Chương 41: Ngự thượng khách.....
Chương 41: Ngự thượng khách.....Chương 41: Ngự thượng khách.....
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua khe hở cửa cung bắn vào trong Vị Ương cung, hai mắt Vũ Văn Cảnh nhắm lại cả đêm bỗng nhiên mở ra.
Mà Triệu Tinh Vũ cũng đứng cạnh nàng cả đêm, lúc này gã như có cảm giác, nghiêng mắt nhìn thoáng qua vị Nữ đế kia, sau đó trong lòng chấn động nhìn về phía cửa điện.
Keng! Kengl
Khi đó từng tiếng giáp sắt nặng nề từ ngoài cửa cung truyền đến, kèm theo tiếng bước chân dày đặc lại dồn dập. Triệu Tinh Vũ vốn hiểu rõ việc này cũng không khó phán đoán ra, giờ phút này đang có rất nhiều người đi tới hướng này.
Sắc mặt gã trở nên có chút khó coi, tuy biết thời khắc này sớm muộn gì cũng sẽ đến, thế nhưng khi nó thật sự tới, trong lòng Triệu Tinh Vũ vẫn không tránh khỏi có chút u ám.
"Bệ hạ" Gã đưa mắt nhìn về Vũ Văn Nam Cảnh bên cạnh, trong miệng gọi như thế.
"Đi đi." Nhưng câu nói cuối còn chưa ra khỏi miệng, thanh âm của Vũ Văn Cảnh đã cắt đứt lời của gã.
Ánh nắng ban mai chiếu vào gò má Vũ Văn Nam Cảnh, một nữ tử mặc Long bào vàng rực sắc mặt lạnh lùng, cho dù đến giờ phút này cũng không biểu hiện ra chút bối rối nào.
Triệu Tinh Vũ nhíu mày, gã cũng không thích Vũ Văn Nam Cảnh giờ khắc này, cho nên rốt cuộc vẫn không giấu câu nói giấu kín trong đáy lòng kia.
"Hắn sẽ không tới”
"Hả?" Khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Văn Nam Cảnh đã có chút biến hóa, nhưng biến hóa này chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Nàng híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Tinh Vũ hỏi ngược lại: "Vậy thì sao?"
Triệu Tinh Vũ chấn động thân thể, gã rất ít khi vi phạm ý của tổ thúc mình, mà lần này gã quả thật đã chuẩn bị mọi thứ như vậy, chỉ cần Vũ Văn Nam Cảnh nguyện ý nói ra một câu nàng cần gã, gã sẽ lập tức dẫn theo tám ngàn cấm quân đánh một trận với vị thúc thúc đã là Tiên nhân kia.
Nhưng Vũ Văn Nam Cảnh từ đầu đến cuối lại không nói ra nửa câu như vậy, nàng dường như vẫn đang chờ đợi người kia đi đến.
Triệu Tinh Vũ từng cho rằng đây chẳng qua chỉ là chấp niệm dưới đáy lòng nàng, chỉ cần khiến nàng chặt đứt suy nghĩ này, có lẽ sẽ có thay đổi, nhưng cho đến lúc này, cho đến khi câu "Vậy thì sao?" kia của Vũ Văn Nam Cảnh vang lên bên tai gã, gã mới tỉnh ngộ lại.
Thật ra nàng vẫn luôn biết rõ Từ Hàn sẽ không tới, dù sao tin tức từ Đại Hạ đưa tới, một tháng trước Từ Hàn còn xuất hiện trong Hoành Hoàng thành, trừ phi hắn trở thành Tiên nhân, nếu không một tháng đi từ Hoành Hoàng thành đến Trường An không khác gì là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Sở dĩ nàng không cầu cứu gã là vì trong lòng nàng, gã vẫn luôn là người cùng một đường với Lộc tiên sinh.
Là bọn chúng hại Từ Hàn, cho nên nàng không cầu cứu.
Loại suy luận như vậy tuy gượng ép vô cùng, nhưng Triệu Tinh Vũ theo bên cạnh Vũ Văn Nam Cảnh đã hơn một năm, đáy lòng nàng quả thật đang suy nghĩ như vậy. Gã đã hiểu, cho dù hơn một năm nay gã trung thành và tận tâm, xông pha khói lửa, nhưng vẫn không bằng cái tên Từ Hàn kia, thậm chí chưa từng thay đổi vị trí trong đáy lòng Vũ Văn Nam Cảnh. Nàng vẫn luôn coi gã là địch nhân, một kẻ địch có thể lợi dụng được, chỉ vậy mà thôi.
Giận dữ cũng tốt, ghen tị cũng được, một loại cảm xúc cổ quái bốc lên ở lồng ngực Triệu Tinh Vũ, tay của gã bỗng nhiên vươn ra, cao giọng quát: "Cấm vệ quân nghe lệnh!”
Thanh âm trung khí mười phần vang lên, quanh quẩn trong đại điện.
"Có thuộc hạ!" Cũng chính thời khắc đó, các Cấm vệ quân đang đợi bên ngoài cửa điện cao giọng đáp lại.
"Bạo quân thất đức, chúng ta ứng theo thiên mệnh thuận theo dân tâm, mở cửa cung đón Thánh quân!"
Lời Triệu Tinh Vũ vừa nói xong, cánh cửa cung điện đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào cửa Vị Ương điện, một hàng giáp sĩ mặc áo giáp đen đứng xếp hàng hai bên cửa. Phía cuối đội ngũ cấm quân là mấy bóng người đang dẫn theo dày đặc giáp sĩ bước nhanh về nơi này.
Người cầm đầu không thiếu những gương mặt quen thuộc.
Thí dụ như Lộc tiên sinh của Thiên Sách phủ, Chúc Hiền của Trường Dạ ty, Thừa tướng Đại Chu Trương tướng, đương nhiên trừ những người này ra còn có một vị trung niên sắc mặt cương nghị. Khí tức quanh thân lão ngưng luyện, nhất cử nhất động ngầm hợp với một số chân lý của thiên địa, không cần suy nghĩ nhiều, hẳn là Triệu vương Triệu Trữ mới bước vào Tiên cảnh không lâu.
Một đoàn người bước nhanh đi tới trước cửa Vị Ương điện, nhưng vẫn chưa tiến vào.
Vị Ương điện dù sao cũng là nơi ở của Đế vương, không thể dính máu tươi, quy củ này từ xưa đã có, đương nhiên không coi là luật thép, chỉ là trước lúc đó còn có thể mời một tiếng, cũng coi là tiên lễ hậu binh.
Mọi người dừng lại trước cửa Vị Ương điện, sau đó đồng loạt quỳ xuống cao giọng nói: "Chúng thần bái kiến bệ hại"
Vũ Văn Nam Cảnh đưa đôi mắt lạnh lùng quét qua mọi người, rồi lập tức nói: "Bình thân."
Mọi người đứng dậy, lại không có lời tạ ơn nào, sau đó Lộc tiên sinh một thân một mình chắp tay với Vũ Văn Nam Cảnh, cất tiếng nói: "Hôm nay thần đến gặp mặt bệ hạ là có một chuyện muốn tấu, mong bệ hạ dời bước ra ngoài Vị Ương điện.
Lời vừa nói ra, rất nhiều giáp sĩ mới đứng dậy sau lưng đồng loạt quỳ xuống, cao giọng nói: "Mời bệ hạ dời bước!"
Vũ Văn Nam Cảnh đứng dậy, sửa sang lại Hoàng bào rộng lớn của mình, sau đó cất bước đi tới trước cửa Vị Ương điện này. Nàng trâm mặc nhìn Lộc tiên sinh, ánh mắt lạnh như băng giống như một pho tượng đá.
Lộc tiên sinh không hiểu sao có chút hoảng hốt, một điểm lương tri cuối cùng của thân là Nho sinh quấy phá, khiến trong lòng lão sinh ra chút xấu hổ, nhưng rất nhanh sự xấu hổ như vậy liền bị đại nghĩa lừa mình dối người kia đè xuống, lão lần nữa chắp tay nói: "Thần nhận được tấu này, quả thật là đang mang thương..."
Chữ 'sinh' kia còn chưa ra khỏi miệng đã bị Vũ Văn Nam Cảnh cắt ngang.
Nàng nhìn thoáng qua Triệu vương Triệu Trữ đứng ở một bên đội ngũ, miệng hỏi: "Tiên nhân có rồi, các ngươi có mang Hình Thiên kiếm đến không?”
Thân thể Lộc tiên sinh chấn động, đầu lại cúi xuống mấy phần, lão nói: "Trong nội cung thấy máu, ảnh hưởng đến mặt mũi bệ hạ, kính xin bệ hạ..."
"Lộc tiên sinh, đám giáp sĩ đầy ắp này đã vây kín Vị Ương điện, quả nhân còn mặt mũi gì? Nếu muốn giết trẫm, vậy phải dựa vào bản lãnh. Chẳng lẽ ngài cùng chư vị ái khanh cho rằng quả nhân sẽ treo cổ ở nơi này sao?" Vũ Văn Nam Cảnh lần nữa cắt đứt lời của Lộc tiên sinh, nàng nói như thế, sau lưng chợt dâng lên một thân Long ngâm, một đầu hư ảnh Thần Long màu đỏ hiển hiện sau lưng nàng, thân sắc dữ tợn nhìn mọi người bên ngoài Vị Ương điện.
Long uy mênh mông như hóa thành thực chất, ép cho rất nhiều giáp sĩ biến sắc, hầu như không dám nhìn thẳng vào Vũ Văn Nam Cảnh.
Lộc tiên sinh cảm nhận được Long khí cuồn cuộn, lão trâm mặc một hồi, mới cúi đầu một lân nữa nói: "Vậy cứ theo tâm ý bệ hạ đi." Nói xong, lão cúi đầu lui ra, mà vị Triệu Trữ bên cạnh cũng lập tức cất bước tiến tới trước mặt Vũ Văn Nam Cảnh, một tay bỗng nhiên duỗi ra, một thanh trường kiếm toàn thân đỏ tươi ngay lúc đó được lão nắm trong tay.
Khí thế bàng bạc cũng từ trong cơ thể lão dâng lên, lão trâm mắt nhìn Vũ Văn Nam Cảnh nói: 'Bệ hạ, đắc tội!"
Trên Hình Thiên kiếm huyết quang mãnh liệt, khí tức màu máu mênh mông từ trên thân kiếm cuồn cuộn mà ra, theo cánh tay cầm kiếm tràn vào thân thể Triệu Trữ, lực lượng Tiên nhân mênh mông vốn có cuốn theo huyết khí này, lực lượng hình thành càng thêm cường hãn, cũng càng thêm không ai bì nổi.
Thân thể của lão bắt đầu bay lên, mà huyết khí giao hòa cùng lực lượng Tiên nhân phía sau lưng dần dần hóa thành một tôn Tu La màu máu.
Hai mắt Tu La kia đỏ ngầu, khi thấy rõ hình ảnh Thần Long sau lưng Vũ Văn Nam Cảnh, nó càng lâm vào nổi giận, gào thét nhìn về phía Cự Long kia.
Ngay sau đó trong mắt Triệu Trữ lóe lên Thần quang, ngay lúc đó Hình Thiên kiếm trong tay liên chém ra, Tu La sau lưng theo tiếng mà động, trực tiếp đánh tới Long khí hình thành sau lưng Vũ Văn Nam Cảnh.
Vũ Văn Nam Cảnh tất nhiên không cam lòng yếu thế, ý niệm trong lòng nàng khẽ động, Long tướng kia cũng lập tức bay ra quần chiến với Tu La nọ.
Hình Thiên kiếm được xưng là ba đại hung kiếm Thái Cổ. Năm đó hai tộc Nhân Yêu có thể cùng trị thiên hạ, tự nhiên mỗi bên cũng lấy được một nửa khí vận trong thiên hạ. Năm đó, tiên hiền Nhân tộc dùng thanh kiếm này chém nát khí vận Yêu tộc mà vương giả Yêu tộc phải gánh chịu, sau đó mới đẩy Yêu tộc vào sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
Kiếm này được sinh ra vì chém rồng. Giờ phút này được Tiên nhân thúc giục, chiến lực gần như đã phát huy được hơn phân nửa. Nếu như Đại Sở năm đó nhất thống thiên hạ, Long khí rơi vào người Đế vương như nàng, có lẽ còn có thể đánh một trận. Nhưng Vũ Văn Nam Cảnh mặc dù được xưng là thân thể bán yêu Thần chủng, nhưng dù sao tu vi còn thấp, Long khí trong cơ thể cũng kém xa Đế vương Sở quốc năm đó. Long tướng kia triền đấu cùng Tu La không lâu thì đã lộ ra vẻ mệt mỏi.
Tu La kia quát to một tiếng, hai tay duỗi ra chụp lấy đuôi rồng, sau đó hung hăng kéo một cái, Long tướng sau một tiếng kêu rên đã hóa thành hai nửa.
Vũ Văn Nam Cảnh vốn tâm thần tương liên sắc mặt lúc này trắng bệch, ngồi liệt trên mặt đất.
Sau khi Tu La đắc thắng, thần sắc càng thêm dữ tợn, nó điên cuồng gào thét một tiếng muốn tiếp tục lấn người mình lên, nhưng lúc này, Chúc Hiền đã lâu không lên tiếng chợt mở miệng nói.
“Triệu vương chậm đất"
Dường như bị khí tức thô bạo trong Hình Thiên kiếm lây nhiễm, Triệu Trữ hai mắt đỏ thẫm, thân hình hơi chậm lại, phế đi khí lực thật lớn mới đè nén tâm tư xuất thủ lần nữa, gọi con Tu La kia trở về.
Chúc Hiền thấy tình thế như vậy mới tiến lên, đi tới bên cạnh Vũ Văn Nam Cảnh. Thái độ của y cực kỳ khiêm tốn nói: 'Bệ hạ đã mất đại thế, vẫn mong ngài tự quyết định, giữ lại một chút mặt mũi cuối cùng của Hoàng tộc."
Cách làm như vậy không khỏi làm cho Lộc tiên sinh ở bên cạnh nhíu nhíu mày, lão có chút không hiểu hành động của Chúc Hiền, nhưng lại không nói nhiều.
"Ha ha, các ngươi đỡ ta lên vị trí Đế vương này, nói ta là Đế vương đệ nhất thiên cổ, hôm nay muốn ta chết cũng là các ngươi, các ngươi cảm thấy ta sẽ để cho các ngươi như nguyện ư?" Sát khí trong mắt Vũ Văn Nam Cảnh dâng trào, nàng gian nan bò từ dưới đất lên, Long tướng sau lưng vốn tản đi lại ngưng tụ thành hình, chỉ là so với trước đó, màu đỏ quanh thân Long tướng này lại nhạt đi vài phần.
Chúc Hiền nhìn Triệu Trữ ở phía chân trời, đối phương hiểu ý, Tu La phía sau hung hãn ra tay, lại một lần nữa chém nát Long tướng nọ.
Nhìn Vũ Văn Nam Cảnh lập tức ngã ngồi tái nhợt, lông mày Lộc tiên sinh lại nhíu sâu thêm vài phần, lão cảm thấy cử động lần này có chút không ổn. Nếu mục đích chuyến này là cướp đoạt Long khí trên người Vũ Văn Nam Cảnh, giết cũng không cần phải dăn vặt như thế.
Chúc Hiền tựa như nhìn ra sự bất mãn của Lộc tiên sinh, y đứng ở bên người lão nhẹ nhàng nói: "Đây là ý của bệ hạ."
Lần này, bệ hạ trong miệng y đương nhiên không còn là Vũ Văn Nam Cảnh, mà là...
Lộc tiên sinh sau khi nghe xong lời này biến sắc, rốt cục thu hồi vẻ bất mãn trên mặt.
Mà Chúc Hiền thấy thế liền tiến lên một bước, cao giọng nói: "Xin bệ hạ tự treo cổ tự tử!"
"Mơ đi!" Vũ Văn Nam Cảnh nghiến răng nói, sau lưng nàng lần nữa ngưng tụ ra một đạo Long tướng, mà đạo Long tướng này hiện tại đã màu đỏ cực mỏng, mơ hồ hiện ra màu xanh, hiển nhiên hai lân Long tướng bị phá, Long khí trong cơ thể nàng đã tán đi không ít.
Triệu Trữ nhận được câu trả lời của Vũ Văn Nam Cảnh cũng không cần Chúc Hiền nói gì nữa, lần nữa vung Hình Thiên kiếm xuất thủ, chém vỡ đạo Long tướng kia.
Lúc này Vũ Văn Nam Cảnh đang ngồi trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, áo bào màu vàng diễm lệ trên người nàng sau khi lần lượt ngã ngồi trên mặt đất trở nên dơ bẩn không chịu nổi, thần sắc cũng chật vật đến cực hạn. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy lần nữa, nhưng bởi vì Long tướng lần lượt bị phá hủy tạo thành thương thế quá mức nghiêm trọng nên khó có thể làm được.
Lộc tiên sinh có chút không đành lòng, lão chợt quỳ xuống, cao giọng hướng về Vũ Văn Nam Cảnh nói: "Thánh hoàng Đại Sở quân lâm thiên hạ chính là thiên mệnh sở quy, từ đó về sau thiên hạ thái bình, không nổi binh qua, bách tính an khang, không bị ly loạn..."
Nói tới đây, ngữ điệu của lão bỗng trở nên hùng hồn hẳn lên: "Bệ hạ tuy đã chết, nhưng cũng xem như chết vì bách tính thiên hạ."
"Mong bệ hạ không chấp nhất, lập tức long ngự thượng khách đi!"
Lão vừa dứt lời, hàng vạn giáp sĩ sau lưng cũng đồng loạt quỳ xuống, cao giọng nói với Vũ Văn Nam Cảnh: "Mời bệ hạ long ngự thượng khách!"
Vũ Văn Nam Cảnh nhìn hàng giáp sĩ thần sắc nghiêm túc trước mắt, nhìn gương mặt khẳng khái bi ai của bọn họ, nàng chợt nở nụ cười.
Nàng nghĩ đến.
Khi đó có phải ngươi cũng từng trải qua tuyệt vọng như vậy? Khi đó có phải ngươi cũng bất lực như thế đúng không?
Không sao, ta sẽ báo thù này giúp ngươi, đám người xấu xí này sẽ vĩnh viễn hưởng thịnh thế mà bọn chúng muốn ở Hoàng Tuyền! Sát khí trong mắt Vũ Văn Nam Cảnh lại tuôn trào lân nữa, hai con ngươi của nàng chợt trở nên đen kịt, một cỗ khí tức vô cùng âm lãnh lại vô cùng tuyệt vọng đột nhiên từ trong cơ thể nàng lan tràn raI