Chương 42: Mời quân chịu chết.
Chương 42: Mời quân chịu chết.Chương 42: Mời quân chịu chết.
Triệu Tinh Vũ nhìn Vũ Văn Nam Cảnh chật vật không chịu nổi, gã nhăn mày lại, trong mắt nổi lên vẻ giãy giụa, tay đặt trên chuôi kiếm bên hông, dường như đang do dự có nên mạo hiểm ra tay hay không.
Nhưng gã rất chần chờ, không chỉ vì thái độ của Vũ Văn Nam Cảnh đối với mình, càng bởi vì gã biết cho dù mình thật sự ra tay cũng không cứu được Vũ Văn Nam Cảnh. Đã như vậy, hy sinh thật sự có ý nghĩa sao?
Mà ngay khi Triệu Tinh Vũ còn đang chần chờ thì thanh âm mời quân chịu chết kia cũng đã vang lên quanh quẩn, trong nháy mắt đen kịt sắp tràn ra trong đôi mắt Vũ Văn Nam Cảnh, một giọng nói trong trẻo chợt vang lên trước cửa điện Vị Ương điện!
"Hay cho một câu thiên hạ thái bình! Hay cho câu mời quân chịu chết!"
Âm thanh kia như chuông lớn, vang vọng khắp bầu trời Vị Ương điện, kéo dài không thôi.
Ở đây mọi người biến sắc, đồng loạt ngửa đầu nhìn về phía thanh âm kia vang lên, nhưng ở chỗ đó lại không có vật gì, cũng không có bất kỳ thanh âm nào. Chỉ có Vũ Văn Nam Cảnh lúc nghe thấy thanh âm này, vẻ đen kịt mắt thấy chuẩn bị tràn ngập đôi mắt bỗng nhiên giống như thủy triều thối lui, nàng nhìn về một chỗ, trên gương mặt trắng bệch lại có một ý cười hiện lên.
Đám người Lộc tiên sinh bị thanh âm đột nhiên vang lên làm cho kinh hãi, cũng không chú ý tới biến hóa trên mặt Vũ Văn Nam Cảnh, chỉ có Triệu Tinh Vũ thoáng nhìn thấy biến cố như vậy, gã dường như nghĩ tới điều gì trong lòng lập tức trâm xuống.
Ngôn từ chính nghĩa mời quân chịu chết vừa mới vang vọng trước Vị Ương điện bỗng nhiên yên lặng xuống.
Bọn họ cũng cau mày muốn hiểu rõ chủ nhân của thanh âm kia đến tột cùng là người nào, hiện tại ở nơi đâu. Lộc tiên sinh cau mày nhìn Triệu Trử đứng ở phía chân trời, Mà đối phương lại cau mày lắc đầu, hiển nhiên cho dù Triệu Trữ thân là Tiên nhân, cũng không cách nào bắt được vị trí của đối phương.
Mà Chúc Hiền lại nhìn về phía vị nữ tử áo xanh đứng thẳng phía sau, thần sắc thiếu nữ lạnh nhạt, dường như không vì thế mà cảm thấy bối rối chút nào, thấy nàng như thế, tâm tình khẩn trương của Chúc Hiền lại để xuống. Y cúi đầu không hề nói, tĩnh tâm cùng đợi trò hay sẽ phát sinh kế tiếp.
"Nếu các hạ đã tới, sao không hiện thân gặp mặt, giấu đầu lộ đuôi như thế khác gì con chuột trong cống rãnh chứ?" Dường như không thích như thế, Triệu Trử sau một phen phóng thích thân thức không tìm được tung tích người đến, lão dứt khoát sắc mặt trầm xuống, hướng bốn phía cao giọng lời nói, ý đồ dùng lời khích tướng này dẫn người nọ hiện thân.
Tình cảnh trên đài lại lâm vào mấy hơi thở lặng im, ngay khi mọi người cho là người nọ sẽ không tiếp tục để ý đến bọn họ, thanh âm thanh tịnh kia lại vang lên lần nữa.
"Hai năm trước, Bắc Cương vương Mục Cực lấy Ký châu làm mồi, dẫn Quốc trụ Đại Hạ Thôi Đình cùng năm mươi vạn binh mã nhập vò gốm, Đại Hoàng thành nguy ở sớm tối, điều lệnh của triều đình một phong tiếp một phong bị mang đến phủ đệ Triệu vương U châu. Triệu vương cáo ốm không ra, an cư tại U châu. Hôm nay Triệu vương gia du ngoạn Tiên cảnh, ngược lại khí phách lớn, vậy mà có thể bắt đầu chê cười người khác giấu đầu lộ đuôi, xác thực làm tại hạ bội phục."
Người nọ tuy rằng vẫn chưa hề hiện thân như cũ, nhưng thanh âm của hắn lại tựa như cố ý dùng pháp môn nào đó thúc giục, chuẩn xác không sai truyền vào trong tai mỗi người ở đây. Chuyện này đương nhiên cũng không phải là bịa đặt, những giáp sĩ kia nghe vậy cũng không dám biểu lộ ra điều gì, thế nhưng sắc mặt Triệu Trử vào lúc đó khó coi đến cực hạn, khí tức cuồn cuộn quanh người lão cũng lập tức cuồng bạo thêm vài phần, biểu lộ hoàn toàn phẫn nộ trong nội tâm của vị Vương hầu Tiên nhân này.
“Ta nghe các hạ nói như vậy dường như tự cho là rõ ràng mọi chuyện trong thiên hạ như lòng bàn tay.' Lộc tiên sinh thấy sắc mặt Triệu Trử xấu xí, vội tiến lên phía trước cao giọng nói về phía chân trời: 'Nhưng nếu chuyện trên đời này đơn giản đúng như các hạ nghĩ, sẽ không cần người trong thiên hạ nghĩ đến nát óc, để tóc sinh trắng trầm tư suy nghĩ kế sách trị quốc này?"
"Triệu vương gia trấn thủ biên giới U châu, trông giữ cũng là mạch máu của Đại Chu ta sao dám tự tiện tạm rời cương vị? Tiên đế Vũ Văn Lạc đã chết, ta vốn không nên nói bừa cho ngươi biết, nhưng công lao của Tiên đế thiên hạ rõ như ban ngày, điều lệnh của hắn đúng sai cũng không phải các hạ có thể nói rõ được.'
Lời này của Lộc tiên sinh thật ra rất có lý, ít nhất người bên ngoài trong lúc nhất khó có thể tìm ra sơ hở trong đó.
Nhưng người Thần long thấy đầu không thấy đuôi nghe thấy vậy lại cười to nói: "Hay cho câu nghĩ nát óc, sinh tóc trắng!"
"Lộc Minh Dã! Ngươi làm Đại Nho triêu Chu, ba đời làm thần, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thương sinh xã tắc, nhưng có khi nào thật sự nghĩ tới kế trị quốc này?"
"Ừm? Ngươi có từng nghĩ qual"
"Ngươi nghĩ Vũ Văn Lạc không chút tài năng gì, vậy thì đổi sang một Hoàng đế khác, vì thế trợ Vũ Văn Nam Cảnh đăng cơ, sau đó thì sao? Nàng làm việc không nằm trong khống chế của ngươi, ngươi giở lại trò cũ, tính dùng độc kết"
"Đây chính là kế sách trị quốc mà ngươi đã vắt đầu óc để tóc bạc trắng suy nghĩ ra sao?"
Lộc Minh Dã chính là tên của vị Lộc tiên sinh này, thân là Nho sinh, hai chữ thanh danh với lão mà nói to hơn tất cả.
Bị người ta chọc thủng đau đớn, sắc mặt Lộc tiên sinh xưa nay đạm mạc cũng đỏ bừng. Lão run rẩy giơ tay lên, mắng to: "Sơn dã côn phu! Lão phu kiệt sức lo lắng mấy chục năm, vì lê dân thiên hạ dám cõng danh ác vạn cổ, há một tên ác đồ như ngươi có thể nói bừa sao?"
"Lo lắng hết lòng? Ta thấy ngươi thật sự quá hồ đồ, chuyện năm đó ngươi mang theo vạn đại quân mời Từ Hàn đến chết, chẳng lẽ ngươi đã quên? Lúc ấy ngươi nói thế nào? Làm sao chỉ mới một năm rưỡi ngươi đã đem những lời này đặt lên trên người Vũ Văn Nam Cảnh được mình tự tay nâng lên vị trí Hoàng đế? Ngươi ngược lại nói rõ cho tại hạ nghe, biện pháp mời chết một người mà trị vì thiên hạ này rốt cuộc là như thế nào đây?"
Thanh âm kia dường như cố ý chọc giận Lộc Minh Dã, vào lúc đó hắn lần nữa nói.
Sắc mặt Lộc tiên sinh lập tức đỏ bừng, lão phản bác: "Một người chết mà có thể an thiên hạ, như thế nào lại không thể? Bên trong Thánh hiền từ xưa đến nay chưa từng thiếu người quên mình thủ nghĩa? Sau khi hắn chết, sẽ có mỹ danh lưu hương trăm năm, như thế có gì không thể?"
Lộc tiên sinh nói như thế, nhưng vừa thốt ra lời này, lão chợt biến sắc, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi làm thế nào biết chuyện của Từ Hàn?”
"Ha ha hai"
Câu hỏi này vừa dứt, chân trời liên vang lên một trận cười to.
Một thanh trường kiếm đen như mực từ lúc đó xé gió lao đến, như sao băng rơi xuống đất cắm ngược trước người Vũ Văn Nam Cảnh, mà khi đó một bóng người cũng chậm rãi từ chân trời hạ xuống, gót chân của hắn nhẹ nhàng giẫm lên chuôi kiếm kia, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía Lộc tiên sinh.
"Lộc tiên sinh nói rất đúng."
"Hôm nay Từ mỗ cũng cho ngươi một cơ hội như vậy đi."
"Trong vòng trăm hơi thở, nếu ngươi nguyện ý treo cổ tại đây, ta liền buông tha mấy vạn giáp sĩ phía sau ngươi, nếu không như vậy, bọn hắn hôm nay đều phải chôn cùng tiên sinh!"
Dứt lời, ý cười trên mặt người nọ chợt thu liễm, thân sắc nghiêm nghị chắp tay về phía Lộc tiên sinh, nghiêm mặt nói: "Vậy bây giờ mời tiên sinh vì mấy vạn tính mạng này..."
"Chịu chết đi!"