Chương 35: Tháng chín gió thu thịnh, ánh sao chiếu đêm sáng
Chương 35: Tháng chín gió thu thịnh, ánh sao chiếu đêm sángChương 35: Tháng chín gió thu thịnh, ánh sao chiếu đêm sáng
Lý Mạt Đỉnh là vương gia của Đại Hạ nên thể diện cũng có chút tác dụng, Châu mục Liêu châu mang ơn đối với đoàn người Từ Hàn, mà hai ngàn bách tính kia cũng được Châu mục đại nhân an bài sinh sống ở Liêu châu này, tuy rằng không được gọi là nhàn nhã suốt đời nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải sầu lo.
Một đoàn người làm xong việc này liền tiếp tục xuôi nam, không còn sự dây dưa của dân chúng, tuy rằng tu vi thủ hạ Ninh Yên, Tiết Luyện cao thấp không đồng đều, nhưng ít nhiều cũng có chút bổn sự. Hơn nữa dưới sự bày mưu đặt kế của Từ Hàn, Lý Định Hiền cũng bắt đầu truyền thụ pháp môn Đại Long Tượng Ấn cho bọn họ, vì vậy tốc độ xuôi nam của mọi người đã tăng lên không ít.
Khoảng chừng bảy ngày sau, một đoàn người tới Mạc Yên thành ở biên cảnh phía nam Liêu châu.
Nơi này đối với Từ Hàn mà nói là dạo chơi chốn cũ, năm đó hắn từ Đại Chu lưu vong đến Đại Hạ, cái trạm thứ nhất bước vào Đại Hạ chính là Mạc Yên thành này. Lúc hắn đến lúc chính cuối thu, lúc hắn về cũng là tháng chín thu sâu, thời gian một năm đằng đẳng, Từ Hàn kinh lịch rất nhiều, giờ phút này khó tránh khỏi sinh ra chút cảnh còn người mất.
Ngụy tiên sinh đi vạn vực tinh không, nơi đó rốt cuộc có cái gì, lão đang làm gì đối với Từ Hàn mà nói đều là một bí ẩn.
Yến Trảm và Tuyết Ninh vội vàng rời đi, tuy vẫn còn thư từ qua lại, biết tông môn Yến Trảm đã xảy ra biến cố, nhưng cụ thể là như thế nào đối phương không nói thì Từ Hàn cũng không tiện hỏi nhiều.
Giờ phút này đã là đêm khuya, hắn sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi xong xuôi, rồi một mình đi tới đại sảnh khách sạn, hỏi tiểu nhị đang buồn ngủ đưa một bình rượu tới, một mình ngồi xuống.
Tính cả hắn và một đám người Ninh Yên, Tiết Luyện mang theo đồng tiền, một đoàn hơn một ngàn người trùng trùng điệp điệp đương nhiên không phải một nhà khách sạn có thể chứa được, nhân thủ được sắp xếp ở các nơi trong Mạc Yên thành, thậm chí ngay cả phủ Thành chủ của Mạc Yên thành cũng bị lấy ra để thuyên chuyển, lúc này mới an bài chỗ ở cho hơn một ngàn người hoàn tất.
Đại sảnh khách sạn lặng im, tiểu nhị rót một bâu rượu cho Từ Hàn xong lại gục trên mặt bàn ngủ gật.
Từ Hàn cũng không để ý chuyện này. Hắn tự tay rót cho mình một bình rượu, chiếc chuông trên cánh tay phải vì động tác này mà phát ra một tiếng vang thanh thúy. Từ Hàn mỉm cười dừng động tác đang cầm trong tay, thò tay vuốt ve chuông được buộc bởi sợi dây đỏ kia.
Chân Nguyệt, Lỗ Áp Sơn, Vệ Trần, Sử Ngọc Thành...
Đương nhiên hắn sẽ không quên những người này, bọn họ gặp nhau, lại chết vì hắn, chẳng qua từ đó về sau Hồ Mã liền mất tích, Từ Hàn tìm không ra, âm thầm cho rằng đối phương chỉ muốn rời khỏi nơi đây, không muối ở lại.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên khóe miệng thiếu niên trở nên cay đắng. Hắn giơ chén rượu trong tay lên, kính một cái với bóng đêm và gió thu ngoài cửa sổ: "Xin các vị nhận chén này."
Dứt lời rải rượu xuống, lại rót đây cho mình một chén, sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Như thế nào lại uống một mình, xem bộ dáng có vẻ hứng thú không tệ." Lúc này cửa đại sảnh khách sạn chợt bị đẩy ra, Mông Lương thân mặc hắc y đi tới trước mặt Từ Hàn, khóe miệng mỉm cười cúi đầu nhìn hắn.
Từ Hàn sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần đang định nói gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Mông Lương liền kéo cái ghế ngồi xuống đối diện hắn. Sau đó chỉ thấy Mông đại công tử rót đầy rượu cho mình, uống liên tục ba chén, lúc này mới nặng nề buông chén rượu xuống, sau đó nhìn về phía Từ Hàn nói: "Ta phải đi."
Từ Hàn lại không kinh ngạc trước những lời của Mông Lương, hắn híp mắt nhìn đối phương, miệng hỏi: "Đi Trân quốc sao?"
"Ừ”" Mông Lương khẽ gật đầu, lại rót đầy một chén rượu cho mình, uống một hơi cạn sạch, rồi lại tiếp tục nói: "Dọc đường ta thăm dò tin tức, cũng có nghe một số lời đồn liên quan tới Trân quốc. Chuyến đi này kết thúc ta còn phải quay về Kiếm Lăng thủ lăng, còn có cơ hội trở về hay không cũng không thể nói trước được. Chung quy là muốn đi nơi đó nhìn thoáng qua, thì ta mới có thể an tâm được."
"Lời sư huynh nói đương nhiên là chuyện thường tình..." Từ Hàn khẽ gật đầu, nhưng nâng chén rượu lên lại không uống một hơi cạn sạch như Mông Lương, mà là đặt ở trước ngực, nói: "Nhưng người nên nói lời từ biệt không phải đệ."
Mông Lương nghe vậy cười khổ, đương nhiên gã biết rõ người trong lời nói của Từ Hàn ám chỉ là ai, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Không được. Tăng thêm sâu ly biệt."
Dọc đường đi mỗi người đều trải qua nhiều chuyện, cũng thay đổi rất nhiều. Mông Lương cũng không còn tính cách nhanh nhẹn trước kia, mặc dù thỉnh thoảng thích làm chút việc không biết điều, nhưng cuối cùng đã trâm ổn hơn rất nhiều.
Từ Hàn suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy sư huynh chuẩn bị khi nào đi?"
"Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày..." Mông Lương cười nói, sau đó lại cho mình thêm một chén rượu, kính Từ Hàn một cái: "Bây giờ đi, đến, hai người sư huynh đệ ta cùng uống chén này, ngày khác nếu như rảnh rỗi thời gian, ngươi có thể tới Kiếm Lăng tìm ta, đến lúc đó hai ta lại nâng cốc ngôn hoan."
Mông Lương dứt lời liền ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, sau đó giơ chén lên ra hiệu Từ Hàn vẫn chưa uống xong.
"Sư huynh thực sự quyết định hôm nay sẽ rời đi ư?" Từ Hàn đặt chén rượu bên môi vẫn không uống được, hắn lại hỏi thăm tình hình.
"Ừ" Mông Lương gật đầu, trong mắt ánh lên quyết ý, không thể khuyên bảo được.
Từ Hàn thấy vậy không cần phải nhiều lời nữa, hắn nâng chén rượu đã cầm thật lâu lên môi uống một hơi cạn sạch.
Mông Lương thấy thế hiểu ý cười cười, buông chén rượu xuống đang muốn từ biệt.
Nhưng lúc này, Từ Hàn lại đưa tay ngăn cản cử động của gã. Hắn nhìn Mông Lương đầy nghi hoặc, nói: "Sư huynh, thật ra sư đệ vừa rồi muốn nói với huynh..."
"Hả?"
"Hôm nay, chỉ sợ huynh không đi được." Từ Hàn thở dài, sau đó trừng mắt nhìn sau lưng Mông đại công tử.
Mông Lương chấn động trong lòng, gã nghiêng đầu nhìn lại thì thấy ở phía sau cách đó không xa có một cô gái chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở đó, giờ phút này hai con ngươi hung hăng dữ tợn nhìn chằm chăm vào mình.
Khoảnh khắc đó, quyết ý trong mắt Mông Lương bỗng tiêu tán, vẻ hoảng sợ hiện lên trên lông mày.
Từ Hàn cười ha hả nhìn hai người, hắn lắc đầu không lên tiếng, bưng chén rượu và bầu rượu của mình lên rồi nhẹ nhàng thối lui. ...
"Tử... Tử Ngư..." Mông Lương nhát gan cúi đầu nhìn thiếu nữ có vẻ thấp hơn gã một cái đầu, trong mắt không có nửa điểm khí thế như muốn cầm kiếm đi xa. Gã gọi tên nàng, trong lòng lại suy nghĩ, khi nàng mở miệng giữ gã lại, nên từ chối như thế nào.
Thậm chí gã cảm thấy nếu thái độ của Phương Tử Ngư đủ kiên quyết, có lẽ hiện tại gã sẽ không có dũng khí này. Bởi vậy trước khi nàng nói ra lời này, gã vẫn âm thầm cổ động cho mình, nói nhi nữ tình trường chỉ tựa như mây khói. Gã nghĩ chuyện quốc gia đại nghĩa thương sinh lê dân, gã nghĩ tất cả chuyện có thể khiến tâm trí mình kiên định, nghĩ tới tất cả lý do để có thể khiến mình từ chối Phương Tử Ngư, chỉ vì có thể ngăn cản một câu 'Không được đi' của nàng.
Trên đời này luôn luôn có mấy kẻ trách người bạc tình bạc nghĩa, tựa như Mông Lương cũng từng kỳ quái vị sư phụ chung sống không lâu của mình, sao có thể nhẫn tâm để sư nương đau lòng không muốn sống, bản thân lại bình yên chịu chết như thế.
Nhưng giờ phút này gã chợt hiểu, có lẽ ngay thời điểm chuẩn bị trước khi chia tay, dũng khí bỏ ra phải nhiều hơn rất nhiều so với kẻ giữ lại.
"Ngươi thật sự muốn đi?" Lời của Phương Tử Ngư cắt đứt cảm thán dâng lên trong lòng của gã.
Gã cảm nhận được trong ánh mắt Phương Tử Ngư mơ hồ có sự phẫn nộ, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng khi đó gã vẫn cắn chặt răng, khẽ gật đầu: "Ta có gì đó phải..."
Sau đó gã định nói rõ tình cảm của mình, nhưng lại bị Phương Tử Ngư cắt ngang.
Thiếu nữ thu hồi ánh mắt của mình, xoay người đẩy cửa phòng khách sạn, nhẹ nhàng nói một câu: "Được, ta tiễn ngươi."
Bản thảo được Mông đại thiếu gia nghĩ sẵn trong đầu ngay tích tắc đó tan thành mây khói, tất cả đều được gã nuốt trở vào trong bụng, cùng với trái tim đang đập thình thịch dần trâm xuống.
"Đúng vậy, sao nàng phải giữ mình lại? Trong lòng nàng luôn nhớ đến Huyền Cơ, khi nào dung nạp được ta chứ...'
Mông Lương sắc mặt đỏ hồng, rối rắm vì nội tâm nghĩ quá nhiều của mình lúc trước, cũng là vì một ít oán giận nho nhỏ khó có thể tránh khỏi.
Nhưng cuối cùng sau vài nhịp thở gã chỉ có thể đè nén cảm xúc này, gật đầu nói: "Ừm.'...
Thật ra trước kia Từ Hàn luôn không rõ vì sao Sở Cừu Ly lại thích uống rượu như vậy, nhưng giờ phút này hắn chợt có chút hiểu rõ vấn đề này.
Từ Hàn tu vi thân thể đã tới cảnh giới Địa Tiên, nhưng hắn không cố ý đi nghe lén cuộc đối thoại giữa Mông Lương và Phương Tử Ngư. Dù vậy hắn vẫn nghe được một vài thứ, có lẽ đây cũng là phiền não do cường độ thân thể quá cao mang đến. Bất kể là thính giác hay khứu giác đều theo đăng lâm Tiên cảnh mà phóng đại vô số lần, nếu hắn muốn thì... thậm chí có thể chỉ bằng thính giác nghe rõ trong bất cứ ngóc ngách nào của Mặc Yên thành này, bất cứ kẻ nào đều đang xì xào bàn tán. Năng lực như vậy nghe có vẻ tuyệt vời đến cực điểm, nhưng cẩn thận ngẫm lại, bất cứ chuyện gì bên tai của ngươi cũng giống một đám người đang lải nhải, nghĩ đến là đủ để cho một người tâm thường bị tra tấn đến mức trằn trọc khó ngủ.
Đương nhiên không phải Từ Hàn không có biện pháp che đậy những giác quan này, để lúc không cần bản thân sẽ sinh sống trong trạng thái bình thường, chỉ là thời gian hắn lên tới Tiên cảnh còn ngắn, cũng không cách nào làm được điều này một cách hoàn mỹ, bởi vậy cho nên mới vô tâm nghe thấy cuộc đối thoại này của hai người.
"Ail Hai tên ngu ngốc này!" Trong lòng Từ Hàn sinh ra cảm thán, đang muốn rót cho mình một chén rượu, bên tai lại truyền đến một tiếng thở dài.
Từ Hàn cảm ứng linh mẫn cỡ nào, hắn nghiêng đầu nhìn lại, liền phát hiện trong rừng cây nhỏ của hậu viện khách sạn có một vị đại hán đang xuyên qua khe cửa sổ nhìn chằm chằm cảnh tượng trong đại sảnh, rất là bất mãn thì thào tự nói cái gì đó.
Từ Hàn cười khổ, thò tay nhặt hòn đá dưới đất lên, cong ngón tay búng về phía đại hán kia, nó chuẩn xác rơi vào trên gáy đại hán.
"Ôi!" Đại hán kia ôm đầu khóc lóc, trong miệng hùng hùng hổ hổ quát: "Ail Có mắt không tròng như vậy, cẩn thận Sở gia gia ta..."
Tiếng mắng giận dữ của đại hán trong tích tắc khi y quay đầu đột nhiên im bặt, y nhìn thấy Từ Hàn đang đứng trước mặt cười dịu dàng.
Sắc mặt giận dữ của y lập tức tán đi, đổi thành vẻ mặt xấu hổ cười mà không cười, liếm liếm khuôn mặt nói: "Tiểu Hàn a... Trùng hợp như vậy, ngươi cũng ở chỗ này... Ách..." Đại hán chỉ chỉ đại sảnh khách sạn, dường như đang tự hỏi dùng từ ngữ dịu dàng như thế nào để hình dung hành động nhìn lén hai người Mông Lương.
Từ Hàn đương nhiên biết bản tính của Sở Cừu Ly, hắn không có ý dây dưa với y trên đề tài này, ngược lại giơ chén rượu trong tay lên nói: "Sở đại ca uống một chén không?”
Sở Cừu Ly tự xưng ngàn chén không say làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu như vậy. Hắn liên tục gật đầu, rồi bị Từ Hàn lôi đi tới đại sảnh khách sạn.
Ba chén rượu vào bụng, Sở Cừu Ly cũng đã quên lúng túng trước đó, bắt đầu nói liên miên không ngừng.
Đây là hình thái của y khi say, Từ Hàn không lấy làm lạ. Hắn nâng ly cụng chén, từng câu từng câu đối đáp với đối phương.
"Tiểu Hàn à, ngươi hôm nay cuối cùng cũng tu thành Tiên nhân, một đường chúng ta vất vả, rốt cục cũng là vợ tận thành bà, sau này ta xem ai còn dám khi dễ chúng tai"
"Chúng ta về Trường An trước đi, nhìn xem những lão bất tử kia thấy ngươi sẽ có biểu hiện gì."
"Theo ta tính toán thì khuôn mặt của mỗi người đều sẽ nhăn lại, xem chừng còn khó coi hơn cả trăm ngàn lần so với chiếc khay rách kia nữa."
"Đến lúc đó mặc kệ Trường Dạ ty hay Thiên Sách phủ gì đó đều phải bưng trà rót nước cho chúng ta..."
"Ngươi nói có đúng không?”
Nói xong, Sở Cừu Ly sắc mặt ửng hồng đã nâng chén rượu lên với Từ Hàn.
Từ Hàn cười nâng chén đối ẩm, sau đó hỏi: "Vậy còn Thanh Y thì sao?"
"Hả?" Sở Cừu Ly sắc mặt cứng đờ, men say trên mặt chợt tan đi nhưng rất nhanh khôi phục lại bộ dạng giả điên giả dại: "Con quỷ nhỏ kia không cần đề cập tới cũng được..."
Từ Hàn cũng không tỏ thái độ gì với y, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: "Lần trước ly khai Đại Hạ. Trong yến hội của Lý Du Lâm, sau khi Sở đại ca uống say ở cùng một phòng với tiểu Mộ An, để cho gã oán hận cả một ngày trời, còn nói ngươi suốt đêm luôn mồm gọi cái tên Nhiễm Thanh Y. Tiểu gia hỏa còn hỏi ta có phải là người tên Nhiễm Thanh Y kia thiếu ngươi rất nhiều tiền rượu..."
Trên mặt Sở Cừu Ly có chút không nhịn được, y ngượng ngùng giải thích: "Tiểu tử kia thuận miệng nói bậy, không tin được, không tin được.”
Từ Hàn thấy y không muốn đề cập đến chuyện này, cuối cùng lại không cưỡng cầu. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Sâm La điện cuối cùng không phải là chính đạo, lần này phải đi Trường An, chắc hẳn Sở đại ca cũng có cơ hội gặp lại nàng. Có thể khuyên được thì khuyên một hai câu đi, dù sao..." Từ Hàn nói tới chỗ này dừng lại một chút, ánh mắt hắn chợt nheo lại, bên trong loé lên hàn mang, ngữ điệu của hắn lạnh lẽo, nói như thế: "Ta không muốn đến lúc đó Sở đại ca lại khó xử."
Động tác muốn nâng chén uống của Sở Cừu Ly chợt ngừng lại, nhưng sau một khắc y vẫn ngửa đầu uống cạn chén rượu, không nói gì nữa.
Từ Hàn thấy y nói nhiều như vậy cũng vô ích, bèn đứng dậy rời đi.
Sở Cừu Ly ngồi một mình nâng chén nâng ly, mãi tới khi cạn sạch một bình rượu y mới dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy.
Y đưa tay gõ gõ mặt bàn, dùng tiếng nói thô khàn hát: "Mười vạn Bạch Luyện rơi Lăng Tiêu, một bộ Thanh Y vọng Cố Quốc."
"Cố quốc làm vong Long, treo trên cao tường thành..."
"Nàng đã trông thấy cố quốc, sao có thể quay đầu lại được?"
Sở Cừu Ly dứt lời, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. Y lại bưng chén rượu lên định uống, lại phát hiện trong bình rượu cạn sạch.
Đại hán lắc đầu, thở dài: "Trộm mệnh của một người đã khó hơn lên trời, huống chi mệnh của một nước..."
"Đạo lý đơn giản như vậy, vì sao ngươi nghĩ mãi mà không rõ?”"...
Liêu châu vào tháng chín, gió đêm thu chính thịnh.
Mông Lương và Phương Tử Ngư sóng vai mà đi.
Tuy Mông Lương đã cố ý giảm tốc độ, nhưng chuyện đưa quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt. Dù sao thì Mạc Yên thành nho nhỏ này cũng không thể nào san bằng được quyến luyến trong lòng Mông đại công tử. Đường đến khoảnh khắc cuối cùng, cửa thành cũng đã xuất hiện trước mắt hai người...
Hai người rất ăn ý cùng một lúc dừng bước lại, Mông Lương nghiêng đầu liếc nhìn Phương Tử Ngư đang cúi đầu một cái rồi rút cuộc cố lấy dũng khí nói ra câu đầu tiên trong cả đoạn đường đi tới.
"Vậy... ta đi đây..." Mông Lương lắp bắp, ai nghe cũng hiểu hiện tại gã không nỡ rời đi.
"Ừ" Phương Tử Ngư vẫn cúi đầu, không mặn không nhạt nhẹ giọng trả lời một câu.
Mông Lương nghe thấy câu này, gương mặt lại cô đơn thêm vài phần. Dọc con đường này, gã đã cố ý tìm chút chủ đề nói chuyện phiếm với Phương Tử Ngư. Dù sao theo gã thấy, từ biệt lân này gã sẽ khó có cơ hội gặp lại nàng. Đoạn đường cuối cùng, gã muốn đi được lâu hơn một chút, cũng muốn sống thoải mái hơn một chút.
Đây đại khái cũng coi như là chỗ khác người của Mông đại thiếu gia, mặc dù tránh không được có lúc cũng cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không thường treo ở ngoài miệng, từ đó về sau tương tư khó gặp, nếu như vậy đối với gã mà nói tự nhiên càng thêm nắm chắc hiện tại.
Chẳng qua là Phương Tử Ngư lại một đường trầm mặc, không cho gã bất cứ cơ hội nào, cho nên lúc sắp chia tay gã không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Gã liếc nhìn Phương Tử Ngư thật lâu, sau đó cuối cùng hạ quyết tâm bước ra, đi vê phía bên ngoài Mạc Yên thành.
Một bước...
Hai bước... Mông Lương thầm tính toán bước chân mình bước ra. Gã đã tính toán cẩn thận, khi bước đến bước thứ bảy mươi sáu thì tiếng hô của Phương Tử Ngư sẽ không cách nào truyền vào trong tai gã được. Nói cách khác, gã và nàng tách ra, vào thời khắc này đã chính thức bước vào thời gian đếm ngược.
Mười bảy bước... Mười tám bước... Phương Tử Ngư không lên tiếng.
Ba mươi sáu bước... Bốn mươi bảy bước... Thiếu nữ kia vẫn im lặng như cũ.
Bảy mươi lăm bước... Bảy mươi sáu bước... Mông Lương dừng một chút, gã muốn chờ thêm một chút nữa nhưng lại không chờ được thứ mình muốn. Vì vậy gã lại cất bước, bước thứ bảy mươi bảy, bước thứ bảy mươi tám...
Gã càng đi càng xa, trong lòng cũng càng ngày càng nặng, vì vậy bước chân càng lúc càng nhanh, gã muốn rời khỏi nơi này, nhưng vì chỉ khi làm như vậy tựa như gã mới có thể cắt đứt bận tâm trong lòng, mới có thể dũng cảm đi tới địa phương mà gã muốn đi.
Ngay khi gã bắt đầu thúc giục kiếm ý trong cơ thể, ngay lúc tốc độ của gã bắt đầu tăng lên, bỗng nhiên một thanh kiếm phá không từ phía sau bay đến, mang theo kiếm phong lăng liệt cắm thẳng vào mặt đất trước người, ngăn cản đường đi của gã.
Mông Lương sửng sốt, nhưng gã vẫn chưa kịp hoàn hồn, thanh trường kiếm kia đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang tán đi, trên mũi kiếm tản đi một tờ giấy viết thư chậm rãi bay xuống...
Mông Lương vội đưa tay nhận lấy nó, mở tờ giấy trong tay ra, sau đó dùng ánh sao chiếu sáng ngước mắt lên nhìn.
"Họ Mông ngươi nghe kỹ cho ta, chờ ta xử lý xong chuyện cha mình, ta liền tới Kiếm Lăng tìm ngươi, đến lúc đó ngươi phải nướng khoai lang cho ta ăn!"
Chỉ rải rác mấy chục chữ, nội dung không nhiều nhưng là phong cách nhất quán của Phương đại tiểu thư, đọc xong những chữ viết kia, Mông Lương quay đầu nhìn về phía Mạc Yên Thành sau lưng, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đang phất tay với gã.
Trên mặt Mông Lương nổi lên một ý cười, gã nhẹ nhàng phất phất tay về phía đó, sau đó lấy mảnh giấy viết thư kia cẩn thận từng li từng tí để vào trong ngực. Làm xong những thứ này, gã mới cất bước đi về phương xa.
Đêm đó tuy gió thu lạnh nhưng ánh sao lại lóe lên.
Hoặc có thể nói, ánh sao ngày đó đại khái là phong cảnh đẹp nhất mà Mông Lương đã từng thấy trên đời này...