Chương 39: Hắn sẽ tới.
Chương 39: Hắn sẽ tới.Chương 39: Hắn sẽ tới.
Tiên nhân so sánh cùng phàm nhân.
Khác biệt lớn nhất chính là Sinh mệnh cung.
Sinh mệnh cung vừa mở, khí cơ thông suốt với thiên địa, mọi cử động đều có thể dễ dàng tác động đến lực lượng thiên địa.
Mệnh cung chia làm chín đạo, Tử Phủ, Ngọc Đài, Tiên Vũ, Bắc Ninh, Thông Cổ, Quỷ Uyên, Miên U, Hoang Thành, Long Đài.
Chín đạo Sinh mệnh phủ phân lập trong Sinh mệnh cung, mỗi khi vượt qua một lần Thiên kiếp lại mang ý nghĩa mở ra một đạo Sinh mệnh phủ, từ ý nghĩa nào đó số lượng Sinh mệnh phủ chính là tiêu chí tu vi mạnh yếu của một vị Tiên nhân.
Từ Hàn ngồi trên người Huyền nhi, chạy băng băng giữa sơn lâm Đại Chu lẩm bẩm mấy câu như vậy, sau đó buông cuốn sách cổ ghi chép Tiên nhân mang ra từ Long Ẩn tự xuống.
Ánh mắt của hắn có chút cổ quái, cũng có chút buồn rầu.
Đạo Sinh mệnh phủ đầu tiên của Tiên nhân là Tử Phủ, dựa theo ghi chép lại đạo Sinh mệnh phủ này hẳn là toàn thân phát ra ánh tím, nguy nga như núi. Nhưng trên thực tế Từ Hàn vốn tu thành Tiên lại chưa tìm được thứ như vậy trong cơ thể mình.
Hắn cảm thấy bản thân không giống người thường.
Đương nhiên dạng từ ngữ này cũng không phải là tự cho mình là rất cao không coi ai ra gì, mà bởi vì hắn quả thật không giống người thường.
Từ ngày đầu tiên bắt đầu tu hành, chuyện khác với tất cả mọi người như vậy luôn đi kèm với hắn, mở ra ba trăm sáu mươi lăm mai khiếu huyệt đã vượt xa thường nhân, kết xuất nội đan màu vàng mà thường nhân chưa từng có, có được chín đạo Chân nguyên...
Cho dù bây giờ tu thành Tiên nhân, chuyện như vậy vẫn không rời khỏi hắn.
Trong cơ thể Từ Hàn không có Sinh mệnh cung, cũng không có Sinh mệnh phủ, chỉ có một thứ màu đỏ như máu, giống như nham thạch nóng chảy, hình tròn cực nóng nhảy nhót trong đan điền của hắn. Từ Hàn từng cho rằng biến cố này là do hắn khác với tu sĩ bình thường. Chính là dựa vào nhục thân thành Thánh mới có dị dạng này, cho đến sáng sớm hôm nay gặp được người áo đen kia, sự vật do lực lượng huyết khí ngưng tụ mà thành trong cơ thể hắn chợt xảy ra bạo động, làm cho Từ Hàn thống khổ không thôi, một hồi lâu mới khôi phục.
Hắn mới ý thức được có lẽ dị tượng trong cơ thể cũng không phải vì thân phận Tiên nhân nhục thân của mình, mà có lẽ xuất xứ từ chỗ đặc biệt của bản thân. Vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn mới dành ra chút thời gian lật xem cổ tịch không có thời gian đọc lúc trước.
Có điều nhìn hồi lâu vẫn không tìm ra manh mối, thêm nữa dị dạng đã bình phục, Từ Hàn lại đè xuống tâm tư như vậy, nhảy xuống khỏi thân thể Huyền nhi. Tiểu gia hỏa thật sự thông minh, rất nhanh liền hiểu được tâm tư của Từ Hàn, thân thể của nó thu nhỏ lại thành bộ dạng bình thường, nhảy đến đầu vai của hắn.
"Còn phải nhanh một chút, ta luôn cảm thấy tình cảnh của Khả Khanh rất không ổn." Có lẽ do lời nói của người áo bào đen kia, đáy lòng Từ Hàn mơ hồ có chút bất an. Hắn lầm bẩm như thế, thân hình nhảy lên một cái đã tăng tốc nhanh chóng tiến về phía Trường An..... Bóng đêm dần dần nồng đậm, bên trong Vị Ương điện trong Phổ Thiên cung đèn đuốc sáng trưng, chiếu đại điện hùng vĩ này thành màu vàng son lộng lẫy.
Triệu Tinh Vũ thân là thống lĩnh cấm quân lo lắng nhìn nữ tử bên cạnh, tâm tư phức tạp, ánh mắt do dự.
Gã đã nhận được tin tức của thúc thúc, cũng chính là vị Triệu vương Triệu Trữ ở U châu kia. Trời sáng ngày mai y sẽ dẫn đại quân phối hợp với nhân thủ các phương của Thiên Sách phủ bức Vũ Văn Nam Cảnh thoái vị, đến lúc đó Triệu Tinh Vũ cần phải điều cấm quân hợp tác với hành động lần này.
Ngôn từ trong lá thư rất tàn nhẫn, không có chút đường quanh co nào, Triệu Tinh Vũ rõ tính tình thúc thúc nhà mình nên biết rõ lần này có một số vấn đề cuối cùng nhất định phải làm.
Chuyện này rất hoang đường.
Từ khi Vũ Nam Cảnh đăng cơ đến nay gã vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, đại khái là tận mắt nhìn thấy cảnh tượng vị nữ Đế này quyết liệt với Thiên Sách phủ ra sao.
Xét đến cùng, lập quốc giáo cũng được, chèn ép Thiên Sách phủ cũng thế, tất cả những thứ Vũ Văn Nam Cảnh làm chỉ là báo thù cho vị Từ Hàn đã chết kia.
Một người chết thật sự quan trọng hơn Đế vị ở Đại Chu này sao? Triệu Tinh Vũ hiển nhiên cũng không hiểu được suy luận như vậy, mà ngoại trừ khó hiểu chuyện này, điều quanh quẩn trong lòng gã càng nhiều là phẫn nộ không thể diễn tả bằng lời.
Gã ghen ghét cái tên Từ Hàn đã chết kia, ghen tị hắn có thể khiến Vũ Văn Nam Cảnh bất chấp tất cả mọi thứ để báo thù cho đối phương.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Triệu Tinh Vũ nhìn về phía vị thiếu nữ trước mặt lại càng trở nên cổ quái.
Nữ tử mặc Hoàng bào lúc này đang mang thần sắc lười biếng, một tay chống đầu, tựa lưng vào Long ỷ cực lớn trong Vị Ương điện. Nàng vốn là như vậy, trên mặt luôn tràn ngập không chút hứng thú, giống như mọi thứ trên đời này không thể khiến nàng quan tâm, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Triệu Tinh Vũ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Triệu Tinh Vũ, Vũ Văn Nam Cảnh nhíu mày lại, liếc mắt nhìn gã một cái.
Ánh mắt kia khiến Triệu Tinh Vũ hoảng loạn, vội vàng cúi đầu xuống.
"Bệ hạ đêm đã khuya." Không biết có phải là để giảm bớt xấu hổ lúc trước hay không, Triệu Tinh Vũ sau một hồi chân chờ đã cắn răng cung kính nói.
"Ừm”" Vũ Văn Nam Cảnh không mặn không nhạt đáp lại một câu, từ chối cho ý kiến, sau một hồi lâu mới nói: "Nhìn nhiều thêm một chút đi, qua hôm nay có lẽ Phổ Thiên cung này sẽ đổi tên khác."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Triệu Tinh Vũ liên chấn động trong lòng, gã không khỏi nhìn về phía Vũ Văn Nam Cảnh lần nữa, giữa hai đầu lông mày tràn đầy vẻ kinh hãi.
"Bệ hạ người...'
"Ừm, biết rồi" Vẻ mặt Vũ Văn Nam Cảnh vẫn vô cùng lười biếng như cũ, nàng nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ lúc này bọn chúng đã bắt được Tống Nguyệt Minh và Ninh Trúc Mang rồi nhỉ? Triệu Trữ du ngoạn Tiên cảnh cũng hẳn đang trên đường tới Trường An. Hừ, Hình Thiên kiếm cộng thêm Tiên nhân, lại chuẩn bị diễn màn kịch độc sát Vũ Văn Lạc kia một lần nữa."
Sắc mặt Triệu Tinh Vũ đại biến, gã cho rằng tất cả những việc này đều thần không biết quỷ không hay, nhưng không nghĩ tới lại bị Vũ Văn Nam Cảnh nhìn thấy từ lâu. Hơn nữa giờ phút này nàng vẫn vẻ mặt vẫn thảnh thơi ngồi ở đây, không khỏi thầm cho rằng Vũ Văn Nam Cảnh cũng đã sớm chuẩn bị tốt hậu chiêu tương ứng. Là Lâm Ngự Quốc trên Đại Hoàng thành? Mục Thanh Sơn bên trong Kiếm Long quan hay là Nhạc Phù Dao của Thiên Đấu thành?
Triệu Tinh Vũ nghĩ đến kẻ bên trong cảnh nội Đại Chu còn có thể trở thành một quân cờ có thể thay đổi thế cục cho Vũ Văn Nam Cảnh, nhưng gã rất nhanh phủ định những suy đoán này. Thiên Sách phủ cũng tốt, Trường Dạ ty cũng được, bây giờ tai mắt của Trường Dạ ty cũng đã giăng khắp nơi, nếu ba người này thật sự điều động số lượng người lớn như vậy tất nhiên không gạt được ánh mắt của bọn họ, như thế mà nói chỗ dựa của Vũ Văn Nam Cảnh là một người khác.
Dường như nhìn thấu tâm tư của Triệu Tinh Vũ, Vũ Văn Nam Cảnh khi đó nghiêng đầu liếc gã một cái, nàng chợt cười, tuy bộ dạng cũng không coi là khuynh quốc khuynh thành như thế nào, nhưng nụ cười kia lại cực kỳ đẹp.
Nàng nói: "Yên tâm, những thứ ngươi nghĩ đều không đúng, đúng canh giờ ngày mai cứ dựa theo ước định mang cấm quân bao vây toàn bộ Vị Ương điện, sau đó yên lặng chờ đám Triệu Trữ đến..."
Vũ Văn Nam Cảnh cực kỳ nhẹ nhõm nói, ngữ điệu bình tĩnh, giống như đang kể ra một chuyện không có chút liên quan gì đến nàng.
Triệu Tinh Vũ nghe tới đây, ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Nam Cảnh càng hoang mang, gã không hiểu hỏi: "Nếu bệ hạ đã biết những chuyện này, vậy tại sao còn lưu lại. Nếu bệ hạ nguyện ý, thân có thể mang theo bệ hạ..."
"Không cần." Vũ Văn Nam Cảnh rất quả quyết cắt đứt đề nghị của Triệu Tinh Vũ, nàng quay đầu nhìn vê phía ngoài Vị Ương cung, ánh mắt thuận theo bóng đêm nhìn ra xa, sau đó nàng dùng một loại ngữ điệu chắc chắn đến không thể nghi ngờ, nhẹ giọng nói.
"Nhưng hắn sẽ tới cứu ta..."
"Tựa như trước đây, hắn chắc chắn sẽ tới cứu ta."