ngày, ta liền bảo vệ nó một ngày, ngày nào đó nó phải đi, chỉ cần trong lòng nó muốn, ta sẽ không ngăn cản nó, chỉ sẽ giúp đỡ nó. Như vậy là đủ rồi."
Thần sắc trên mặt Lưu Sanh nghe vậy không khỏi trì trệ, thần sắc trong mắt cũng biến hóa một hồi, giống như có điều gì đó ngộ ra. ...
Nhóm thứ hai tiến vào Đồng thành chính là đám người Sở Cừu Ly.
Sở Cừu Ly tất nhiên là tính tình tùy tiện, trong lòng tràn đầy vui mừng đánh giá bốn phía đường phố, tìm kiếm chỗ đủ để cho y no miệng.
Phương Tử Ngư lại nhíu mày nhìn tiểu Mười chín ở phía trước đội ngũ cùng kéo tay Chu Uyên, một đường nhảy nhót.
"Ta luôn cảm thấy người này không thích hợp." Rốt cuộc nàng vẫn đè nén không được nghỉ hoặc trong lòng, đến lúc đó chợt mở miệng nói.
"Nếu sư đệ đã giữ lão lại, chắc hẳn đã có tính toán riêng, huống hồ chúng ta luôn đi theo, có lẽ lão cũng không làm ra chuyện xấu gì." Mông Lương cười ha hả an ủi.
Phương Tử Ngư nghe vậy khẽ gật đầu, chợt nhìn về phía Tô Mộ An ở bên cạnh, tiểu tử này ôm thanh trường đao của mình, cũng cau mày nhìn chằm chằm Mười chín và Chu Uyên phía trước.
Khóe miệng Phương Tử Ngư chợt nhếch lên một nụ cười chế nhạo. Nàng đưa tay vỗ võ bả vai Tô Mộ An, nói: "Tiểu An An, trông chừng chặt quá, đừng để vợ của mình bị người ta bắt cóc!"
Tô Mộ An vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Mười chín và Chu Uyên nghe vậy sửng sốt, lập tức vẻ đỏ bừng lên chạy lên khuôn mặt của gã.
"Tử Ngư tỷ tỷ, đệ không..." Vẻ mặt tiểu tử kia cực kỳ khẩn trương như đang muốn giải thích, lập tức bị Phương Tử Ngư trêu đùa một trận.
Sở Cừu Ly chỉ sợ thiên hạ không loạn lại càng bu lại, hai tên quấy phân một lớn một nhỏ ra tay, đương nhiên là khiến tình cảnh Tô Mộ An vốn không biết ăn nói càng thêm quấn bách...
Mà Mười chín đi phía trước lại không cảm nhận được mọi người đang đùa giỡn, trong lòng nàng vẫn đầy vui mừng giảng giải những điều đã chứng kiến từ sau khi cả đoàn người Từ Hàn chạy ra khỏi Hoành Hoàng thành.
Trong lúc không yên lòng, Chu Uyên có câu không đáp lại có câu không, trong lòng thầm tính toán làm sao trốn khỏi nơi này. Dù sao lão cũng có thể lừa gạt tiểu cô nương này, nhưng lại không lừa được đám người Từ Hàn. Nếu đám sát tinh kia đến lúc nào đó tâm tình không tốt, sẽ không giữ được cái mạng nhỏ này rồi. "Sư phụ, đệ tử theo bọn họ học võ công mấy ngày nay, người nói xem vì sao đệ tử vẫn không có tiến bộ vậy?" Lúc này tiểu Mười chín chợt buồn râu hỏi.
"Hả?" Chu Uyên làm sao trả lời vấn đề này được, lão chỉ có thể kiên trì nói qua loa cho xong: "Cái này, tu hành chính là tiến hành theo chất lượng, không vội được, không vội được."
"Vậy lúc nào đệ tử mới có thể trở thành đệ nhất thiên hạ?" Tiểu Mười chín nghe vậy có chút hoang mang nói.
"Ừ... Chuyện này cũng phải từ từ mới được." Chu Uyên tiếp tục trả lời qua loa.
"Không bằng sư phụ giao công phu có thể sống đến đệ nhất thiên hạ kia cho đệ tử đi!" Tiểu Mười chín nói thêm.
"A.... Chu Uyên chưa bao giờ nghe nói tới công phu cổ quái như vậy, càng không có khả năng có pháp môn như thế, lão chỉ có thể tiếp tục nói: "Ngày khác... để ngày khác."
"Không được, đệ tử muốn học ngay trong buổi tối hôm nay!" Tiểu Mười chín nổi giận nói.
Chu Uyên thầm suy nghĩ nên trốn như thế nào lại không có tâm lý trấn an Mười chín, lão tiếp tục nói: "Tối nay bọn họ đã sắp đặt trách nhiệm người gác đêm, chúng ta nào có thời gian."
Mười chín nháy mắt với Chu Uyên: "Không sao, đệ tử có cách trốn ra."
Chu Uyên sửng sốt, như là nghĩ tới điều gì, giữa hai đầu lông mày ẩn ẩn có vẻ vui mừng, lão trầm giọng hỏi: "Chuyện này là thật?"
"Đương nhiên là thật, thế nào sư phụ, ngài giao công phu của mình cho đệ tử đi!" Tiểu Mười chín cũng không nhận ra được vẻ khác thường của Chu Uyên, vẫn còn làm nũng.
Chu Uyên híp mắt nhìn tiểu Mười chín, đưa tay nắm chặt bàn tay của nàng, miệng nói: "Được! Được!"
"Ngày hôm nay vi sư sẽ dạy ngươi công phu đệ nhất thiên hạ."