Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 40: Vĩnh Viễn Đừng Trở Về.

Chương 40: Vĩnh viễn đừng trở về. Chương 40: Vĩnh viễn đừng trở về.Chương 40: Vĩnh viễn đừng trở về.

Trên đời này, đại khái không có bất kỳ một Hoàng đế nào lại đặc biệt như Vũ Văn Nam Cảnh.

Lúc nàng đăng cơ, nạn hạn hán gây tai họa dân chúng hơn mười năm bỗng dừng lại, dân chúng hơn mười năm qua lần đầu tiên thấy được cảnh mùa thu hoạch cực kỳ mang ơn đối với Vũ Văn Nam Cảnh, thậm chí còn có người tôn sùng nàng là đế vương đứng đầu thiên cổ.

Nhưng chuyện trên đời này đại khái đều là như thế, tâng bốc càng cao thì đập xuống càng nặng.

Theo sau khi nàng giảm bớt tài chính cho biên quan, mặc cho Chúc Hiền mang theo tiếng xấu vẫn trọng dụng, giáp sĩ biên quan khổ không thể tả, trong triều đình Chúc Hiền quấy đến long trời lở đất. Có người đụng phải xui xẻo, đương nhiên phải nghĩ biện pháp làm chút chuyện gì đó, cho nên một ít lời đồn phỉ báng Vũ Văn Nam Cảnh bắt đầu điên cuồng lan truyền ở cảnh nội Đại Chu, cộng thêm thủ đoạn làm việc của Chúc Hiền quả thật vô cùng máu tanh, bất kể là đang giúp Vũ Văn Nam Cảnh diệt trừ dị thân hay tự mình báo thù, đều là như thế.

Vì vậy nên Vũ Văn Nam Cảnh được phong làm đế vương đứng đầu thiên cổ chỉ trong một năm rưỡi đã tiêu hao hết hy vọng từ vương hầu cho đến dân chúng đối với nàng, đảo mắt lại trở thành người bình thường như Vũ Văn Lạc trong mắt mọi người, thậm chí bởi vì có quá nhiều kỳ vọng, sự bất mãn của dân chúng so với Vũ Văn Lạc còn nhiều hơn mấy phần.

Trên đường đi Trường An, Từ Hàn nghe người ta nhắc tới chuyện này không chỉ một lần.

Nhưng dù là như vậy, mỗi khi nghe được lời đồn đãi này, Từ Hàn vẫn phải nhíu mày. Hắn vẫn không thể liên hệ Vũ Văn Nam Cảnh mà mọi người vẫn hay gọi với Tần Khả Khanh hiền lành ôn nhu kia.

Đương nhiên ngoại trừ những lời đồn đại oán hận trong này ra, Từ Hàn còn nghe được một ít chuyện càng khiến hắn lo lắng hơn.

Thí dụ như Triệu vương Triệu Trữ đang nắm trong tay mười vạn Đại Kích sĩ ở Thiên Sơn quan U châu đã lên đến Tiên cảnh, mà từ đó về sau, lão liền một đường xuôi nam chạy tới Trường An.

Lão đi Trường An làm cái gì, kỳ thật có tâm đại khái đều có thể đoán được một chút, dù sao người thiệt hại lớn nhất khi Vũ Văn Nam Cảnh cắt giảm tài chính biên quan chính là Triệu Trữ và Mục Thanh Sơn. Bởi vậy, Triệu Trữ sau khi đăng lâm Tiên cảnh xuôi nam làm chuyện gì đối với đại đa số người mà nói đều không phải bí mật, chỉ là lão sẽ làm như thế nào, đến trình độ ra sao đều là đề tài bàn tán đại đa số khách qua đường hiện tại.

Mà chuyện Từ Hàn lo ngại thật sự không chỉ là Triệu Trữ xuôi nam, điều hắn lo lắng chính là Triệu Trữ bị nhốt ở nửa bước Tiên nhân bao lâu thì cả thiên hạ đều thấy rõ, nhưng vì sao lão hết lần này tới lần khác cứ ở khi Thiên Sách phủ muốn động thủ với Vũ Văn Nam Cảnh lại thuận lợi phá cảnh như vậy?

Chẳng qua là trước đó hắn cũng không có cơ hội đi nhìn Long tướng của Đại Chu, cũng vô pháp xác định Triệu Trữ phá cảnh có giống như những Tiên nhân Đại Hạ kia, sẽ có dị tượng Tiên nhân xuất thế, Long khí bị phệ hay không. Nhưng nếu thật sự là như thế, điều này cũng đồng nghĩa với việc lực lượng một mực quấy nhiễu triều đình Đại Hạ đã bắt đầu lan tràn khắp thiên hạ Đại Chu...

Từ Hàn rất rõ ràng tình thế cấp bách này, nhanh chóng chạy tới Trường An.

Sáng sớm ngày thứ hai, trải qua mấy ngày không ngủ không nghị, rốt cuộc trong tâm mắt Từ Hàn cũng hiện lên cảnh tượng thành quách Trường An.

Mà từ xa nhìn lại, Từ Hàn liền phát hiện thành Trường An hôm nay dường như không giống như xưa. Khu vực biên cảnh đô thành, ngoại trừ lão Mục vương chiến tử, thành Đại Hoàng bị vây năm đó, thành Trường An chưa bao giờ xuất hiện cảnh tượng như vậy, đầu tường thành dựng đầy sĩ tốt thủ thành. Mặc dù cửa thành mở, nhưng dường như chỉ có vào không cho ra, hơn nữa người vào thành đều phải trải qua tra hỏi nghiêm mật của đám thị vệ.

Có câu là chuyện khác thường ắt sẽ có yêu.

Đương nhiên Từ Hàn lúc này không khỏi liên tưởng tới tình cảnh của Tần Khả Khanh. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía sâu bên trong thành Trường An, đã thấy trên bầu trời phía xa xa vẫn có hư ảnh một con rồng màu đỏ. Mặc dù khí tức của Long tướng này yếu hơn lúc hắn rời khỏi thành Trường An rất nhiêu, nhưng vẫn có thể coi là ngưng thực, bởi vậy có thể thấy Tần Khả Khanh trong thời gian ngắn sẽ không đáng ngại.

Đương nhiên Từ Hàn sẽ không đợi đến lúc Tần Khả Khanh thật sự gặp bất trắc mới ra tay, hắn chỉ hơi an tâm một chút, sau đó hai mắt ngưng lại định chạy vê thành Trường An phía xa.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng hắn chợt vang lên tiếng vó ngựa đồn dập. ...

Gần đây tâm tình Diệp Thừa Thai không được tốt lắm, hoặc có thể nói từ khi con gái lão từ chức Phủ chủ Thiên Sách phủ, sau đó không biết tung tích, tâm tình lão vẫn luôn rất không tốt.

Đương nhiên nói là không biết tung tích như vậy có chút không thỏa đáng, đó chỉ là cách nói với bên ngoài mà thôi.

Mà Diệp Thừa Thai biết rõ tính tình nữ nhi nhà mình, hiểu được nàng đã đi đâu...

Vì thế lão nhìn thành Trường An đã gần trong gang tấc, lại nghiêng đầu nhìn mười mấy tên giáp sĩ áp giải hai chiếc xe tù bên cạnh, lông mày phát lạnh nhìn về phía một người trong xe chở tù kia.

"Dừng.' Tay lão chợt vươn ra, rất nhiều giáp sĩ bỗng nhiên dừng lại, dồn dập nhìn về phía Diệp Thừa Thai, đại khái đều có chút khó hiểu, mắt thấy chuyến này cuối cùng cũng đi tới điểm cuối. Trường An đã gân ngay trước mắt, vì sao Diệp Thừa Thai lại gọi bọn họ dừng lại.

Diệp Thừa Thai lại không để ý đến nghi hoặc trong lòng những sĩ tốt này, lão cất bước đi tới trước hai chiếc xe tù, sắc mặt âm trâm nhìn về phía hai người trong xe. Sau đó lạnh giọng nói: "Các ngươi đi phía trước chờ đi, ta có chút việc riêng muốn nói với hai vị này một câu."

Lời vừa thốt ra, đám giáp sĩ xung quanh lại sửng sốt, một vị phó tướng bước nhanh tới bên cạnh Diệp Thừa Thai thì thâm: "Hầu gia, hai người này đều là người mà Lộc tiên sinh chỉ đích danh, Hầu gia..."

Diệp Thừa Thai nghe vậy đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn người nọ một cái, nói: "Ta tự có chừng mực”

Phó tướng kia hiển nhiên hiểu được Diệp Thừa Thai đang lo lắng chuyện gì, gã không dám nhiều lời chỉ có thể cúi đầu dẫn rất nhiều giáp sĩ thối lui.

Mà thấy đối phương rời đi, lúc này Diệp Thừa Thai mới chuyển mắt nhìn về phía hai người trên xe chở tù kia.

"Tống chưởng giáo... Ninh huynh..." Ánh mắt của lão đảo qua thân thể hai người, thấy hai người này sắc mặt trắng bệch tả tơi, hiển nhiên đều bị thương tích không nhỏ.

Một vị trưởng lão mi trắng giương mắt nhìn Diệp Thừa Thai một cái, hỏi: "Hầu gia có gì chỉ giáo?"

"Các ngươi có biết vì sao phải giữ các ngươi một mạng, áp giải đến Trường An không?" Diệp Thừa Thai cũng không trả lời vấn đề của Ninh Trúc Mang, chỉ hỏi ngược lại.

Đây quả thật là một câu hỏi rất hay.

Một tháng trước, một vị thống lĩnh trẻ tuổi của Thanh Long quân của Trường Dạ ty dẫn binh tới sơn môn Linh Lung các. Năm vạn thiết ky Thanh Long quân đang lúc thịnh, mà vị thống lĩnh thiếu niên tự xưng Đồng Nhạc kia tu vi cũng kinh người, cường địch áp cảnh, vật mà gã mong muốn lại là thanh Hình Thiên kiếm trong tay Tống Nguyệt Minh.

Linh Lung các đang trăm phế chờ hưng chỉ có một đám đệ tử trẻ tuổi và Tống Nguyệt Minh cùng với Ninh Trúc Mang, đối mặt với năm vạn Thanh Long quân bao vây tiêu trừ đã tiến hành huyết chiến mấy ngày.

Linh Lung các vừa trải qua một trận loạn lạc do Tư Không Bạch gây nên dưới thái độ cứng rắn của Ninh Trúc Mang và Tống Nguyệt Minh đã chém xuống gần vạn binh lính Thanh Long quân, mà Linh Lung các cũng gần như diệt môn, chỉ có Ninh Trúc Mang và Tống Nguyệt Minh bị bắt sống, các đệ tử khác đều chết trận.

Nhưng điều kỳ quái chính là khi Đông Nhạc kia đến đã giữ lại mạng Tống Nguyệt Minh và Ninh Trúc Mang, dùng một loại đan dược kỳ quái phong tỏa tu vi của hai người xong, liền phái Diệp Thừa Thai đến áp giải hai người trở về Trường An, còn thanh Hình Thiên kiếm thì đã sớm được gã mang đi.

"Diệp Hầu gia tốt xấu gì cũng là hãn tướng của lão Mục vương năm xưa, có gì cứ nói thẳng ra, sao phải giấu giấu diếm diếm như đàn bà vậy?" Tống Nguyệt Minh bên cạnh Ninh Trúc đáp lời, mái tóc tán loạn nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng mở miệng.

Diệp Thừa Thai nghe vậy khuôn mặt không lộ ra chút giận dữ nào, ánh mắt của lão chuyển sang nhìn Tống Nguyệt Minh, cười nói: "Tống chưởng giáo thiếu niên anh hùng, gánh trên vai toàn bộ Linh Lung các, bản hậu vẫn rõ mồn một trước mắt tư thế oai hùng của Tư Không Bạch ngày đó."

"Hầu gia quá khen." Đối mặt với lời từ tận đáy lòng của Diệp Thừa Thai, Tống Nguyệt Minh chỉ lạnh nhạt nói một câu, nhìn dáng vẻ không hề có tự giác thân là tù nhân.

"Ha ha." Diệp Thừa Thai cười một tiếng, vẫn chưa từng biểu hiện ra chút tức giận nào.

"Tống chưởng giáo tất nhiên là hạng người xương cứng, chỉ là không biết Hạ phu nhân và tiểu công tử đang trên đường tới đây có thể có can đảm như Tống chưởng giáo hay không."

Lời Diệp Thừa Thai vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Tống Nguyệt Minh lập tức biến đổi, hai con ngươi của y đột nhiên trợn tròn, tơ máu chen chúc trong ánh mắt. Y kiên quyết lắc lư thân thể của mình muốn tránh thoát khỏi xe tù trói buộc, nhưng mà tác dụng của dược vật kỳ quái kia lại khiến Tống Nguyệt Minh đạt tới Đại Diễn cảnh không thể có được chút khí lực nào.

Nhìn bộ dáng dữ tợn này của Tống Nguyệt Minh, Diệp Thừa Thai lại nói tiếp: "Thực không dám giấu giếm, mấy ngày trước Nguyệt Hồ động của Hạ phu nhân cũng bị một vị thống lĩnh Thanh Long quân tiêu diệt, giờ phút này có lẽ Hạ chưởng giáo và Hạ phu nhân và cả tiểu công tử đã đến thành Trường An. Nếu Tống chưởng giáo có tâm, chờ đến lúc đó ta có thể an bài một nhà Tống chưởng giáo gặp mặt một lần."

Trước khi Thanh Long quân bao vây tiêu trừ Linh Lung các, Tống Nguyệt Minh đã có chút cảnh giác, đưa vợ con đến chỗ cha vợ Nguyệt Hồ động ở Hạ Lâm thành, nhưng không ngờ vẫn không tránh thoát được trận tai kiếp này.

Chuyện đã đến nước này, Tống Nguyệt Minh dần dần bình tĩnh lại, y nhìn Diệp Thừa Thai, ngữ điệu âm trâm hỏi: "Nói đi, các ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

"Trong hơn một tháng này, các tông môn bị vây quét hoặc thân phục đã không sai biệt lắm, rất nhiều cao thủ Đại Diễn cảnh bị đưa tới thành Trường An, muốn làm gì... có thể làm được gì thì Diệp mỗ cũng không thể biết được." Diệp Thừa Thai trầm giọng nói, nhưng lại chuyển chủ đề hỏi: "Thế nhưng Diệp mỗ ngược lại thật sự có chuyện muốn hỏi Tống chưởng giáo." Lúc này Linh Lung các đã bị hủy, bản thân như tên ăn mày bị bắt, Tống Nguyệt Minh mất hết can đảm, y nhíu mày nhìn thoáng qua Diệp Thừa Thai nhưng không đáp lại câu hỏi của đối phương.

"Trước khi tiểu nữ rời khỏi Trường An từng gặp qua một lần. Ta nghĩ Tống chưởng giáo có biết hướng đi của nó không?" Diệp Thừa Thai dường như không nhận ra tâm cảnh của Tống Nguyệt Minh lúc này, lão vẫn hỏi ra vấn đề của mình.

Mà đáp án lão có thể nhận được đương nhiên cũng rõ ràng, Tống Nguyệt Minh cúi đầu trâm mặc, Ninh Trúc Mang im lặng không lên tiếng.

"Là đi tìm Từ Hàn kia?" Diệp Thừa Thai lại hỏi.

Tống Nguyệt Minh khẽ nhíu mày nhưng vẫn trầm mặc không mở miệng.

"Tống chưởng giáo cứ không nói sao?" Khóe miệng Diệp Thừa Thai nhếch lên một ý cười, Từ Hàn không chết đối với hạng người nắm đại quyền như Diệp Thừa Thai mà nói cũng không coi là bí mật. Dù sao ở Đại Hạ, Từ Hàn đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù thám tử bọn họ xếp vào trong cảnh giới Đại Hạ hay thương nhân đi lại hai nước Hạ Chu đều đã truyền tin tức này vê, cho ra được suy đoán như vậy đối với Diệp Thừa Thai mà nói cũng không phải việc khó.

Diệp Thừa Thai nói xong những lời này, Tống Nguyệt Minh cùng Ninh Trúc Mang vẫn không có ý đáp lời. Hai mắt lão phát lạnh, ngay lúc đó rút kiếm bên hông ra, lập tức giơ lên cao...

Từ Hàn vốn đã bị tiếng bước chân của rất nhiều giáp sĩ hấp dẫn mà núp ở phía xa xa, lúc thấy cảnh này hào mang trong mắt lập tức ngưng tụ muốn giết ra.

Nhưng vào lúc này, kiếm của Diệp Thừa Thai lại đột nhiên rơi xuống...

Lão chặt đứt xe tù vây khốn Tống Nguyệt Minh và Ninh Trúc Quang.

Trong lòng Từ Hàn chấn động, lúc này mới dừng bước chân bản thân định giết ra, mà lúc này chỉ thấy Diệp Thừa Thai kia cũng đang cúi đầu thật sâu về phía Tống Nguyệt Minh và Ninh Trúc Mang, nói: "Hai vị đã không nói thì xin vĩnh viễn giấu giếm đi..."

"Nếu có thể, kính xin nói cho tiểu nữ một câu."

"Bảo nàng và tiểu tử kia... vĩnh viễn không được về Đại Chu!"
Bình Luận (0)
Comment