Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 693 - Chương 34: Đại Đạo Tuy Xa, Chúng Ta Có Thể Đến.

Chương 34: Đại đạo tuy xa, chúng ta có thể đến. Chương 34: Đại đạo tuy xa, chúng ta có thể đến.Chương 34: Đại đạo tuy xa, chúng ta có thể đến.

Lá gan của Thánh Hậu lập tức vỡ vụn.

Gã ngửa đầu nhìn thiếu niên toàn thân có tia chớp màu tím kia, từ sau khi tắm rửa qua Thánh lực, lần đầu tiên trong lòng gã sinh ra sợ hãi.

Nhưng hiển nhiên gã không muốn thừa nhận tín ngưỡng trong lòng mình bắt đầu sụp đổ, gã giận dữ hét với Từ Hàn: "Vậy thì đã sao, ta có được sự che chở của Thánh Hoàng bệ hạ, ngươi không giết được tai Ngươi không giết được tal"

"Ồn ào." Mà tiếng gào thét của gã rơi vào trong tai Từ Hàn, lại chỉ đưa tới tiếng hừ lạnh của thiếu niên.

Sau đó chỉ thấy hai tay Từ Hàn mở ra, thanh trường kiếm đen như mực kia bỗng dưng lơ lửng trước ngực hắn, ba ngàn luồng kiếm ảnh màu vàng từ trong thân kiếm tuôn ra, như bách điểu triều phụng chiếm cứ xung quanh hắn không ngừng xoay tròn, mà theo những lôi xà điện mãng xoay tròn như vậy cũng ùa vào bên trong kiếm ảnh màu vàng nọ.

Đôi mắt hắn lóe lên Thần quang, miệng quát: "Thập Phương Kiếp!"

Ba ngàn đạo kiếm ảnh màu vàng đột nhiên tụ tập, biến thành mười đạo kiếm ảnh lôi điện cực lớn, theo tâm ý trong lòng Từ Hàn động, mười đạo kiếm ảnh kia ầm ầm rơi xuống.

Âm!

Nương theo một tiếng vang thật lớn, mười đạo kiếm ảnh khổng lồ xuyên thẳng tắp vào bốn phía chỗ ở của Thánh Hậu, phong kín hoàn toàn đường lui của gã, không chỉ có thế, lúc kiếm ảnh kia rơi xuống đất, giữa chúng mang theo lực lượng lôi điện dẫn dắt lẫn nhau, trong không gian tạo thành một lưới điện kín không kẽ hở. Lực lượng Thiên lôi di động qua lại, đánh lên thân thể khổng lồ của Thánh Mẫu. Thân thể gã vừa mới chữa trị tốt dưới đạo lôi điện cường hãn này lập tức da tróc thịt bong.

Từ Hàn nhìn Thánh Hậu đang kêu rên không ngừng trong Thập Phương Kiếp, trong mắt hắn không còn chút thương cảm nào.

Khi đó hắn vỗ mạnh thanh trường kiếm đen kịt trong tay một cái, trường kiếm phóng lên trời, mà thân thể lại rơi xuống đất.

Trong giây lát Từ Hàn đã hạ xuống đất, rơi xuống trước mặt vị Thánh Hậu không ngừng kêu rên trong Thập Phương Kiếp kia.

Ánh mắt hắn đảo qua từng người một trên người chúng nhân, uy nghiêm của Tiên nhân lan tràn khắp nơi, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hắn nhìn một chút mọi người toàn thân bị thương, lại nhìn Lưu Sanh vốn đã hôn mê bất tỉnh, sau đó cuối cùng đưa ánh mắt đặt lên người Thánh Hậu.

"Từ Hàn! Ngươi không giết được ta đâu! Ta được Thánh Hoàng bệ hạ bảo hộ, ta có..." Dưới sự tra tấn của lôi điện, khí tức của Thánh Hậu đã trở nên uể oải không ngừng thì thào tự nói, không phải gã u mê không tỉnh ngộ mà là đã đến nước này, chỉ có tín niệm buồn cười kia là còn có thể chống đỡ được sự sợ hãi sắp lan tràn trong lòng gã.

"Ngươi thật đáng thương." Từ Hàn nhìn Thánh Hậu, đột nhiên mất hết hứng thú, phun ra một câu: "Giống như một con chó..."

Thánh Hậu kia hiển nhiên không muốn nhận câu kết luận như vậy của Từ Hàn, gã gắng gượng muốn lao ra khỏi lưới điện do kiếm trận kết ra, nhưng thân hình vừa mới chạm vào lưới điện, tứ chỉ bách hải đã truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, gã căn bản không thể đào thoát khỏi sự giam cầm của Từ Hàn. "Từ Hàn ngươi không được chết tử tế, đợi đến khi Thánh Hoàng bệ hạ...' Thánh Hậu kia cả người đầy máu, nhưng lại không thể làm gì nữa, chỉ có thể không ngừng thừa nhận lôi điện tuôn ra từ trong kiếm trận kia, không ngừng chửi rủa Từ Hàn.

Từ Hàn lại như không nghe thấy những lời này, xoay người bước đến bên cạnh Lưu Sanh, đưa tay ôm lấy thân thể đầy máu của đối phương.

"Đi" Hắn nhẹ giọng nói, mọi người xung quanh sửng sốt, lúc này mới đuổi kịp bước chân Từ Hàn đi về phía Cảnh Tú quan. Tuy quân thủ thành muốn tái chiến, nhưng tận mắt chứng kiến thảm trạng của Thánh Hậu, lại chứng kiến tu vi cường đại của Từ Hàn, cả đám đều thi nhau hoảng sợ, nhưng không ai dám tiến thêm.

Vì vậy dưới ánh nhìn chăm chú của mấy vạn đại quân, đoàn người Từ Hàn cứ như vậy hùng hổ bước vào Cảnh Tú quan.

"Ngăn hắn lại! Ngăn hắn lại! Bọn phế vật các ngươi!" Thánh Hậu còn đang gào thét, gã điên cuồng nhìn binh sĩ xung quanh, bất mãn, phẫn nộ tràn ngập lồng ngực.

Những sĩ tốt kia đương nhiên sợ hãi Thánh Hậu, nhưng càng sợ hãi Từ Hàn có thể vây gã ở trong kiếm trận nho nhỏ này. Bọn họ cũng không truy kích, mà dắn đo bất định đứng nguyên tại chỗ.

Chợt các binh lính ở đây dường như cảm nhận được cái gì, trong bọn họ có người ngẩng đầu nhìn về phía mái vòm, sau đó trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay sau đó càng ngày càng nhiều binh sĩ cảm nhận được điểm này, bọn họ cũng ngay lúc này đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía trên bầu trời.

Nơi đó có một điểm quang mang sáng lên, theo thời gian trôi qua mà hào quang kia càng ngày càng sáng lên, giống như một ngôi sao ở trong đêm đen lập loè.

Thánh Hậu giận mắng không ngớt dường như cũng cảm nhận được điểm này. Vào lúc đó, gã cũng ngẩng đầu nhìn về phía vòm trời.

Khác với những binh lính không rõ ràng kia, lúc Thánh Hậu nhìn rõ đạo quang mang nọ, con ngươi của gã đột nhiên phóng đại, còn mới vừa rồi còn lải nhải không ngừng mắng trong khoảnh khắc kia im bặt, sợ hãi rốt cuộc đã tràn lên đuôi lông mày của gã.

Đạo quang mang kia càng ngày càng sáng, cũng càng ngày càng nóng, nó đến từ không biết bao xa trên bầu trời, kéo theo một cái đuôi thật dài, phi tốc hạ xuống, giống như một ngôi sao rơi xuống hạ giới.

Mục tiêu của nó chính là Thánh Hậu bị giam cầm bên trong kiếm trận kia...

Con ngươi của Thánh Hậu càng lúc càng lớn, trong con ngươi đen kịt gần như đã bị đạo tinh quang kia rơi xuống chiếm cứ, gã há mồm muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đạo tinh quang kia đã nhanh đến mức tốc độ kinh người rơi xuống đỉnh đầu của gã.

Lực đạo khổng lồ trực tiếp nổ tung toàn bộ đầu gã, sau đó tinh quang kia trực tiếp xuyên qua một tia máu rồi cắm thẳng xuống mặt đất.

Lúc này những binh lính kia mới thấy rõ, cái gọi là tinh quang kia chính là thanh trường kiếm màu đen trong tay Từ Hàn lúc trước.

Đám người bắt đầu kinh hô, bắt đầu sợ hãi.

Ngay lúc đó, thanh trường kiếm đen như mực lóe lên hào quang, thu mười đạo kiếm ảnh thật lớn xung quanh vào trong cơ thể, sau đó hóa thành một đạo lưu quang bỏ chạy về hướng Từ Hàn rời đi.......

Thanh Thủy trấn, Liêu châu, biên cảnh Đại Hạ.

Lý Mạt Đỉnh ngồi ở phủ trưởng trấn cực kỳ mộc mạc của Thanh Thủy trấn. Bắt chuyện câu được câu không với vị trưởng trấn của trấn này.

Lý Mạt Đỉnh làm người tuy không coi là thân thiện, nhưng tuyệt đối không đến mức không coi ai ra gì, huống chi thân là Vương gia Đại Hạ, xưa nay lão đặt lợi ích của triêu đình đứng đầu. Bây giờ Liêu châu và triều đình cắt đứt liên hệ, với tư cách Vương gia Đại Hạ, lão đương nhiên nên biểu lộ sự quan tâm của triều đình đối với dân chúng Liêu châu, ổn định dân tâm nơi này.

Nhưng lúc này lão quả thật khó có thể đề nổi hứng thú nghe vị trưởng trấn đại nhân đã hơn bốn mươi tuổi trước mặt này nói những lời nịnh nọt.

Từ rạng sáng hôm qua qua, Lý Định Hiền thống lĩnh đại bộ đội một đường đi tới trấn Thanh Thủy giáp ranh với Cảnh châu này, tâm tình trở nên sa sút cực độ.

Ngoại trừ Tiết Luyện còn có hơn một ngàn người mang tiền đồng ra còn có hơn bảy ngàn dân chúng bình thường bọn họ từ dọc đường Cảnh châu mang đến. Mà khi bọn họ xuyên qua Cảnh Tú quan đi vào Thanh Thủy trấn, hơn bảy ngàn người này lại chỉ còn lại hơn hai ngàn...

Một số ít người chạy trốn trong trận loạn chiến kia, mà phần lớn là tử chiến trong tay những Thánh tử Thánh binh nọ.

Lý Định Hiền không thể tránh khỏi nhận lỗi cái chết của bọn họ do mình điều hành thất trách, không biết phải làm sao. Vì thế gã rất tự trách, nhốt mình trong phòng không muốn giao lưu với bất cứ ai, cho dù là Lý Mạt Đỉnh cũng không thể làm gì được.

Mặc dù lo lắng cho tình huống của con mình, nhưng dù sao lão mới là Vương gia của Đại Hạ, hiểu rõ tình hình gân đây của Liêu châu, trấn an lòng dân cũng là chức trách, bởi vậy lão không thể không đè xuống lo lắng của mình, bắt chuyện với trưởng trấn này.

Mãi cho đến sáng sớm, Lý Mạt Đình mới chấm dứt cuộc nói chuyện với vị trưởng trấn này, sau đó vội vã đi tới sương phòng Lý Định Hiền đang ở, muốn nói chuyện với nhi tử của mình. Lý Du Lâm cũng tốt, Lý Nho cũng được, dưới gối đều không có con nối dõi, Lý Định Hiền rất có khả năng sau này sẽ đăng lâm ngôi vị chí tôn kia. Bởi vậy bất kể là tu hành hay là đăng lâm Vương vị, tâm tính của gã đối với Đại Hạ mà nói đều cực kỳ trọng yếu, Lý Mạt Đỉnh chắc chắn phải để ý kỹ việc này.

Nhưng khi hắn đẩy cửa phòng Lý Định Hiền ra, lại phát hiện trong sương phòng kia không có một bóng người. ...

Lý Định Hiền đi tới ngoài phòng Từ Hàn, gã cắn răng, vươn tay muốn gõ cửa phòng đối phương. Nhưng bàn tay mới vừa duỗi ra lại ngừng lại, trên mặt cũng nổi lên từng trận chần chờ.

Hiển nhiên là gã không cách nào hạ quyết tâm được.

Có điều ngay khi gã quyết định xoay người rời đi, cửa phòng kia chợt bị đẩy ra, Lý Định Hiền sửng sốt, đợi đến khi gã nghiêng đầu nhìn lại, Từ Hàn đã đứng ở cửa dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn gã.

Lý Định Hiền trong lòng ngẩn ra, không thể không thu hồi bước chân rời đi, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Từ Hàn, thần sắc trên mặt gã vẫn không tránh khỏi trở nên cô đơn vài phần.

Qua sau mấy hơi thở, gã mới nhẹ giọng hỏi: "Vị... Lưu Sanh huynh đệ kia của ngươi thế nào?”

"Bị chút thương thế, nhưng đã không sao." Câu trả lời của Từ Hàn nhanh hơn rất nhiều, ngữ điệu cũng bình tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Lý Định Hiền.

"Ừm"' Lý Định Hiền khẽ gật đầu, sau đó cắn răng nói: "Xin lỗi..."

Theo gã suy nghĩ, trong trận chiến bên ngoài Cảnh Tú quan kia, nếu không phải bọn họ mang theo quá nhiều dân chúng bình thường, khó mà điều động dẫn đến chậm trễ thời gian qua cửa ải này. Có lẽ Lưu Sanh cũng sẽ không gặp kiếp nạn như vậy, đương nhiên những dân chúng kia cũng sẽ không chết ngoài Cảnh Tú quan.

Vì thế đáy lòng của gã rất là áy náy, chần chờ có nên tới gặp Từ Hàn hay không, cũng không biết đối phương suy nghĩ như thế nào.

Đến giờ phút này, cuối cùng gã đã lấy hết dũng khí nói ra câu này, đáy lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt chịu tội với Từ Hàn.

Nhưng ngoài dự liệu của gã là Từ Hàn không hề có ý làm khó, hắn chỉ nghiêng người qua, nhẹ giọng nói: "Nếu tiểu vương gia rảnh rỗi không bằng ngồi với Từ mỗ một lát."

Lý Định Hiền lại sửng sốt, gã ngẩng đầu nhìn Từ Hàn dường như muốn mượn việc này để hiểu rõ tâm tư thật sự của thiếu niên này. Thế nhưng khiến gã thất vọng chính là, sắc mặt Từ Hàn giờ phút này vẫn bình tĩnh như trước, gã không cách nào từ trên mặt đối phương nhìn ra bất cứ manh mối gì.

Gã suy nghĩ một chút, có lẽ nguyên nhân xuất phát từ áy náy trong lòng, cuối cùng không có dũng khí để cự tuyệt Từ Hàn. Bởi vậy, cuối cùng gã chỉ có thể nhàn nhạt gật đầu, đi vào trong phòng đối phương.

Lý Định Hiền ngồi bên bàn gỗ trước phòng Từ Hàn, còn chủ nhà khi đó lại đang châm đầy trà cho gã, lập tức bất động thanh sắc hỏi: "Hình như tiểu Vương gia có tâm tư?"

Lý Định Hiền sửng sốt, theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại giống như nghĩ đến cái gì đó, nuốt trở lại lời vừa đến bên miệng, sau đó nói: "Không thể gạt được Từ huynh, hôm qua tại hạ một đêm không nhắm mắt được..."

Nói đến chỗ này, gã dừng một chút, khóe miệng lại lộ ra vẻ cười khổ, nói: "Mỗi khi ta nhắm mắt lại, suy nghĩ đều là về những bách tính kia. Bọn họ đang khóc, đang kêu rên, đang trách mắng ta không bảo vệ tốt bọn họ...'

Lý Định Hiền nói như thế, tay cầm chén trà không ngừng rung động, đốt ngón tay trắng bệch, hiển nhiên đang ở trong tâm tình khó có thể tự kêm chế nào đó.

Từ Hàn nhìn sắc mặt chán nản của đối phương. Sau khi im lặng một lúc, hắn mới nâng chén lên, nhấp môi, miệng nói: "Kỳ thực, Từ mỗ sớm đã nghĩ tới kết quả này."

Lý Định Hiền biến sắc, gã ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn về phía Từ Hàn, trong mắt đan xen phẫn nộ cùng khó hiểu.

"Tiểu vương gia muốn hỏi vì sao ta biết như vậy, nhưng không ngăn cản các ngươi?" Từ Hàn cảm nhận được ánh mắt đối phương, hắn mỉm cười, đặt chén trà xuống, hỏi: "Vậy Lý huynh nghĩ kỹ lại xem, nếu ta nói rõ với ngươi chuyện này, chẳng lẽ ngươi sẽ bỏ qua những bình dân kia hay sao?"

Lý Định Hiền trong lòng chấn động, gã ý thức được lời Từ Hàn nói là không sai, lấy trạng thái một lòng muốn cứu những bách tính của gã lúc ấy mà nói, sẽ không thể bởi vì một hai câu nói của Từ Hàn mà từ bỏ. Mà càng nghĩ như thế, vẻ tự trách trong lòng gã càng thêm nặng.

Từ Hàn nhìn chén trà trong tay Lý Định Hiền bởi vì cánh tay run rẩy mà bắn tung tóe một bàn, hắn lại nhấc ấm trà trên bàn lên, rót đầy chén cho đối phương lần nữa, sau đó lại nói: "Nhưng trên thực tế, sở dĩ ta không ngăn cản tiểu Vương gia không phải bởi vì ta không thể khuyên ngươi, mà bởi vì ta biết rõ các ngươi không cứu được bọn họ. Ừm, ít nhất đại đa số bọn họ đều không cứu được."

Nói tới đây, Từ Hàn không cho Lý Định Hiền bất cứ cơ hội phản bác nào, hắn lại nói: "Đại nạn sắp tới, mỗi người đều không thể chỉ lo thân mình. Tiểu Vương gia vẫn cảm thấy thương xót, đương nhiên là may mắn của thiên hạ, nhưng muốn cứu người trong thiên hạ không phải nhất thời có thể làm được."

"Thánh nhân có câu, cho người ta cá không bằng dạy họ bắt cá. Tiểu Vương gia muốn cứu thiên hạ này, phải dạy cho người trong thiên hạ tự cứu mình như thế nào."

Từ Hàn híp mắt nói, sau đó hắn lại dừng lại một chút, ánh mắt chợt thâm sâu thêm vài phần, ngữ điệu cũng trầm hẳn xuống: "Giống như Ngụy tiên sinh đã làm vậy..."

Lý Định Hiền trong lòng chấn động, lúc ấy thân ở Hoành Hoàng thành, gã tự nhiên thấy tận mắt quá trình Ngụy tiên sinh đối kháng Thiên kiếp, cũng hiểu rõ ý trong lời nói của Từ Hàn. Ngộ tính của gã rất tốt, giờ phút này càng như thể hồ quán đỉnh, mặc dù không đến mức hoàn toàn cởi bỏ được khúc mắc, nhưng lại không u ám như lúc trước. Gã trâm mắt nhìn về phía Từ Hàn, đang định nói lời cảm tạ, nhưng lúc đó đối phương lại đưa một thứ tương tự vào tay Lý Định Hiền: "Đám người Tiết Luyện, Ninh Yên tâm trí khác hẳn người thường, lại có chí báo quốc. Tiểu Vương gia có thể dốc lòng dạy bảo thành thuộc hạ bên người. Một ngàn người này có lẽ sẽ trở thành trợ lực lớn cho tiểu Vương gia sau này."

Lý Định Hiền lại không ngờ Từ Hàn sẽ nói ra những lời này, gã không khỏi gật đầu, sau đó lại trâm mắt nhìn về phía vật mà đối phương đưa cho mình.

Đó là một quyển sách cổ ố vàng, trên trang viết bốn chữ triện Đại Long Tượng Ấn.

Gã đã nghe nói qua pháp môn của Long Ẩn tự này, trong lòng đang nghi hoặc vì sao Từ Hàn có được vật ấy, nhưng vào lúc này, trang sách nhìn như tầm thường kia lại đột nhiên bắt đầu nóng lên, cũng bắt đầu không bị khống chế không ngừng lật qua lật lại, cho đến trang cuối cùng mới dừng lại.

Trong trang viết có một loạt chữ nhỏ, gã đưa mắt chăm chú nhìn.

"Năm Chiêu Minh thứ mười ba Đại Ly triều, lấy phương pháp của tiên sinh thử tới, Kiếm ý Chân nguyên chạm vào nhau, đoạt được lực lượng có thể rèn luyện thân thể, nhưng cách dùng vô ý, làm tổn thương nội phủ, đời này chỉ sợ vô duyên du ngoạn Tiên cảnh, hậu nhân chú ý việc này. —— Thần tướng Đại Ly triêu Đồ Lô Phi.'

"Năm Nhạc Chính thứ tư Đại Ly triều, được Thần tướng dạy bảo, lấy phương pháp của tiên sinh cả gan thử một lần, dùng lực lượng Kiếm ý Chân nguyên chạm vào nhau tôi thể ba mươi bảy năm, tu vi thân thể đại thành, nhưng so với Tiên cảnh vẫn kém hơn rất nhiều, ngày hôm nay đại nạn buông xuống, báo cho người đến sau thử phương pháp này. —— tán tu giang hồ, Ly Giang đạo nhân."

"Năm Huyền Mông thứ bảy mươi ba Đại Ly triều, lấy đao ý kiếm ý tôi thể bốn mươi lăm năm, không tìm thấy con đường, hậu nhân chớ lạc lối. —— Đế tử Huyền Mông Đại Ly, Tiêu Đồ."

"Đại Ly triều. .. năm bao nhiêu lão tử cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là thiên hạ này vẫn là của Đại Ly triều, lão tử chính là một người thô kệch, dùng Thiên lôi cùng Chân nguyên tôi thể, tôi tiên sư bà ngoại nhà nó sáu mươi năm, tóc đã bạc, qua không biết bao nhiêu lần té xỉu, nhưng lại không thấy được Thiên kiếp của Tiên nhân. Con mẹ nó biện pháp này cũng không được, đám nhóc con hậu bối các ngươi ghi nhớ kỹ! —— Tôn Đại Khôn."

"Năm Ninh Dương thứ hai mươi lăm Đại Sở triều, ta nghiên cứu thật kỹ giáo huấn của chư vị tiền bối, cho là phương pháp này cũng không vấn đề, mà sở dĩ chư vị tiền bối không thể thành công, nguyên do ở chỗ lực lượng đoạt được vẫn không đủ mạnh, xa không bằng lực lượng Thiên nhân mà tiên hiền nói. Vì thế cả gan mời được Tuệ Viết đại sư có thể coi là Phật sống tại thế cùng Tông sư Đao đạo Tô Thần, rót lực lượng vào cơ thể, ba năm liên tục như thế, đoạt được tương đối khá, nhưng không biết làm sao Tô Thần tiền bối độ kiếp thành ách, lại khó kiếm đại hiền, Thánh tửu chỉ còn kém mỗi một bước, trong lòng vô cùng tiếc hận, mong người đến sau biết phương pháp này của ta, Thánh tửu được đại đạo. —— Long Ẩn tự, Lạc Dần."

Năm lời nhắn nhủ đều tự viết trên đó, Lý Định Hiên dần dần đọc hết, tâm thân không khỏi hướng tới.

Nhưng vào lúc này, chỗ cuối cùng của trang sách kia lại bắt đầu xuất hiện từng hàng chữ viết... "Hai trăm bốn mươi ba năm sau Đại Sở, ta dùng Tu La Quyết È luyện đến Tử Tiêu cảnh, lấy lực lượng của Yêu quân trong Trấn Ma tháp tu luyện đến cảnh giới Bất Diệt, được Huyết Nguyên, tinh quang trợ giúp mà đến nửa bước Tiên nhân, lấy tinh quang đấu Ma Thần đăng lâm đỉnh phong, cuối cùng dùng Thiên Lôi đạt đến đại thành, một quyền phá vỡ thân thể, Thánh tửu Tiên nhân luyện thể. Chư quân sở cầu, đời ta cuối cùng đã nhận được quả, sách này báo lên tiên hiên, dẫn dắt hậu sinh. Thái Sơn tuy nặng, côn có thể dời, Thương Hải tuy lớn, vạn thạch có thể lấp đầy, đại đạo tuy xa, chúng ta sẽ có thể đến."
Bình Luận (0)
Comment