Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 692 - Chương 33: Tới Phiên Ngươi.

Chương 33: Tới phiên ngươi. Chương 33: Tới phiên ngươi.Chương 33: Tới phiên ngươi.

Một ánh đao cắt qua bóng tối bỗng nhiên dâng lên trên Cảnh Tú quan.

Trong khoảnh khắc ánh đao kia bay lên, vẻ đen nhánh trong ánh mắt của Từ Hàn như thủy triều rút đi, con ngươi của hắn khôi phục trong trẻo, mà sau lưng hắn, một Ma Thần to lớn được bọc bởi hắc khí cuốn theo lại nứt vỡ sụp đổ dưới ánh đao đang trào ra từ mi tâm hắn.

Trong lúc mơ hồ, dường như có một tiếng rên rỉ vang lên.

Mà luồng hắc khí kia lúc này cũng nhanh chóng lùi về trong cơ thể của Từ Hàn, rốt cuộc hắn cũng hồi phục tỉnh thần lại. Không kịp ngẫm nghĩ xem thân ảnh trong thế giới hắc ám vừa rồi kia tuôn ra rốt cuộc là cái gì, vì sao trong cơ thể của mình lại có một vật như vậy, mà từ đầu đến cuối hắn cũng không có cảm giác gì.

Hắn chẳng qua cảm nhận được lực lượng cường đại tuôn ra trong ánh đao vạch ra hắc ám, trong lòng hắn rùng mình, gần như không muốn nghĩ ngợi, đồng thời hai tay lại kết ra Đại Long Tượng Ấn lần nữa.

Ấn này vừa ra, lực lượng của cả hai va chạm đã bị Từ Hàn thôn phệ vào trong cơ thể.

Lực lượng khổng lồ dưới sự thúc giục của Đại Long Tượng Ấn biến thành lực lượng huyết khí, tràn vào lục phủ ngũ tạng của hắn, nhanh chóng rèn luyện thân thể cách một bước lên trời kia.

Bọn chúng tràn vào trong cơ thể Từ Hàn, bởi vì nhục thân đã mạnh đến cực hạn kia đã không có chỗ nào có thể thẩm thấu, mà tích góp từng chút một trong cơ thể hắn.

Giống như thùng gỗ được châm đầy nước, rốt cuộc không chứa nổi dù chỉ một giọt.

Mà cái gọi là một bước lên trời này chính là một thùng nước cao lên, để thùng này hóa thành khe rãnh vạn trượng có thể chứa đựng cả biển lớn.

Từ Hàn đào thoát từ chỗ chết, tâm cảnh cực kỳ trầm ổn, hắn không nóng không vội, thậm chí không hề quan tâm Thánh Hậu kia đã hồi phục tinh thần vì biến cố lúc trước còn đang giết tới, chỉ trầm tư quan sát tình huống trong cơ thể, tìm kiếm cơ hội phá cảnh chợt lóe qua. ...

Chẳng qua tuy trong lòng Từ Hàn không e ngại, nhưng đám người từ trong biến cố trước đó phản ứng lại, thấy Thánh Hậu lại giết về phía Từ Hàn thì trong lòng đồng loạt rùng mình.

Mặc dù bọn họ có lòng cứu viện, nhưng đại quân cùng với đám Thánh tử Thánh Hậu mang tới ngay sau khi hắc khí tiêu tán kia cũng phát động công kích về phía bọn họ, bọn họ không thể không dây dưa cùng đại quân liên miên bất tuyệt kia.

"Ngươi là thứ gì!" Sở Cừu Ly nâng Lưu Sanh toàn thân đầy máu lên, giờ phút này Lưu Sanh đã biến thành bộ dáng bình thường, chỉ có điều hai vết thương cực lớn sâu thấy được xương trên lưng vẫn thấy mà giật mình như cũ. Y một bên dùng phương pháp vụng về mình biết để cầm máu cho đối phương, một bên nhìn chằm chằm Chu Uyên chất vấn.

Lưu Sanh vừa rồi đã liều cả tính mạng mình xuyên thủng lân giáp năm đạo huyệt vị trên người Thánh Hậu kia, cây châm bạc của Chu Uyên cũng chuẩn xác bắn đúng vào năm chỗ nọ, nhưng Thánh Hậu lại không lộ ra chút mệt mỏi nào, điều này làm cho Sở Cừu Ly không thể không nghi ngờ rằng Chu Uyên là đang giúp đỡ Sâm La Điện lừa gạt bọn họ.

"Sư phụ! Ngài mau nghĩ cách đi!" Tiểu Mười chín chưa bao giờ hoài nghi lập trường của "sư phụ" nhà mình, nhưng chỉ trong chớp mắt vị Thánh Hậu kia đã muốn giết tới trước mặt Từ Hàn. Nàng không tránh khỏi lo lắng cho hắn. Mà Chu Uyên ở một bên nghe hai người nói lời ấy cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm im, có nỗi khổ nói không nên lời.

Lão không ngu ngốc, tính mạng của lão vẫn nằm trên tay đám người Từ Hàn, lão biết rõ cái gọi là Thánh tử Thánh binh này một khi Thánh hóa rồi thì chính là quái vật chỉ còn biết giết chóc, nếu cứ mặc kệ Thánh Hậu này giết xuống. , Chính lão cũng khó thoát khỏi cái chết. Lập trường của lão tất nhiên không thể ngu xuẩn đến mức đứng ở phe Thánh Hậu, lời nói vừa rồi của lão cũng không có nửa điểm giả dối, chỉ là lão không rõ, pháp môn có thể làm cho đám Thánh tử lập tức ngã xuống đất này vì sao rơi vào trên người Thánh Hậu lại không có bất kỳ tác dụng gì.

Nghĩ tới đây lão không khỏi nhíu mày, âm thầm suy tư rốt cuộc là sai lầm chỗ nào.

Nhưng Thánh Hậu kia hiển nhiên không muốn cho lão thêm thời gian suy tư, gã đã giết đến trước mặt Từ Hàn. Nắm đấm của gã giơ lên cao, đánh thẳng về phía mặt hắn.

Ngay thời điểm đó, trên mặt Thánh Hậu lộ ra một nụ cười gần, cuối cùng gã cũng có thể như nguyện gỡ được tính mạng của đối phương, quét sạch chướng ngại trên đường nhất thống thiên hạ vì vị bệ hạ chưa từng gặp mặt kia. Trong mắt gã nổi lên từng trận cuồng nhiệt, lực lượng bao bọc mà nắm tay vung ra cũng bàng bạc thêm vài phần.

Mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, trong hai tròng mắt Từ Hàn bỗng nhiên tuôn ra một đạo Thần quang.

Hắn quát lên: "Phá!"

Khoảnh khắc đó, một luồng khí thế mênh mông như biển lớn đột nhiên từ trong cơ thể Từ Hàn trào lên, hắn lập tức vươn nắm đấm ra, hung hăng đánh về phía nắm đấm lớn bằng thân thể mình kia.

Đây dường như là một lần đối nghịch cực kỳ không công bằng, nhưng kết cục lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Một quyên rơi xuống, thân thể Từ Hàn sừng sững bất động đứng tại chỗ. Mà thân thể Thánh Hậu kia lại tựa như gặp trọng thương, lúc đó bay ngược ra ngoài, hung hăng ngã vào trên tường thành Cảnh Tú quan, đập nát tường thành khổng lồ kia, khiến nơi đó vang lên một mảnh tiếng kêu rên.

Sau đó dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, thân thể Thánh Hậu khổng lồ từ phế tích trong tường thành đứng lên. Gã nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, trong miệng nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Ta muốn giết ngươi!"

Hai con ngươi gã trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, một tia lý trí còn sót lại trong lòng lúc này đều tản đi. Gã cất bước, những binh lính dưới chân tránh không kịp liên bị gã đạp thành bánh thịt. Trong sự vật mặt người thân rắn chỗ ngực gã chợt vươn ra từng cái xúc tu, lít nha lít nhít tuôn về phía những sĩ tốt dưới thân kia.

Những xúc tu nọ đâm thủng lồng ngực các sĩ tốt, thân thể các sĩ tốt ở lúc đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khô quắt xuống, lực lượng huyết khí ẩn chứa trong cơ thể lại hóa thành chất dinh dưỡng tẩm bổ thân thể chồng chất thương tích vì kinh qua vài trận ác chiến của Thánh Hậu.

Chỉ mấy hơi thở trôi qua đã có gần vạn sĩ tốt chết trong tay Thánh Hậu này, mà thương thế quanh thân gã cũng được chữa trị hoàn toàn. Cảm nhận được lực lượng tràn đầy từ tứ chi bách hải truyền đến, khóe miệng Thánh Hậu lộ ra một nụ cười.

Gã lại lần nữa nhìn về phía Từ Hàn, đã có thể tưởng tượng được đối phương lúc này đối mặt với trạng thái toàn thịnh của mình sẽ sợ hãi như thế nào, lại sẽ tuyệt vọng ra sao, gã rất hưởng thụ loại cảm giác này. Nhưng trên thực tế, khi ánh mắt rơi trên người Từ Hàn, nụ cười trên mặt gã chợt tán đi, tiếp theo bay lên là cơn phẫn nộ không gì có thể áp chế.

Từ Hàn cảm nhận được ánh mắt của gã, chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Nụ cười nhạt nhạt kia nhìn thoáng qua cũng không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào bao phủ trong đó, nhưng Thánh Hậu lại cảm nhận được một sự miệt thị từ sâu trong linh hồn Từ Hàn, giống như một con kiến đang nhìn một con voi đang giương nanh múa vuốt muốn đau cả mắt.

"Ta muốn giết ngươi!" Thánh Hậu lại hét lên một câu, thân thể gã chợt động, muốn tiến lên liều mạng với Từ Hàn.

Âm!

Nhưng cũng chính vào lúc này, trên mái vòm chợt có sấm sét vang dội, một đạo kiếp vân khổng lồ bắt đầu tụ tập, thiên uy huy hoàng trút xuống, bao phủ mọi người vào trong đó.

Thánh Hậu thấy tình hình này trong lòng sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng kịp, con ngươi của gã lộ ra vẻ mừng như điên, lớn tiếng giêu cợt: "Thiên kiếp! Không ngờ ngươi đã đăng lâm Tiên cảnh!"

Kẻ địch của mình lên tới Tiên cảnh đương nhiên không phải chuyện khiến người ta vui sướng, nhưng trong giây khắc gã đứng trước mặt Từ Hàn, cho dù hắn có vượt qua được Thiên kiếp cũng bị trọng thương. Khi đó gã lại ra tay, muốn giết Từ Hàn chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, nghĩ tới đây, nụ cười trên khóe miệng Thánh Hậu càng đậm.

Nhưng lời này của gã rơi vào tai Từ Hàn, chân mày hắn lại không hề nhíu lại chút nào. Hắn vẫn nhìn mái vòm, nhìn kiếp vân càng ngày càng tụ tập kia.

"Ta thấy lôi kiếp này đã đủ để gỡ bỏ tính mạng của ngươi, cũng không cần ta ra tay nữa, nhưng ngươi yên tâm, đợi đến lúc ngươi chết ta sẽ tự mình tiễn những bằng hữu này của ngươi đi gặp ngươi trên đường xuống Hoàng Tuyên..." Nói chung là cảm thấy bị người ta coi thường cũng không thể là một trải nghiệm quá tốt, Thánh Hậu kia lúc đó lại cao giọng tuyên bố, ý đồ dùng cách này để dao động tâm cảnh của Từ Hàn, khiến hắn nhận càng nhiều cản trở hơn trong quá trình độ Thiên kiếp.

Chỉ là còn chưa nói xong lời này, thân thể Từ Hàn liền bỗng phóng lên trời, đi vê phía đạo kiếp vân đã dân dần ngưng tụ thành hình kia.

Hắn muốn làm cái gì?

Mọi người cùng ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể Từ Hàn càng lúc càng bay cao, cánh tay phải của hắn cũng theo phi thăng mà không ngừng bành trướng. Một giọng nói trong trẻo đã át đi tiếng sấm giăng khắp bầu trời, vang lên bên tai mọi người.

"Yêu huyệt thứ tám, mởi"

Lời vừa nói ra, quần áo trên cánh tay phải của Từ Hàn đều vỡ vụn, một cánh tay màu đỏ như máu xuất hiện trước mắt mọi người.

Sắc mặt Từ Hàn lạnh như băng, hai mắt đây sát khí.

Vào lúc đó hắn lại một lần nữa hét to: "Phá cho tai"

Lập tức cánh tay phải dữ tợn kia bị hắn vung lên cao, hung hăng đánh vào trong kiếp vân lôi xà giăng khắp kia.

"Không!" Trong thiên địa dường như vang lên một tiếng gào thét, như là thịnh nộ ở nơi tối tăm thâm sâu nào đó vì ý chỉ của mình bị khinh thường. Kiếp vân đầy trời vậy mà lại bị một quyền của Từ Hàn đánh tan thành mây khói, chỉ có lôi xà điện mãng chưa kịp bổ xuống kia vẫn không đầu không đuôi di động quanh thân thể Từ Hàn, tuy nhiên cũng khó có thể tổn thương đến một cọng lông tơ của hắn.

Mà Từ Hàn đứng ở trên không trung vạn trượng, sau khi làm xong những thứ mà người thường xem ra là chuyện khiến người nghe kinh hãi, liền cúi mắt nhìn về Thánh Hậu vẻ mặt hoảng sợ đứng dưới đất.

Sắc mặt thiếu niên vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng khí thế quanh người hắn lại không ngừng dâng lên.

Đối với việc này hắn lại như không hay biết, chỉ nhìn chằm chằm Thánh Hận, ánh mắt lạnh như băng nói: " Đến lượt ngươi rồi."
Bình Luận (0)
Comment