Chương 29: Một lần cuối cùng.
Chương 29: Một lần cuối cùng.Chương 29: Một lần cuối cùng.
Đêm dài, sao thưa, trăng bị mây che.
Nhưng khi đại quân dừng lại, Nguyên Tu Thành vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra hai vị thiếu niên đứng trước đại quân.
Làm sao y quên được bọn họ, mùa đông ở Thượng Vân thành kia, y đưa bọn họ ra ngoài, đó cũng là bước ngoặt vận mệnh của y. Y nheo mắt nhìn chằm chằm hai người, đại quân sau lưng đao kích rời vỏ, sát khí lẫm liệt, chỉ đợi y ra lệnh là sẽ dốc toàn bộ lực lượng.
Nguyên Tu Thành lại không cho bọn họ ra tay đầu tiên, y cảm thấy đây là thời khắc đáng làm kỷ niệm, theo lý mà nói, y phải nói chút gì đó.
"Từ Hàn, Lưu Sanh." Y nhẹ nhàng nhắc tới tính danh hai người này, ngữ điệu trâm thấp, trong khe mắt híp lại lập loè hào quang không hợp với đêm tối này, như biển mây cuồn cuộn, như sóng lớn vỗ bờ.
"Nguyên thống lĩnh nhiều ngày không thấy đã gầy đi nhiều rồi." Nhưng hiển nhiên Từ Hàn không có tâm tư đau buồn thương tiếc như Nguyên Tu Thành. Hắn lạnh lùng nói, trong lời nói bao bọc toàn là sát cơ.
Giọng điệu bất thiện này lại chưa làm cho Nguyên Tu Thành bất mãn. Y mỉm cười, tiếp tục nói: "Hai vị từng là trợ thủ đắc lực của Nguyên mỗ, hôm nay gặp mặt cảm khái vạn phần, hay là ba người chúng ta tạm thời buông binh qua rồi cùng nhau uống một bình?"
Từ Hàn sửng sốt, không ngờ Nguyên Tu Thành lại đề nghị như vậy, trong lúc nhất thời không thể nào đáp lại đối phương.
Khóe miệng Nguyên Tu Thành càng thêm vui vẻ, y híp mắt nhìn về phía sau lưng Từ Hàn, Lưu Sanh, ở nơi đó vẫn còn lờ mờ thấy được bóng lưng đám người hoảng sợ đào tẩu. Y rất chắc chắn Từ Hàn không cách nào cự tuyệt yêu cầu của mình, bởi vậy y hoàn toàn không đợi đối phương đáp lại, liền đưa mắt ra hiệu cho vị Thánh Hậu đại nhân phía sau. Đối phương hiểu ý, lại không có nửa phần chần chừ.
Lập tức liền có hai vị giáp sĩ từ trong đại quân đi ra, nâng lên một bộ án đài, đặt một bình rượu xanh cùng ba chén rượu.
Nguyên Tu Thành mặc thanh sam cất bước tiến lên, nhẹ giọng nói với hai người: "Mời."
Đúng như y đoán, muốn tranh thủ thêm nhiều thời gian cho mọi người, cuối cùng Từ Hàn vẫn đè xuống sự nghi ngờ trong lòng, cất bước đi tới trước án đài, khoanh chân ngồi xuống cùng Lưu Sanh.
Nguyên Tu Thành cung khiêm rót rượu cho hai người, tiếp đó nâng chén hướng về phía bọn họ: "Cố nhân gặp nhau, chén này ta kính hai vị.'
Hai người nâng chén không động, hiển nhiên đều không rõ rút cuộc bên trong hồ lô của người trước mặt bán thuốc gì.
Sau đó, Nguyên Tu Thành lại rót đây chén rượu của mình. Tiếp đó, y giơ tay vuốt ve chén rượu hỏi: "Từ huynh cho rằng Thiên Sách phủ như thế nào?"
Từ Hàn nghe vậy trâm mặc, cũng không đáp lời Nguyên Tu Thành, chỉ là ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào y.
Nguyên Tu Thành cũng không giận, ánh mắt của y lướt qua Từ Hàn nhìn về phía sau lưng hắn, có ý cười nói: "Từ huynh vẫn nên nói đi, thừa dịp Nguyên mỗ hiện tại còn có tâm tư tán gẫu với ngươi."
Đôi mắt Từ Hàn nhíu lại, hắn biết ngụ ý của đối phương, vì vậy sau khi hơi trâm ngâm, cuối cùng vẫn nói: 'Không đến mức lừa đời lấy tiếng, nhưng cũng không thể coi là quang minh chính đại, giống như ngươi và ta, cũng giống với thế nhân trong thiên hạ, thiện ác xen lẫn, không hơn không kém."
Lông mày Nguyên Tu Thành nhíu lại, dường như có chút kinh ngạc: "Không ngờ ở đáy lòng Từ huynh, Nguyên mỗ còn chưa tính là đại gian đại ác."
Từ Hàn nhìn đối phương thật sâu, vậy mà tự mình nâng chén kính một cái với Nguyên Tu Thành, lập tức uống một hơi cạn sạch.
"Trong suy nghĩ của Từ mỗ chưa từng chia thiện ác, chỉ phân đúng sai."
Nguyên Tu Thành cười hỏi: "Vậy lấy ánh mắt Từ huynh nhìn Nguyên mỗ, là đúng hay sai?"
Từ Hàn tức cười, không phải hắn không muốn trả lời câu hỏi này của Nguyên Tu Thành, mà là không biết phải trả lời như thế nào.
Nguyên Tu Thành thấy thế lại uống sạch ba chén rượu, gương mặt y ửng hồng, tiếp tục nói: "Huynh trưởng của ta được gọi là Mạc Bắc Đao Vương, người trên đời đều biết hung danh hiển hách của hắn, cho dù bây giờ đề cập đến ba chữ Nguyên Quy Long cũng đủ khiến quá nửa Tiên nhân trong thiên hạ sợ hãi mất mật."
"Nhưng huynh ấy đã chết."
"Chết trên tay vị Thần Vô Song ở Thái Âm Cung kia, cùng với vị sư bá của ngươi cũng chết ở nơi đó."
"Bọn họ chết vì thiên hạ này, nhưng không ai trong thiên hạ biết được. Ngươi nhìn tên chưởng giáo Xích Tiêu môn Tạ Mẫn Ngự kia, ba lần Thiên kiếp không chết, tự xưng là người đứng đầu thiên hạ dưới Thần Vô Song, nhưng hắn đang làm cái gì? Bè lũ xu nịnh, lải nhải, tự cho là tinh thông tính toán, không tự biết chẳng qua chỉ là quân cờ; Ngươi lại nhìn chúng sinh thiên hạ này, Đại Sở nuốt Long mà sinh, tướng Vong Long treo cao ở trên đầu trường, Đại Hạ nói thế nào thì cũng che chở cho bọn họ hơn hai trăm năm, không nói đến cơm áo không lo, nhưng so với hai nước Trần Chu, tình cảnh của bọn họ đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần."
"Nhưng bọn họ thì sao? Chỉ vì một viên Thánh dược đã khiến bọn họ thay đổi tâm địa, đổi họ thay quốc, thật tình không biết cái gọi là Thánh dược kia chẳng qua chỉ là mặc độc vật, thực sự buồn cười."
Nói tới chỗ này, nụ cười trên mặt Nguyên Tu Thành càng sâu, y uống thêm ba lần rượu, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt híp lại, ánh mắt mông lung.
Từ Hàn nhíu mày nhìn Nguyên Tu Thành đang có chút thất thố, trâm giọng hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?
Nguyên Tu Thành lại rót một chén rượu cho mình, cười nói: "Nguyên Quy Long, Mặc Trân Tử cũng được, Mục Ngọc Sơn, Thương Hải Lưu cũng tốt, cho dù thế nào đi nữa cũng được tôn là hai chữ anh hùng. Tuy thế dẫu sao cũng đều ngu ngốc, bọn họ tu bổ thế giới vỡ nát này nhưng chưa từng nghĩ tới rốt cuộc thế giới này đáng giá tới mức bọn họ phải dùng mạng đổi hay không."
"Đại nạn sắp tới."
"Ta không biết vì sao người trên trời luôn muốn giết Từ huynh, nhưng bên ngoài thế giới còn có thế giới lớn hơn, có tinh không vạn vực, có phồn hoa như gấm. Nguyên mỗ thích Từ huynh, ta nghĩ chúng ta có thể liên thủ, lấy được vài thứ từ trong thế giới hiện tại, sau đó nhảy ra khỏi phương thiên địa này, tự do tự tại, chẳng phải tốt đẹp sao?"
Cái gọi là đại nạn sắp đến, cái gọi là tinh không vạn vực chính là manh mối Từ Hàn lấy được trong lúc mơ hồ, hắn chưa từng nghĩ Nguyên Tu Thành lại hiểu rõ như vậy. Tuy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nén kinh ngạc trong lòng lại, không biểu lộ ra ngoài. Hắn trầm giọng nói: "Từ mỗ vẫn cho rằng Nguyên đại nhân bỏ qua chuyện Thiên Sách phủ dấn thân vào Sâm La điện là vì đối phương đưa ra đủ lợi thế, hiện tại xem ra Từ mỗ xem thường Nguyên huynh rồi."
"Trong lòng Nguyên huynh chứa biển rộng vạn dặm, con sông lớn Sâm La điện này xem ra không chứa được Nguyên huynh rồi."
Nguyên Tu Thành bỗng nhiên cười một tiếng, lại nâng chén kính Từ Hàn một cái, sau đó lại uống một hơi cạn sạch. Làm xong những thứ này, y lại ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Từ Hàn, đám người chỗ đó đã sớm biến mất không thấy gì nữa.
"Bọn họ đã an toàn, Từ huynh có thể đi tìm bọn họ."
Từ Hàn nghe vậy sắc mặt hơi đổi, hắn không khỏi cảm thấy khó hiểu: "Thế nào, ngươi không muốn giết ta nữa hả?”
"Từ huynh nói đùa gì vậy, vừa rồi Nguyên mỗ còn từng nói muốn liên thủ với Từ huynh, làm sao có thể giết ngươi được đây?" Nguyên Tu Thành cười nói.
Đương nhiên Từ Hàn không tin lời này của y. Hắn hỏi ngược lại: "Nói như vậy, Nguyên đại nhân dẫn thiên quân vạn mã tới đây chỉ vì muốn uống rượu với Từ mỗ sao?"
Nguyên Tu Thành đứng lên, bất đắc dĩ nhún vai nói: "Sự thật chính là như thế, mặc kệ Từ huynh tin hay không." Nói tới chỗ này, y chợt dừng một chút, ngữ điệu lại âm trâm vài phần: "Lần xuôi nam này, Từ huynh cũng sẽ gặp rất nhiều chuyện ngươi không muốn tin, nhưng chúng nó nhất định sẽ phát sinh."
Không biết có phải ảo giác hay không, Từ Hàn cảm thấy khi nói ra những lời này, Nguyên Tu Thành dường như có điều ám chỉ, giống như y nhìn thấu được một số thứ gì đó, điều này khiến cho đáy lòng hắn không khỏi dâng lên một chút bất an.
Hắn và Lưu Sanh cũng lập tức đứng dậy. Mặc dù không nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì khiến Nguyên Tu Thành đột nhiên xoay chuyển tính tình. Nhưng nếu đối phương đã để hắn rời đi, hắn cũng không cần thiết phải lưu lại nữa, vào lúc đó cùng Lưu Sanh cũng chắp tay chào đối phương, sau đó muốn quay người rời đi.
Mà ngay khoảnh khắc bước chân ra kia, giọng nói của Nguyên Tu Thành lại vang lên lần nữa. Y nói: "Từ huynh đi con đường này sẽ gian nan, nhưng đừng quên nếu cần, Nguyên mỗ vĩnh viễn là bằng hữu của ngươi."
Từ Hàn nghe vậy thân thể dừng lại một chút, nhưng cũng không xoay người, ở sau khi khẽ gật đầu liên cùng Lưu Sanh cất bước biến mất trong bóng đêm. ...
Nguyên Tu Thành híp mắt nhìn hai bóng lưng biến mất trong bóng đêm, nét vui vẻ dạt dào trên mặt đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Dĩ nhiên là y muốn giết Từ Hàn. Điểm này càng ngày càng nghiêm trọng khi khiến hắn đã đảo loạn bố cục của y ở Yển Quang thành mấy ngày vừa rồi. Huống chi Sâm La điện và vị Thần Vô Song kia cũng đã nói rõ điểm này. Giết Từ Hàn chính là một con bài tốt nhất để Nguyên Tu Thành củng cố địa vị hiện nay của mình.
Nhưng Từ Hàn trưởng thành đã đến một mức khiến lòng người run rẩy, muốn giết hắn sớm đã không phải chuyện dễ dàng. Nguyên Tu Thành ước lượng thẻ đánh bạc trong tay mình, một vị Thánh Hậu, bảy vị Thánh tử đối mặt với Từ Hàn thực lực bản thân liền mạnh đến đáng sợ, lại có thêm một vị Yêu Vương thần phục, y cũng không có phân thắng quá lớn.
Thế nhưng những điều này không phải nguyên nhân chân chính để y buông bỏ sát tâm, vốn y là người giỏi về tính toán, nếu nguyện ý thậm chí có thể triệu tập đại quân của Cảnh châu cùng nhau tiến lên, cứng rắn hao chết Từ Hàn, việc này đối với y mà nói vẫn coi là một vụ mua bán có lời. Nhưng y không làm vậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Ngay buổi tối khi y dẫn đại quân dốc toàn bộ lực lượng đến chỗ Từ Hàn, có người tìm được y, kẻ kia cho y một vật, cũng là vật không nên xuất hiện trên đời này, mà chính vật này lại làm cho y thay đổi suy nghĩ.
"Đại nhân, cứ thả bọn chúng đi như vậy sao?" Lúc này vị Thánh Hậu đại nhân kia cũng tiến tới, có chút khó hiểu nhìn Nguyên Tu Thành hỏi.'Lần này hắn xuôi nam rất có thể là thuyết khách vì vị Hoàng đế Đại Hạ kia, nếu Hạ Chu liên hợp, Đại Sở ta không phải sẽ nguy sao?"
Nguyên Tu Thành nghe vậy cuối cùng đã hồi phục tinh thần từ trong suy nghĩ của mình. Y nhìn thoáng qua Thánh Hậu vẻ mặt nôn nóng, ánh mắt lo lắng đảo qua các vị trung quân vì nước của mình. Khóe miệng y không khỏi lộ ra vẻ thương hại.
Thánh Hậu?
Hoàng đế bệ hạ?
Có ý nghĩa gì chứ? Chẳng qua đều là con kiến bò đi trong bóng đêm, tự cho là tính toán tường tận, kết quả cuối cùng đều là con rối cao cao tại thượng trong tay những người kia.
Nghĩ đến đây, Nguyên Tu Thành lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, mãi đến lúc này y mới hiểu được suy nghĩ của mình trước kia là ấu trĩ như thế nào.
Nhưng y cũng không có tâm tư sửa lại suy nghĩ sai lâm của vị Thánh hậu đại nhân này, y rất là phối hợp gật đầu nói: "Ừm, đại nhân nói rất có đạo lý, xem ra là Nguyên mỗ tính sai rồi."
Thánh Hậu đại nhân kia nghe vậy trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ đắc ý, gã lại nói: "Vậy tại hạ bây giờ dẫn quân truy kích? Nghĩ đến bọn chúng mang theo già trẻ, tất nhiên đi không được xa." Dứt lời, trên mặt Thánh Hậu đại nhân kia tràn đầy vẻ hưng phấn sắp kiến công lập nghiệp.
"Không cần như vậy, nếu bọn chúng muốn xuôi nam tất nhiên phải qua Cảnh Tú quan của Cảnh Châu, đại nhân sao không nhàn nhã ở đó dùng khỏe ứng mệt." Nguyên Tu Thành cười nói.
Thánh Mẫu kia nghe vậy thì sửng sốt, hơi chân chờ nói: "Nhưng mà..."
Mặc dù gã không được coi là thông minh, nhưng cũng không đến mức ngu ngốc, đã muốn đuổi giết Từ Hàn, trực tiếp giết chết hắn là được. Trống đánh xuôi kèn thổi ngược như thế khiến gã nghĩ mãi không thông.
Dường như Nguyên Tu Thành nhận ra nghi hoặc của gã, y nói: "Ngươi đưa tai lại đây."
Thánh Hậu kia không nghi ngờ gì, gã vội vàng đi tới, chỉ nghe Nguyên Tu Thành nói khế vài câu ở bên tai, trên mặt Thánh Hậu kia lập tức lộ ra vẻ mặt hiểu rõ. Sau đó gã vội vàng cúi chào Nguyên Tu Thành, nói: "Tạ ơn đại nhân chỉ điểm mê muội."
Nguyên Tu Thành lại chỉ nhàn nhạt gật đầu, nói: "Việc này rất lớn, nếu Thánh Hậu đại nhân làm ổn thỏa, đến lúc đó bệ hạ thống nhất thiên hạ, nhất định sẽ ghi nhớ công lao của đại nhân."
Lời này nói ra làm cho toàn thân Thánh Hậu run rẩy, sắc mặt ửng hồng, gã nói: "Nguyên đại nhân yên tâm, có thể dốc hết một phần sức mọn vì bệ hạ, tại hạ dù chết vẫn vinh."
"Ừm, đại nhân đã nói lời này, ta sẽ chuyển lời tới bệ hạ, lúc này tên tặc nhân Từ Hàn kia đã trên đường, đại nhân nhanh lên đường đi. Đợi đến khi ngài thành công trở về, ta sẽ mở yến hội, đón gió tẩy trân cho đại nhân." Nguyên Tu Thành lại nói tiếp, giọng điệu lộ rõ vẻ không kiên nhẫn nổi nữa.
Nhưng Thánh Hậu cảm thấy sắp đạt được công lớn làm cho choáng váng đầu óc đương nhiên không cách nào cảm nhận được điểm này. Gã rất cảm kích gật đầu, liên tục hành mấy đại lễ vê phía Nguyên Tu Thành, lúc này mới đứng dậy dẫn theo mười vạn đại quân hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rời đi, từ một phương hướng khác tiến về phía Cảnh Tú quan.
Mười vạn đại quân trùng trùng điệp điệp rời đi, quả nhiên là cát vàng đây trời, đất rung núi chuyển.
Nguyên Tu Thành đứng tại chỗ nhìn đại quân đang dần đi xa kia, ánh mắt lại nheo lại lần nữa. Lão thì thâm: "Người ta nói mười vạn đại quân chém Diêm La, ha ha, các ngươi không giết được Từ Hàn đâu. Đến Âm gian thì có thể thử chém Diêm La, mở đường cho Hoàng đế bệ hạ ở Hoàng Tuyền."
Dứt lời, trường bào trên người Nguyên Tu Thành chợt bắt đầu cuồn cuộn, từng đạo hắc khí từ dưới áo bào y tuôn ra.
Những hắc khí kia không ngừng quấn quanh hội tụ, cuối cùng hóa thành một bóng người màu đen. Nguyên Tu Thành kề vai sát cánh đứng bên cạnh gã, híp mắt nhìn về phía đại quân kia rời đi, chợt nói: "Cái loại cảm giác này thế nào?"
Nguyên Tu Thành lắc đầu, trầm giọng đáp lại: "Cũng không phải quá tốt."
"Mặc dù bọn hắn có hơi ngốc một chút, nhưng trong mắt những người kia, chúng ta thì có tốt hơn bọn hắn không?" Nguyên Tu Thành nói xong quay đầu nhìn bóng đen bên cạnh, lại nói: "Bởi vậy khó tránh khỏi sinh ra chút bi thiết thỏ chết hồ bi."
Tuy nhiên nói đến đây, Nguyên Tu Thành liền thu hồi tâm tư trên chủ đề này, ngược lại y hỏi: "Rốt cuộc ngươi làm sao có được thứ kia?"
Bóng đen kia cười cười, nói: 'Những gia hỏa trên trời quá sợ hãi Ngụy Trường Minh, thế giới này tự lập liền có quy củ, Thiên kiếp lấy chín là cực, nhưng bọn họ vì giết Ngụy Trường Minh, phá hỏng quy củ vận dụng đạo Thiên kiếp thứ mười."
"Cuối cùng Ngụy Trường Minh bị người giám thị đón đi, thế giới vốn vỡ nát không chịu nổi, do đó mới có cơ hội để nó đi vào thế giới này." Bóng đen kiên nhẫn giải thích với Nguyên Tu Thành.
Lông mày Nguyên Tu Thành nhíu lại, nói: "Xem ra ngươi đã sớm tính đến bước này, ừ, kể ra thì nhiều năm qua ngươi luôn như vậy, mọi chuyện đều nhanh hơn ta một bước."
Bóng đen kia nghe vậy cũng không lộ vẻ đắc ý, ngược lại cảm thán nói: "Chẳng qua đứng cao hơn ngươi một chút, cho nên không tránh khỏi mỗi lần đều thanh tỉnh hơn ngươi mà thôi, không hơn được bao nhiêu."
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Nguyên Tu Thành lại hỏi: "Theo thời gian tính toán, chúng ta đi hơi chậm một chút, những tên kia đoán chừng sẽ lại bắt đầu...' Nói xong lời này, Nguyên Tu Thành còn nhìn lên phía trên trời, dường như có ý gì đó.
"Những quân cờ nên hạ chúng ta đều đã đánh xuống, nên bố trí đã làm từng bước, chuyện chúng ta phải làm bây giờ cũng chỉ có chờ..." Bóng đen nhẹ giọng nói, trong khóe mắt gã dần dần lóe lên chút hào quang nào đó." Có điều gần đây, ta phát hiện một số thứ thú vị, mà trước đó chúng ta vẫn luôn xem nhẹ nó..."
Hai người vẫn còn tiếp tục nói chuyện, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ cổ quái, tựa như cũng không phải hợp tác đơn thuần, mà giống như là hảo hữu quen biết hơn mười năm trước.
"Thứ gì vậy?" Nguyên Tu Thành hỏi.
"Một thứ đã tránh được ánh mắt của những đại nhân vật trên bầu trời kia giống như chúng ta." Bóng đen nói.
"Như thế nào? Theo ý của ngươi là muốn diệt trừ nó?" Nguyên Tu Thành lại hỏi. "Vậy thì không cần, dù sao nó còn chưa làm ra chuyện gì khác thường, nhìn một chút rồi nói sau." Bóng đen nói, rõ ràng là hôm nay lời nói của gã tựa như nhiều hơn trước rất nhiều.
Nguyên Tu Thành nghe vậy ngược lại không có hỏi thêm nữa. Y nhún vai nói: "Nói cách khác bây giờ chúng ta chỉ có thể tiếp tục đợi?"
"Không kiên nhẫn sao? Đã chờ được nhiều năm như vậy rồi, một chút thời gian này ngược lại cũng không muốn đợi?" Hắc ảnh hỏi.
"Cái đó thì không phải, chẳng qua là vở kịch vừa xảy ra, ngươi xem một lần lại một lần, mỗi một chỗ nội dung vở kịch, mỗi một câu thoại ngươi đều thuộc lòng, dù cho nó lại trầm bổng phập phồng, chung quy ngươi vẫn cảm thấy không thú vị." Nguyên Tu Thành bất đắc dĩ nói.
Bóng đen từ chối cho ý kiến, một tay của gã chợt duỗi ra, hắc khí sau lưng lập tức phun trào, mà những hắc khí kia theo gã khu động lại rất nhanh khiến không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, hóa thành một đạo thông đạo đen kịt không gì sánh được.
Gã nói: "Đi thôi, mặc kệ ngươi có nguyện ý vở diễn này hay không, chúng ta cũng phải nhìn tiếp."
Nguyên Tu Thành lại nhún vai, không nhiều lời, theo bóng đen kia quay người cất bước đi vào trong thông đạo đen kịt nọ.
Đại quân đi xa, nơi này đã sớm không còn một bóng người, chỉ còn có thanh âm hai người đi vào bóng tối kia vẫn loáng thoáng truyền đến.
"Đúng rồi, lần này rốt cuộc là lân thứ mấy?”
"Lần thứ mười chín, cũng... là lân cuối cùng."
"Như vậy phải không? Cũng đúng, đã đến lúc kết thúc trận luân hồi không ngừng nghỉ này."