Chương 32: Đao này tế ngươi.
Chương 32: Đao này tế ngươi.Chương 32: Đao này tế ngươi.
"Ngươi từ đầu đến cuối đều đang trầm luân."
"Bồi hồi trong vực sâu vạn kiếp bất phục."
"Lăn thoắt trong bóng đêm vô biên."
"Ngươi là ai? Ta là ai?"
"Ngươi vĩnh viễn đang truy tìm..."
"Nhưng vĩnh viễn không có đáp án..."
Bên tai Từ Hàn lần nữa vang lên thanh âm trong mộng cảnh đang quấy nhiễu hắn.
Giọng nói khàn khàn, ngữ điệu trâm thấp, như khóc như ca.
Vào giờ khắc này, phẫn nộ bốc lên trong ngực hắn khi thấy Lưu Sanh trọng thương chợt tản đi, không còn phẫn nộ, không còn đau buồn nữa.
Hắn bình tĩnh nhìn bóng tối vô biên, nhìn vào đôi mắt đỏ như máu sâu trong bóng tối kia.
Chiếc chuông đeo trên tay phải hắn vang lên, mấy miếng đồng tiền trong ngực của đang lay động, chúng nó đang nhắc nhở, đang kêu gọi hắn.
Nhưng Từ Hàn lại như không hề có cảm nhận gì với chuyện này.
"Nhưng ta có thể."
"Có thể mang ngươi ra khỏi vực sâu, có thể dẫn ngươi leo ra khỏi bóng tối này."
"Ôm ta, giống như ôm chính ngươi."
"Từ dưới cái lồng giam vạn năm này, lên đến vạn vực tinh không kia."
"Kẻ nhốt ta và ngươi cuối cùng sẽ bị hủy diệt, kẻ phản bội ta và ngươi cuối cùng sẽ bị giết chóc."
"Đến đây...
"Để chúng ta cùng nhau giết ra ngoài!!!"
Ngữ điệu thanh âm kia từ trầm thấp dần trở nên cao vút, đến cuối cùng là dùng một loại thanh âm gần như gào thét nói ra một phen như vậy.
Nhưng nhìn chằm chằm vào y, Từ Hàn lại có vẻ không bị mê hoặc.
Ánh mắt thiếu niên vẫn bình tĩnh đáng sợ như trước, giống như cho dù là núi Thái Sơn sụp đổ, lông mày hắn cũng sẽ không nhíu lại dù chỉ một cái.
Đôi mắt màu đỏ như máu kia mở lớn, trong ánh mắt uy nghiêm tuôn ra một chút thần sắc kỳ quái, y lần nữa nói: "Để chúng ta cùng nhau xông ra ngoài!!"
Lần này, ngữ điệu của y càng cao vút, giống như quỷ núi mê hoặc lòng người kia, vang vọng không dứt.
Nhưng Từ Hàn vẫn không có biểu hiện gì khác thường, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ như máu, không nói một lời.
Trong hai mắt huyết hồng tràn đầy trận trận tức giận, mà chỗ sâu trong cơn tức giận này còn ẩn giấu một chút xấu hổ cùng hoang mang.
Từ Hàn chợt khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, hắn híp mắt cười nói: "Chúng ta nói một chút." Con ngươi khổng lồ kia cuồn cuộn huyết quang, nhưng cũng không có thanh âm nào vang lên đáp lại Từ Hàn.
Từ Hàn không hề sinh ra chút không vui nào vì chủ nhân đôi mắt thâm thúy kia, hắn phối hợp nói: "Người trên trời muốn mạng của ta, ngươi lại muốn mạng thân thể của ta. Ta muốn biết vì sao, ngươi có thể cho ta đáp án được không?"
Giọng điệu của hắn coi như là thành khẩn, nhưng trong bóng tối vô biên lại không có ai trả lời câu hỏi của hắn.
Từ Hàn lại không vì vậy mà nhụt chí, hắn tiếp tục nói: "Tuy rằng ta cũng không rõ rốt cuộc ngươi là ai, nhưng nhiều lần như vậy, ta đã sớm minh bạch cho rằng ngươi mạnh đến mức đủ để hủy diệt thiên địa, không có ta gật đầu, ngươi thủy chung vẫn là tên tù tội bị ta nhốt, chúng ta cùng nhau công khai nói chuyện, có lẽ ta đã đáp ứng ngươi rồi?"
Lí do thoái thác của Từ Hàn đại khái có thể được xưng tụng là ngây thơ đến cực điểm, hứa hẹn không đầu không đuôi như vậy đừng nói là người bình thường, cho dù là trẻ con ba năm tuổi thông minh một chút chỉ sợ cũng có thể đoán được ẩn ý trong lời nói này.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, khi Từ Hàn vừa dứt lời, trong bóng tối tĩnh lặng lại vang lên một giọng nói.
Trong âm thanh kia tràn ngập giễu cợt cùng khinh miệt: "Đồ vật bị cầm tù không phải chỉ có mỗi ta, mà còn có chính ngươi. Chúng ta sớm đã hóa thành một thể."
"Ừm, ngươi nói rất có lý, nếu chúng ta là một người, vậy thì nên thành tâm thoải mái rồi." Từ Hàn liên tục gật đầu hòa cùng giọng nói kia, nhưng thần sắc trên mặt lại rất giống một kẻ gian tặc dụ trẻ con.
"Hừ! Thu hồi lại lời nói dối trá của ngươi đi" Giọng nói kia hừ lạnh một tiếng, lập tức lạnh giọng nói: "Ngươi phát triển thật sự vượt quá dự liệu của ta, không ngờ được cho dù dưới nổi giận như vậy, ngươi vẫn có thể khống chế chính mình, không bị ta thao túng. Xem ra, lần này ngươi quả thật đã chuẩn bị rất lâu rồi."
Lúc Từ Hàn nghe vậy, đuôi lông mày bình tĩnh của hắn rốt cuộc cũng có chút biến hóa.
Chủ nhân của giọng nói kia nói rất đúng, vì lần này hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Sau mấy lần bị Ma Thần trốn trong cơ thể mình thức tỉnh, mặc dù Từ Hàn vẫn không rõ lai lịch của đối phương, nhưng sự phẫn hận và sát cơ được giấu kín trong cơ thể Ma Thần đã giúp hắn hiểu rõ, thứ này một khi thức tỉnh chính thức sẽ mang đến tai họa như thế nào đối với tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Mà chuyến xuôi nam này, Từ Hàn cũng biết hắn sẽ gặp phải đủ loại phiền toái có thể dự đoán cùng với không lường trước được, sẽ không tránh khỏi bước vào tuyệt cảnh. Khi đó nếu Thần Ma này tỉnh lại lần nữa, hắn sẽ phải chống cự ra sao?
Cho nên trước khi đi, Từ Hàn đi tới Long Ẩn tự gặp vị Bất Khổ đại sư nọ.
Sau khi hỏi thăm một phen sự ảo diệu của Đại Long Tượng Ấn, hắn lại hỏi Bất Khổ đại sư có thể tìm được một đạo pháp môn Phật gia, được xưng là Bàn Nhược Tâm Kinh. Đạo pháp môn này không được coi là cao thâm, một ít khách hành hương của Long Ẩn tự cũng có thể tùy ý học tập.
Nói chính xác hơn, thậm chí đạo pháp môn này không tính là phương pháp tu hành, chỉ là một cách tính tâm bình khí mà thôi.
Từ Hàn sau khi nhận được phương pháp này, mỗi ngày đều sẽ dành ra thời gian tĩnh tọa nửa canh giờ, suy nghĩ nếu thật sự có một ngày Thần Ma thức tỉnh, dựa vào phương pháp này đuổi đi lệ khí trong lòng, có lẽ còn có một con đường sống. Nhưng loại pháp môn này vốn huyền diệu khó giải thích, thời gian Từ Hàn tu hành còn ngắn, vốn tưởng rằng sẽ chưa thế phát huy được chút công hiệu nào.
Trong khoảnh khắc Thần Ma thức tỉnh, Từ Hàn vội vàng khu động pháp quyết này. Nhưng thật sự không ngờ, dựa vào một cỗ tâm tính được ma luyện từ trước đến nay, Từ Hàn vậy mà thật sự áp chế được lệ khí trong lòng. Cũng nhờ vậy hắn hiện tại mới có thể đạt được kỳ ngộ như thế ở trong không gian quỷ quái này.
"Ai cũng sẽ thay đổi, ngươi không thể vĩnh viễn đi theo ta." Từ Hàn nghĩ đến đây, hắn trầm giọng nói với con mắt màu đỏ như máu.
Nhưng lời này vừa nói ra, đôi mắt đỏ tươi kia chợt híp lại, trong khe mắt hẹp dài hiện ra vẻ trêu tức.
"Mỗi người sẽ không thể thay đổi, thế giới cuối cùng sẽ đi đến hủy diệt, mà ngươi cũng chỉ hướng về ta mà thôi."
"Cho dù một lần hay một trăm lần, kết cục cuối cùng vẫn không thay đổi."
Từ Hàn cũng không phải lần đầu tiên nghe được câu nói như vậy, nhưng không biết vì sao những lời này khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an, song vẫn cố gắng đè nén, sau đó nói: "Có lẽ vậy, nhưng ít ra bây giờ tính mệnh vẫn nằm trong tay chính ta."
"Trong tay của ngươi?" Chủ nhân con mắt màu máu cười lạnh một tiếng,'Sao thế, không phải ngươi muốn báo thù vì bằng hữu của mình ư?”
Từ Hàn nhíu mày, hắn biết điều chủ nhân giọng nói này ám chỉ là việc Lưu Sanh đã bị xé đôi cánh, sinh tử không rõ. Đối phương cố gắng lấy cái này để dao động vốn đã bị đè xuống trong lòng hắn. Hắn lại tiếp tục âm thâm mặc niệm Bàn Nhược Tâm Kinh kia một phen, mới có thể phá giải thủ đoạn vụng về nhưng lại có hiệu quả rất lớn của đối phương. Sau đó Từ Hàn nói: "Cho dù thật sự muốn báo thù, ta cũng sẽ dùng hai tay của mình để xé rách đầu lâu của đối phương."
"Thật sự là ngu xuẩn, ngươi còn không rõ sao? Ta đã thức tỉnh lại, sự phẫn nộ cùng tuyệt vọng của ngươi đối với ta mà nói đều là chất dinh dưỡng tuyệt vời nhất, công pháp đê tiện kia tuy rằng có thể bình phục lệ khí trong lòng ngươi nhất thời, nhưng lại không cách nào củng cố tâm cảnh của ngươi vĩnh viễn."
"Ở trong thế giới ta tạo ra này, thời gian bên ngoài gần như yên lặng, một ngàn năm cũng được, một vạn năm cũng được, đều chỉ là một nháy mắt bên ngoài. Ngươi có thể cự tuyệt ta, nhưng ngươi lại không thể chạy khỏi thế giới này, ta có rất nhiều thời gian ăn mòn tâm cảnh của ngươi, ngươi nhất định... là của tai"
Đôi con ngươi màu huyết hồng kia nói như thế, hắc khí ngập trời đột nhiên vọt tới, bao bọc Từ Hàn vào trong đó.
Từ Hàn biến sắc, hắn tất nhiên biết chủ nhân giọng nói kia nói không sai, chuyện Ma Thần thức tỉnh cũng không phải hắn có thể khống chế, hắn chỉ là phòng ngự vững chắc bảo vệ bản tâm, để cho mình không bị đối phương thôn phệ, nhưng lại không cách nào thật sự đánh lui.
Những hắc khí kia vọt tới xâm nhập vào cơ thể Từ Hàn, khí tức thô bạo bắt đầu cuồn cuộn trong lồng ngực hắn. Thân thể Từ Hàn chấn động, hai mắt lập tức hiện lên màu đỏ như máu, nhưng hắn lại nhanh chóng ý thức được điểm này, vội vàng vận chuyển Bàn Nhược Tâm Kinh, đè ép cỗ lệ khí này xuống.
"Ta đợi nhiều năm như vậy, không ngại chờ thêm một lát nữa, ta thật muốn nhìn xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào." Ma Thần kia nói như thế, giọng điệu giễu cợt lại tăng thêm vài phần.
Từ Hàn thân ở nơi đây, có thể cảm nhận được rõ ràng trên trán mình bắt đầu xuất hiện vô số mồ hôi. Sắc mặt hắn tái nhợt, trên dưới bờ môi bắt đầu không ngừng run lên.
Bàn Nhược Tâm Kinh mặc dù có thể tạm thời ổn định tâm tính của hắn, nhưng những hắc khí bao vây lại không ngừng xâm nhập thân thể hắn, lâu dài như vậy, tác dụng của Bàn Nhược Tâm Kinh càng lúc càng yếu.
Thời gian bắt đầu chảy xuôi, đương nhiên chảy xuôi như vậy cũng chỉ là nhằm vào tiểu thế giới do Thần Ma này sáng tạo ra.
Trong thế giới không có trời đất, không có mặt trời mặt trăng, thời gian cũng không phải khái niệm cụ thể.
Có lẽ chỉ trong chớp mắt, lại đã qua ngàn năm vạn năm.
Từ Hàn tĩnh tọa ở đây, sắc mặt yên lặng, thân thể không ngừng run rẩy, trên trán nổi đây gân xanh, mồ hôi theo đó chảy xuống, gần như thấm ướt toàn bộ quần áo của hắn.
Đôi mắt đỏ tươi như máu ở xa xa nhìn hắn dần dần nổi lên một chút nóng bỏng, trong tuế nguyệt tình bằng hàng ngàn hàng vạn, y lại gân như phá lồng mà ra một lần nữa. Nghĩ tới những điều này, cho dù lấy thân phận của y lúc này cũng không khỏi cảm thấy có chút kích động.
Y nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, thân thể thiếu niên lúc này như con thuyền đắm chìm trong sóng biển, lung lay như sắp đổ.
Ngay lúc y gân như đã chuẩn bị tốt việc tiếp nhận thân thể vốn đã lâu này, hai đầu lông mày lại chợt trào ra một tia dị sắc.
Y nhìn thấy trong cơ thể Từ Hàn chợt sáng lên một đạo tinh quang, tinh quang kia che chở tâm thần hắn, không ngừng phòng ngự những hắc khí kia trùng kích.
"Đây là... đồ đạc của kẻ nọ!" Trong hai tròng mắt màu huyết hồng nổi lên trận trận sát khí. Y nghiến răng nghiến lợi nói, giống như sài lang què chân tìm đến người đả thương nó.
"Một đạo tinh quang như vậy, ngươi cho rằng có thể bảo vệ được hắn sao?" Y hỏi như thế, trong ngữ điệu bao lấy hận ý thấu xương.
Khí đen càng thêm bàng bạc vọt tới phía Từ Hàn, tựa như lợi kiếm không ngừng đánh thẳng vào thân thể, như muốn triệt để xé rách thân thể hắn.
Ánh sao này là tinh quang mà người giám thị để lại cho hắn.
Sức mạnh bao bọc trong tinh quang này thật sự rất mạnh mẽ, ngay cả Từ Hàn cũng khó có thể giải thích được. Sau khi đối kháng với lực lượng bản nguyên của Hình Thiên kiếm chống chọi lại Thiên lôi cũng chưa từng tiêu giảm nửa phần. Bởi vậy nên đối mặt với hắc khí do Ma Thần này kích phát, Từ Hàn bất đắc dĩ lại lần nữa tế ra vật này, đây có thể nói là bức tường ngăn cuối cùng của hắn.
Mà cùng lúc đó, Từ Hàn cũng theo nguyên tắc dùng hết mọi vật đã vận chuyển pháp môn Đại Long Tượng Ấn, không ngừng thu nạp lực đạo do hắc khí và tỉnh quang va chạm tỏa ra vào trong cơ thể, chịu đựng thống khổ tê tâm liệt phế, tiến hành rèn luyện nhục thân của mình.
Hắc khí đánh thẳng vào tinh quang dần dần trở nên nồng nặc, Từ Hàn phát hiện tinh quang cường đại kia dưới sự trùng kích của hắc khí vậy mà dần dần trở nên mờ nhạt, tâm thần hắn vốn rung chuyển giờ phút này lại trầm xuống, tuy rằng cơ thể hắn bị Đại Long Tượng Ấn điều khiển, tốc độ trở nên cường đại lấy mắt thường có thể thấy được, nhưng một khi tinh quang vỡ tan, hắn rất rõ ràng ý nghĩa của chuyện này.
Từ Hàn không phải là không muốn làm gì để chống cự vận mệnh sắp rơi xuống trên người hắn. Mà ở trước mặt Thần Ma cường đại này, tất cả mưu kế đều lộ ra nhỏ bé không đáng kể, hắn chỉ có thể gia tăng tốc độ thúc dục Đại Long Tượng Ấn rèn luyện thân thể của mình, nghĩ nếu tinh quang vỡ tan, hắn còn có thể dựa vào đó làm thêm một ít nữa, cho dù không có ý nghĩa, nhưng hắn cũng phải làm phản kháng. Thời gian lại trôi qua.
Ánh sao quanh thân Từ Hàn càng ngày càng tối, giống như ánh nến chập chờn trong gió đêm, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Trong đôi mắt màu máu kia lại lần nữa nổi lên vẻ hưng phấn, y đã nhìn ra được Từ Hàn lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần ánh sao này vỡ vụn liền không còn bất cứ thứ gì có thể ngăn cản y cắn nuốt nhục thân của đối phương.
Từ Hàn cũng cảm nhận được điểm này.
Gân xanh nổi lên trên trán càng nhô ra, tựa như sau một khắc sẽ nổ tung vậy, lông mày hắn nhíu chặt lại, tựa như khe rãnh càng tụ càng sâu.
"Nhanh một chút... Nhanh hơn chút nữa...' Hắn như nói mớ.
Tu vi thân thể của hắn đã đến cảnh giới Tiên nhân từ lâu, mà lực lượng tinh quang và hắc khí va chạm vừa rồi lại tiếp tục tẩm bổ cho cơ thể hắn, làm cho tu vi thân thể của hắn lại tăng lên một lần nữa. Giờ phút này hắn đã cách cảnh giới thành Thánh ngày càng gần, có lẽ cho dù đã tới bước này, Từ Hàn cũng chưa chắc có thể cải biến được cảnh ngộ của mình hiện tại, dù sao lực lượng Thần Ma này đã vượt xa Tiên nhân bình thường có thể so sánh.
Nhưng tính tình hắn là vậy, cho dù không có hi vọng, cũng chưa bao giờ có ý định từ bỏ.
Hắn muốn phản kháng, muốn chiến đấu, vì thế mỗi một phần trở nên mạnh mẽ hắn đều phải nắm chặt lấy.
Lực lượng huyết khí trong cơ thể hắn bắt đầu cuồn cuộn, dường như đã đến điểm giới hạn, chỉ thiếu một cước lâm môn là hắn có thể phá vỡ rãnh trời Tiên Nhân cảnh này, đến từ xưa tới nay chưa có ai từng làm được việc luyện thể thành Thánh...
Bùm!
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ giòn tan trong không gian hắc ám này.
Tinh quang bảo vệ Từ Hàn ầm ầm vỡ vụn, khí đen đầy trời tựa như tìm được hố lớn, nước lũ bắt đầu điên cuồng dũng mãnh lao tới hắn...
"Đến rồi." Thanh âm quỷ mị quanh quẩn trong không gian bóng tối này, trong cặp mắt màu đỏ máu kia bốc cháy lên từng trận nóng rực.
Trong lòng Từ Hàn phát lạnh, khí đen dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn, lập tức khiến hắn cảm thấy một cỗ lực lượng không thể kháng cự bắt đầu ăn mòn thân thể mình, lực lượng thô bạo cuồn cuộn trong lòng hắn, Bàn Nhược Tâm Kinh bị hắn điên cuồng vận chuyển cũng khó có thể áp chế cỗ lực lượng tựa như giang hải không thể kháng cự này.
Chẳng lẽ ta thật sự sẽ phải chết ở chỗ này sao?
Suy nghĩ này không thể tránh khỏi hiện lên trong đầu Từ Hàn. Luồng lực lượng kia mang đến cảm giác áp bách gần như là tôn tại không thể chống cự. Tất cả thủ đoạn của Từ Hàn đều lộ ra vẻ nhỏ bé không đáng kể dưới lực lượng đó, chạm vào là vỡ nát.
Không gian tối tăm bắt đầu bốc lên, đôi mắt màu đỏ như máu không ngừng tới gân Từ Hàn. Y đang chờ đợi, không đến mười hơi thở nữa, thân thể Từ Hàn sẽ bị lệ khí do hắc khí kia kích phát chiếm cứ, đến lúc đó y sẽ có thể coi đây là vật dẫn, hoàn toàn thôn phệ thân thể của Từ Hàn, đạt thành tâm nguyện giáng lâm thế gian của y.
Giống như suy nghĩ của Từ Hàn, y cũng không cho rằng đã đến bước này, còn có ai có thể có biện pháp có thể cứu vãn thế thất bại của hắn.
Nhưng ngay lúc hai con ngươi của Từ Hàn sắp bị hắc khí như vậy xâm nhiễm triệt để.
Chỗ mi tâm của Từ Hàn chợt nứt ra một sợi kim tuyến, từng luồng hào quang kinh người từ kim tuyến bắn ra.
Hai con ngươi màu đỏ như máu như được kim quang soi sáng, như gặp thứ đáng sợ nhất trên đời. Trong đó hiện lên vẻ sợ hãi, y nhanh chóng thối lui, kể cả hắc khí đã bao vây xung quanh Từ Hàn cũng bắt đầu tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Đây là..." Chủ nhân hai con mắt đỏ ngầu lẩm bẩm, trong giọng nói tràn đầy vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Bỗng nhiên, sợi kim tuyến nơi mi tâm Từ Hàn đột nhiên nứt ra, một bóng người hiển hiện từ trong kim quang tuôn ra.
Bóng người kia dường như là một vị nam nhân, gã tung người nhảy lên cao cao, trong tay nắm một thanh trường đao tuyết trắng chiếu sáng thiên địa.
Hai con ngươi của hắn như hổ, thân thể như rồng.
Giữa thiên địa trong khoảnh khắc đó ngoài đao của gã ra không còn thứ gì khác.
Trong bóng tối, đôi mắt đỏ như máu trợn tròn. Y nhìn chằm chằm vào bóng người đang nhảy ra khỏi mi tâm Từ Hàn kia, rốt cuộc cũng không áp chế nổi sợ hãi trong lòng mình.
Y lớn tiếng nói: 'Là ngươi! Là ngươi!"
"Làm sao có thể! Ngươi sao có thể còn sống..."
Y còn chưa kịp nói xong, đao trong tay người kia đã rơi vào trên người.
Âm!
Nương theo đó một tiếng vang thật lớn nổ tung.
Lưỡi đao của gã chém tới, vô số vết rạn giống như rắn độc lan tràn ra, đan xen chẳng chịt thế giới hắc ám này, cũng lan tràn lên thân thể quang âm kia.
Bịch.
Ngay sau đó lại một tiếng vang nhỏ, thế giới này và cả thân ảnh kia lúc đó như lưu ly đều vỡ vụn ra. ...
Trên bầu trời sao cách xa ngàn vạn dặm, nam nhân lưng đeo đao kiếm, đỉnh đầu là ánh sao, trong tay ẩn chứa mặt trời chợt dừng động tác vung đao của mình.
Gã im lặng đứng nguyên tại chỗ, thân ảnh bao bọc toàn thân trong bóng đêm giống như thủy triều xông về phía gã, nhưng nam nhân kia lại giống như không cảm giác được điều này.
Sắc mặt gã trở nên âm trầm, ánh mắt đầy bi thiết.
Gã đặt thanh đao trong tay ở trước người mình, tay kia chậm rãi vươn ra, vuốt ve lấy thân đao trắng như tuyết, như đang nhớ lại, như đang ngược dòng tìm hiểu...
Chợt tay gã xoa thân đao ngừng lại, một giọt nước mắt từ nơi khóe mắt rơi xuống, đập vào trên thân đao.
Thanh âm kia như là một loại sắc lệnh nào đó.
Khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh bỗng nhiên đình chỉ...
Sau đó nam nhân đột nhiên tung người nhảy lên cao cao, đao trong tay gã cũng bị giơ lên cao. Gã cao giọng nói, âm thanh chấn động hoàn vũ. "Đao này tế ngươi!"