Chương 37: Lời khuyên, cảnh báo
Chương 37: Lời khuyên, cảnh báoChương 37: Lời khuyên, cảnh báo
Từ Hàn đi rồi, đám người cùng nhau chuẩn bị một số thứ, sau khi sắp xếp một số người chịu trách nhiệm gác đêm liền lân lượt tự đi ngủ.
Trong đêm gió thu thỉnh thoảng thổi qua, vén lên đống lửa trong doanh trại, thổi cho cây khô hai bên kêu xào xạc.
Con mắt nhắm lại của Chu Uyên chợt mở ra, lão nhìn chung quanh một chút, cẩn thận quan sát quỹ tích tuần tra của những người gác đêm kia. Lão rất kiên nhẫn, giống như là sơn miêu muốn săn mồi, vì tìm cơ hội một kích tất trúng, có thể phủ phục ở tại chỗ mấy canh giờ.
Rất nhanh, Chu Uyên đã nhìn ra lỗ hổng những người tuần tra đêm, lão đã tìm thấy một con đường có thể tránh đi tai mắt của bọn họ rời khỏi nơi đây.
Đầu của lão lại cao thêm một chút, cơ bắp trên thân thể khô gầy trở nên căng cứng, tựa như dây cung được kéo căng, như kiếm rời vỏ, vận sức chờ phát động.
Lại là một trận gió thu thổi qua, thổi tan mây đen trên trời, một đạo tinh quang chiếu xuống trước người, chiếu sáng khuôn mặt đang ngủ say của lão. Chu Uyên nhíu nhíu mày, hắn lẩm bẩm: "Không phải ta không cho ngươi đi theo, quả thật ta không phải sư phụ của ngươi. Ài... dù sao Sâm La điện cũng không phải là nơi mà các ngươi có thể trêu chọc được."
Dứt lời, Chu Uyên muốn rời đi ngay, nhưng chợt nhớ tới cái gì đó, lão lục lọi trong ngực áo, sau đó lấy ra một vật được bao bọc quanh giấy vàng, bỏ vào tay tiểu Mười chín, lúc này mới thở dài một hơi giống như giải quyết xong một cọc tâm sự, dừng lại một chút rồi chạy vê phương hướng rời khỏi doanh địa.
Chu Uyên tuổi thực tế đã qua bảy mươi, thân thể cũng không quá cường tráng. Sau khi chạy được một khắc, lão thở không ra hơi dừng bước.
Lão cong người lên, hai tay chống ở trên đầu gối, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
"Rốt cục cũng trốn ra được rồi, những tiểu hồ ly khốn nạn này thật vất vả mới chạy ra khỏi địa bàn của Sâm La điện, lại muốn đi đối đầu với mấy tên ở Trường An, đây không phải là đi tìm chết sao? Gia hỏa kia đang ở Trường An đấy! Chu gia gia không đi chịu chết cùng các ngươi đâu!" Nghỉ ngơi nửa khắc đồng hồ, Chu Uyên đắc ý ngẩng đầu lên, trong miệng lẩm bẩm, sau đó lão đưa mắt nhìn bốn phía muốn tìm được phương hướng rời khỏi.
"Sư phụ." Nhưng ngay lúc này, sau lưng Chu Uyên lại truyền đến một giọng nói non nớt.
Chu Uyên giật mình một cái, lão quay lại đã nhìn thấy Mười chín mắt nhắm mắt mở giờ phút này đang đứng sau lưng vẻ mặt nghi hoặc, yểu điệu nhìn mình.
"Ngươi... ngươi tỉnh rôi?" Trên trán Chu Uyên toát ra từng trận mồ hôi lạnh, lão nghiêng đầu nhìn về phía doanh địa kia, lại thấy đám người vẫn còn đang ngủ say, lo lắng trong lòng mới buông lỏng một chút.
"Sư phụ, đã muộn rồi ngài tới đây làm gì vậy?" Tiểu Mười chín cũng không nghi ngờ gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Chu Uyên hỏi.
"A...' Chu Uyên nhất thời nghẹn lời, lão quanh co cả buổi, chỉ có thể nói: "Thời tiết quá nóng, ra ngoài đi dạo một chút... đi nào...'
"Nóng?" Tiểu Mười chín rất thông minh, nàng nhìn cảnh thu gió mát, cây cối điêu linh này, lập tức nhíu mày: "Lúc này là mùa thu, sao sư phụ lại cảm thấy nóng?”
Nói tới chỗ này, tiểu Mười chín dường như ý thức được điều gì, thần sắc trên mặt ngay lập tứ suy sụp, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, nước mắt chực tuôn trào, dường như chỉ sau một khắc sẽ khóc lớn.
Điều này làm cho Chu Uyên sợ hãi, nếu như Mười chín thật sự khóc thành tiếng vậy sẽ khiến những người nơi xa chú ý, lão có muốn chạy cũng khó hơn lên trời. Nghĩ tới đây, Chu Uyên liên muốn đưa tay sờ vào Khốn Long Tán trong ngực, đây là thứ trước đó vài ngày lão mượn từ tiểu Mười chín để phòng ngừa vạn nhất.
Thế nhưng lão vừa sờ vào trong ngực đã biến sắc, chợt nhớ ra lúc gần đi, đầu óc lão nhất thời nóng lên, nghĩ sau này mọi người tới Trường An, tất nhiên là cực kỳ nguy hiểm nên mới lưu lại Khốn Long Tán cho tiểu Mười chín...
Mắt thấy Mười chín sẽ khóc thành tiếng, ánh mắt Chu Uyên lập tức biến đổi.
Lão ngược lại đã nghĩ đến chuyện giết chết cô bé này, thế nhưng nhớ tới cảnh tiểu Mười chín liều chết bảo vệ mình lúc trước, Chu Uyên như thế nào cũng không ra tay được. Mặc dù lão không coi là người tốt, nhưng cũng không thể xuống tay với một đứa bé có ân với mình, lão suy nghĩ thật lâu cuối cùng chỉ có thể thở dài, nói: "Đừng... đừng khóc, ta chỉ ra ngoài đi một chút, bây giờ trở về là được."
Mười chín nghe nói lời ấy lập tức nín khóc mỉm cười, tốc độ biến sắc kia khiến Chu Uyên không thể không hoài nghi mình có phải đã bị tiểu cô nương này lừa hay không. Thế nhưng lão còn chưa kịp suy nghĩ kỹ ẩn tình trong đó, tiểu Mười chín đã nhảy nhót đi tới bên cạnh, vươn tay nắm lấy tay lão.
"Sư phụ đừng sợ, thật ra bọn họ đều không phải người xấu, hơn nữa còn có Mười chín ở đây, nếu bọn họ dám bắt nạt sư phụ, đệ tử sẽ liều mạng với bọn họ." Nói xong tiểu Mười chín còn cực kỳ diễu võ giương oai vung vẩy nắm tay nho nhỏ của mình.
Chu Uyên thấy nàng như vậy, đáy lòng không khỏi sinh ra vài phân cảm thán, lão thở dài để mặc cho Mười chín nắm tay mình một lần nữa về tới doanh địa của mọi người. Nhưng đáy lòng lại thở dài nói: Bọn họ đương nhiên không phải người xấu, nhưng cũng là tên ngu xuẩn a...
Gia hỏa ở Trường An kia, bọn họ sao có thể trêu chọc được.......
"Ăn chút gì không?" Sáng sớm hôm sau, Từ Hàn đi đường cả đêm ngồi bên đường cái Ký châu nghỉ ngơi, hắn đưa tay cho con khỉ vàng bên cạnh một quả khô.
Con khỉ vàng kia hiển nhiên không hề cảm kích, nó cực kỳ khinh thường, chỉ khẽ hất đầu liếc về phía hắn.
Từ Hàn bất đắc dĩ cười khổ, quay đầu nhìn vê phía Huyền nhi đang đứng bên cạnh, Huyền nhi đã rất nhanh khôi phục thương thế, nó há miệng gọi vê phía con khỉ vàng kia: "Meo ôi!"
Con khỉ vàng không cam lòng, nhưng dường như cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Huyền nhị, nó nhe răng trợn mắt quay lại muốn đón lấy vật mà Từ Hàn đưa tới. Nhưng đúng lúc này, Ngao ô đã sớm rơi nước dãi từ bên cạnh bỗng nhiên nhảy lên, trực tiếp đoạt lấy quả khô trong tay Từ Hàn, dường như sợ thức ăn tới tay bị người ta cướp mất, nhảy sang một bên lập tức nhai nát đồ mình cướp được, sau đó nuốt vào bụng.
Con khỉ vàng trong lòng vốn không vui thấy thế lập tức nổi trận lôi đình, nhe răng trợn mắt vò đầu bứt tai một hồi, sau đó tung người nhảy đến bên cạnh Ngao ô, quần chiến cùng một chỗ.
Cũng may con khỉ vàng này cũng không hiển lộ chân thân, hai "người" này đánh cũng coi như có qua có lại, nếu nó thật sự khai toàn bộ hỏa lực, giờ phút này Ngao ô đã bị nện thành thịt vụn.
Thấy khỉ vàng tự có chừng mực, Từ Hàn cũng không ngăn cản chúng nó, ngược lại vừa ăn lương khô, vừa thích thú xem trò khôi hài này.
Hắn đang quan sát thật kỹ, chợt như cảm ứng được điều gì. Khi đó sắc mặt biến đổi, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, nơi đó có mấy gốc cây khô tiêu điêu dưới gió thu, có cả đống lá vàng và cỏ khô trên đất, ngoài ra dường như không còn thứ gì khác.
Nhưng lông mày Từ Hàn khi đó lại nhíu lại, Huyền nhi cũng híp đôi mắt màu hổ phách của mình, ngay cả Ngao ô và khỉ vàng đang chơi vui vẻ cũng dừng động tác trên tay lại, nhao nhao nhìn về phía Từ Hàn.
"Các hạ còn ẩn giấu tới khi nào?" Từ Hàn nhìn chằm chằm vào mảnh đất trống không có gì kia, chợt trầm giọng nói.
Một mảnh đất trống lặng im, không có biến hóa gì đặc biệt, giống như tất cả đều là do phán đoán của Từ Hàn sai lệch, nhưng hiển nhiên hắn rất tin tưởng phán đoán của mình, sắc mặt lạnh lẽo, khí thế bắt đầu cuồn cuộn, như đã chuẩn bị để ra tay với khoảng đất trống này.
Có lẽ cũng bởi vì cảm nhận được quyết ý của Từ Hàn, không gian chỗ đất trống kia chợt vặn vẹo một hồi, một bóng người toàn thân quấn dưới áo choàng đen chợt hiện lên từ chỗ đó.
Bộ dáng của y được bọc dưới áo choàng đen, Từ Hàn nhìn không rõ dung mạo, nhưng khí tức tràn ra trên người lại khiến hắn có loại cảm giác như đã từng quen biết.
"Sau khi đăng lâm Tiên cảnh quả nhiên bất phàm, pháp môn này đúng là giấu không được cảm giác của ngươi." Người áo bào đen kia thở dài, dùng thanh âm khàn khàn nói.
Sắc mặt Từ Hàn khẽ biến, lúc này hắn chợt tỉnh ngộ. Người trước mắt mình chính là người sử dụng đao pháp của Tô gia muốn lấy đi tính mạng của hắn tại Đồng thành Cảnh châu một tháng trước.
"Ngươi là ai?" Từ Hàn trầm giọng hỏi, lực lượng huyết khí trong cơ thể cũng bắt đầu tăng vọt. Cho dù là người thần bí kia đã bước lên Tiên cảnh, Từ Hàn cũng không thể không tăng cảnh giác lên toàn phần, bởi vì hắn phát hiện mình vẫn không thể nhìn thấu tu vi của đối phương.
Nếu so với Từ Hàn như gặp đại địch, biểu hiện của người áo đen lại nhẹ như mây gió.
Y hơi di chuyển thân hình, khuôn mặt giấu ở dưới chiếc mũ trùm cũng không thấy rõ thần sắc, nhẹ giọng nói: "Ngươi rất sợ ta sao?"
Từ Hàn không nói lời nào, nhưng giờ phút này bất kể hắn hay là Huyên nhi hay Ngao ô bên cạnh đã chuẩn bị kỹ càng. Một khi người áo đen ra tay, bọn hắn sẽ có thể lập tức toàn lực phản kích người này.
Người áo đen kia dường như nhận ra suy nghĩ của bọn hắn, y cười nhạt một tiếng tiếp lời: "Yên tâm đi, ta không giết ngươi."
"Có người đang nhìn chằm chằm ta."
Người áo đen nói như thế, trong giọng nói dường như có chút tiếc nuối.
Từ Hàn sao có thể hiểu được lời nói không rõ ràng của đối phương, hắn căn bản không tiếp lời của người áo đen mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào y.
"Ngươi cho rằng đi Trường An là có thể cứu tất cả mọi người, thật ra mỗi một bước của ngươi đều đang hướng về vực sâu kia càng ngày càng gần." Người áo đen dường như không cảm thụ được vẻ không vui của Từ Hàn, y không ngừng dùng thanh âm khàn khàn tự lẩm bẩm, mặc dù Từ Hàn không thấy rõ bộ dáng của y, nhưng lại có thể đoán trên mặt dưới chiếc mũ trùm giờ phút này tất nhiên tràn ngập cuồng nhiệt và điên cuồng.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Từ Hàn không có tính tình tiếp tục dây dưa với đối phương, hắn không hiểu lời nói của y, cũng không muốn nghe.
"Cho ngươi một lời khuyên." Người áo đen nói lần nữa.
"Cái gì?" Từ Hàn không hiểu. "Không nên đi cứu người không nên cứu, tựa như ở Sung châu rất nhiêu năm trước...' Người áo đen trâm giọng nói.
Sắc mặt Từ Hàn biến đổi, sau khi hắn cứu được Tần Khả Khanh ở Sung châu, mới bị gieo pháp môn Long Xà song sinh, cho nên mới có cảnh ngộ sau này, nhưng hắn còn chưa đề cập việc này với người khác, vì sao tên áo đen này lại biết được? Trong lời nói của y, cái gọi là người không nên cứu là ai?
Trong lòng Từ Hàn có chút bất an khó hiểu, hắn bước lên trước một bước, lớn tiếng hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Nhớ kỹ, có một số việc ngươi tự mình đi tìm, vẫn tốt hơn ta đi làm giúp ngươi..." Người áo đen kia nói như thế, thân thể chậm rãi chuyển động, dường như sẽ biến mất trước mắt Từ Hàn.
Trong lòng Từ Hàn căng thẳng, hắn vội vàng tiến lên định bắt lấy thân ảnh người áo đen kia. Nhưng vừa mới duỗi tay ra lại vô hụt, bóng dáng đối phương đã sớm biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ có thanh âm khàn khàn quỷ mị kia vẫn còn vang vọng bên tai Từ Hàn.
"Nhớ kỹ lời ta, nếu không quãng đời còn lại của ngươi đều sẽ trầm luân bên trong bi thương..."