Chương 24: Toàn bộ căn nguyên cuối cùng.
Chương 24: Toàn bộ căn nguyên cuối cùng.Chương 24: Toàn bộ căn nguyên cuối cùng.
Ban ngày hoặc đêm dài.
Sống hay chất.
Cuối cùng đều suy sụp, cũng đều là huyễn diệt.
Một lần.
Hoặc là một trăm lần.
Số mệnh này trước sau gì cũng sẽ đi tới điểm cuối cùng nên có của nó. ....
Từ Hàn đang ngồi dậy trong ác mộng như ma quỷ nỉ non kia.
Ngao ô nằm rạp trên mặt đất ngủ say, con khỉ vàng nằm trên xà ngang ở phòng ốc đôi mắt nhắm lại.
Từ Hàn đè thấp tiếng thở dốc nặng nề nơi chóp mũi, sau đó từ trên giường đứng dậy.
Cảnh tượng kỳ quái như vậy bắt đầu từ trước đại chiến ở Hoành Hoàng thành một mực quấy nhiễu Từ Hàn. Hắn mơ hồ cảm thấy trong tối tăm dường như tồn tại một chút lực lượng nhìn chăm chú vào mình, khiến cho hắn bất an, mà không an lòng như vậy từ đầu đến cuối không cách nào nói cùng người khác.
Hắn có chút phiên muộn, liền dứt khoát mặc quần áo vào, một thân một mình cất bước đi ra ngoài phòng, mà bước chân vừa mới đi ra, một bóng người màu đen liền rơi vào đầu vai của hắn.
Là Huyền nhi.
Từ Hàn duỗi tay khẽ xoa đầu nó, cười nói: "Đi thôi."
Tiểu gia hỏa rất tri kỷ sau khi nghe vậy ngồi xuống trên đầu vai hắn, không còn nhiều lời nữa.
Giang Lai đã tỉnh lại, Từ Hàn cũng đi xem tình hình của y, tuy rằng thân thể còn có chút suy yếu, nhưng đã không có gì đáng ngại.
Nhưng có một số việc lại khiến hắn canh cánh trong lòng.
Trên ngã tư đường không có một bóng người trên Đồng thành, Từ Hàn lấy từ trong ngực ra hai đồng tiền, một đồng từ tay Khương Việt, một đồng đến từ Giang Lai.
Giang Lai cũng kể qua chuyện y đã trải qua với Từ Hàn. Phụ thân y vốn đã bị Thôi Đình Long châu nhốt, vì cứu cha mà sốt ruột, y đã chuẩn bị quân mã ở Cảnh châu, chuẩn bị phối hợp với triều đình đánh thẳng tới. Nhưng có một ngày Giang Chi Thần chợt xuất hiện tại phủ đệ Cảnh châu, đồng thời triệu tập văn võ ở châu này, tuyên bố dựa vào Đại Sở, thờ phụng vị Hoàng đế Sở quốc chưa từng gặp mặt kia làm vua.
Giang Lai vậy mà là vừa giận vừa nghị, liền mở miệng chất vấn phụ thân. Nhưng khi đó Giang Chi Thần giống như thay đổi thành một người khác, thần sắc chất phác, càng bỏ thứ gọi là Thánh dược kia vào trong bữa đại yến quần thần phía sau. Sau một hồi hôn mê, Giang Lai và chư vị văn võ hoàn toàn biến thành người như Giang Chi Thần, hoặc có thể nói là khôi lỗi của vị Hoàng đế Đại Sở đứng sau lưng kia.
May mắn là Giang Lai lại dựa vào miếng đồng tiền kia thoát khỏi Thánh dược khống chế trong mấy ngày kế tiếp, mà sau khi y chú ý tới những biến cố này liên ẩn giấu xuống, tìm được đám người Khương Việt đều mang đồng tiền này giống như y, âm thâm hợp thành liên minh, cho đến khi chuyện bọn họ muốn phá hư Thánh dược bị phát hiện, mọi người bị giết, Khương Việt đào thoát, mà y lại bị bắt sống.
Đương nhiên Ngụy tiên sinh đã không còn ở thế giới này, Từ Hàn tận mắt nhìn thấy lão bị người giám thị kia đưa đi, tiến về phía vạn vực tinh không. Nhưng vì sao những mai tiền đồng của lão còn lưu lại ở thế giới này? Tại sao lại xuất hiện trong tay những người như Giang Lai?
Đầu Từ Hàn như hóa thành bột nhão, không thể nào hiểu nổi.
Nghĩ tới đây, chân mày hắn cau lại.
"Sư phụ." Chợt góc đường phía trước truyền đến một tiếng kêu rên vừa vội vàng non nớt: "Sư phụ, ngài tỉnh lại đi!"
Từ Hàn nghe ra chủ nhân của giọng nói kia có vẻ là Mười chín, hắn hơi ngạc nhiên thầm nghĩ vì sao giờ này Mười chín lại xuất hiện ở nơi đây, đang muốn cất bước đi tới chỗ phát ra âm thanh đó.
Đinh.
Nhưng vừa mới bước chân ra, phía sau lại truyền tới một tiếng vang nhỏ.
Thanh âm kia như tiếng mưa rơi trên mặt đường, tuy khẽ tới cực hạn, nhưng Từ Hàn vẫn nghe thấy.
Bước chân hắn bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía sau lưng.
Chỗ đó có một bóng người toàn thân bọc trong áo đen tựa như quỷ mị đứng ở phía sau hắn.
Trong lòng Từ Hàn hơi ngưng lại, tu vi của hắn đã đạt đến mức bên dưới Tiên nhân không ai địch nổi, cảm giác thần thức gần như có thể sánh với Tiên nhân. Mà người áo đen này lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng hắn. Lúc trước hắn không hề phát hiện ra, có thể thấy đối phương cường đại đến mức nào rồi.
"Ngươi là ai?" Từ Hàn trầm mắt nhìn về phía áo đen kia, Thần kiếm đen kịt lúc đó từ trong hộp gỗ sau lưng hắn thoát ra, bay vào trong tay hắn. Huyền nhi trên vai đương nhiên cũng cảm nhận được người tới bất thiện, nó đứng người lên, con ngươi màu hổ phách trở nên hẹp dài, bộ lông trên người giống như mũi châm sắc bén màu đen ùn ùn dựng thẳng. ...
Thân ảnh màu đen như quỷ mị đứng tại chỗ, chưa từng mở miệng.
Khí tức kỳ quái trong mắt lại chợt tuôn ra từ dưới hắc bào của y, thuận theo đường phố không có một bóng người của Đồng thành cuốn về phía Từ Hàn.
Quần áo Từ Hàn phấp phới, kiếm ý không cần khu sử liền tự chủ từ trong cơ thể trào ra, bao bọc trên người hắn chống lại cỗ khí tức làm cho người ta khó chịu này.
"Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi là ai!" Từ Hàn cau mày, hắn nhìn về phía đối phương, trong mắt bắt đầu nổi lên từng trận sát cơ, mà thanh trường kiếm đen như mực trong tay cũng tràn ngập kiếm ý, như biển lớn cuồn cuộn.
Không biết có phải là vì trong lời nói của hắn mang theo sát khí dữ dẫn, người mặc hắc y đang yên lặng kia lại hé miệng ra, nhẹ giọng nói.
"Ta vẫn luôn suy nghĩ."
"Trong cảnh vui dài đằng đẳng sau khi hai bên gặp nhau rồi chia lìa hết lần này đến lần khác"
"Rốt cuộc ngươi là mầm tai hoạ của kiếp nạn kia, hay là anh hùng cứu thế"
Giọng nói của y rất cổ quái, rõ ràng là thanh âm rất già nua nhưng khó phân biệt ra nam hay nữ. Mà lời của y vẫn còn tiếp tục, cũng không vì nghi hoặc trong lòng Từ Hàn mà dừng lại.
"Là bọn chúng giam cầm ngươi hay là ngươi giam cầm thế giới này vậy."
Chân mày Từ Hàn nhíu càng chặt hơn, thân thể hắn đã hơi cong xuống, bắp thịt toàn thân căng cứng như một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ, hoặc là một cây cung bị kéo căng dây.
"Ta không rõ ngươi đang nói cái gì, nhưng nếu ngươi là địch nhân, vậy ngươi mau chóng ra tay đi." Từ Hàn nói như thế, hắn đã không có tâm tư nghe bóng đen cổ quái này tiếp tục bịa chuyện nữa.
"Đương nhiên ngươi không hiểu!" Nhưng câu nói này như đâm trúng đau đớn trong lòng người áo đen, khoảnh khắc đó giọng nói của y bỗng trở nên cao vút, giống như dã thú bị buộc vào tuyệt cảnh, gào thét thảm thiết: "Ngươi sống trong hư ảo, không thấy rõ bản chất của thế giới, ngươi vĩnh viễn trâm luân trong luân hồi, tuyệt vọng sau đó tử vong!"
"Nỗi thống khổ chân chính luôn đi theo tal"
"Mà bây giờ, ta muốn kết thúc nỗi đau không ngừng này, cho nên rất xin lỗi."
Ngay lúc đó giọng nói của y chợt trâm xuống, giống như thật sự cảm thấy áy náy vì một số quyết định nào đó. Ngay cả Từ Hàn lúc đó cũng có thể cảm giác được rõ ràng trong cảm xúc của y bây giờ còn có bi ai nữa.
"Ngươi phải chết..." Người áo đen kia phun ra ba chữ cuối cùng, y bỗng nhiên tiến người về phía trước. Tung người nhảy lên cao, một thanh trường đao trắng như tuyết hiển hiện, nó mang theo khí thế kiên quyết thẳng tiến tới thanh kiếm trong tay Từ Hàn.
Đao thế như vậy lại khiến hai mắt Từ Hàn ngưng tụ, vẻ kinh hãi không thể tránh khỏi trồi lên hai hàng lông mày của hắn.
Đây đúng là một đao vô cùng cường đại, nhưng căn nguyên khiến Từ Hàn kinh hãi lại không phải uy thế ẩn trong đao này, mà là bởi vì đao pháp này...
Hắn đã thấy qua trên người Tô Mộ An và người giám thị kia...