Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 685 - Chương 26: Chôn Cùng

Chương 26: Chôn cùng Chương 26: Chôn cùngChương 26: Chôn cùng

Ánh mắt Từ Hàn híp lại, hắn nhìn về phía chỗ Lý Định Hiền. Vị tiểu Vương gia kia hai mắt trợn tròn, đang cố hết sức áp chế lửa giận trong cơ thể.

Từ Hàn tự nhiên lại thở dài một hơi, hắn hơi nâng một chân lên, sau đó dậm mạnh xuống.

Phiến đá chỗ mũi chân hắn chạm đất chỗ vỡ ra mấy vết rạn, mấy viên đá bằng ngón cái ở dưới lực đạo như vậy bị cuốn lên cao, bàn tay Từ Hàn chợt vươn ra, ngón tay cái của hắn giữ ngón áp út, sau đó cong ngón tay búng về phía hòn đá, mấy hòn đá kia liền lập tức bắn ra, mà Từ Hàn cũng lập tức thu hồi tay của mình lại, im lặng đứng yên tại chỗ, giống như mọi chuyện lúc trước chưa từng phát sinh vậy.

Nhưng hòn đá dùng tốc độ nhanh đến kỳ lạ bay vụt về hướng cửa thành, lại rất rõ ràng cho thấy chuyện đã phát sinh.

Keng! Keng! Kengl

Đao kiếm của những giáp sĩ kia mắt thấy sắp rơi xuống, nhưng theo từng tiếng vang giòn này đột nhiên từ trong tay giáp sĩ bay ra, rơi xuống sau lưng bọn họ. Mà tay các giáp sĩ nắm đao kiếm vào lúc đó cũng chấn động đến huyết nhục mơ hồ, máu không ngừng chảy.

Có lẽ bởi vì biến cố này đến quá mức đột ngột, sau khi đao kiếm rơi xuống mấy tức, đám giáp sĩ mới phục hồi tinh thần lại.

Sau đó tiếng kêu rên tê tâm liệt phế từ trong miệng các giáp sĩ vang lên, bọn họ che tay mình, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ.

"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh phát ra từ chóp mũi thiếu nữ áo trắng, nàng hơi nhìn những giáp sĩ kia, sau đó ánh mắt chuyển hướng đám người, nàng trầm giọng nói: "Lén lén lút lút xa xa không phải hảo hán, các hạ không hiện thân cùng ta đánh một trận?”

Thanh âm của nàng vừa phát ra, đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhưng không có một người tiến lên.

Sát khí trên trán thiếu nữ lập tức nặng thêm một phần, nàng trầm giọng nói tiếp: "Xem ra các hạ không dám hiện thân rồi, nếu như vậy, mấy vị bằng hữu này của các hạ cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết."

Dứt lời, nàng trâm mắt nhìn về phía giáp sĩ xung quanh, nhưng giáp sĩ thấy đồng bạn mình gặp phải, hiển nhiên cũng có chút chân chờ, không dám tiến lên. Cho đến khi sát khí trên lông mày thiếu nữ kia dần dần chuyển thành sát cơ, những giáp sĩ nọ mới cả gan lần nữa đi tới phía sau những thích khách, nơm nớp lo sợ lấy ra đao kiếm của mình ra.

"Giết.' Một từ lạnh như băng từ trong miệng thiếu nữ phun ra.

Những giáp sĩ kia nghe vậy không thể không giơ đao kiếm trong tay lên, sau đó định chém về phía cổ những thích khách nọ.

Mà thiếu nữ lúc này cũng đang bình tĩnh cau mày nhìn về đám người kia, nếu như người nọ dám xuất thủ lần nữa, nàng nhất định sẽ tìm được tung tích của đối phương, nghiền xương thành tro.

Đúng như nàng mong muốn, trong nháy mắt đao kiếm đánh xuống, những hòn đá kia lại bắn tới, đánh bay những vũ khí sắc bén trong tay những giáp sĩ nọ.

Nhưng không như nàng nguyện chính là, tốc độ những chủ nhân của những hòn đá này bắn ra quả thực quá nhanh, nàng căn bản không thể tìm ra tung tích của đối phương, cục đá đã đánh rơi đao kiếm của bọn giáp sĩ. Ánh mắt thiếu nữ âm trầm đáng sợ, nàng nhìn nhìn giáp sĩ kêu rên, trong miệng mắng: 'Phế vật."

Sau đó nàng bước nhanh đi tới trước những người này, rút ra đao bên hông một giáp sĩ, sau đó một cước đá văng những giáp sĩ đang kêu rên kia ra —— lần này nàng quyết định tự mình ra tay.

Tuy nàng không cách nào thấy rõ dấu vết đối phương ra tay, nhưng lại không hề e ngại. Trong lòng nàng tự suy tính, nếu người nọ cường đại đến mức có thể đánh bại nàng, vậy nàng không thể trốn trong góc tối được, hiển nhiên người kia có chút thủ đoạn, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của mình.

Mà lúc này, nàng muốn cẩn thận xem xem, con chuột trốn trong chỗ tối kia làm sao có thể dựa vào một viên đá cứu được tính mạng đám tặc nhân này.

Ôm tâm tư này, nàng không hề chần chờ, đao trong tay đột nhiên chém xuống.

Vút vút!

Từng âm thanh phá không đồn dập vang lên.

Có một số sự vật lấy tốc độ nhanh chóng bay vụt từ đằng xa đến, khóe miệng thiếu nữ phác họa ra một nụ cười. Nàng nắm thật chặt đao trong tay, với lực đạo của những viên đá vừa rồi sẽ không cách nào đánh bay đao trong tay nàng, đến khi nàng chém bay đầu tên thích khách này, kẻ ẩn núp trong bóng tối kia sẽ thẹn quá hóa giận ra tay lần nữa, đến lúc đó nàng sẽ tiến lên đánh chết đối phương.

Đánh trận tính toán như vậy thật không phải là điêu không tốt.

Nhưng nàng lại coi như không phát hiện ra một điểm.

Vật bay vụt đến lân này không phải đơn giản là một viên đá nữa mà là một thanh trường kiếm toàn thân đen kịt.

Mà hướng đi của nó cũng không phải là đao kiếm trong tay, mà là mi tâm của nàng!

Thiếu nữ ý thức được điều này trong lòng hoảng hốt, nàng rút đao chắn ngang trước người mình, muốn ngăn cản thanh trường kiếm đang bay vụt đến.

Leng keng, leng kengl

Lại một tiếng nổ giòn tan vang lên.

Thanh kiếm kia rơi ở trên thân đao của thiếu nữ, sau đó lực đạo đáng sợ từ trên mũi kiếm xuyên thấu qua thân đao truyền đến, đó là lực lượng thuần túy, không bao hàm nửa điểm chân nguyên cũng như kiếm ý, mà một luồng lực lượng như vậy khiến thân thể thiếu nữ ngay tức khắc đó không tự chủ được nhanh chóng lui lại, dù cho hai chân nàng không ngừng muốn phát lực ngăn cản tình thế suy sụp, nhưng vẫn vô bổ.

Âm!

Mãi đến khi phần lưng của nàng đụng phải thành trì Đồng thành, thân thể nàng mới chật vật dừng lại.

Nhưng dừng lại cũng không có nghĩa là nàng đã đỡ được một chiêu này. Trên thân trường đao chắn ngang trước người chợt nổi lên từng vết rạn giống như rắn độc, vết rạn kia thoáng cái đã bao trùm toàn bộ thân đao.

Nương theo một tiếng "Keng" giòn vang, toàn bộ thân đao nổ bể ra, sau đó thanh trường kiếm kia tiếp tục đi về phía trước, trong ánh mắt kinh hãi của thiếu nữ, đâm thẳng vào mi tâm, xuyên qua thiên linh cái của nàng, ghim thân thể của nàng vào trên tường thành Đồng thành.

Vẻ hoảng sợ ngưng kết trong mắt nàng một tích tắc, sau đó lập tức trở nên trống rỗng.

Biến cố như vậy phát sinh quá đột ngột, thiếu nữ kia căn bản chưa kịp phát ra nửa điểm âm thanh liền mất đi khí tức như vậy, mà cửa thành lúc này cũng rơi vào yên tĩnh giống như chết, cho đến khi một vệt máu tươi bị trường kiếm màu đen xuyên thủng mi tâm vọt xuống, tiếng kinh hô mới từ trong đám người bay lên.

Đó chính là Thánh binh đại nhân mà Hoàng đế bệ hạ khâm điểm, đối với những bách tính và giáp sĩ tầm thường này, đối phương gần như là tồn tại không thể chiến thắng, vậy mà lại chết trước mặt bọn họ như vậy, thậm chí cũng không ai trông thấy hình dáng hung thủ.

Sợ hãi bắt đầu lan tràn trong đám người.

Mà đúng lúc này, một bóng người chợt nhẹ nhàng nhảy lên cửa thành trống không, là Từ Hàn!

Lông mày Lý Định Hiền cau lại, lúc trước gã luôn đè nén cảm xúc muốn ra tay, nhưng sau khi gặp cảnh tượng quỷ dị ở Yển Quang thành cùng với việc mình xúc động suýt nữa để đám người rơi vào hiểm cảnh, gã mạnh mẽ áp chế xúc động trong lòng mình như vậy.

Nhưng gã làm sao cũng không nghĩ ra kẻ tâm địa độc ác như Từ Hàn, sao lại có thể bốc lên nguy hiểm bại lộ thân phận trong lúc này ra tay cứu những kẻ không có liên quan gì với mình.

Sự xuất hiện của Từ Hàn khiến cho dân chúng xung quanh càng thêm hoảng sợ, những giáp sĩ chưa bị thương kia hiển nhiên đã bị Từ Hàn dùng một kiếm gỡ xuống tính mạng của thiếu nữ kia gây khiếp đảm. Cả đám hoảng sợ nhìn Từ Hàn, nhưng cũng không ai dám tiến lên trước.

Từ Hàn đứng trước đám người, tay nắm vào hư không, trường kiếm màu đen đâm xuyên qua mi tâm của thiếu nữ cắm trên cửa thành dường như nhận ra điều gì đó, ngay lúc đó Thân kiếm chấn động, quay trở lại trong tay Từ Hàn. Sau đó trong tay hắn chợt lóe kiếm quang, dây sắt trói chặt hơn mười thích khách cũng đều bị chém rụng, cả đám đồng loạt đứng dậy.

Nam tử trung niên câm đầu chắp tay với Từ Hàn, trịnh trọng nói: "Tạ ơn hiệp sĩ cứu giúp."

Dứt lời thấy Từ Hàn khẽ gật đầu, nam nhân trung niên kia lại nhìn về đồng bạn xung quanh, nói: "A Anh, lão tam các ngươi tới hủy đi độc vật kia."

Nghe nói như vậy, trong đám người liền có một nam một nữ lao ra định đi vê phía hai cỗ xe ngựa chứa đầy Thánh dược kia. Hành vi như vậy rơi vào trong mắt những bách tính bình thường, bọn họ lập tức lộ vẻ không nỡ, nhưng ngại việc Từ Hàn bày ra lực lượng cường đại nên không dám phát ra nửa điểm âm thanh.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người tưởng Thánh dược sắp bị phá hủy, kiếm trong tay Từ Hàn lại đột nhiên duỗi ra ngăn cản hai nam nữ đang sắp tiến lên. Nam nhân trung niên cầm đầu thấy thế trong lòng trầm xuống, không hiểu nhìn về phía hắn hỏi: " Ân công có ý gì?"

Nam nhân trung niên nhìn ra, giết Thánh binh chính là trọng tội, nếu Từ Hàn dám mạo hiểm như vậy cứu bọn họ, vậy chắc chắn là người đứng cùng một phe với mình, vậy xuất thủ ngăn cản bọn họ phá hủy Thánh dược chính là một chuyện nói không thông.

Từ Hàn lại không nhìn gã, mà đảo mắt qua từng người dân, cuối cùng lắc đầu nói: "Ngươi không cứu được bọn chúng."

Nam tử trung niên lại sửng sốt, hình như có cảm giác nhìn về phía những bách tính kia, gã cũng không thấy vẻ cảm kích tồn tại, ngược lại nhìn thấy từng đạo sợ hãi, giận mà không dám nói từ những con ngươi kia.

Gã nhíu nhíu mày, chợt hiểu ý trong lời nói của Từ Hàn, có lẽ bọn họ mới là ác nhân trong lòng đám dân chúng này, mới là đầu sỏ cản họ an cư lạc nghiệp, hưởng thụ Thánh dược.

Cảm giác như vậy làm cho niềm tin trong lòng nam nhân trung niên có chút dao động, nhưng gã vẫn trâm giọng nói: "Tại hạ cũng muốn thử một lần, mong ân công thành toàn!" Giọng nói của nam nhân trung niên quả thật là kiên quyết ngoài dự liệu của Từ Hàn, hắn đảo mắt nhìn vê phía nam nhân kia, ánh mắt cổ quái đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một phen, sau đó bỗng nhiên móc từ trong ngực ra một đồng tiền, hỏi: "Trên người của các ngươi cũng có thứ này?"

Lần này không chỉ có nam nhân trung niên kia, đám thích khách dưới trướng gã cũng đồng loạt sững sờ, sau đó đều móc từ trong ngực ra một mai tiên đồng bình thường giống như Từ Hàn.

" Ân công biết rõ vật này?" Sắc mặt nam nhân vui vẻ, không kìm được hỏi, chính là dựa vào vật ấy bọn họ mới thoát khỏi khống chế của Thánh dược, nếu Từ Hàn có thể tìm tới vật này, vậy những người bị Thánh dược khống chế kia có thể được cứu.

Nhưng Từ Hàn lại không đáp câu hỏi của gã mà hỏi ngược lại: "Các ngươi có bao nhiêu người như vậy."

Nam nhân trung niên đại khái không nghĩ tới Từ Hàn sẽ hỏi một vấn đề như vậy, trong mắt gã lộ ra vẻ cảnh giác, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Đại khái hơn một ngàn người, phân bố khắp nơi ở Cảnh châu. Ở Đồng thành trừ chúng ta còn lại hơn hai mươi người, thế nhưng tu vi không cao, nên không tham dự việc này."

"Ừm”" Từ Hàn khẽ gật đầu, sau đó liền trầm mặc một hồi mới nói: "Vậy bây giờ ngươi đi viết thư đi, triệu bọn họ tới nơi này."

Trong lòng nam nhân trung niên giật mình, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn cũng trở nên cổ quái: " Ân công, việc này không ổn!"

"Không ổn sao?" Ánh mắt Từ Hàn chợt híp lại, trong khe mắt hẹp dài tỏa ra sát cơ hừng hực.

Lúc đó tay của hắn duỗi ra, Thần kiếm màu đen phóng lên trời, từng đạo kiếm ảnh màu vàng từ bên trong Thần kiếm tuôn ra, kiếm ý cuồng bạo bao phủ toàn bộ đầu tường Đồng thành.

"Ta cho ngươi thời gian năm ngày, nếu như không chiêu mộ được những người kia, toàn bộ ba vạn bách tính Đồng thành đều sẽ chôn cùng các ngươi."
Bình Luận (0)
Comment