Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 686 - Chương 27: Tiên Sinh Nhờ, Vật Ta Cống

Chương 27: Tiên sinh nhờ, vật ta cống Chương 27: Tiên sinh nhờ, vật ta cốngChương 27: Tiên sinh nhờ, vật ta cống

Đồng thành không lớn, lấy tu vi nội lực nửa bước Tiên nhân cảnh của Từ Hàn, dễ dàng bày ra mấy đạo kiếm trận xung quanh tòa thành này.

Kiếm trận này đương nhiên không thể nói là tinh diệu, thậm chí cường giả Thiên Thú cảnh bình thường chỉ cần tốn chút công phu là có thể phá giải. Nhưng với ba vạn dân chúng bình thường mà nói, mấy đạo kiếm trận này tựa như lôi trì, không ai dám vượt qua nửa bước.

Đồng thành bị khóa chết rồi.

Nó hóa thành một tòa lồng giam người ngoài không vào được, dân chúng trong thành lại không thể ra.

Mà người khởi xướng tất cả chuyện này - Từ Hàn lại tựa như không hề hay biết. Hắn dẫn theo đám người Phương Tử Ngư cũng không rõ ràng cho lắm, nghênh ngang chui vào phủ đệ xa hoa của vị thiếu nữ Thánh binh kia, nghiễm nhiên tư thế tu hú chiếm tổ chim khách.

Đương nhiên đây là một quyết định rất kỳ quái, dù sao kế hoạch của mấy người trước đó vẫn là mau chóng rời khỏi Đồng thành cho đến ra khỏi Cảnh châu này. Bọn họ đương nhiên không hiểu rốt cuộc là vì cái gì khiến Từ Hàn mạo hiểm bị đại quân Nguyên Tu Thành vây khốn làm ra quyết định như vậy.

Mà lo lắng này hiển lộ hoàn toàn trong lòng những bá tánh Đồng thành kia.

Với cấp bậc của họ tự nhiên không cách nào hiểu được Từ Hàn là ai, muốn làm cái gì. Nhưng điều này cũng không ngăn cản bọn họ nhận thức thân phận của mình, bọn họ đều là tù nhân trong tay Từ Hàn, quyền sinh sát chỉ trong một ý niệm của đối phương.

Mặc dù đối với dân chúng bình thường mà nói, tính mạng của bọn họ trước giờ chưa từng bị nắm trong tay mình, nhưng khi sự thật bại lộ hoàn toàn trước mắt bọn họ như thế, bọn họ vẫn khó tránh khỏi lâm vào bất an và sợ hãi.

Đương nhiên Từ Hàn cũng không cần phải để ý đến suy nghĩ trong lòng của những dân chúng tâm thường, hắn chỉ có thể đảm bảo bách tính trong những năm ngày này không thể đi ra ngoài là được.

Tiết Luyện, cũng chính là thủ lĩnh của đám thích khách kia cuối cùng vẫn đồng ý yêu cầu của Từ Hàn. Đối với gã mà nói, đây là một quyết định không có quá nhiều lựa chọn. Không phải gã chưa từng nghĩ tới việc Từ Hàn sẽ là đại nhân vật do Cảnh châu phái tới, sau đó một lưới bắt hết bọn họ, nhưng dưới sự phân giải của vị công tử Giang Lai kia, Tiết Luyện tạm thời tin tưởng Từ Hàn, dù sao hiện tại tình cảnh của bọn họ đã không thể nào tệ hơn nữa, có lẽ Từ Hàn sẽ mang đến cho bọn họ một cơ hội xoay chuyển. Nhưng như vậy vẫn là một ván bài lớn, chẳng khác gì con bạc chỉ còn ba đồng, muốn xoay người chỉ có thể được ăn cả ngã về không, đặt tất cả vào bàn đánh cược.

Đêm hôm đó, Từ Hàn một mình ngồi trong tiểu viện, ôm con mèo đen, thảnh thơi nhắm mắt giả ngủ dưới ánh mắt phẫn nộ của con khỉ vàng kia.

Một vị khách không mời mà đến đẩy cửa sân Từ Hàn ra, đi thẳng tới trước mặt hắn.

Từ Hàn mở mắt ra, quan sát người trẻ tuổi trong mắt mang theo nghi hoặc này, vẫn chưa cảm thấy ngạc nhiên lắm đối với việc gã đến. Hắn giơ tay chỉ chỉ cái bàn đá cách đó không xa, ý bảo đối phương ngồi xuống, sau đó mới hỏi: "Tiểu Vương gia có chuyện quan trọng gì sao?"

Ánh mắt Lý Định Hiền có chút do dự, qua một hồi lâu mới hỏi: "Ngươi vì sao... muốn cứu bọn họ?"

Lý Định Hiền đương nhiên là cực kỳ hoang mang, phụ thân gã một mực giáo huấn phải cân nhắc lợi hại, tuy rằng có lúc gã khó có thể làm được, nhưng so sánh chuyện đi sứ Đại Chu cùng tánh mạng bách tính Đồng thành. Gã vẫn là gian nan lựa chọn vế trước, theo suy nghĩ của gã, lấy tính mạng ba vạn bách tính đi trao đổi toàn bộ Hoành Hoàng thành, thậm chí toàn bộ thương sinh Đại Hạ, hiển nhiên không phải là một chuyện mua bán có lời. Thậm chí trong ấn tượng của gã, Từ Hàn cũng không thể là người có thể làm ra chuyện như vậy.

Từ Hàn hỏi ngược lại: "Bọn họ?”

Lý Định Hiền nhíu mày, gã cảm thấy Từ Hàn không thể không biết bọn họ trong miệng mình chỉ người nào, Từ Hàn qua loa xong chuyện, hiển nhiên là không muốn trả lời câu hỏi này của gã. Tiểu Vương gia tâm cao khí ngạo không có cái khí độ chiêu hiền đãi sĩ kia - hoặc có thể nói là không cách nào làm được điều này đối với Từ Hàn, gã giận dữ đứng lên muốn rời đi.

"Nếu như lời tiểu Vương gia nói là chỉ bách tính trong Đồng thành, ta nghĩ tiểu Vương gia đã hỏi lầm người, Từ mỗ chưa bao giờ muốn cứu bọn họ." Mà giọng nói của Từ Hàn chợt vang lên khi đối phương cất bước rời đi.

Lý Định Hiền vừa cất bước chân đang lơ lửng giữa không trung, gã quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, vẻ hoang mang giữa hai đầu lông mày lần nữa ngưng trọng vài phần.

"Giống như những gì ta nói lúc trước, bọn họ đã tin lời Hoàng đế Sở quốc, hủy đi nhóm Thánh dược này còn có rất nhiều Thánh dược khác. Ngươi có thể cứu được bọn họ nhất thời nhưng không cứu được bọn họ cả đời. Thậm chí bọn họ còn không thể nhớ chuyện tốt ngươi làm, mà chỉ xem ngươi là ác đồ mà thôi." Từ Hàn tiếp tục nói.

Lý Định Hiền cũng không ngu dốt, sau khi gã nghe thấy lời ấy đã rất nhanh đã tỉnh táo trở lại. Gã hoảng sợ nói: "Cho nên ngươi để Tiết Luyện gọi những đồng bạn kia là muốn cứu mấy người Tiết Luyện, ngươi muốn đưa tất cả bọn họ cùng xuất quan?!"

"Nhưng hơn một ngàn người kia muốn xuất quan cho dù không có truy binh của Nguyên Tu Thành, cũng tránh không được sẽ đối chiến cùng quân giữ biên cảnh, vì sao..." Lý Định Hiền nói đến đây dừng một chút, lại hỏi: "Chẳng lẽ có liên quan đến đồng tiền kia?"

Từ Hàn híp mắt cười cười, không tỏ ý kiến gì với câu suy đoán của gã.

"Vậy ba vạn bách tính kia thì sao? Chẳng lẽ ngươi cứ nhìn bọn họ bị Thánh dược mê thất? Đó chính là ba vạn mạng người đấy!" Lý Định Hiền nhìn ra suy đoán của mình cũng không vấn đề, gã không khỏi lớn tiếng chất vấn Từ Hàn.

Trong khe mắt của Từ Hàn nheo lại lập lòe hàn quang, hắn dùng giọng nói trâm thấp đến cực hạn nói: "Ta nói rồi, ta không cứu được bọn họ."

Hắn nói xong, lập tức đổi giọng, lại nói: 'Huống hồ tiểu Vương gia trước giờ vẫn không nghĩ ra cách sao lại có lực lượng chất vấn Từ mỗ vậy?"

"Ta..." Lý Định Hiên bị chọc trúng đau đớn nghẹn lời, một lúc lâu sau mới có chút nhụt chí nói: "Ta... đã đi đến một bước này, vì sao không thử một lần có thể cứu được hay không?”

Từ Hàn liếc mắt nhìn thần sắc buồn bã của Lý Định Hiền, giọng điệu thong thả hòa hoãn vài phần: "Tiểu vương gia, một người muốn làm gì, có thể làm gì cũng chưa bao giờ quan tâm người khác nói, ngươi phải hỏi lòng mình. Tiên nhân cũng vậy, phàm nhân cũng thế, người thọ thì hơn ngàn năm, đoản niên chỉ sống mấy chục năm, nếu đã muốn tới thế gian một lần, vì sao không thuận theo tâm ý của mình mà đi?"

Thân thể Lý Định Hiền chấn động, ánh mắt chớp động nhìn về phía Từ Hàn, đại khái là làm thế nào cũng không ngờ được hắn lại nói ra những lời như vậy. Nhưng gã còn chưa kịp cảm kích một chút nào thì giọng nói của Từ Hàn lại lần nữa vang lên.

"Tiểu Vương gia muốn làm gì thì mau đi làm đi, Từ mỗ chỉ có năm ngày chờ ngươi. Ừm, chuẩn xác mà nói chỉ còn lại có bốn ngày rưỡi."

Lý Định Hiên nghe đến đó cuối cùng phản ứng lại, cực kỳ trang trọng chắp tay cúi đầu với Từ Hàn, cũng không nhiều lời, làm xong lễ này liền xoay người bước về phía Đồng thành.

Mà khi đó, Từ Hàn đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lý Định Hiền, hai mắt lại lân nữa híp lại.

Nếu hắn không nhìn lầm, trên người vị tiểu Vương gia này dường như cũng có một đồng tiền, chỉ là chính gã chưa từng biết mà thôi.

Mãi đến khi bóng dáng Lý Định Hiền hoàn toàn biến mất trong tâm mắt của Từ Hàn, hắn mới thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía vòm trời.

Ban đêm, vạn dặm không mây, trên mái vòm ánh sao lấp lánh.

Hắn nhìn tinh quang, thần tình trên mặt chợt phiên muộn thêm vài phần, hắn lẩm bẩm: "Tiên sinh muốn ta cõng một hộp gỗ này, hay là..."

"Cả thiên hạ này vậy?"
Bình Luận (0)
Comment