Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 697 - Chương 38: Một Bí Mật

Chương 38: Một bí mật Chương 38: Một bí mậtChương 38: Một bí mật

Trong Trường Nhạc cung thành Kim Lăng - Trân quốc.

Trần Huyền Cơ mặc áo bào trắng híp mắt nhìn nam nhân bị trói trên cột của đại điện, toàn thân đầy vết thương.

"Cữu cữu, có khi nào ngươi nghĩ sẽ có một ngày như vậy không?”

Nam nhân bị trói trên trụ đại điện ngẩng đầu nhìn Trần Huyền Cơ, sau đó lại cúi đầu. Không biết là không muốn đáp lại, hay là do đã suy yếu đến mức không thể nói chuyện nên không trả lời câu hỏi của đối phương.

Hành động như vậy làm cho Trân Huyền Cơ có chút không vui.

Y nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: "Như vậy đi, ngươi rời bỏ quân quyền, lại phế đi một thân tu vi, ta có thể bảo vệ ngươi sống cả đời an yên."

Nam nhân cúi thấp đầu sau khi nghe Trần Huyền Cơ nói xong lại nâng lên, ánh mắt lão nhìn chằm chằm vị đế vương này, trong con ngươi bị che lấp bởi sợi tóc rối tung lại trào ra vẻ trào phúng cùng thương hại, lão hỏi: "Ngươi còn nhớ kết cục của Trần Đình Trụ không?”

Trần Huyền Cơ biến sắc, y đương nhiên biết kết cục của Trần Đình Trụ, lúc trước chính y đã từng tận mắt nhìn thấy phụ thân mình không cam lòng và phẫn hận trong Trường Nhạc cung.

"Thật ra hắn rất không tồi, tuy thiếu đi chút hoành đồ đại lược nhưng luận thủ đoạn, tính kế hắn cũng được coi là người tài ba trong số Đế vương khắp thiên hạ. Nhưng đáng tiếc tuy hắn lòng dạ độc ác nhưng đôi khi cũng mềm lòng. Trước khi chết Mông Vũ đã cầu hắn tha cho Mông gia một con đường sống, cuối cùng hắn cũng không thể chống nổi lời cầu khẩn của Mông Vũ, giữ lại tính mạng cho ta, sau đó mới có kết cục của hắn."

"Sao vậy? Ngươi muốn đi gót chân hắn ư?" Nói tới đây, lông mày của Mông Khắc nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Trân Huyền Cơ mang theo một chút ý cười.

Lời nói của Mông Khắc tất nhiên là rất có đạo lý, nhưng với tình cảnh hiện giờ của lão, nói ra những lời này lại có vẻ rất không hợp.

Con ngươi Trân Huyên Cơ trầm xuống, y nhìn chằm chằm vào Mông Khắc, gắn từng chữ một: "Ngươi muốn chết như vậy sao?"

Mông Khắc cười nhạt một tiếng, nói: "Ngươi là một kẻ thông minh, cho nên mới đưa ra quyết định đúng đắn như vậy. Ta nói hay không thì ngươi đều hiểu, không phải sao?"

Lông mày Trần Huyền Cơ nhăn càng sâu hơn, đúng như lời nói của Mông Khắc. Thật ra trong lòng y đã tuyên án cho đối phương, nhưng càng như vậy, y lại càng không hiểu được nam nhân trước mắt này.

"Trân quốc không chỉ có một vị Hoàng tử như ta, ngươi muốn làm thần tử trợ vua sẽ tự có người tới ôm lấy, tại sao nhất định phải chọn ta?" Chung quy lại, y vẫn không giấu được tâm tư của mình, vào lúc này mở miệng hỏi.

Đây không thể nghi ngờ là một lựa chọn không tốt lắm, cũng không phải là Trần Huyền Cơ tự cho mình quá cao, mà là trong mấy vị Hoàng tử của Trân quốc không thiếu người tâm thường, đỡ bọn họ lên đế vị, lại cho bọn họ làm con rối hiển nhiên là một chuyện dễ dàng hơn, so với điều này, Trần Huyền Cơ biểu hiện ra thiên phú kinh người trên kiếm đạo không nên là nhân tuyển tốt nhất mà Mông Khắc chọn lựa mới đúng. "Bởi vì ngoài ngươi ra, không ai làm được." Mông Khắc cười nói, giọng nói bình tĩnh lạ thường.

"Hả?" Trân Huyền Cơ lại nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn vê phía Mông Khắc.

Mông Khắc nhìn ra Trần Huyền Cơ nghi hoặc, nhưng không đáp lời y, ngược lại hỏi: "Diêm gia thì thế nào?”

Câu hỏi này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Trần Huyền Cơ lập tức trắng bệch.

"Rất khó tưởng tượng đúng không? Một gia tộc hai mươi năm trước còn không có danh tiếng gì, trong chút thời gian ngắn ngủi liền trưởng thành một cái môn phiệt phú khả địch quốc, chắc hẳn lúc ngươi niêm phong gia sản Diêm gia cũng có kinh ngạc như vậy nhỉ?"

Mông Khắc nói như vậy, theo lời của lão, sắc mặt Trần Huyền Cơ lại càng thêm khó coi.

"Đương nhiên còn không chỉ chuyện này, rốt cuộc sau lưng Diêm gia dính dáng tới cái gì, lúc trước ta vẫn một mực hoang mang, cho đến khi vong Sở dựng cờ thì ta mới tỉnh ngộ."

Thân thể Trần Huyền Cơ khựng lại.

Y như bị trọng thương lui lại một bước, không hiểu tại sao bắt đầu run rẩy.

Trần Huyền Cơ đã dò xét toàn bộ Diêm gia, thực sự điều tra được một ít dấu vết, nhưng đợi đến khi y nghiên cứu kỹ, mọi thứ lại bị người ta nhanh chóng xóa đi, mà Mông Khắc lại biết rõ ràng như vậy, điều này khiến trong lòng Trần Huyền Cơ phát lạnh.

"Vậy ngươi..." Y lẩm bẩm, ngữ điệu đã không còn cao cao tại thượng và nắm chắc thắng lợi như trước nữa.

Mông Khắc híp mắt nhìn Trần Huyền Cơ, ánh mắt lão sâu thẳm, như có thể xuyên thủng đối phương từ trong ra ngoài, miệng nói: "Huyên Cơ, ngươi lại mêm lòng."

Trân Huyền Cơ cũng không rõ mình giờ phút này có thật sự mềm lòng hay không, nhưng trong lòng lại quả thật có dao động khi giết chết Mông Khắc trước mặt.

Y không rõ rốt cuộc vị cữu cữu của mình muốn làm gì.

Chuyện này quả thật chỉ có y mới có thể làm được, sau khi dò xét phủ đệ Diêm gia, Trần Huyền Cơ mới phát hiện ra Diêm Yến Yến bề ngoài như thiếu nữ trói gà trói gà không chặt, tu vi thật ra đã đạt tới cảnh giới nửa bước Tiên nhân, nàng mới là người nắm giữ thực sự của Diêm gia này, mà nàng đã chết trong tay hắn, từ đầu tới cuối thiếu nữ kia không có chút phản kháng nào.

Nàng thản nhiên tiếp nhận tất cả, chỉ vì Trần Huyền Cơ muốn nàng chết, cho nên nàng đã chết trong tay y.

Một gia tộc có cường giả như thế, sau lưng còn có thế lực giao thoa khắp nơi, thực sự chỉ khi Trần Huyền Cơ đạt được thiếu nữ kia tín nhiệm thì mới có thể nhổ cỏ tận gốc khỏi Trần quốc.

Mông Khắc tính xong toàn bộ mọi chuyện, cho nên lão mang Trần Huyền Cơ về Trần quốc, nâng y lên bảo tọa đế vương, sau đó dùng hết thủ đoạn ép Trần Huyền Cơ liên hợp với Diêm gia, lại khiến y bất đắc dĩ bỏ xe giữ tướng mới có tình cảnh hôm nay.

Nhưng y vẫn không hiểu được, rốt cuộc Mông Khắc định làm gì...

Hoặc là y không muốn đi hiểu rõ, cái tên ép buộc mình một đường đi tới tình trạng này, bức mình phải thay đổi bộ dáng bản thân, vậy mà chỉ muốn tốt cho mình.

"Đến đây a! Giết ta đi! Nắm chặt đại quyền của Trần quốc, nắm thật chặt nó! Đừng để bất cứ kẻ nào cướp nó từ trong tay ngươi!" Lúc này Mông Khắc chợt hét lớn, trên mặt lão đầy vết thương khô héo, mái tóc đen tán loạn, thân sắc dữ tợn đáng sợ.

Trong lòng Trân Huyền Cơ như có mấy vạn con sâu bọ đang gặm nhấm, thân thể y thối lui từng bước một, thần sắc trên mặt như đang sụp đổ.

"Vì sao! Vì sao nhất định phải như vậy...' Trần Huyền Cơ không ngừng thì thào lẩm bẩm. Bộ dáng của y giờ phút này đã làm cho người ta rất khó liên tưởng đến tên đại đệ tử Linh Lung các kia. Vẻ mặt y chật vật giống như chó dữ không có nhà để về, vừa cuồng loạn vừa tuyệt vọng không thôi.

"Sinh ở nhà đế vương, chúng ta đều không có lựa chọn!" Vẻ mặt của Mông Khắc càng dữ tợn hơn.

Trần Huyền Cơ còn định lùi lại, tất cả mọi thứ đối với y mà nói càng là một cơn ác mộng, nhưng đúng lúc này y lại phát hiện không khống chế được thân thể của mình, ngay lập tức dừng lại.

Tay của y duỗi ra nắm một cái trong hư không, một thanh kiếm liên xuất hiện trong tay, y bị ép cất bước về phía trước, một bước lại một bước đi tới chỗ Mông Khắc. Mà tất cả những thứ này cũng không phải xuất phát từ bản tâm của y, thậm chí cực lực phản kháng lại tất cả những chuyện này, nhưng lại không làm được qì.

Y sau khi bối rối một lúc ngắn ngủi bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, ngẩng đầu nhìn về phía Mông Khắc với vẻ mặt dữ tợn cách đó không xa.

"Đây là... ngươi tu thành Tiên nhân?" Trần Huyền Cơ kinh hãi hét lên, tu vi của y đã đến Đại Diễn cảnh, mà Mông Khắc lại có thể dễ dàng khống chế cơ thể y như vậy, có thể làm được điều này, trong suy nghĩ của y chỉ có Tiên nhân mà thôi.

"Bị đoạt mệnh cung, là vị Tiên nhân sắp phải chết mà thôi." Mông Khắc cười nói.

Chỉ là nụ cười kia rơi vào trong mắt Trân Huyền Cơ lại đáng sợ như ác quỷ.

Cuối cùng Trần Huyền Cơ không tự chủ được đi tới trước mặt Mông Khắc, kiếm trong tay y chậm rãi vươn ra, đâm về phía lồng ngực của đối phương.

Ý cười trên mặt Mông Khắc càng ngày càng nặng, vẻ dữ tợn trong mắt cũng rút đi, đuôi lông mày chau lại có chút nhàn nhạt vui mừng cùng cầu xin được giải thoát.

"Có ý gì?" Trần Huyền Cơ nghi hoặc, y cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên, định chống lại lực lượng bao vây quanh người y.

Nhưng cách làm như vậy thu lại hiệu quả rất nhỏ.

Mũi kiếm của y vẫn đâm vào lồng ngực Mông Khắc, vết máu thuận theo mũi kiếm không ngừng chảy xuống.

Mà càng như vậy, nụ cười trên mặt tên Mông Khắc lại càng đậm.

Thậm chí lão còn tiến người về phía trước, thanh kiếm kia xuyên thẳng qua lưng lão, máu tươi không thể khống chế từ trong miệng tràn ra.

Hào quang trong mắt lão dần dần tan rã, đầu tựa vào bả vai Trần Huyền Cơ, lúc này lão có thể cảm giác được rõ ràng thân thể đối phương đang run rẩy.

"Ngươi làm rất tốt, cân phải nhẫn tâm như vậy, ngươi mới có thể bảo vệ Trần quốc, giữ vững tất cả..."

"Bởi vì..."

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Mông Khắc càng ngày càng nhẹ, ngoại trừ Trân Huyền Cơ vốn gần với lão nhất, không một ai có thể nghe được lời thủ thỉ bên tai.

Nhưng điều duy nhất có thể thấy chính là sau khi nghe xong những lời này, đồng tử Trân Huyền Cơ đột nhiên phóng đại lên, thân sắc không thể tưởng tượng nổi tràn ngập khuôn mặt tuấn mỹ của y.

Còn Mông Khắc sau khi nói xong những lời này dường như đã hoàn thành một chuyện cuối cùng. Lão lại nói tiếp: 'Cho nên để cho bọn chúng nhìn. Giết ta đi!"

Giọng nói của lão đột nhiên cao vút, tựa như phụ thân nghiêm nghị đang ra lệnh cho con trai mình.

Trong hai mắt Trần Huyền Cơ nổi lên tơ máu, gân xanh trên trán như muốn nổ tung.

Tay y càng thêm run rẩy, vì thế không thể không vươn một tay khác cầm lấy chuôi kiếm, giống như chỉ có như vậy thì y mới có thể nắm chặt thanh kiếm kia.

Sau đó y cắn răng...

"Vâng!!!"

Y dùng một loại ngữ điệu gào thét cao giọng nói, thanh âm cuồng loạn quanh quẩn trong Trường Nhạc cung thật lâu không thôi.

Mà tay cầm kiếm của y chuyển một cái, cắt nát lồng ngực của Mông Khắc.

Mông Khắc dùng hết sức toàn thân ngẩng đầu nhìn Trần Huyền Cơ, lão đánh giá đối phương, trên khuôn mặt cương nghị lần đầu tiên trở nên ôn nhu, lão vươn tay muốn vuốt ve mặt đứa cháu mình, miệng dùng hết một tia khí lực cuối cùng, nói ra một câu không chút liên quan: "Ngươi giống nàng... quá..."

Sau đó sắc thái trong mắt lão trong tích tắc đó tán loạn, cánh tay vươn ra cũng vô lực rủ xuống...

Lão chết đi...

Tần vương Mông Khắc ba mươi năm trước lăn lộn ở Trần quốc, tay cầm mười vạn Hổ Lang ky tung hoành thiên hạ, khiến cho Đại Hạ nhòm ngó Trần quốc đã lâu không làm gì được bây giờ đã chết.

Trần Huyền Cơ ôm thi thể lạnh băng kia, trong lòng không còn nửa điểm vui sướng do toại nguyện, y lập tức ngồi phịch xuống đất.

Nước mắt bỗng chảy xuống từ khóe mắt y...

Ngày đó Trân quốc tuyên bố Mông Khắc chất...

Hoạn quan thị vệ trong cung đồn đãi, trong Trường Nhạc cung, Thánh thượng khóc nỉ non, như xé nát tâm can, trắng đêm không nghỉ.
Bình Luận (0)
Comment