Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 689 - Chương 30: Trụy Tinh Thần Trong Thập Phương Kiếp

Chương 30: Trụy Tinh Thần trong Thập Phương Kiếp Chương 30: Trụy Tinh Thần trong Thập Phương KiếpChương 30: Trụy Tinh Thần trong Thập Phương Kiếp

(Tinh quang rơi trong thập phương kiếp. )

Từ Hàn thầm nhủ trong lòng, hắn không tin Nguyên Tu Thành.

Con rắn hai đầu, đa mưu quỷ kế đại khái là toàn bộ ấn tượng mà Nguyên Tu Thành để lại cho hắn, hắn tất nhiên không thể tin tưởng y dẫn theo mười vạn đại quân đến đây chỉ vì ngồi dưới ánh trăng uống rượu cùng mình.

Bởi vậy sau khi rời khỏi chỗ kia, Từ Hàn dẫn Lưu Sanh tăng nhanh tốc độ hội hợp với mọi người, thậm chí hắn còn cho rằng hành động Nguyên Tu Thành chính là kế điệu hổ ly sơn âm độc kia, lo lắng này như vậy mãi đến khi hắn bình an vô sự sau nửa canh giờ mới tản đi.

Thế nhưng sau một thời gian an tâm ngắn ngủi, trong lòng Từ Hàn tuôn ra bất an càng thêm nồng đậm.

Từ Hàn không thể hiểu rõ tâm tư của Nguyên Tu Thành, cho nên nói theo một ý nghĩa nào đó, trong lòng hắn, đối phương chính là tồn tại càng thêm đáng sợ hơn so với đám người Tạ Mẫn Ngự. Với bất cứ kẻ nào thì đại khái đều như thế, chỉ có những thứ chưa biết mới là thứ thực sự kinh khủng nhất. Điểm này đối với Từ Hàn cũng không hề ngoại lệ.

Mấy ngày tiếp theo đội ngũ vẫn dựa theo kế hoạch xuôi về phía nam Liêu châu, tới gân ba thành Tây Đình, Ngọc Miện, Thừa Trọng. Lý Định Hiền mang theo đám người Ninh Yên, ý đồ khuyên bảo dân chúng trong thành đồng hành cùng bọn họ. Cũng không biết có phải là bởi vì có đội ngũ hơn một ngàn người kia hiện thân, hoặc là tiếp cận biên quan hay không, thế công dư luận của Yển Quang thành còn chưa tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến nơi này, cách làm của đám người Lý Định Hiền ngược lại rất có thu hoạch.

Đợi đến lúc rời khỏi Thừa Trọng thành gần biên quan nhất, đội ngũ hai ngàn người đã mở rộng đến tám ngàn người.

Đội ngũ lại bắt đầu hành trình xuôi nam, phía trước chính là Cảnh Tú quan, đi qua nơi đây chính là Liêu châu, theo tin tức bọn họ đi dọc đường nhận được, Liêu châu tuy rằng hôm nay bị cô lập, cắt đứt liên hệ với triều đình Đại Hạ, nhưng dường như còn chưa rơi vào tay Sở quốc, đoàn người lang bạt kỳ hồ đi đến chỗ kia có lẽ sẽ được yên ổn.

Đương nhiên trước đó bọn họ còn phải đối mặt phiền toái lớn nhất, chính là Cảnh Tú quan ở biên cảnh Cảnh châu kia.

Nếu chỉ có đám người Từ Hàn, bọn hắn muốn mạnh mẽ xông qua cửa ải này cũng không phải việc khó, nhưng trong này có khoảng bảy ngàn người này là bách tính tâm thường không có chút tu vi nào, muốn mang theo bọn họ vượt qua kiểm tra cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Mà trên thực tế, lúc đến bên ngoài Cảnh Tú quan, Từ Hàn mới hiểu được mình tính toán ra sai lệch rất lớn đối với chuyện này. ...

Khi đội ngũ tám ngàn người đã đến bên ngoài Cảnh Tú quan, trước cửa ải này là mười vạn đại quân hùng dũng, mà người cầm đầu lại chính là vị Thánh Hậu đại nhân mà Từ Hàn từng có duyên gặp mặt một lần ở Yển Quang thành.

Trận thế như vậy tự nhiên làm người ta sợ hãi đến cực điểm, đám người Từ Hàn thấy thế cũng không tránh khỏi biến sắc. Mà những bách tính tâm thường kia càng thêm hỗn loạn, nếu không có đám người Ninh Yên Tiết Luyện dốc sức liều mạng duy trì, chỉ sợ mấy ngàn dân chúng này đã sớm thành chim muông thú tán đi rồi.

"Từ Hàn! Thiên đường có đường ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi nhất định phải xông vào! Hôm nay tốt nhất ngươi nên thúc thủ chịu trói, nếu không mấy ngàn bách tính sau lưng đều phải chôn cùng ngươi!" Thánh Hậu kia nhìn thấy đám người Từ Hàn, lập tức khóe miệng hiện vẻ cười lạnh, vận khởi lực đạo quanh thân quát tháo với đám người Từ Hàn.

Lời vừa nói ra, đám dân chúng bình thường lúc trước đã bị khí thế của mười vạn đại quân kia dọa cho vỡ mật, nay lại càng thêm hoảng loạn, điều này khiến sắc mặt đám người Lý Định Hiền đang cố gắng duy trì trật tự trở nên khó coi.

Từ Hàn liếc mắt nhìn sang đám người Lý Định Hiền, nhưng lại không cho ý kiến. Hắn cất bước tiến lên, đi tới trước mặt Thánh Hậu đang cưỡi trên con ngựa cao lớn. Một thanh trường kiếm đen kịt hiện lên trong tay hắn, hắn trâm giọng nói: "Các hạ không phải là người đầu tiên muốn giết Từ mỗ. Có lẽ người chết dưới kiếm Từ mỗ, các hạ cũng không phải người cuối cùng."

Từ Hàn nói lời này có thể nói là kiêu ngạo đến cực điểm, tên kia nghe thấy vậy hai mắt lập tức trâm xuống: 'Muốn chết!"

Mười vạn đại quân sau lưng nghe vậy như sắc lệnh, căn bản không cần Thánh Hậu kia nhiều lời, vào lúc đó bọn chúng hét to một tiếng: "Giết!"

Lập tức mười vạn đại quân liền đánh tới đám người Từ Hàn.

Từ Hàn nhìn đại quân đang đánh tới trong lòng trâm xuống nói: "Không thể đánh lâu được, ta sẽ mở đường, các vị yểm hộ đại đội nhân mã vượt quan”

Từ Hàn trong lòng rất rõ ràng, mười vạn đại quân tinh nhuệ đừng nói là hắn, chính là một vị Tiên nhân lúc này sợ rằng cũng phải chết, huống chi còn có một vị Thánh Hậu thực lực ngang ngửa với Tiên nhân như hổ rình mồi ở nơi đó.

Nghe những lời này, mọi người không chút chần chờ đều bày sẵn tư thế.

Khi đó Từ Hàn cầm đầu đã nhảy lên cao một bước, ba ngàn luồng kiếm ảnh màu vàng quấn quanh thân hắn, quát: "Đại Hàn Thiên!"

Vừa dứt lời, nhiệt độ trên sa trường đột nhiên hạ xuống, rõ ràng là cuối tháng tám, mọi người trên sa trường lúc này giống như đang đặt mình trong băng thiên tuyết địa. Sau đó từng đạo băng tinh mang theo kiếm ý nhanh chóng rơi xuống, những binh lính xung phong ở phía trước chỉ cần hơi chạm nhẹ vào đã bị kiếm ý cuồng bạo quấy thành bột phấn.

"Đi!" Đại quân bị băng tinh này cứng rắn gạt ra một lỗ hổng, Từ Hàn ngay lúc đó quát to.

Đây là một cơ hội rất tốt, đám người Phương Tử Ngư, Lưu Sanh cũng bước nhanh tới bảo vệ lỗ hổng bị Từ Hàn oanh kích ra, tạo ra không gian cho bách tính tiến về phía trước.

Nhưng đám người Lý Định Hiền xua đuổi dân chúng ngay lúc này lại xảy ra sơ suất.

Bảy ngàn người kia nói cho cùng cũng chỉ là bách tính bình thường, cảnh tượng đao thật thương thật máu thịt bay tứ tung này đối với bọn họ quả thực có lực trùng kích quá lớn, bọn họ làm sao dám đi vào chiến trường như vậy? Bởi vậy đám người Lý Định Hiền tuy la lớn một tiếng, nhưng người nguyện ý nghe bọn họ lại không có mấy người, phần lớn dân chúng vẫn sợ đầu sợ đuôi, thậm chí còn không thiếu người muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Cỗ đại quân thứ hai xung kích rất nhanh liền đến trước mặt, áp lực cho mọi người bảo vệ lỗ hổng này lập tức tăng gấp đôi, ngay cả Ngao ô lúc này không thể không hóa ra chân thân, biến thành một con một con Hắc Lang lớn hơn mười trượng, nó cao giọng gào rống, móng vuốt sắc bén tung bay, mỗi một cái vung ra đều diệt hết tính mạng của hơn mười sĩ tốt.

Vị Thánh Hậu đại nhân ngồi trên lưng ngựa thấy tình hình này, hàn mang lấp lóe giữa hai đầu lông mày. "Nỏ tiễn!" Gã cao giọng quát, phía sau đội ngũ, từng xe bắn tên cực lớn được đẩy ra từ trong quan, vị trí trung tâm của từng cỗ xe bắn tên cực lớn đều được khảm từng viên Yêu hạch lập lòe ánh tím, đó là tinh thạch hấp thu đủ nhiều Yêu lực, có thể gia tăng uy lực của tên bắn, một mũi tên bắn ra, lực đạo gân như không thua gì một kích toàn lực của một vị cường giả Thiên Thú cảnh.

"Thả!" Quan truyền lệnh quát to một tiếng.

Hàng trăm mũi tên theo tiếng nỏ bắn ra, gào thét bắn về phía mọi người.

Mặc dù tu vi mọi người cao thâm, tên nỏ này không chắc có thể làm bọn họ bị thương, nhưng đối mặt với một kích hung hãn gần bằng với cường giả Thiên Thú cảnh, bọn họ lại không thể không triệu tập tâm thân trở về phòng ngự, trong lúc nhất thời tránh không được có chút luống cuống tay chân, tuy rằng vẫn giữ vững được lỗ hổng này, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là thượng sách tốt.

"Đi đi!" Từ Hàn thấy vậy, trong lòng lập tức tích tụ một đạo lệ khí. Hắn quát lớn với đoàn người Lý Định Hiền đang cố gắng xua đuổi những bách tính kia, ngữ điệu mang theo phẫn nộ và bất mãn bất cứ ai cũng nghe rõ ràng.

Đám người Lý Định Hiền khi đó sắc mặt trắng nhợt, bọn họ đương nhiên thấy rõ tình hình hôm nay, tuy hôm qua đã làm xong công tác tinh thân cho những bách tính này, nhưng đại chiến lâm đầu, đao rìu đến người, có chút sợ hãi hiển nhiên không phải là vài câu cam đoan không đủ lực lượng có thể chống đỡ.

Kéo dài như vậy rất có thể không chỉ cứu được những bách tính này, ngay cả bọn họ cũng bị liên lụy. Nhưng giờ phút này đám người Lý Định Hiên vẫn không muốn từ bỏ bảy ngàn mạng người, bọn họ lớn tiếng hét: "Mọi người nghe ta nói, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ chư vị chu toàn..."

Nhưng âm thanh lại rất nhanh bị nhấn chìm trong tiếng kêu khóc cùng tiếng thút thít của đám hài tử.

Từ Hàn nhíu mày, mọi người đau khổ chống đỡ lần trùng kích thứ hai của đại quân cùng với mũi tên nỏ trút xuống, tuy rằng còn chưa lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng bị thua hiển nhiên chỉ là vấn đề thời gian.

Hắn không thể không vận chuyển nội lực quanh thân quát lớn: "Đại Hàn Thiên!"

Vì vậy vòng băng tỉnh thứ hai bắn ra ngoài, lần trùng kích thứ hai đẩy lui đại quân, cũng làm giảm bớt áp lực của mọi người.

Thánh Hậu híp mắt nhìn tình cảnh lần này, hai đầu lông mày đám thiếu nam thiếu nữ kia lập tức lộ ra vẻ chần chờ, nhưng không vì mọi người tàn sát mà sinh ra nửa phần dị sắc. Gã trâm mắt nhìn vê một đám thiếu niên thiếu nữ tuổi tác tương đương mình ở phía sau lưng, trâm giọng nói: "Đến lượt các ngươi."

Lời này vừa nói ra khỏi miệng, trên mặt đám thiếu nam thiếu nữ kia hiện lên vẻ chần chờ, thế nhưng lại rất nhanh bị một vệt sùng bái thay thế.

"Vì bệ hại"

Bọn chúng hô to, thế là thân hình bắt đầu bành trướng, quần áo lập tức bị xé rách, lân giáp màu tím hiện lên trên da thịt, thế nhưng trong nháy mắt bọn họ liền hóa thành quái vật màu tím.

Bảy con quái vật trong đó thân cao hơn mười trượng, lửa giận cuồn cuộn, hiển nhiên đều là do Thánh tử biến thành, còn lại hơn trăm quái vật màu tím cao đến ba trượng không đồng đều, nghĩ đến chính là do Thánh binh biến thành.

Một đám thấp nhất cũng đã là Ly Trần cảnh, mạnh nhất đã vượt qua nửa bước Tiên nhân cảnh xông tới chiến trường, dù cho còn có thể giao chiến với những người khác thế nhưng uy thế cuồn cuộn này đủ khiến đại đa số người ở đây đều trắng bệch mặt mày.

Tô Mộ An nhảy lên thật cao, trường đao trong tay soi sáng cả một vùng trời. Phương Tử Ngư lăng không đứng, dưới sự thôi động của nàng, vô số thanh trường kiếm bay đi bay lại.

Đôi mắt của Mông Lương trầm xuống, hung kiếm tên là Nghiệt Long hiển hiện hào quang màu tím loá mắt.

Quanh thân Lưu Sanh căng lên, càng trực tiếp sát nhập vào trận địa địch, mỗi một quyền chém ra đều mang theo uy thế khai sơn đoạn nhạc.

Bốn vị cao thủ không lưu thủ nữa, nhưng vẫn không cách nào kích phá trùng kích của những quái vật màu tím kia, huống chi bọn họ còn phải phân tâm chú ý những mũi tên sắc thường xuyên từ phía sau bắn tới.

Bởi vậy không thể tránh khỏi chính là có vài vị Thánh binh của Thánh hóa chạy ra khỏi phòng tuyến của bọn họ, giết về đám người phía sau.

Đám người Lý Định Hiền cùng Ninh Yên không thể không tạm thời bỏ việc chăm sóc cho những bách tính này, dồn dập tiến lên chống đỡ Thánh binh giết vào. Nhưng tu vi của Lý Định Hiền còn tốt, có thể dây dưa cùng một hai vị Thánh binh, mà tu vi của đám người Ninh Yên lại chênh lệch nhiều, rất nhanh thương vong đã xuất hiện, còn những Thánh binh kia bắt đầu giết chóc như sói vào bầy dê.

Dân chúng xuất hiện thương vong, cảm xúc sợ hãi không thể tránh được tràn ngập trong đám người. Cảm xúc sợ hãi giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ lan tràn trong lòng mọi người, mà hành vi như vậy không thể tránh khỏi làm cho bọn họ thoát ly vòng bảo hộ của đám người Từ Hàn, thương vong xuất hiện nhiều hơn, sợ hãi càng nồng đậm cũng bắt đầu lan tràn, dường như tất cả mọi thứ đều tiến vào một vòng tuân hoàn càng ngày càng ác liệt.

Từ Hàn đương nhiên cảm nhận được điểm này, nhưng giờ phút này hắn căn bản không rảnh để ý tới. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm bảy con quái vật màu tím cao mười trượng kia, hắn biết rõ mình nhất định phải ngăn cản bọn chúng, nếu không một khi bảy tên gia hỏa có sức chiến đấu vượt qua nửa Tiên Nhân cảnh gia nhập chiến trường, sẽ mang đến tai họa gần như huỷ diệt cho đám người Từ Hàn.

Hắn nhìn chằm chằm bảy con quái vật màu tím cực lớn kia, trong nháy mắt khi bước chân của bọn chúng sắp bước vào chiến trường, một tiếng hét to từ trong miệng Từ Hàn phun ra, hắn mở miệng nói: "Khởi Long XàiI"

Những bông tuyết rơi lả tả trên mặt đất lập tức hóa thành từng đạo kiếm ảnh màu vàng, tuôn về hai bên Từ Hàn, hóa thành hai đạo kiếm ảnh một rông một rắn chiếm giữ bên cạnh Từ Hàn. Theo tiếng quát to của hắn, Kiếm Long cùng Kiếm Mãng gào thét mà đi, thẳng tắp đánh tới bảy con quái vật cực lớn nọ.

Kiếm Long cùng Kiếm Mãng toàn thân quấn kiếm ý, đứng mũi chịu sào.

Hai con quái vật màu tím bị chúng nó xuyên thủng ngực, ngã rạp xuống đất, nhưng sau khi chém chết hai con quái vật do Thánh tử hóa thành, kiếm ý quanh thân Kiếm Long và Kiếm Mãng đã tiêu hao hơn nửa, quái vật màu tím phía sau thấy đồng bọn bị giết lập tức nổi giận. Chúng nó đồng loạt tiến lên dây dưa cùng Kiếm Long và Kiếm Mãng, tuy rằng không tránh khỏi bị hai tồn tại này xé rách da thịt, nhưng khí tức của Kiếm Mãng và Kiếm Long cũng không ngừng suy yếu dưới lần dây dưa này, thỉnh thoảng có kiếm ảnh từ trong đó bị đánh ra, đảo ngược bay đến các nơi trên sa trường.

Mà Từ Hàn có liên kết tâm thần với hai con Kiếm Long Kiếm Mãng này cũng không tránh khỏi sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên mấy lần ra tay liên tiếp cũng làm hắn tiêu hao không nhỏ. Đại Hàn Thiên và Khởi Long Xà là kiếm pháp Từ Hàn chợt ngộ ra sau khi trải qua quá trình độ kiếp và đám người Thương Hải Lưu dùng mạng trợ giúp chiến trời, từng chiêu từng thức đều ẩn chứa càn khôn, uy năng cực lớn, kiếm chiêu tầm thường không thể so sánh, nhưng cũng tiêu hao rất nhanh, nếu sau khi ra chiêu không thể giết địch, rất có thể mình sẽ rơi vào quẫn cảnh, mà bây giờ Từ Hàn hiển nhiên đã ở vào tình trạng như thế này. Từ Hàn hiểu rõ tình hình, vị Thánh Hậu đại nhân ở bên cạnh trước sau không ra tay kia cũng dễ dàng đoán được.

Gã biết rõ, đã đến lúc phá vỡ cục diện vi diệu này.

Chỉ nghe gã hét lớn một tiếng, thân thể giãm mạnh lưng ngựa nhảy bật lên, chiến mã vốn đang cưỡi hoàn không thể chịu được lực đạo một cước này của Thánh Hậu, nó phát ra một tiếng gào thét, liên hóa thành một bãi thịt nát ngã nhào trên mặt đất.

Tu vi của một vị Thánh Hậu đã tiếp cận cường giả Địa Tiên cảnh, gã ra tay, dù chỉ là một quyền phong cương mãnh, uy thế hạo nhiên kia đủ để khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy một cảm giác áp bách đáng sợ chưa từng có. Mà Từ Hàn với tư cách là mục tiêu công kích của gã lúc đó lại cảm thấy khí thế quanh thân mình theo vị Thánh Hậu kia xuất thủ mà bị khóa chặt, dường như hắn chỉ có thể trực diện đối đầu với một quyền của cường giả Tiên Nhân cảnh, ngoài ra đã không còn đường lui.

Nhìn nắm đấm của Thánh Hậu càng ngày càng gần, uy áp gần như bài sơn đảo hải cũng tầng tầng lớp lớp đánh tới, sắc mặt Từ Hàn trở nên khó coi.

"Khởi Long Xà!" Hắn không thể không cắn răng phát ra một tiếng hét to, lại tiếp tục thúc giục hai con Kiếm Mãng và Kiếm Long đang chiến đấu với quái vật màu tím. Hai con vật kia như có linh tính theo lệnh của Từ Hàn, bọn chúng liền thoát khỏi sự dây dưa của quái vật màu tím, từ trên mặt đất phi độn tới, ven đường cuốn lên những kiếm ảnh màu vàng rải rác kia, cũng xé ra máu thịt địch nhân trên đường, sau đó từ dưới chân Thánh Hậu đột ngột xông lên mặt đất, muốn tập sát Thánh Hậu từ dưới lên trên.

Nhưng cách làm như vậy đã sớm rơi vào trong mắt vị Thánh Hậu kia, bước chân gã đánh tới hơi dừng lại, thân thể lóe lên liền tránh được sát chiêu này, Kiếm Long và Kiếm Mãng tập sát mà đến lướt qua người gã, trực tiếp xông lên thiên không.

Thánh Hậu híp mắt nhìn Từ Hàn không biết bởi vì hao tổn quá lớn hay là do một kích không trúng mà sắc mặt trắng bệch, gã nhe răng cười nói: "Ngu xuẩn, muốn đả thương ta? Ta được Thánh Hoàng che chởi"

Dứt lời, thân thể Thánh Hậu kia lại động đậy lần nữa, lực đạo nắm đấm của gã lúc này càng lớn. Với gã, Từ Hàn xem ra chưa tới Tiên Nhân cảnh mặc kệ thế nào cũng không thể tiếp được một quyền như vậy.

Mà ngay khi mắt thấy một quyền này của mình sắp đánh vào mặt Từ Hàn...

"Meo ô" một tiếng gọi dài đột nhiên vang vọng sa trường. ...

Trên Nha Kỳ sơn, trong Thái Âm cung.

Nguyên Tu Thành và bóng đen đứng sóng vai.

Trước người bọn họ có một vòng xoáy màu đen, mà quang cảnh hiển hiện trong vòng xoáy kia chính là đại chiến phát sinh bên ngoài Cảnh Tú quan thời khắc này.

Vẻ mặt hai người lạnh như băng, nhìn chăm chú vào trận đại chiến kia, mặc kệ trong quang ảnh phát sinh chuyện máu tanh cùng tàn nhẫn như thế nào, bất luận tiếng kêu rên từ bên trong truyền đến thê lương ra sao, ánh mắt cả hai cũng chưa từng phát sinh dù chỉ là nửa điểm biến hóa.

"Khởi Long Xà." Sau tiếng quát của Từ Hàn, một con Kiếm Mãng cùng với một con Kiếm Long được gọi ra, ánh mắt của Nguyên Tu Thành cuối cùng cũng nảy sinh một chút biến hóa.

"Lại là chiêu này." Nguyên Tu Thành mỉm cười nói, ánh mắt lập lòe, dường như cực kỳ quen thuộc đối với bộ kiếm pháp mà Từ Hàn tự mình ngộ ra này.

Bóng đen bên cạnh, hoặc có thể nói là chủ nhân của Thái Âm cung Vô Thượng chân nhân nghe vậy, lúc đó quay đầu nhìn về phía Nguyên Tu Thành, nhẹ giọng nói: "Có một số việc từ đầu đến cuối được định sẵn, như hắn... như ngươi và ta, cuối cùng không thể chạy thoát."

Nguyên Tu Thành nhún vai, dường như cũng không thích đề tài Thân Vô Song nói ra lúc này, y liếc nhìn đối phương rồi lại quay đầu nhìn về phía cảnh tượng trong quang ảnh kia. Lúc này Thánh Hậu vừa vặn né được sát chiêu của Từ Hàn, lại quấy lên uy thế lăng liệt giết về phía hắn, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng Nguyên Tu Thành nhếch lên nụ cười.

Y lẩm bẩm: "Đại Hàn Thiên... Khởi Long Xà..."

Nhưng câu nói này lại không có đoạn sau, gương mặt xưa nay vốn bình tĩnh không gợn sóng của Nguyên Tu Thành bỗng trở nên hoang mang. Y giơ tay vỗ vỗ đầu mình, dường như đang buồn bực điều gì đó, cuối cùng đành quay đầu sang hỏi Thần Vô Song bên cạnh: "Có lai lịch gì không?”

Thần Vô Song nghe vậy liếc Nguyên Tu Thành một cái, sau đó liền quay đầu nhìn về phía thiếu niên trong quang ảnh kia.

Theo một tiếng gào thét của Huyền nhi, một thân ảnh màu vàng từ sau lưng thiếu niên nhảy ra, hóa thành một quái vật khổng lồ lớn năm trượng, đại gia hỏa kia siết chặt hai tay lấy thế sét đánh thẳng tắp xông tới Thánh hậu. Mà cũng vào lúc này, quần áo của thiếu niên kia lay động, kiếm ý bàng bạc dâng trào, sau lưng có hư ảnh một đóa sen chín cánh hiện lên, đôi mắt hắn sáng lên thần quang, giống như liệt diễm, giống như lôi đình, giống như tất cả vật trên thế giới này, vừa sáng rực lại không ai bì nổi.

Vào lúc đó, miệng của Thần Vô Song mở ra, gã lẩm bẩm.

"Khởi Long Xà trong Đại Hàn Thiên..."

"Trụy Tinh Thần trong Thập Phương Kiếp..."
Bình Luận (0)
Comment