Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 684 - Chương 25: Thích Khách.

Chương 25: Thích khách. Chương 25: Thích khách.Chương 25: Thích khách.

Mắt thấy cây đao kia sắp rơi xuống đỉnh đầu Từ Hàn, đao ý sắc bén đầy khí thế khóa chặt khí tức quanh người hắn. Hắn không thể tránh né, chỉ có thể trực diện chống đỡ đao này của Tô gia.

"Từ đại thúc!"

Nhưng vào lúc này, phía sau hắn lại vang lên một tiếng hô to.

Từ Hàn khó khăn lắm mới hai mươi tuổi, đối phương sao có thể gọi hắn như vậy, nhưng hiện tại hắn không có tâm tư đi đáp lại tiếng gọi của Mười chín sau lưng.

Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc thanh âm Mười chín vang lên, Từ Hàn có thể cảm giác rõ ràng được sắc mặt địch nhân bị che dưới mũ trùm màu đen kia dường như có chút biến hóa, sau một khắc, trường đao cùng với thân ảnh người áo đen này chợt tán đi.

Tất cả quy về yên tĩnh.

Từ Hàn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, dường như cũng chưa hồi phục lại tinh thần từ biến cố vừa rồi.

"Từ đại thúc!" Tiếng nói của Mười chín lại vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập, nàng đã đi tới sau lưng Từ Hàn, đưa tay nắm lấy tay hắn, miệng lo lắng nói: "Từ đại thúc, mau tới xem với ta, sư phụ sắp không xong rồi."

Từ Hàn bị lôi kéo cuối cùng cũng khôi phục tinh thân. Hắn nhìn về phía Mười chín sau lưng mình, nhưng vẫn không cách nào xác định được tất cả mọi thứ vừa phát sinh trước đó là ảo giác hay là chân thực.

Mà Mười chín lại dường như không trông thấy một màn vừa rồi, nàng dùng hết sức lôi kéo Từ Hàn, kéo thiếu niên vẻ mặt cổ quái đi vào góc đường, sau đó chỉ vào Chu Uyên cuối cùng không khác gì lâm vào giấc ngủ say, lo lắng nói: "Sư phụ, sư phụ không dậy được, ta gọi thế nào cũng không tỉnh!"

Từ Hàn nhìn thấy tình hình này, rốt cuộc cũng phản ứng lại. Hắn đè xuống nghi hoặc cùng bất an trong lòng, nhìn về phía Chu Uyên.

"Lão làm sao vậy?" Từ Hàn hỏi, nhưng trong giọng nói cổ quái hiển nhiên vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi chưa tan đi.

"..." Tiểu Mười chín lúc này có chút bối rối, ánh mắt của nàng quay qua bốn phía, sau một hồi lâu mới lắp bắp nói: "Ta cũng không biết, chỉ là nhoáng một cái ngài ấy liền ngất xỉu!"

Từ Hàn ngồi xổm xuống, đại khái bởi vì chuyện lúc trước quá mức cổ quái, hắn hiếm thấy cũng không nghiên cứu nhiều.

Sau một phen đưa tay dò xét tình huống Chu Uyên, sắc mặt của hắn hơi trì hoãn, lúc này mới hỏi: "Cũng không đáng ngại, dường như chỉ mới hôn mê, thế nhưng vì sao các ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?"

Hiển nhiên Mười chín cũng chưa nghĩ ra vấn đề này, trên gương mặt nàng hiện lên một tia bối rối, ấp úng nói: "Chỉ là đi dạo mà thôi."

"Đã muộn như vậy còn dám ra ngoài đi dạo?" Từ Hàn hồ nghi hỏi.

Mười chín lại trầm mặc, một hồi lâu sau mới nói: "Vì sư phụ bỗng nhiên có hứng thú."

Thấy Mười chín như vậy, Từ Hàn làm sao không rõ nàng đang lừa gạt mình? Nhưng hắn vẫn không hỏi nhiều, chỉ nói một câu: "Thân phận chúng ta đặc thù, sau này ít làm những chuyện như vậy đi."

Nói xong lời này, hắn liền nâng thân thể Chu Uyên ngã xuống đất không dậy nổi, dẫn Mười chín bị khám phá tâm tư mà có chút uể oải đi về phía khách sạn bọn họ ở.

Mà chuyện hắn chưa từng ngờ tới chính là sau khi bọn họ đi rồi, bóng người trùm kín áo đen lại xuất hiện ở góc đường lúc nãy. Người áo bào đen này nhìn bóng lưng Từ Hàn rời đi, trong con ngươi như có ánh lửa bập bùng cháy.

Ngày thứ hai, đoàn người dựa theo ước định chuẩn bị ra khỏi thành rời đi.

Truy binh của Nguyên Tu Thành vẫn đang đuổi theo bọn họ như sài lang, ở nơi đây lâu ngày hiển nhiên không phải cách tốt, rời Cảnh châu này sớm mới là cách làm đúng đắn.

Một đoàn người theo kế hoạch vẫn chia làm ba nhóm, theo đám người buổi sáng ra khỏi thành rời khỏi nơi đây.

Từ Hàn và Lưu Sanh cùng sóng vai đi ở cuối cùng, giữa hai người vẫn trâm mặc như trước, không khí như vậy cuối cùng cũng không cách nào phá vỡ.

Người bán hàng hai bên đường đang kêu bán mặt hàng buổi sáng, Từ Hàn nhìn thoáng qua sắc mặt lạnh lùng của Lưu Sanh, nói: “A Sanh, muốn ăn vài thứ không?”

Lưu Sanh dừng bước lại liếc nhìn Từ Hàn, đúng là hiếm khi phụ họa đề nghị của hắn. Gã khẽ gật đầu nói: 'Hôm qua nghe chưởng quầy kia nói, có một nhà bánh bao của lão nhân gia họ Hồ không tệ. Chúng ta có thể đi mua một ít."

Từ Hàn nghe vậy, đương nhiên vội vàng gật đầu.

"Không được ra khỏi thành!" Trên đường phố phía trước chợt ồn ào, một thanh âm hùng hậu từ phía trước truyền đến.

Từ Hàn và Lưu Sanh nhìn nhau, cả hai đều thấy được một chút bất an trong ánh mắt của đối phương. Bọn hắn cũng bất chấp bánh bao nhà ai kia, đồng loạt cất bước đi về phía cửa thành.

Ở đó, bọn họ nhìn thấy nhóm người Lý Định Hiền cùng với nhóm người Phương Tử Ngư, nghĩ đến bỗng nhiên bị cuốn vào trong biến cố này của Đồng thành.

Đầu tường có một đám dân chúng muốn ra khỏi thành, đương nhiên trong này cũng không thiếu tiểu thương hay người đi đường đều đang nhìn vào trong thành. Mà ở cuối cửa thành có một thiếu nữ mặc áo trắng, vẻ mặt lạnh lùng đang đứng ở đó. Một vị nam tử trung niên mặc giáp trụ bên cạnh nàng đang cao giọng nói gì đó.

"Nói cho mọi người một tin tức cực tốt!"

"Đại nhân từ Yển Quang thành đã mang đến cho chúng ta tầm ba vạn viên Thánh dược. Sau khi ăn thuốc này, chúng ta từ nay về sau chính là bách độc bất xâm, sống lâu trăm tuổi!"

Nam nhân trung niên kia thần sắc đắc ý cao giọng nói, mà một đám giáp sĩ phía sau thiếu nữ áo trắng cũng cực kỳ phối hợp lật lên hai vật to lớn được bọc trong vải trắng ở cửa thành, vì vậy hai chiếc xe ngựa chứa đầy bình thuốc xuất hiện ở trước mắt bách tính Đồng thành.

Trong đám người lập tức vang lên từng tiếng hoan hô.

Nhìn bộ dáng sùng bái của bọn họ dường như hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác được cố ý rải rác vì Thánh dược kia.

Từ Hàn nhíu mày, hắn nhìn dân chúng vẻ mặt cuông nhiệt xung quanh, lại nhìn đoàn người Lý Định Hiền cách đó không xa, qua tiếp xúc mấy ngày nay đã khiến hắn hiểu được một ít tính tình vị tiểu Vương gia này. Hắn ngược lại có chút lo lắng Lý Định Hiền thấy cảnh này không kìm nén được, gây thêm chút nhiễu loạn nào đó cho bọn họ. Có điều dường như chuyện lúc trước đã khiến vị tiểu Vương gia này nhớ kỹ, tuy thần sắc trên hai đầu lông mày gã giờ phút này lộ vẻ oán giận, nhưng cuối cùng vẫn không động thủ như xưa.

"Chúng ta phải thấy chết không cứu sao?" Lúc này Lưu Sanh bên cạnh chợt nhìn về phía Từ Hàn hỏi.

"Nhìn trước đi." Từ Hàn trầm mắt đáp, y theo lời của Giang Lai cùng với việc bọn họ nhìn thấy ở Yển Quang thành, một khi nuốt Thánh dược này sẽ triệt để mất đi ý thức của mình, hóa thành khôi lỗi. Từ Hàn khó mà biết được ngoại trừ nhờ vào đồng tiền Ngụy tiên sinh để lại còn có những phương pháp khác nghịch chuyển biến cố như vậy. Nếu như không có, theo như Từ Hàn thấy thì những người này có chết cũng không khác nhau mấy.

Nhưng nếu bây giờ bọn họ ra tay, hủy diệt nhóm Thánh dược này cũng không khó, nhưng cái khó chính là sau khi bại lộ thân phận sẽ phải đối mặt với đuổi giết đến từ Nguyên Tu Thành, chẳng lẽ ba vạn bách tính trong thành này thật sự có thể vì thế mà chạy thoát số mệnh như vậy sao? Sâm La điện có thể tạo ra một nhóm Thánh dược như vậy, chắc chắn có thể tái tạo ra càng nhiều Thánh dược hơn nữa.

Mà ngay lúc Từ Hàn nghĩ tới điều này, bỗng có vài bóng người trong đám dân chúng vây xem lao ra.

Bọn họ trực tiếp xông phía hai cỗ xe ngựa chứa đầy Thánh dược phía sau thiếu nữ áo trắng. Trong lòng Từ Hàn giật mình, thâm nghĩ đám người Lý Định Hiên không giữ nổi mình, nhưng sau khi định thần nhìn lại thì phát hiện những bóng người kia đều là những gương mặt xa lạ.

Mấy bóng người kia giết ra cực kỳ đột ngột, đám hộ vệ hai bên xe ngựa còn chưa kịp rút đao kiếm bên hông mình ra thì mấy người kia đã giết tới trước mặt bọn họ.

Ánh đao bóng kiếm sáng lên, chỗ cổ mấy vị giáp sĩ kia đồng loạt hiện ra từng vết máu, ngã xuống đất không dậy nổi.

Mà cước bộ mấy người tập kích kia cũng không dừng lại, tiến lên trực tiếp đánh tan đám giáp sĩ, phóng tới chỗ những Thánh dược nọ. Từ Hàn nhìn thấy tình hình này chợt tỉnh ngộ, bọn họ dường như muốn hủy diệt những Thánh dược này!

Mà khi thấy bọn họ sắp thành công, khóe miệng thiếu nữ áo trắng đứng ở cửa thành bỗng nhếch lên một nụ cười.

Nàng nhẹ giọng nói: 'Muốn chết."

Thân thể thiếu nữ bỗng nhiên động, tốc độ của nàng cực nhanh, giống như quỷ my xuyên thẳng qua thân ảnh của thích khách bên cạnh, mỗi một lần dừng lại đều đánh ra một chưởng, chỉ trong nháy mắt nàng đã làm xong hết thảy.

Sau đó bọn thích khách gần như đồng thời cùng lúc dừng bước tiến lên, thân thể từng tên nối tiếp nhau bay ngược ra ngoài.

Mà thiếu nữ lại quay về phía xa, nếu không phải Từ Hàn nhãn lực hơn người, hắn căn bản không cách nào nhận thấy được thiếu nữ trong nháy mắt đánh bại hơn mười thích khách kia.

Lúc này càng có nhiều giáp sĩ hai bên hồi thần lại, đồng loạt tiến lên bắt những thích khách thân mang trọng thương kia, lần lượt dẫn đến trước cửa thành, thô lỗ đè thân thể bọn họ xuống.

"Thấy không." Thiếu nữ áo trắng híp mắt nhìn về phía dân chúng Đồng thành, nói: "Những tặc nhân này muốn hủy diệt Thánh dược bệ hạ đại nhân ban cho chúng ta."

"Các ngươi nói xem, bọn chúng có đáng chết hay không."

Lời vừa thốt ra, đại đa số bách tính đầu tường lập tức kích động, bọn họ cao giọng hô: "Giết bọn chúng!" "Giết hết đám ác nhân này!"

Dường như cảm thấy hô hoán như vậy còn không đủ trút giận, còn có người vào lúc này bắt đầu không ngừng ném ra một ít trứng vịt, trứng gà tới những thích khách bị bắt kia.

Một vị nam nhân tuổi chừng ba mươi trong những thích khách nọ cứng rắn chống lại những thứ bay tới, nỗ lực hô to với đám người: "Chư vị! Các vị ngàn vạn lần không được để bị lừa! Những thứ Thánh dược này là độc dược thúc giục tâm can người khác!"

"Các ngươi suy nghĩ cho kỹ về Lạc Nhạn thành cách đây hơn một trăm dặm! Trước kia bọn họ còn liên hợp với các tông môn giang hồ xung quanh giấu kín đám trẻ em trong thành, nhưng từ sau khi được nuốt cái gọi là Thánh dược này, cả cha mẹ bọn họ đều đã tranh nhau đưa con cháu ra ngoài! Kẻ làm cha mẹ sao có thể làm ra việc như vậy? Tất cả đều do Thánh dược này gây nên!"

Nhưng tiếng hô to của nam nhân kia nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng quát mắng của mọi người, căn bản không có bất kỳ ai nguyện ý nghe theo lời gã, ngược lại coi đám người bọn họ là ác đồ.

"Không bằng chúng ta giết những tặc nhân này tế cờ, sau đó ta sẽ an bài cấp dưới phát Thánh dược cho mọi người." Thiếu nữ áo trắng kia thấy vậy, vui vẻ trên khóe miệng càng sâu, nàng giải thích như thế đương nhiên càng làm cho dân chúng một lòng muốn đạt được Thánh dược kia vỗ tay hoan hô.

Vì vậy hàng loạt giáp sĩ lần nữa đứng dậy, bọn họ rút trường đao bên hông ra nhắm ngay cổ đám thích khách này, định vung ra một cái.
Bình Luận (0)
Comment