Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 690 - Chương 31: Khế Ước

Chương 31: Khế ước Chương 31: Khế ướcChương 31: Khế ước

"Meo ô'

Huyền nhi ngửa mặt lên trời "gào" một tiếng.

Con khỉ vàng không tình nguyện nhảy lên thật cao sau lưng Từ Hàn, trong quá trình này thân hình nho nhỏ của nó không ngừng biến lớn, thoáng cái liền biến thành một con Cự viên cao năm trượng.

Khoảnh khắc đó, khí thế Yêu Vương bất ngờ lan tràn khắp sa trường. Cự viên gầm lên một tiếng thật dài, hai tay nắm lại thành quyền, công kích thẳng về phía Thánh Hậu trên đỉnh đầu Từ Hàn.

Thánh Hậu tự nhiên cũng cảm nhận được điểm này, sắc mặt gã biến đổi, hoảng sợ vì từ đầu đến cuối Nguyên Tu Thành cũng không đề cập với mình về hướng đi của Yêu Vương này. Gã càng không nghĩ tới Yêu Vương kia rõ ràng lại liên hợp với Từ Hàn.

Bởi vậy một biến cố này đối với Thánh Hậu mà nói là chưa từng ngờ tới.

Gã tất nhiên không dám coi thường một vị Yêu Vương đủ để ngang ngửa Tiên Nhân cảnh, không thể không thu hồi thế công giết về phía Từ Hàn, ngược lại hai tay đan chéo lên đỉnh đầu, dùng cái này đối kháng với vị Yêu Vương bỗng nhiên giết ra kia.

Âm!

Một tiếng nổ mạnh rung trời theo quyền phong của hai người đụng nhau mà ầm ầm nổ tung.

Cả hai đều là cường giả Địa Tiên cảnh, lại đều là người sở trường về thân thể, hai người đều dùng lực đạo to lớn, cuông phong gào thét cuốn lên. Cho đến lúc kéo tới, những người có tu vi thấp đương trường đều không tránh khỏi một hồi kêu rên, bị cương phong cuốn ngã xuống đất. Mà đám người Lý Định Hiên càng không thể không liên thủ xuất ra từng đạo bình chướng chân nguyên bảo hộ dân chúng sau lưng, chỉ là vì lúc trước hoảng loạn, đám dân chúng này sớm đã chia năm xẻ bảy, với tu vi Ly Trân cảnh của Lý Định Hiền hiển nhiên cũng không đủ để chống đỡ vách ngăn chân nguyên bao trùm diện tích lớn như thế.

Vì vậy mặc dù đám người Ninh Yên có ý chia ra bảo vệ những bách tính kia, nhưng trong lúc hoảng loạn vẫn không tránh khỏi hơn phân nửa dân chúng không cách nào được cứu giúp, bị cương phong cuốn lên này mạnh mẽ đẩy ngã xuống, trong lúc nhất thời có thể nói thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Những Thánh binh hóa thành quái vật kia thực lực rất mạnh, ảnh hưởng của cương phong đối với bọn chúng không phải là quá nghiêm trọng, ngược lại mượn nhờ trận tuyến rối loạn của mọi người lúc này lại có mấy vị Thánh binh phá tan phòng tuyến của đám người Phương Tử Ngư, xông vào trong đám người.

Thánh binh tàn sát bừa bãi không thể nghi ngờ tăng thêm nhiều biến số cho đám người Lý Định Hiền trên phòng tuyến sau, thậm chí ngay cả những người chiến lực không đủ như Mười chín hay Sở Cừu Ly cũng không thể không đối mặt với Thánh binh tập kích. Huyền nhi ở thời điểm đó biến thành hình thái báo đen cực lớn, con ngươi màu hổ phách nheo lại, thẳng hướng Thánh binh đánh tới xung phong ra ngoài.

Tốc độ của nó tất nhiên nhanh đến cực hạn, móng vuốt sắc bén tung bay lập tức có hai Thánh binh ngã xuống đất.

"Meo!" Huyền nhi đắc thắng phát ra một tiếng gọi dài, nhưng lúc này năm vị Thánh tử còn lại phía trước gia nhập vào chiến trường, xuất thủ với thực lực nửa bước Tiên Nhân cảnh lập tức khiến cho phòng tuyến do đám người Phương Tử Ngư kết thành liên xuất hiện tan tác.

Tuy bọn họ cố gắng ngăn năm vị Thánh tử này xông qua phòng tuyến, thậm chí Ngao ô vì thế còn bị Thánh tử kia hất bay thật mạnh xuống đất, sinh tử không rõ. Nhưng chênh lệch thực lực vẫn không phải chỉ bằng hai chữ nỗ lực là có thể hóa giải, cuối cùng năm tôn Thánh tử kia cũng giết tới. Huyền nhi mắt thấy Ngao ô ngã xuống đất, con ngươi hổ phách màu đen của nó lập tức trở nên hẹp dài.

"Meo ôi!" Nó lại hô lớn một tiếng, ngữ điệu không còn như lúc trước nữa, mà là khí lực vô cùng, giống như quỷ mị trong đêm.

Nó hóa thành một tia chớp màu đen, nhanh chóng tiến tới, móng vuốt lấp lánh hào quang lạnh lẽo, phá tan màn đêm bao phủ bên ngoài Cảnh Tú quan, cũng xé rách đầu lâu của hai vị Thánh tử.

Nhưng nó còn chưa kịp nhấm nháp thành quả thắng lợi này, một mũi tên lạnh đã xuyên qua đám người bắn thẳng tới hông nó.

Thân thể Huyền nhi theo mũi tên bay ra, sau đó ngã xuống đất, bị mũi tên dài kia ghim chặt trên mặt đất, không thể động đậy.

"Huyền nhi!" Mười chín và Sở Cừu Ly chứng kiến tình cảnh này kinh hãi thét lên, nhưng bọn họ lại không kịp xem xét thương thế của Huyền nhi, bởi vì lúc này chỉ còn lại ba tên Thánh tử đã mang theo sát cơ trùng trùng điệp điệp giết tới bọn họ.

Tiểu Mười chín cắn răng, mặc dù thân thể không ngừng run rẩy vì sợ hãi, nhưng vẫn cất bước chắn trước mặt Chu Uyên đang bị dọa tới vỡ mật kia, ngây thơ nói: "Sư phụ, ngài đi mau, tiểu Mười chín bảo vệ người!"

Chu Uyên vốn đã chuẩn bị tốt để chạy trốn trong lòng chấn động, trong ánh mắt tràn đầy lo sợ như có thứ gì đó muốn cuồn cuộn chảy ra.

"Mẹ nó!" Sở Cừu Ly ở bên cạnh thấy thế mắng chửi một câu. Y cất bước chắn trước mặt tiểu Mười chín, nói: "Sư phụ ta nói muốn truyên Đạo Thánh môn vào tay ngươi. Tông môn chúng ta chỉ có mấy người như vậy, muốn chết cũng phải là ta chết trước!"

"Phì, xấu xí quái dị như ngươi không xứng chết trước mặt ta!" Tiểu Mười chín nổi giận nói: "Hơn nữa tông môn nát bét kia của ngươi không có cái gì cả, ta sẽ không thèm!"

Sở Cừu Ly nghe vậy lập tức như con mèo hoang bị giãm phải đuôi xù lông, cũng bất chấp cường địch sắp giết tới, xoay người chỉ vào cái mũi Mười chín liền nói: "Ngươi thì biết cái quái gì! Đạo Thánh môn ta chính là truyên thừa mấy ngàn năm, có câu là nhỏ lừa gạt trẻ, lớn lừa dối trời; tiểu đạo trộm châu, đại đạo trộm mệnh. Nói đúng là như vậy...

"Xì! Nói cho cùng công phu còn không bằng công phu hạ lưu của Tô Mộ An." Tiểu Mười chín không chút lưu tình châm chọc.

"Ngươi nói cái gì? Đạo Thánh môn ta lại không bằng đao pháp của thằng nhóc kia sao?"

Mắt thấy quái vật màu tím càng ngày càng gần, nhưng hai tên gia hỏa một lớn một nhỏ này lại như không coi ai ra gì, Chu Uyên trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người nước miếng tung bay, cảm xúc mới tràn ra từ đáy lòng lúc nãy đã tan thành mây khói.

"Các ngươi..." Lão cố tình nhắc nhở hai người bọn họ tình cảnh lúc này, nhưng vừa nói ra miệng liền bị hai người cãi vã cắt ngang, lúc này lão mới ý thức được chính mình căn bản không có cách nào ngăn vào trận cãi vã của hai người.

Lão thở dài, chẳng biết tại sao chợt thu hồi tâm tư cướp đường chạy trốn, lục tìm trong ngực một hồi, cuối cùng lấy ra một cái ống kim loại chế thành, phía trên giăng đầy những cái lỗ sâu thật nhỏ.

Theo tay lão nắm vật kia hơi dùng sức, mấy đạo ngân châm cũng bắn ra, thẳng tắp bay về phía ba con quái vật đang kéo tới.Tốc độ những cây châm bạc kia cực nhanh, rất chuẩn xác bắn vào làn da cứng rắn của những quái vật nọ, mà đồng thời phương vị chúng bắn ra cũng cực kỳ xảo quyệt, phân biệt cắm vào trong mấy huyệt vị quan trọng của đám quái vật. Đám quái vật nhìn như không có gì đặc biệt này chợt chấn động thân thể, giống như con rối bị giật dây đứng đực ra tại chỗ, mà sau một khắc thân thể bọn chúng liền âm ầm ngã xuống đất.

Ba vật lớn hơn mười trượng cuối cùng phát ra tiếng động cực lớn, khiến Sở Cừu Ly và Mười chín đang cãi vã giật nảy mình, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

Hai người dừng tranh cãi, nhìn ba con quái vật cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại nhìn Chu Uyên một bên, trong ánh mắt của hai người đều hiện ra vẻ hoảng sợ.

Mà cùng lúc đó, trận chiến giữa Yêu Vương và Thánh Hậu bên kia cũng chỉ mới bắt đầu.

Hai người tuy đều là cường giả Địa tiên cảnh, thực lực cũng sàn sàn nhau, nhưng khỉ vàng dù sao cũng là không có tâm tính, Thánh Hậu vội vàng ứng chiến tuy lập tức đánh một đòn ngang ngược này, nhưng thân thể đứng trên không không tránh khỏi không ngừng rơi xuống ở dưới lực đạo to lớn này.

Khỉ vàng vốn đối với Thánh Hậu, hoặc có thể nói đối với đám người tù tội nó đầy bất mãn tất nhiên không có khả năng buông tha.

Nó đuổi kịp thân thể Thánh Hậu không ngừng rơi xuống, nắm đấm thật lớn như mưa to điên cuồng trút xuống đối phương, một quyên lại một quyên, mang theo uy thế hung hãn oanh kích ở trên người.

Thân thể Thánh Hậu rơi xuống dưới thế công như vậy hoàn toàn không có chỗ hoàn thủ, chỉ có thể không ngừng bị nện, quần áo gã rách rưới tứ tung, toàn thân cũng bắt đầu xuất hiện vết máu bầm, thậm chí còn chảy ra máu tươi.

Cho đến khi Cự viên kia hét to một tiếng, hai tay lần nữa nắm lại cùng một chỗ, dùng hết khí lực toàn thân đập một phát về phía Thánh Hậu.

Âm!

Lại là một tiếng nổ vang thật lớn, thân thể vị Thánh Hậu kia tại thời điểm đó dùng tốc độ không thể tưởng tượng hung hăng rơi xuống, đập thẳng tắp trên mặt đất.

Hố lõm to lớn xuất hiện, bụi bặm đầy trời bay lên.

Cự viên có lý không buông tha người, sau khi nó rơi xuống đất, thân thể lại nhảy lên lần nữa, theo tiếng thét dài phẫn nộ, nắm đấm của nó tiếp tục vung về phía Thánh Hậu ở sâu trong hố sâu kia, dường như muốn dùng cách này để lấy đi tính mạng đối phương.

Nhưng một quyền này lại không như ý nguyện đấm thẳng vào mặt Thánh Hậu.

Ngay lúc nắm đấm kia rơi xuống, trong bụi bặm có một cánh tay màu tím cực lớn chợt duỗi ra, vững vàng đón lấy một quyền này của Cự viên.

Cánh tay kia cực kỳ lớn, cho dù nắm đấm Cự viên dài năm trượng, nhưng đối với cánh tay kia vẫn có vẻ yếu ớt như trẻ con.

Phù!

Phù!

Cùng lúc đó, tiếng thở nặng nề từ chỗ sâu trong bụi bặm truyền đến, bàn tay màu tím nắm chặt nắm đấm Cự viên chợt dùng sức bóp chặt.

Rặc rặc! Từng tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Cự viên gào thét một hồi, sau đó thân thể của nó liền bị nhấc lên cao, lập tức bị trùng trùng điệp điệp ném ra xa, rơi vào trong đại quân Thánh Hậu mang tới, lại không khỏi một hồi kêu rên.

Từ Hàn cau mày nhìn mọi chuyện phát sinh trước mắt, hắn từ trong cánh tay màu tím khổng lồ kia ngửi thấy một mùi vị nguy hiểm cực độ, tựa như trước mắt hắn đang có một Ma thần cực lớn sắp thức tỉnh.

Mà bụi mù đầy trời vào lúc đó cũng chậm rãi tán đi, mọi người trên sa trường ngoại trừ những Thánh binh đã mất đi thần trí hóa thành quái vật màu tím kia, còn lại bất luận địch nhân đều ngừng tay.

Bọn họ trợn tròn mắt nhìn đồ vật trước mắt này, trong con ngươi tràn ngập vẻ khó tin.

Đó là một quái vật màu tím to khoảng mười trượng, toàn thân nó phủ đầy lớp vảy màu tím, nhìn qua không khác quái vật do Thánh tử biến thành là bao. Nhưng chỗ không giống chính là sau lưng nó mọc ra một đôi cánh xương quỷ dị, nơi lông ngực có một đạo huyết nhục phun trào, nó đang sinh ra một cái đầu người bình thường nhưng lại là thân thể hình rắn.

Hai con ngươi trên đầu lâu chỗ lồng ngừng trừng mắt nhìn chằm chằm Từ Hàn đang đứng hư không, trên khuôn mặt dữ tợn lộ ra một ý cười tàn nhẫn.

"Ngươi... phải chết." Gã vừa nói như vậy, một cánh tay bỗng nhiên vung ra, đánh thẳng về phía Từ Hàn.

Thân thể Từ Hàn đã khẩn trương đến cao độ, khó khăn lắm mới né được quyền này. Hắn biết quái vật màu tím trước mắt này khác với đám Thánh tử kia, nó là do Thánh Hậu kia hóa thành... Đồ vật như vậy, chiến lực của nó sẽ vượt xa Tiên nhân bình thường.

"Đại Hàn Thiên!" Từ Hàn không dám khinh thường, tuy biết rõ bản thân không có cơ hội chiến thắng nhân vật cường đại như vậy, nhưng hắn cũng không có ý định từ bỏ.

Theo một tiếng hét to của hắn, băng tinh đầy trời bắn ra, nhưng thứ đủ để cường giả Ly Trân cảnh ôm hận này rơi vào trên thân quái vật do Thánh Hậu biến thành kia, ngay cả lân giáp màu tím của nó cũng không thể cắt qua.

"Vô dụng thôi." Thánh Hậu nhe răng cười, cực kỳ xem thường đánh giá hành vi của Từ Hàn.

Từ Hàn nhíu mày, lại quát: "Khởi Long Xà!"

Kiếm Long và Kiếm Mãng hiển hiện từ dưới lên mặt đất, bay thẳng lên trời cao, chúng nó chém chính xác lên thân thể cực lớn của Thánh Hậu, tuy rằng xé rách một ít lân giáp, nhưng căn bản không cắt được lớp lân giáp bao bọc huyết nhục bên trong.

Lúc này theo Kiếm Long cùng Kiếm Mãng xẹt qua thân thể Thánh Hậu bay thẳng lên trời, lúc này Thánh Hậu cũng bỗng nhiên mũi chân chạm đất, hai cánh sau lưng rung lên, thân thể dùng tốc độ nhanh đến lạ thường giết về phía Từ Hàn.

Bịch!

Từ Hàn căn bản không cách nào nắm bắt được dấu vết di động của đối phương, thân thể đột nhiên bị nắm đấm do Thánh Hậu vung ra đánh trúng, hung hăng bay ngược ra sau.

Sau đó thân hình khổng lô không có nửa điểm cồng kềnh của Thánh Hậu bay qua bay lại quanh thân thể Từ Hàn, một quyền lại một quyền điên cuồng nổ vang, khi đó thân hình Từ Hàn giống như con thuyền nhỏ gầy yếu trong sóng biển, bị quyền phong của Thánh Hậu đánh bay, không có chút sức hoàn thủ nào.

"Từ Hàn!" Đám người chứng kiến tất cả chuyện này kinh hô một tiếng, khi đó đồng loạt ra tay, phát động sát chiêu cường hãn nhất của mình hướng tới Thánh Hậu. Nhưng cách làm như vậy căn bản không có chút ý nghĩa nào, thậm chí bọn họ còn không thể ngăn cản thế công của Thánh Hậu kia lại, chính xác hơn là bọn họ không cách nào phá vỡ lân giáp cứng rắn trên người gã.

"Làm sao bây giờ!" Tiểu Mười chín chứng kiến hết thảy gấp đến độ giậm chân.

"Không phải ngươi có cái phi châm kia sao? Mau dùng đi!" Sở Cừu Ly chứng kiến thủ đoạn trước kia của Chu Uyên dường như cũng quên lão rốt cuộc là nhân mã phương nào, nhìn thấy liền thúc giục.

Chu Uyên cau mày, nhưng dường như cũng đã quên thân phận của mình, lão khóc lóc nói: "Ngân châm này rất có ích khi đối phó với Thánh vật, nhưng nó phải bắn vào huyệt vị của đối phương mới được. Nhưng gia hỏa này khác bọn chúng, ngân châm của ta hoàn toàn không thể phá được lân giáp của nó."

"Vậy..." Sở Cừu Ly đang rất nóng vội nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau khi nhìn thấy mọi người ra tay không có thu hoạch được gì, y cũng hiểu được Chu Uyên không nói dối.

Ngay khi mọi người bó tay không biết làm sao, mà Từ Hàn lúc này đã bị đánh cho máu me khắp người, Lưu Sanh vừa nãy không ra tay với Thánh Hậu lại đột nhiên bước ra. Y đi tới trước mặt Chu Uyên, trầm giọng nói: "Ngươi cần dùng ngân châm đánh vào mấy huyệt vị nào của hắn?"

Cũng không biết có phải là bởi vì uy nghiêm không thể nghi ngờ trong giọng nói Lưu Sanh lúc này hay không, Chu Uyên nghe vậy hơi sững sờ sau đó nói: "Chín cái huyện vị Thiên Quyên, U Phủ, Long Hạ, Cổ Trần, Thanh Đồng mới có thể phong kín..."

"Được!" Lời lão vừa nói đến một nửa liền bị Lưu Sanh cắt ngang, y trâm giọng nói: "Ta sẽ mở ra mấy chỗ lân giáp này thay ngươi."

"Ngươi?" Chu Uyên nghe vậy lại sững sờ, lão đánh giá Lưu Sanh từ trên xuống dưới, dường như cũng không cảm thấy đối phương có thể làm được điều này.

Nhưng ý tưởng như vậy mới vừa nảy sinh, trong mắt Chu Uyên liên hiện lên một tia dị sắc, lão kinh ngạc vươn ngón tay chỉ Lưu Sanh, nói: "Ngươi là... Ngươi là..."

Lưu Sanh đương nhiên sẽ không để ý tới kinh ngạc trong lòng Chu Uyên lúc này, thân hình của y chợt bắt đầu bành trướng, quần áo lập tức bị xé rách. Trên mặt y hiện ra vẻ dữ tợn, dường như đang thừa nhận một số thống khổ khó có thể nói.

Phốc!

Nương theo từng trận tiếng xé rách, lân giáp màu tím bao trùm toàn thân y, một con quái vật màu tím sau lưng mọc lên một đôi cánh xương xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Y và Thánh Hậu kia biến thành vật giống nhau như được khắc ra từ trong một khuôn, chỉ là chiều cao chỉ có hơn một trượng, chỗ ngực cũng không có thứ gì ghê tởm. Lưu Sanh biến thành bộ dáng như vậy cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, cánh xương sau lưng gã chấn động một cái liền lao vê phía Thánh Hậu đang không ngừng oanh kích Từ Hàn.

Sự xuất hiện của y hiển nhiên vượt quá dự liệu của vị Thánh Hậu kia.

Lưu Sanh cũng không có nửa điểm chần chờ, y rất rõ mình muốn làm gì, đi tới phía sau Thánh Hậu kia liền đánh ra một quyền.

Cùng với tiếng gào thét của Thánh Hậu, lân giáp tại huyệt Thiên Quyền bị phá vỡ, Chu Uyên ở dưới mặt đất khẩn trương nhìn chăm chú, cũng lập tức bắn ra một cây ngân châm đâm xuyên vào bên trong huyết nhục của Thánh Hậu.

Thánh Hậu chịu đau không thể không buông Từ Hàn đang huyết nhục mơ hồ đuổi theo. Gã phát ra một tiếng rống giận dữ, xoay người thẳng hướng Lưu Sanh.

Thân thể Thánh Hậu lớn hơn nhiều so với Lưu Sanh, mà khí tức tràn ngập quanh thân gã cũng mạnh hơn Lưu Sanh không chỉ mười lần. Quyền phong và lực đạo của gã xa xa không phải là thứ Lưu Sanh có thể chống lại, nhưng y đối diện với quyền phong của Thánh Hậu lại xem như không thấy, hoàn toàn không để ý tới, chỉ lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bốn cái huyệt vị còn lại.

Quyền đầu tiên của Thánh Hậu đánh vào ngực y, nhưng cũng chính lúc đó y cũng đấm ra một quyền của mình, vì vậy ngực Lưu Sanh dưới lực đạo như vậy suýt nữa đã sụp đổ xuống, khóe miệng cũng không tránh khỏi tràn ra máu tươi. Mà lân giáp chỗ huyệt U Phủ sau lưng Thánh Hậu cũng lập tức bị phá vỡ, Chu Uyên cực kỳ đúng lúc bắn ra mũi châm thứ hai của mình.

Khóe miệng Lưu Sanh lộ ra một ý cười, y lại siết nắm tay, đánh về phía huyệt Long Hạ của Thánh Hậu.

Lần này y cũng làm giống như trước, nhưng cánh tay phải y vung quyền lại bị một quyền của Thánh Hậu đánh trúng, khi đó huyết nhục toàn bộ cánh tay phải nổ tung, gần như đạt đến tình trạng cốt nhục chia lìa.

Cánh tay phải Lưu Sanh không ngừng chảy xuống máu tươi, nhưng ý cười trên mặt lại nặng thêm một phần, trên đầu lâu sinh ra ở ngực con quái vật màu tím kia lộ ra vẻ nổi giận, hiển nhiên gã không thích nụ cười của đối phương, càng không thích nụ cười như vậy mang đến bất an cho mình.

Gã rống giận vung quyền lần nữa, Lưu Sanh không chút nào nhượng bộ giơ lên tay trái còn sót lại của mình.

Thế là cánh tay trái Lưu Sanh nổ tung, chia lìa giống như cánh tay phải của y, mà lân giáp của huyệt Cổ Trân của Thánh Hậu cũng vỡ vụn như cũ.

Bốn cây châm bạc bắn vào trong cơ thể, chỉ kém một mũi châm bạc trong huyệt Thanh Đồng cuối cùng. Nhưng Lưu Sanh lúc này mất đi hai tay lại hệt như thịt nát treo trên người gã. Y căn bản không có tiên vốn để đấm thủng cái huyệt vị cuối cùng này ở chỗ bụng Thánh Hậu.

Tuy Thánh Hậu cũng không hiểu Lưu Sanh làm như vậy là có ý nghĩa gì, nhưng đối phương giờ phút này đã không còn chiến lực, trên mặt gã lại hiện lên vẻ khinh miệt.

"Rác rưởi." Gã nói vậy, một tay bỗng nhiên vươn ra muốn nhấn vào thiên linh cái của Lưu Sanh, gã muốn bóp đầu đối phương thành bột nhão, dùng cái này để trừng phạt sự khinh nhờn đối với gã.

Mà trong nháy mắt khi cánh tay này vươn ra, trước mắt Lưu Sanh chợt sáng ngời, y liếc thấy một khoảng trống.

Khi đó hai cánh sau lưng gã chấn động, thân thể cong lên, vậy mà dùng đầu của mình trực tiếp đụng tới cánh xương kia.

Âm!

Lại là một tiếng vang nhỏ, lân giáp chỗ huyệt Thanh Đồng vỡ nát, hai mắt Thánh Hậu chịu đau đỏ thâm, gã vươn tay gắt gao nắm chặt hai cánh xương sau lưng Lưu Sanh, sau đó ra sức kéo một cái, huyết quang hiện lên, hai cánh xương trong tiếng kêu gào thống khổ của Lưu Sanh bị cứng rắn kéo từ trên lưng y xuống. Sắc mặt Lưu Sanh trắng nhợt, thân thể ngay tại lúc đó rơi thẳng xuống...

"A Sanh!" Lúc này Từ Hàn rốt cuộc cũng bình ổn lại khí tức hỗn loạn trong cơ thể mình, hắn ngẩng đầu lên liếc nhìn tình hình trước mắt.

Khoảnh khắc đó con ngươi hắn đột nhiên phóng đại, ánh mắt cũng trở nên ngây dại...

Sau đó màu đen nhánh đột nhiên xâm nhiễm toàn bộ con mắt của hắn. Hắn nhìn chằm chằm đạo thân ảnh đang không ngừng rơi xuống, lệ khí quay cuồng ở lồng ngực hắn, khí tức âm lãnh màu đen như thác nước từ trong cơ thể hắn trút ra, thoáng chốc đã che khuất bầu trời. Khí đen đầy trời ngưng tụ thành hình sau lưng Từ Hàn, hóa thành một bóng người cực lớn.

Một đôi mắt mở ra trong hắc khí kia, nơi ánh mắt nó nhìn tới, những đại quân Cảnh Tú quan kia giống như bị rút sinh cơ, nhục thân héo rũ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Tất cả mọi người đang run rẩy dưới luồng khí tức đó, thiên địa im lặng, yên tĩnh như tờ...

Một vị Thần chân chính tuân theo khế ước từ thời viễn cổ giáng lâm nơi đây.
Bình Luận (0)
Comment