Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 682 - Chương 23: Khốn Long Tán.

Chương 23: Khốn Long Tán. Chương 23: Khốn Long Tán.Chương 23: Khốn Long Tán.

Đến giờ Sửu.

Tiếng thở khò khè của Sở Cừu Ly từ trong phòng truyền ra, rơi vào đại sảnh khách sạn, vang vọng kéo dài không thôi.

Tô Mộ An có một tay chống má, một tay ấn lên trường đao trên bàn, có vẻ buồn ngủ.

Nghe nói Giang Lai đã tỉnh lại, Phương Tử Ngư và Mông Lương thừa dịp bóng đêm đến kiểm tra tình huống của đối phương, trong khách điếm này cũng chỉ còn lại Tô Mộ An, Sở Cừu Ly và đôi "sư phụ" đệ tử Chu Uyên Thập Cửu.

Đối với Mười chín, Tô Mộ An đương nhiên sẽ không có cảm tình đặc biệt như lời Phương Tử Ngư nói. Gã cũng xấp xỉ mười bốn tuổi, không hiểu được mấy thứ này. Huống hồ cha gã từng nói, đối với đao khách thì tình cảm đều là trói buộc, chỉ có đao trên lưng, rượu bên hông mới là thứ quan trọng nhất, ừm, đương nhiên còn có mặt mũi trên mặt.

Tuy Tô Mộ An không thích rượu nhưng gã vẫn nhớ rõ đạo lý này.

Nhưng đồng thời, tiểu Mười chín ở trong lòng Tô Mộ An cũng là một đồng bạn rất quan trọng, làm người dùng đao bảo vệ đồng bọn cũng là chuyện nghĩa bất dung từ.

Cho nên gã mạnh mẽ xốc lại tinh thần, lại lắc đầu xua tan cơn buồn ngủ trong lòng mình, hai mắt sáng ngời nhìn về phía phòng ở của vị Chu Uyên kia. Trực giác của đao khách khiến gã ý thức được trong lòng lão già kia nhất định che dấu gì đó, gã phải nhìn đối phương thật kỹ.

Két két.

Lúc này cách đó không xa chợt truyền đến một tiếng vang nhỏ, đó là thanh âm giày ủng nhẹ nhàng giãm lên sàn gỗ khách sạn.

"Ai?" Tô Mộ An cảnh giác giơ đao của mình lên, tay còn lại ấn chuôi đao, xoay người nhìn vê hướng âm thanh phía sau lưng.

Ở nơi đó có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng phía sau, cười khanh khách nhìn gã.

"Mười chín?" Sau khi nhìn rõ dung mạo đối phương, vẻ cảnh giác trong mắt Tô Mộ An tan đi, nhưng gã không khỏi nghi hoặc, bây giờ đã đến giờ Sửu, Tô Mộ An không biết vì sao Mười chín còn không ngủ, lại xuất hiện ở đây.

"Mộ An ca ca." Mười chín lại như không nhận ra nghi hoặc của gã, mỉm cười ngọt ngào với Tô Mộ An, sau đó bật thốt lên.

Tô Mộ An giật mình, cảm thấy toàn thân nổi da gà, gã hiểu rõ tiểu Mười chín rồi. Cô bé này ngày thường làm mưa làm gió, nếu không có việc gì cầu người thì sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy.

Cảnh giác vừa rồi đã tan đi, một lần nữa lại xuất hiện trước mặt gã.

"Sao vậy?" Tô Mộ An hỏi.

"Người ta không ngủ được." Tiểu Mười chín nhẹ giọng nói, đầu thấp xuống, chỗ hai gò má cũng chợt nổi lên từng trận đỏ bừng.

Đương nhiên đây vốn là cảnh tượng nữ hài khả ái vô cùng, muốn nói cảnh tượng mỹ diệu cũng được, nhưng Mười chín dù sao cũng là một đứa bé mới tám chín tuổi, bộ dáng như vậy rơi vào trên người của nàng lại không có bao nhiêu mỹ cảnh, ngược lại có chút buồn cười. Mà Tô Mộ An sớm đã cảnh giác, đương nhiên cũng không thể bị vẻ mặt của tiểu Mười chín mê hoặc, gã nghiêm trang nói: "Không ngủ được thì luyện đao đi. Trước đây cha ta luôn dạy ta như vậy, muốn dùng mỗi phần thời gian nhàn hạ để làm việc quan trọng hơn. Không phải ngươi muốn học công phu sao?"

Mười chín nghe vậy trước mắt sáng ngời, lại nũng nịu nói: "Vậy huynh dạy muội đi."

"Dạy ngươi? Không phải đã sớm dạy rồi sao?"

"Đó là Mười chín đã học được, lẽ nào Mộ An ca ca không dạy muội những món đồ mới sao?"

Tô Mộ An nhíu mày nói: "Cha ta nói đao pháp trên đời này có lợi hại đến đâu cũng không trốn được một bổ, một quét, một vẩy, một chặn, bây giờ ngươi chỉ học được da lông. Chỉ bốn chiêu này ngươi phải luyện được bốn năm năm rồi mới coi là có chút thành tựu. Cho nên trước mắt, ta sẽ không giao cho ngươi bất cứ thứ gì nữa!"

"Ài! Mộ An ca cal" Tiểu Mười chín kéo tay Tô Mộ An đong đưa nũng nịu: "Huynh dạy muội mấy món đồ mới nha? Hoặc chúng ta không học đao nữa, chúng ta ra ngoài chơi một chút?" Nói xong tiểu Mười chín còn nháy mắt với Tô Mộ An, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

Nhưng Tô Mộ An nhìn Mười chín với vẻ không hiểu, hoang mang hỏi: "Chơi à? Ta với ngươi có gì chơi vậy?”

Mười chín nghe nói lời ấy lập tức nổi giận, nàng như chịu vũ nhục lớn lao, sắc mặt suy sụp, dậm chân nói: "Tô Mộ Anl"

"Hả?" Tô Mộ An hiển nhiên không hiểu rốt cuộc là đắc tội với Mười chín chỗ nào.

"Ngươi cứ tiếp tục như vậy, sẽ không thể lấy được tức phụ!" Mười chín nổi giận nói.

"Chuyện này thì có sao.' Tô Mộ An không cho là đúng, nhưng đang định nói thêm gì đó thì Mười chín chợt vung bàn tay về phía gã, một chút bột phấn màu trắng lập tức tràn vào chóp mũi gã.

"Cái này..." Vẻ mặt Tô Mộ An lập tức trở nên hoảng hốt, thân thể bắt đầu lung lay sắp đổ, sau vài nhịp thở liên ngã quy xuống đất.

"Quá non." Thấy Tô Mộ An buông đao đầu hàng, Mười chín dương dương đắc ý thè lưỡi về phía Tô Mộ An làm mặt quỷ, sau đó nhìn về phía cửa phòng nào đó, hưng phấn nói: "Sư phụ! Mau ra đây!"

Lúc này cửa phòng cũng mở ra, thân thể gây còm của Chu Uyên đã ra khỏi phòng. ...

Hai bóng người một già một trẻ lén lút ra khỏi khách sạn, đi tới một chỗ góc đường bí mật của Đồng thành.

Bị Đại Sở tiếp quản, Cảnh châu đang thực hành việc cấm đi lại ban đêm. Trên đường ngoại trừ phu canh gác cùng những sĩ tốt thỉnh thoảng đi tuần thì không còn bất kỳ người đi đường nào nữa.

Hai người dừng bước ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ, Chu Uyên chợt hỏi: "Rốt cuộc ngươi ném về phía đứa bé kia là vật gì?”

Mặc dù tu vi Chu Uyên không cao nhưng kiến thức lại khá rộng, lão đã sớm nhìn ra Tô Mộ An bất phàm. Mặc dù đứa nhỏ kia thoạt nhìn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, vẻ ngây thơ vẫn chưa tản đi, nhưng khí tức kéo dài, tu vi chỉ sợ đã đến Ly Trân cảnh từ lâu. Cao thủ như vậy không phải độc dược bình thường có thể làm bị thương, huống chỉ thứ Mười chín ném ra không ngờ có thể khiến đối phương lâm vào hôn mê chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đối với Chu Uyên coi như có chút nghiên cứu dược lý mà nói, lão ý thức được vết bột màu trắng trong tay Mười chín chắc chắn là từ tay đại sư.

Mười chín ngẩng đầu nhìn về phía Chu Uyên, hai đầu lông mày có chút hoang mang, nàng chớp chớp mắt, khó hiểu nói: 'Khốn Long Tán a”" "Đây còn là sư phụ cho ta, nói là khi ta gặp phải người xấu xa thì đã rải lên đầu bọn họ, sao sư phụ lại quên chứ?”

Lời này vừa nói ra, thân thể Chu Uyên lập tức chấn động.

Chu Uyên không có bao nhiêu tu vi, có thể lăn lộn ở Sâm La điện gần bằng với vị trí Phán quan, chỉ dựa vào tiêu chí nghiên cứu đối với Yêu tộc, còn lại chính là khả năng nhìn mặt mà thôi.

Nhưng giờ phút này lão làm thế nào cũng không cách nào đè chấn động trong lòng xuống, cũng không phải vì lão chưa từng nghe thấy Khốn Long Tán này, mà ngược lại hoàn toàn, lão cực kỳ quen thuộc Khốn Long Tán.

Bởi vì Khốn Long Tán chính là một loại mê dược do chính lão phối chế thành trong lúc vô tình nghiên cứu Yêu tộc dưới trướng Sâm La điện.

Dược tính của vật này cực lớn, lão từng dùng vật này khoảng chừng mười cân khiến một vị Yêu Vương sinh ra mê muội, bởi vậy lão cũng từng nghĩ tới việc chỉ sợ cũng có công hiệu rất mạnh đối với tu sĩ bình thường, chỉ là cụ thể như thế nào thì lão chưa từng thử qua.

Nhưng lão chưa bao giờ nói với bất kỳ ai vê Khốn Long Tán này, chỉ xem như là một lá bài tẩy để có thể bảo vệ tính mạng trong thời khắc mấu chốt. Chẳng qua lúc đám người Từ Hàn giết tới quá đột ngột, mà lão cũng không nghĩ tới lại gặp biến cố như vậy cho nên không mang theo bên mình. Nếu không đám người Từ Hàn có thể chạy thoát hay không cũng không biết được.

"Có thể cho ta mượn vật ấy xem một chút không?" Chu Uyên nghĩ tới nơi đây trầm giọng hỏi.

"Sư phụ thật kỳ quái, không phải ngài có một sọt lớn sao? Vì sao hết lân này đến lân khác còn muốn xem của đệ tử?" Mười chín rất kỳ quái hỏi, nhưng khi đó tay duỗi ra, đưa một bọc nhỏ đựng Khốn Long Tán đến trước mặt Chu Uyên.

Chu Uyên tiếp nhận gói Khốn Long Tán kia, thần sắc ngưng trọng không trả lời câu hỏi của Mười chín. Lão thật cẩn thận mở ra bọc giấy dầu kia, lọt vào tầm mắt là một vật màu trắng tựa như bột phấn.

Thứ này cũng không khác gì Khốn Long Tán trong ấn tượng của lão.

Phát hiện như vậy làm cho lông mày lão vốn đã nhíu chặt, gân như chen lấn thành một tòa núi nhỏ.

Đúng như lão suy nghĩ lúc trước, Khốn Long Tán là thứ do bản thân lão làm ra, bất luận là sự tồn tại của thứ này hay là cách điêu chế của nó, Chu Uyên cũng chưa từng đề cập qua. Vì sao trong tay tiểu cô nương này lại có thứ đồ vật như vậy?

Trong lòng Chu Uyên có chút mơ hồ, trên thế giới này không tránh khỏi có chút trùng hợp.

Nhưng cho dù có người xảo hợp phối chế ra thứ này, đối phương sao lại lấy ra một cái tên giống lão, cho dù đối phương trong lúc vô tình chọn một cái tên giống, vậy vì sao đệ tử của đối phương trùng hợp cũng nhận thức lão là đệ tử...

Trùng hợp đan xen với nhau như vậy, dù là Chu Uyên cũng có thể cảm thấy được sự cổ quái trong đó.

Lão nhíu mày lần nữa nhìn về phía Mười chín, hỏi: "Có phải dáng dấp sư phụ ngươi cũng giống ta không?”

Mười chín nghiêng đầu kỳ quái nói: "Sư phụ, ngài đang nói cái gì vậy? Ngài chính là sư phụ của đệ tử mà, chẳng lẽ ngài còn có thể trở thành một bộ dáng khác?"

Chu Uyên nghe vậy đầu óc có chút mơ hồ, lão bỗng nhiên cảm thấy tất cả những thứ này nối liền cùng một chỗ, ẩn chứa một âm mưu to lớn.

Khốn Long Tán cần có các loại nguyên liệu mặc dù không coi là hiếm có, nhưng nếu phối chế được thì số lượng nguyên liệu sử dụng cho nó chỉ cần tăng thêm nửa điểm, thứ nhận được sau cùng cũng có khác biệt thật lớn với Khốn Long Tán. Thậm chí chính là có thay đổi theo trình tự trước sau, đều sẽ ảnh hưởng đến đồ vật đạt được cuối cùng. Thứ như vậy sao có thể có người có thể phối chế được chứ?

Lão lại liên tưởng đến đám người Từ Hàn xâm nhập Sâm La điện bắt lão đi, cùng với đủ loại chuyện hình như càng giống như một thủ đoạn nào đó cố ý bố trí bây vì lão.

"Lẽ nào bọn họ muốn khiến cho chính ta cũng mơ hồ, thật sự coi cô bé này làm đệ tử của mình, sau đó lấy ra bí mật kia?" Chu Uyên nhìn Mười chín, đáy lòng chợt nghĩ như vậy.

Mà lão càng nghĩ càng thấy suy đoán này rất có đạo lý, nếu không thì không cách nào giải thích trùng hợp trước mắt giờ phút này, nghĩ đến đây, lão không khỏi có chút âm thầm đắc ý.

"Tiểu cô nương ngươi muốn gạt ta, vẫn còn quá non một chút, nói vậy Khốn Long Tán này cũng là do các ngươi làm giả phải không?" Lão đắc ý liếc qua Mười chín một cái, trong miệng nói như thế.

Tay của lão cũng lập tức duỗi ra dính một chút bột mịn màu trắng kia, lấy nội tình sau nhiều năm xâm dâm con đường này của lão, thật hay giả thử một chút là biết.

Ôm suy nghĩ như vậy, lão bỏ bột phấn vào trong miệng.

"Sư phụ?" Mười chín thấy vậy thâm kinh hãi.

"Hừ, ai là sư phụ ngươi, Khốn Long Tán giả này... Chu Uyên cười lạnh nói, nhưng nói tới đây lão chợt dừng một chút, sắc mặt trở nên cổ quái hơn vài phần. Lão liếm liếm môi mình: "Không đúng, hình như là thật..."

Lời còn chưa dứt, một cảm giác mệt mỏi cực lớn chợt kéo tới, dâng lên trong đầu lão, cơ thể lão ngay lập tức trâm xuống, trong tiếng kinh hô của Mười chín ngã xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment