Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 695 - Chương 36: Không Ai Biết Đến Hôn Chữ Mục.

Chương 36: Không ai biết đến hôn chữ Mục. Chương 36: Không ai biết đến hôn chữ Mục.Chương 36: Không ai biết đến hôn chữ Mục.

Bán yêu thần chủng, quả thực có chỗ phi phàm của riêng mình.

Lưu Sanh chịu thương thế như vậy đã khôi phục trong thời gian nửa tháng ngắn ngủn, trái tim Từ Hàn cũng theo đó buông lỏng. Nhưng đáy lòng lại không tránh khỏi âm thầm kinh hãi, năng lực khôi phục của thân thể Thần chủng gần như có thể ngang ngửa tu sĩ Địa Tiên cảnh.

Mọi người lại lên đường từ Mạc Yên thành, đi xuyên qua Lộc Giác Nguyên ở giao giới ba nước.

Đã qua một năm, chuyện đạo phỉ hoành hoành ở Lộc Giác Nguyên đã trôi qua từ lâu, thương nhân vân du bốn phương ở biên tái cũng đã xác nhận điểm này, thế nhưng Từ Hàn cũng không hoàn toàn yên lòng. Dù sao vị đại năng Tiên nhân ngôi trên núi Nha Kỳ kia dường như đến lúc này vẫn nhìn chòng chọc vào hắn không tha, không chừng lần đi Lộc Giác Nguyên này, vị Tiên nhân kia có thể ra tay lần nữa hay không.

Thế nhưng sự thật đã chứng minh, lần này Từ Hàn đã hơi có chút thần hồn nát thần tính, cho đến bảy ngày sau bọn họ xuyên qua Lộc Giác Nguyên hoang vu, đến toà Kiếm Long quan sừng sững mấy trăm năm kia, đoàn người cũng không gặp bất kỳ công kích gì.

Một đoàn người đứng yên ở ngoài Kiếm Long quan, Phương Tử Ngư chợt đi lên phía trước đứng bên người Từ Hàn, nàng ngửa đầu nhìn tòa quan ải nguy nga kia, trong miệng thở dài sâu kín nói: "Trở về rồi."

Từ Hàn liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, cười cười, nói: "Ừm, đã trở về."

Âm ầmI

Lúc này tòa của quan to lớn trước mắt mọi người chợt từ từ mở ra, từng hàng binh sĩ cưỡi ngựa lớn đầu cao, mặc áo giáp màu trắng từ bên trong cửa đi ra.

Khí vũ của bọn họ bất phàm, trên dưới toàn thân đều tràn đầy chiến ý nồng nặc không ai bì nổi, đội ngũ kia chỉnh tề, tuy rằng không cố ý làm gì, nhưng thời điểm đám giáp sĩ này xuất hiện, đám người phong trần mệt mỏi đứng ngoài quan ngoại dưới cỗ khí thế này đều không tránh được sắc mặt biến đổi.

Đám người Lý Định Hiền, Ninh Yên không rõ cho lắm lại theo bản năng nhấc đao kiếm trong tay lên, ánh mắt cảnh giác nhìn giáp sĩ tuôn ra từ Kiếm Long quan - thù hận hai nước Chu Hạ vốn đã kéo dài từ xa xưa, tuy lần này tới để cầu hòa, nhưng bản năng vẫn khiến mọi người làm ra động tác.

Từ Hàn đương nhiên cũng cảm nhận được điểm này, hắn quay đầu lại liếc nhìn đám người Lý Định Hiền một cái, lại nói đến kỳ quái. Mọi người dường như đã ngâm đồng ý địa vị của hắn, chỉ là ánh mắt này nhìn tới, bọn họ liền thức thời thu hồi đao kiếm trong tay. Điểm này ngay cả Lý Định Hiền cũng không ngoại lệ.

Mà Từ Hàn lại không biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc, dường như theo hắn mọi thứ đều là chuyện đương nhiên.

Hắn thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía một vị thanh niên cầm đầu trong đám giáp sĩ kia.

Thanh niên kia hoàn toàn không hợp với đám giáp sĩ này, gã mặc một bộ trường sam màu trắng, không có một chút giáp trụ nào, giờ phút này cũng đang nhìn Từ Hàn, trong con ngươi đen nhánh dường như có chút ý cười.

"Bây giờ ta nên gọi Từ huynh là Thiếu phủ chủ, Từ đại nhân? Hay là Từ đại Tiên nhân?" Người thanh niên kia híp mắt đánh giá Từ Hàn một hồi, chợt chắp tay nói.

Từ Hàn cũng chắp tay, hỏi: "Vậy hôm nay Từ mỗ lại nên gọi ngươi là Chu huynh hay là Mục vương gia đây?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt hai người nhìn nhau lần nữa, sau đó đều cùng cười một tiếng. ... Chu Chương, hoặc có thể nói là Mục Thanh Sơn dẫn mọi người đi vào Kiếm Long quan, sắc trời còn sớm. Đám người Từ Hàn cũng không có ý nghỉ ngơi ở đây, xuyên qua Kiếm Long quan còn phải tiếp tục lên đường về phía trước, Mục Thanh Sơn cũng không giữ họ lại, mà một đường đi theo tiễn đưa.

"Từ huynh đến Trường An là để làm thuyết khách cho Đại Hạ à?" Mục Thanh Sơn xuống chiến mã đang đi cùng với Từ Hàn, vừa đi vào cửa lớn Kiếm Long quan, chợt hỏi.

"Đúng vậy." Việc này đương nhiên không cần phải che giấu làm gì, Từ Hàn gật đầu nói ra, lập tức lông mày khẽ nhíu, hỏi ngược lại: "Sao? Mục vương gia có gì chỉ giáo?”

"Không coi là chỉ giáo." Mục Thanh Sơn lắc đầu cười nói: "Chỉ là nếu Từ huynh thật sự vì chuyện này mà đến, vậy chỉ sợ còn phải nhanh hơn một chút."

Từ Hàn nghe ra trong lời nói của Mục Thanh Sơn có ẩn ý, hắn không khỏi lại hỏi: "Có ý gì?"

Mục Thanh Sơn quay người sang nhìn về phía người nam nhân trung niên dáng người cường tráng như đồng nhân bên cạnh mình, Từ Hàn nhớ rõ người này, y tên là Mục Lương, chính là bộ hạ lão Mục vương gia năm đó, cũng từng là phụ tá đắc lực dưới trướng Bắc Cương vương Mục Cực, người này lập tức lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa đến trước mặt Từ Hàn.

Từ Hàn nhận lấy vật ấy, định thần nhìn lại.

Đã thấy kia là một lá thư, sáp phong màu đỏ phía trên tuy đã bị mở ra, nhưng Từ Hàn vốn là Phủ chủ Thiên Sách phủ, chỉ liếc mắt đã nhận ra ấn này là bút tích của tổ chức nọ.

Khi Từ Hàn trông thấy sáp phong này thì chợt thầm cảm thấy không ổn, cho nên không suy nghĩ nhiều liền vội vàng lấy lá thư trong phong thư ra, cẩn thận xem kỹ trong tay.

"Hôn quân thất đức, Thiên nhân công phẫn. Muốn lập tà giáo mà hãm lấy trung hiền, muốn thân ma quỷ mà xa cách lương thần. Không để ý đến biên quan sầu khổ, làm ngơ bách tính lưu lạc. Hôm nay nhận danh tiếng Thánh Hoàng của Đại Sở, muốn làm chuyện đại nghịch. Nguyện gánh vác ác danh ngàn năm, bỏ hoàn vũ lấy thanh minh, đúc lê dân lấy Trường An. Quân cả nhà trung liệt, tuy thỉnh có trái với thường luân, nhưng niệm thương sinh thiên hạ làm trọng, giúp chúng ta chuyện lớn này, không phụ bách tính ưu ái."

Bức thư này đọc đến, chữ chữ rất rõ ràng, tràn đầy đại nghĩa thương sinh, nếu người không biết rõ, chắc chắn sẽ có lòng trắc ẩn đối với suy nghĩ của người viết ra một phong thư như vậy, nhưng hiện tại hắn lại không có phần tâm tư này, sau khi đọc xong bức thư trong lòng trâm xuống, hắn ngẩng đầu nhìn Mục Thanh Sơn, trâm mắt hỏi: "Thư này..."

"Ba ngày trước đã được đưa đến đây, ta đoán lúc này nếu đám người Lộc tiên sinh nhanh một chút thì mọi chuyện cũng đã được chuẩn bị thỏa đáng từ trước rồi." Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Mục Thanh Sơn đã sớm đoán được Từ Hàn hỏi vấn đề gì, cười khanh khách liên đáp lời, sau đó mới nói tiếp: 'Cho nên nếu Từ huynh muốn làm thuyết khách cho Đại Hạ thì bây giờ phải nhanh hơn một chút nữa rồi."

Đương nhiên y còn chưa nói hết lời, tất nhiên Từ Hàn là thuyết khách của Đại Hạ, nhưng lại càng là người trên đời này không muốn nhìn thấy Tần Khả khanh gặp chuyện không may.

Từ Hàn khẽ gật đầu, hắn đưa phong thư trở lại tay Mục Lương, sau đó lại nhìn Mục Thanh Sơn hỏi: "Mục vương gia lần này lại chuẩn bị đứng về phe nào?"

Mục Thanh Sơn cười nhạt một tiếng: "Mục gia vì chu toàn, hiện giờ chỉ còn lại hai người ta và Lương thúc, Mục Gia quân vì lê dân bách tính, ba mươi vạn đại quân bây giờ chỉ còn lại năm vạn, chúng ta làm quá nhiều rồi, cho nên lân này, chúng ta cũng không giúp ai cả."

Đây là câu trả lời ngoài dự đoán của Từ Hàn, hắn không khỏi sửng sốt, sau đó đưa ánh mắt nhìn Mục Thanh Sơn từ trên xuống dưới.

Bất kể là Chu Chương trong Linh Lung các năm đó, hay là Bắc Cương vương nắm trong tay đại quyên hiện tại, bộ dáng của Mục Thanh Sơn vẫn luôn một phái điềm tĩnh, nhưng ở chỗ sâu trong điềm tĩnh này cuối cùng vẫn luôn giấu một số thứ mà Từ Hàn nhìn không thấu. Ở điểm này, gã và Mục Cực thật ra có chút tương tự.

Từ Hàn thấy gã như thế đương nhiên cũng không thể nói nhiều nữa, trùng hợp lúc này mọi người đã đi tới bên ngoài Kiếm Long quan, Mục Thanh Sơn lập tức dừng bước lại, chắp tay về phía Từ Hàn, bái một cái: "Đưa người ngàn dặm rồi cũng phải từ biệt, tất cả mọi thứ trên đường ít nhất tại hạ cũng đã sớm chỉ điểm qua cho Từ huynh, Từ huynh có thể yên tâm, về phần chuyện các thì Mục mỗ cũng chỉ có thể chúc Từ huynh tất cả đều thuận lợi mà thôi."

Từ Hàn ngược lại không nghĩ tới Mục Thanh Sơn lại quả quyết như thế, hắn cũng rất nhanh chắp tay cúi đầu về phía đối phương, nói: "Tạ ơn Mục vương gia."

Dứt lời, Từ Hàn cũng không chần chờ liền dẫn mọi người cất bước rời đi. ...

Lúc này đang là giữa tháng chín, thời tiết bên trong cảnh nội Đại Chu phải lạnh hơn mấy phần so với Đại Hạ, nhất là ở ban đêm.

Sau khi rời khỏi Kiếm Long quan, mọi người dọc đường cắm trại tại trên một nơi đất bằng, dù sao Đại Chu cũng không thể so với Đại Hạ, hơn nữa thế cục rung chuyển tấp nập nhiều người như vậy, làm sao tránh được hoài nghi của người có tâm, Từ Hàn không muốn trêu chọc vào thị phi, bởi vậy liền quyết định nghỉ ngơi ở nơi dã ngoại này.

Ăn xong lương khô, mọi người ngủ ngon lành.

Lúc này Phương Tử Ngư chợt tiến đến trước mặt Từ Hàn, cau mày nói: "Họ Từ ngươi thật sự muốn đi sao?"

Từ Hàn đã chuẩn bị tốt hết thảy chuẩn bị rời đi, nghiêng đầu liếc nhìn Phương Tử Ngư một cái, gật đầu nói: "Ừm."

"Ta cảm thấy họ Mục kia có gì đó quái lạ. Phương Tử Ngư suy nghĩ một hồi mới mở miệng nói, nàng đại khái cũng biết tâm quan trọng của Tần Khả Khanh đối với Từ Hàn, bởi vậy nói ra những lời này có lẽ cũng đã suy nghĩ thật lâu.

"Sao lại nói vậy?" Từ Hàn nghe vậy có chút kỳ quái, trong Linh Lung các lúc trước, ba người Trân Huyên Cơ, Phương Tử Ngư, Chu Chương đều là sư thừa dưới tay Chung Trường Hận, được coi là sư xuất đồng môn, sự hoài nghi của nàng nằm ngoài dự liệu của hắn.

Dường như nhìn ra nghi hoặc của Từ Hàn, Phương Tử Ngư cắn răng nói: "Ngươi nghĩ mà xem, lúc trước khi Trường An có biến, lão gia hỏa họ Mục kia biết rõ mưu kế nhưng lại ngậm miệng không nói với ngươi. Rõ ràng là hắn có quan hệ cực kỳ mật thiết với những kẻ kia. Hôm nay tất cả những lời hắn nói chưa hẳn là thật, rất có thể là bố trí cạm bẫy vì dẫn ngươi vào tròng."

"Huống hồ việc Thiên Sách phủ bỏ nhiều công sức như vậy mới đưa được Khả Khanh đến được vị trí Hoàng đế. Mới hơn một năm sao lại đột nhiên thay đổi tâm địa?"

Phương Tử Ngư lo lắng cũng không phải không có lý, nhưng Từ Hàn vẫn hỏi: "Ngươi không tin cách làm người của Mục huynh sao?"

Có lẽ Phương Tử Ngư có chút nóng vội, ngữ điệu cũng đã cao thêm vài phân. Nàng dậm chân nói: "Con người sẽ có lúc thay đổi!"

Từ Hàn ánh mắt bình tĩnh nhìn trong mắt Phương Tử Ngư có chút gì đó sắp quay cuồng mà xuất hiện. Hắn biết cho dù đến lúc này, thiếu nữ trước mặt vẫn luôn canh cánh chuyện Trần Huyền Cơ trong lòng, hắn không thể nào mài phẳng vết thương như vậy, chỉ có thể nói: 'Nhưng có một số người sẽ không thay đổi."

"Làm sao ngươi biết Mục Thanh Sơn chưa từng thay đổi!" Phương Tử Ngư khó hiểu nói.

Từ Hàn cười cười, nói: "Ta không nói hắn..."

"Là ta"

Phương Tử Ngư sững sờ, phẫn nộ, lo lắng, hoang mang trong mắt nàng trong chớp mắt đó đều tan rã.

Từ Hàn không thay đổi, cũng giống như lúc bọn họ gặp nhau trên đỉnh núi Linh Lung Các năm xưa, hắn vẫn luôn là kẻ có thể nói chuyện với địch nhân, nắm chặt nắm đấm, quay người lại có thể cúi đầu nhặt củi lửa nướng khoai lang cho bằng hữu.

Hắn căn bản không thèm để ý Mục Thanh Sơn có lừa mình hay không, hắn chỉ muốn đảm bảo an toàn cho Tần Khả Khanh, chính là một suy luận đơn giản như vậy.

Nắm đấm siết chặt của Phương Tử Ngư buông lỏng xuống, trong con ngươi đen nhánh của nàng chợt rung động ra một ý cười, nhìn chằm chằm vào Từ Hàn nhẹ giọng nói: "Ta đã hiểu."

Từ Hàn khẽ gật đầu, lại nhìn mọi người xung quanh, chắp tay nói: "Nơi này phải nhờ đến chư vị, Từ mỗ đi trước một bước."

Dứt lời, Từ Hàn lại nhìn về phía Phương Tử Ngư, thò tay sờ lên đầu thiếu nữ, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu, đến lúc đó ta còn muốn cùng ngươi đi Trân quốc, bắt tên nam nhân phụ lòng Trân Huyền Cơ kia ra hành hung một trận."

Phương Tử Ngư nghe vậy lập tức nhoẻn miệng cười. Nàng gật đầu thật mạnh, rồi nói: "ml! Đánh chết tên họ Trần kia."

Từ Hàn lại xoay người nhìn Huyền nhi và Ngao ô bên cạnh một lần nữa, còn có con khỉ vàng tâm cao khí ngạo ngồi xổm một bên, nhỏ giọng nói: "Đi thôi!"

Dứt lời hắn tung người nhảy một cái rồi bỏ chạy về phía bóng đêm, Huyền nhi thấy thế vội vàng nhảy lên đầu vai Từ Hàn, Ngao ô một bên chạy như điên trên mặt đất, không biết nên làm sao đuổi kịp tốc độ vốn là Tiên nhân của Từ Hàn, chỉ có thể dùng sức bú sữa mẹ vừa chạy vừa kêu to với bóng lưng Từ Hàn dân dần đi xa. Con khỉ vàng thấy thế che cái trán của mình, sau đó cánh tay nó nhanh chóng giơ lên thân thể Ngao ô còn lớn hơn nó mấy lần, dưới vẻ kinh sợ trợn mắt há mồm của con chó đen kia, nhảy lên cao đuổi theo Từ Hàn đang đi xa.

Phốc.

Phương Tử Ngư thấy tình hình như vậy rốt cục nín khóc mỉm cười, nàng hướng về bóng lưng xa xa của Từ Hàn hét lớn: "Họ Từ, gặp phụ thân ta đừng quên nói cho ngài ấy biết, đừng chết quá sớm, mẫu thân ta không muốn ngài ấy đến thăm sớm như vậy!"

Thân ảnh Từ Hàn lúc này đã sớm biến mất trong bóng đêm, chỉ có một giọng nói từ đằng xa truyền đến.

"Được....

Kiếm Long quan, phủ Bắc Cương vương.

Một đạo quang mang xuất hiện

Theo khe hở của cửa phủ bay vào trong đại điện. Ánh trăng kia rơi vào trên đồ vật bóng loáng, chiết xạ ra một đường hào quang trắng như tuyết, sáng loáng không hề hợp với đại điện tối tăm này.

Đó là một thanh đao, một thanh đao tĩnh lặng như tượng đá, lại vừa dữ tợn như ác thú.

Nó cắm ngược ở trên mặt đất của đại điện vương phủ, như là đang chờ người nào đó đến rút nó ra, sau đó Tiên nhân cúi đầu, Giao long phủ phục.

"Lần này, thật sự chúng ta chỉ đến xem thôi sao?" Trong Vương phủ chợt vang lên một giọng nói nặng nề, Mục Lương tóc mai đã mọc sương trắng đi tới chính giữa đại điện, ngửa đầu nhìn về phía thanh niên đang đứng trên đài cao.

Bộ dáng của gã bị bao phủ trong bóng tối của đại điện, nhưng nhờ ánh sáng chiết xạ trên thân đao, Mục Lương vẫn có thể lờ mờ thấy rõ hình dáng của người kia - lại tương tự với vị thúc thúc đã quy tiên của y.

Trên thực tế không chỉ dung mạo, ngay cả phong cách hành sự và tính tình thâm trầm kia, đối phương cũng trong hai năm gần đây càng ngày càng giống với Mục Cực.

Điều này làm cho Mục Lương ít nhiều có chút bất an.

"Không phải lần này." Trên bục cao đột nhiên vang lên giọng nói ngắt dòng suy nghĩ trong lòng y.

"Hả?" Trên mặt Mục Lương hiện lên vẻ hoang mang.

Lúc này nam nhân trên đài cao đứng dậy, gã chậm rãi bước chân, đi xuống đài cao.

"Là từ nay về sau." Mục Thanh Sơn nói lân nữa.

Lời này lại khiến cho Mục Lương càng thêm nghi hoặc, y không khỏi hỏi: "Là có ý gì?"

Mục Thanh Sơn cất bước đi lướt qua Mục Lương xong nghe vậy quay đầu lại nhìn y nói: "Ân di gần đây thế nào?"

Ân di trong miệng Mục Thanh Sơn tên là Ân Lê Bạch, là hậu nhân của danh môn ở Dục châu. Hơn một năm trước Mục Thanh Sơn đã lấy thân phận Bắc Cương vương làm mai mối tác hợp hôn sự cho nàng và Mục Lương.

Đề cập đến thê tử, trên mặt Mục Lương hiếm thấy hiện ra một chút nhu sắc, y đáp lại: "Tiểu Ân có tri thức hiểu lễ nghĩa, mọi chuyện trong nhà có nàng ấy để chuẩn bị tất nhiên là không lo."

"Ừm”" Mục Thanh Sơn khẽ gật đầu, lại hỏi: "Lương thúc đã bao lâu rồi chưa về nhà?"

Sắc mặt Mục Lương có chút xấu hổ nói: "Đã nửa năm rồi."

"Vậy thì vê nhà xem một chút đi."

"Hả? Hiện giờ vong Sở dựng cờ, rất có khả năng thâu tóm cả thiên hạ, mà chuyến này Từ Hàn cũng gần như chắc chắn sẽ thuyết phục bệ hạ và Đại Hạ binh hợp chung một chỗ, đây là lúc cần dùng người, ta sao có thể...' Mục Lương không hiểu nói.

Nhưng y vẫn chưa nói hết câu đã bị Mục Thanh Sơn cắt ngang, nam nhân kia điềm đạm nói: "Trong hai năm qua, mặc dù triều đình vẫn luôn tước đoạt ngân lượng của Ký châu, nhưng việc trưng binh cũng không giống như lúc ban đầu. Giờ phút này trong phủ chỉ riêng bạc trắng đã có hai trăm vạn, thúc thúc tiến hành phân phát xuống đi. Năm vạn quan quân Mục gia đại khái có thể được chia bốn mươi lượng bạc trắng, cộng thêm lương thảo trong quân đội mỗi người cũng có thể hơn nhận mười gánh. Mặt khác còn mấy vạn mẫu ruộng, thúc cũng có thể chia thưởng theo đầu người, đến lúc đó an thân ở đây, hay đổi bán đều do chính bọn họ quyết định." Mục Lương là một người thông minh, nhưng y lại nghe không hiểu những lời này của Mục Thanh Sơn, không khỏi lại hỏi: "Thanh Sơn, ngươi làm vậy là có ý gì?"

"Mục gia cũng tốt, Mục Gia quân cũng được, những năm gần đây cũng đã làm đủ nhiều, cũng đã trả giá đắt vì Đại Chu rồi. Đại Sở muốn phục quốc, năm vạn Mục Gia quân chỉ như muối bỏ biển, bệ hạ muốn xuất binh Đại Sở..."

"Nam có Thiên Đấu quân, Bắc có Đại Kích sĩ trong tay Triệu Trữ, tội gì bắt năm vạn tàn binh lão tốt trong tay ta. Bọn họ chìm nổi theo vinh nhục Mục gia nhiều năm như vậy, cũng nên sống yên ổn một chút."

Mục Lương mở to hai mắt nghe xong những lời này của Mục Thanh Sơn, lần này quả thật y đã nghe hiểu một chút, nhưng lại không cách nào tiếp nhận sự thật doạ người này. Y từng nghĩ tới một ngày nào đó, kể cả năm vạn Mục Gia quân tử chiến ở sa trường, lại chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày cởi giáp về vườn.

Mục Thanh Sơn đưa tay vỗ vỗ bả vai Mục Lương đang suy nghĩ xuất thần, trên khuôn mặt lạnh như băng của gã cũng hiếm thấy hiện ra một nụ cười: "Ân di là thê tử tốt, Lương thúc cũng nên nghỉ ngơi đi, mấy năm nay chạy đông chạy tây, vào sinh ra tử vì Mục gia..."

Mục Thanh Sơn nói chỗ này dừng lại một chút, qua một hồi lâu mới ôn nhu nói: "Vất vả cho Mục thúc."

Dứt lời, Mục Thanh Sơn chợt quay đầu, cất bước đi đến trước thanh trường đao đang yên lặng.

Sau đó gã vươn tay cầm lấy chuôi đao, khoảnh khắc đó một luồng khí thế hùng hồn nổ tung khỏi cơ thể gã. Cánh cửa đại điện chợt bị cỗ khí kình này xốc lên, ánh trăng lung linh chiếu vào phủ Bắc Cương vương mờ tối.

Nó chiếu sáng Vương phủ, rọi sáng quyết ý trong mắt Mục Thanh Sơn, cũng chiếu sáng vẻ mặt kinh hãi của Mục Lương.

Leng keeng.

Lúc này thanh đao kia bị Mục Thanh Sơn rút ra khỏi mặt đất.

Đang!

Tiếng đao ngân trong suốt lại cao vút vang vọng, như là người quen xa cách đã lâu đang thổ lộ những gì với nhau.

Mục Thanh Sơn mỉm cười, đưa tay vuốt ve thanh trường đao thoạt nhìn rất bình thường kia, nói: "Không vội, ta đây liền dẫn ngươi đi tìm kẻ đáng chết kia, mối thù này... chúng ta cùng nhau báo..."

Lúc này Mục Lương rốt cuộc cũng hồi phục tỉnh thần lại, y lớn tiếng nói: "Thanh Sơn, ngươi muốn đi..."

Lời y còn chưa nói hết đã phải dừng lại. Không phải bị cái gì cắt ngang, mà là trước Vương phủ được ánh trăng chiếu rọi đã không còn bóng dáng nam nhân, cũng không thấy hình dáng thanh đao kia nữa.

Chỉ có một giọng nói như có như không truyền đến.

Trăm năm xuân thu hộ quốc môn, mười vạn xương khô chồng chất quãng đời còn lại.

Vua quan chỉ biết hát múa thái bình, không ai biết đến hồn chữ Mục.

Cho nên để lão tốt gỡ giáp trở vê, có thể thấy được tóc trắng mọc trong gương.

Chỉ ta lần này đến hỏi Tiên nhân, không giáng trường sinh lại giáng mầm họa !
Bình Luận (0)
Comment