Chương 28: Nhìn nhau cười cười.
Chương 28: Nhìn nhau cười cười.Chương 28: Nhìn nhau cười cười.
Năm ngày sau.
Từ Hàn ngồi trong phủ thành chủ của Đồng thành, nhìn một ngàn người đang đứng đầy trước mắt, ánh mắt hắn đảo qua từng người một, qua một lúc lâu cuối cùng mới nói ra câu đầu tiên sau khi hai bên gặp mặt nhau.
Hắn nói: "Ta cần dẫn các ngươi đi."
Không phải mời, không phải nghĩ, hắn nói là cần. Không có đường thương lượng, không kiêng ky suy nghĩ của đối phương. Hắn giống như một vị quân vương, dùng ngữ điệu bình tĩnh mà chắc chắn tuyên đọc ý chỉ của chính mình.
Đám người Phương Tử Ngư ở bên cạnh nghe vậy không khỏi nhướng mày, thời gian kéo dài năm ngày cũng đã đủ dài, trên thực tế trong năm ngày này, bọn họ đã chém giết ba nhóm trinh sát Nguyên Tu Thành phái tới, nếu đối phương cũng không phải một dạng ngốc nghếch, lúc này rất nhiều truy binh chỉ sợ đã nhanh đến Đồng thành rồi.
Một ngàn người này mặc dù mạnh hơn rất nhiều so với những bách tính bị đầu độc bình thường kia, nhưng dù sao tu vi cũng không đồng đều, mang theo bọn họ chắc chắn sẽ để cuộc hành trình vốn đã gian nan ở Nam Hạ này lại tăng thêm rất nhiều phiền toái.
Bọn họ phần lớn đều không hiểu, Từ Hàn xưa nay cẩn thận vì sao lại quyết định như vậy.
Cầm đầu đám người kia là một nữ tử chừng hai mươi tuổi, nàng mặc một bộ trường sam màu xanh, tên là Ninh Yên. Sau khi nghe Từ Hàn nói mấy lời ấy, nàng nhìn qua Tiết Luyện bên cạnh, rồi giương mắt liếc nhìn vị Lý Định Hiền bên người Từ Hàn một cái, cuối cùng nói: "Có thể."
Đương nhiên sau khi nói xong lời này, nàng lại nói: "Nhưng chúng ta phải mang theo ba vạn bách tính Đồng thành."
Lời vừa nói ra còn chưa đợi Từ Hàn đáp lại, lông mày Lưu Sanh đã nhíu lại. Bọn họ có tổng cộng hơn mười người, mà trong một ngàn người nữ tử tên là Ninh Yên này mang đến cũng không vượt quá tám trăm người có chút chiến lực, hơn nữa tu vi đều dưới Thông U cảnh. Bọn họ muốn lấy đội hình này dẫn theo ba vạn dân chúng ra khỏi Cảnh châu không khác gì khó hơn lên trời.
"Không chỉ như vậy." Kinh hãi còn chưa kịp hoàn toàn dâng lên trong lòng bọn họ, Ninh Yên kia đã lại nói: "Lần này xuất quan, chúng ta còn phải qua ba thành, Tây Đình Ngọc Miện, Thừa Trọng, trong ba thành này có tâm mười ba vạn bách tính, chúng ta cũng phải mang theo."
"Đùa cái gì vậy!" Phương Tử Ngư nghe vậy không nhịn được nữa, đứng dậy vẻ mặt không vui nói với cô nương tên Ninh Yên kia: "Chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người? Đừng nói mười ba vạn, ngay cả một ngàn người các ngươi cũng không thể mang đi được!"
Ninh Yên nghe vậy hai mắt trâm xuống, nàng chắp tay với Từ Hàn, nói: "Vậy chỉ có thể làm phiền Từ đại nhân đi trước một bước."
Mùi uy hiếp hiển nhiên là tràn ngập trong lời nói, mọi người đều hiểu rõ Từ Hàn như thế nào cũng không thể chấp nhận được điều kiện như vậy. Bởi vậy ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hắn.
Thiếu niên kia dường như cảm nhận được điểm này, hắn mỉm cười, vuốt ve chén trà trong tay rồi nói: "Ta ở đây chờ các ngươi năm ngày, trong năm ngày này những kẻ muốn giết ta đã mài xong đao kiếm của bọn chúng, mạo hiểm lớn như vậy, Từ mỗ cũng không phải vì cò kè mặc cả với các ngươi. Các ngươi muốn mang người nơi này đi, có thể." "Giờ Thìn ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, các ngươi có thể đi chuẩn bị di chuyển những bình dân này, có thể có bao nhiêu nguyện ý đi cùng các ngươi, các ngươi liền mang theo từng đó, nhưng nếu không muốn, các ngươi không mang đi được, cũng không thể mang theo."
Ninh Yên nhíu mày: "Như vậy sao được, thời gian cả đêm căn bản không đủ thuyết phục nhiều người như vậy, những Thánh binh lúc trước...
Nàng còn chưa kịp nói xong lời đã bị Từ Hàn cắt ngang.
"Ta nói rồi, ta không phải đến cò kè mặc cả cùng các ngươi. Giờ Thìn ngày mai, mang đến được bao nhiêu người đều do bản lãnh của các ngươi, ta đây không quản được, nhưng nếu các ngươi ít đi một người, một chuyến xuôi nam qua Cảnh châu này, Từ mỗ qua một chỗ, giết một chỗ, qua một thành, tàn sát một thành! Thật giả trong đó, nếu như các ngươi không tin, có thể để cho những dân chúng kia để mạng lại thử."
Dứt lời này Từ Hàn liên đứng lên, cũng không quay đầu lại xoay người đi vào phủ Thành chủ, căn bản không lưu cho đám người Ninh Yên một chút chỗ trống thương lượng.
Mọi người ngạc nhiên hai mặt nhìn nhau, bất kể đám người Phương Tử Ngư hay vẫn bọn Ninh Yên nói chung đều nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc vì sao Từ Hàn sẽ có chấp niệm muốn mang bọn hắn đi nặng như thế. ...
Giờ Thìn ngày thứ hai.
Đám người Ninh Yên cùng Tiết Luyện vẫn tới đúng hạn, nhưng bọn họ mang đến dân chúng nguyện ý cùng bọn họ rời đi cũng không quá hơn một ngàn người, đây là thành quả Lý Định Hiền lôi kéo Giang Lai mấy ngày nay đi khắp hang cùng ngõ hẻm thuyết phục, nếu để cho chính bọn họ dùng thời gian một đêm đi làm việc này, Từ Hàn xem chừng số lượng còn muốn cắt giảm không chỉ mấy lần.
Đương nhiên đáng nhắc tới chính là, bên trong khoảng một ngàn người này, đại đa số đều là vợ chồng mang theo đứa bé tuổi nhỏ, đại khái đối với bọn họ mà nói, trên tường thành cắm lá cờ nhà ai cũng không trọng yếu, cũng không cần biết Thánh dược kia rốt cuộc là tốt hay không. Bọn họ chỉ không muốn để con của mình đi tham dự quá trính tẩy lễ hung hiểm của Thánh phủ mà thôi.
Từ Hàn nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhưng mà lại không biểu hiện ra chút bất mãn nào đối với gân một ngàn dân chúng này, chỉ là để cho đám người Ninh Yên phân ra nhân thủ trông coi bọn họ, sau đó liền dẫn đội ngũ mênh mông rộng lớn mở rộng đến hơn hai ngàn người lần nữa bắt đầu hành trình xuôi nam.
Hơn hai ngàn người, trong đó không thiếu dân chúng không có một chút tu vi, một ít trẻ em tuổi nhỏ, tốc độ đi về phía trước đương nhiên cực kỳ chậm, trọn vẹn một ngày, một đoàn người cũng mới đi ra không đến tám mươi dặm, đây là có Từ Hàn cố ý thúc giục mới làm đến được.
Nếu cứ như vậy chỉ cần bốn ngày là có thể đến biên quan, giờ phút này chỉ sợ phải tiêu tốn trọn vẹn nửa tháng.
Đêm xuống, mọi người tìm một doanh trại đóng quân, mọi người mệt nhọc cả ngày cũng không có nhiều sức lực đi làm việc, ăn xong cơm tối phần lớn đều ngủ say, Từ Hàn cũng ngồi trước một đống lửa, hắn ôm Huyền nhi nhìn mọi người đang ngủ sau đống lửa đến xuất thần.
Một thiếu niên bằng tuổi hắn đang ngồi bên cạnh, Từ Hàn quay đầu liếc nhìn đối phương, khẽ mỉm cười, hỏi: "Mấy ngày nay, mệt chết đi được."
Thiếu niên kia lắc đầu, nói: "Sâm La điện phế bỏ nhiều công sức mới tạo được một vị bán yêu thần chủng như ta đây, chút việc nhỏ này liền khiến ta mệt mỏi, chỉ sợ các đại nhân vật của Sâm La điện sẽ tức giận đến giậm chân."
Từ Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.
Hắn đưa tay dùng nhánh cây gảy gảy ngọn lửa trước mắt, sau mấy phút lại nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi, vì sao ta phải tự tìm phiền toái?"
Lưu Sanh lắc đầu, nói: "Trên đời này chưa bao giờ thiếu phiên phức, ngươi không tìm nó, nó cũng sẽ trở về tìm ngươi, ta tin ngươi làm như vậy là có đạo lý, như vậy cũng đủ rồi."
Từ Hàn nghe vậy, hơi sững sờ, ngược lại thấy hứng thú, truy hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại tin ta?"
Câu hỏi này khiến Lưu Sanh im lặng một hồi lâu, gã nghiêng đầu suy nghĩ rồi chợt nhìn về phía Từ Hàn: "Ta là một người không nhớ quá khứ, bất luận là chuyện ở Thượng Vân thành hay là ký ức vê đệ muội muội của mình, ta đều không có chút ấn tượng nào."
"Nhưng ta cảm thấy Lưu Sanh trong miệng ngươi là một người rất tuyệt, ta không nhớ ra hắn, nhưng có lẽ trở thành hắn cũng không phải là một chuyện xấu, đặc biệt là đối với ta mà nói."
"Nếu muốn làm Lưu Sanh, vậy thì ta nghĩ, Lưu Sanh trong miệng ngươi..."
Nói đến đây, Lưu Sanh dừng lại một chút, trong con ngươi đen nhánh của gã phản chiếu ánh lửa, sáng rực mà lại cực nóng.
Gã lại lần nữa nói: "Có lẽ sẽ tín nhiệm ngươi như vậy."
Từ Hàn đại khái cũng không ngờ Lưu Sanh sẽ nói ra những lời như vậy. Hắn bật cười lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể nói: "Cảm ơn."
Hai người trước sau nói xong những lời này lại lâm vào trâm mặc lần nữa.
Nhưng trầm mặc như vậy cũng không có kéo dài bao lâu, ánh lửa cháy trước mắt chợt bắt đầu có chút khẽ nhảy lên, ngay sau đó củi khô trên mặt đất cũng bắt đầu run run, Huyền nhi cùng Ngao ô ngẩng đầu, con khỉ vàng kia cũng nhảy lên ngọn cây, bọn họ đều cảnh giác nhìn về một chỗ phía sau lưng.
Lúc này Từ Hàn và Lưu Sanh cũng cảm nhận được, bốn con mắt đều nhìn về cùng một hướng.
Cộc cộc! Cộc cộc!
Tiếng vó ngựa như ẩn như hiện bắt đầu truyên đến, mặt đất rung động càng kịch liệt, đám người đã ngủ dưới tiếng vó ngựa này cũng bị đồng loạt bừng tỉnh.
Đám người Ninh Yên vẫn trấn định như thường, đương nhiên bọn họ cũng biết người tới là ai. Họ cũng hiểu sự cường đại của đối phương, tuy trong lúc nhất thời sắc mặt khó coi nhưng còn chưa tới mức kinh hoảng thất thố. Ngược lại đám dân chúng bình thường sắc mặt trắng bệch, vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng bắt đầu lan tràn.
Từ Hàn nhìn bọn họ thật sâu, rồi nói với Lý Định Hiền ở bên cạnh: "Canh chừng tốt người của ngươi, chuẩn bị dẫn bọn họ đi trước."
Lý Định Hiên nghe vậy chợt sửng sốt, đang định đi điều hành mọi người, nhưng lại nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Đại khái nguyên nhân là do tình huống khẩn cấp, lúc hỏi vấn đề này, ngữ điệu Lý Định Hiên cũng lớn hơn vài phần, cho nên mọi người đều nghe có thể nghe thấy lời ấy. Bởi vậy cũng không thể tránh khỏi vào thời điểm đó đều đảo mắt nhìn về phía Từ Hàn.
Mà lúc này, Từ Hàn đã đứng lên, một con mèo đen đáp xuống đầu vai của hắn, một con chó đen bên cạnh lắc lắc bộ lông đang ngủ say, Từ Hàn đưa một tay ra, thanh trường kiếm đen như mực bỗng nhiên hiện lên trong tay, hắn nhìn mọi người nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Quy củ Từ mỗ, người ta mang ra đều phải chết ở phía sau ta."
Có lẽ là không nghĩ tới kẻ biểu hiện tàn nhẫn thậm chí là ngoan lệ trước đây lại nói ra những lời như vậy, mọi người đều không khỏi sững sờ. Nhưng Từ Hàn lại không đợi bọn họ tiêu hóa hết những lời này, hắn lại nhìn sang đám người Mông Lương dặn dò: "Có lẽ phía trước còn có chặn đường, làm phiền sư huynh và chư vị mở đường cho dân chúng."
Mà sau khi nói xong lời này, hắn mới nhìn về phía Lưu Sanh bên cạnh hỏi: "Ngươi thì sao?"
Lưu Sanh chớp chớp mắt, cười nói: "Nếu như Lưu Sanh ở chỗ này, ngươi cảm thấy hắn sẽ làm như thế nào?”
Từ Hàn sửng sốt, trên mặt lập tức nở một nụ cười.
Hai thiếu niên vào lúc đó nhìn nhau cười một tiếng, sự vật trong mắt như mấy năm trước hiển hiện ở Cổ Lâm Thượng Vân thành kia vậy...
Cực nóng lại sạch sẽ, thanh tịnh còn có thể thấy đáy.